Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Quyển 4 - Chương 6: Giải vây [thượng]



Paris là một thành phố cực kỳ lãng mạn, tuy rằng tôi có chút sợ hãi vì không rành ngôn ngữ, nhưng cảnh đẹp lại làm tôi say mê.

Quảng trường Paris là nơi mà những người yêu nhau thường hay hẹn hò, dưới ánh mắt chói chang của mặt trời hay là dưới ô dù của ngày mưa, Paris luôn
luôn dõi theo hình ảnh ngọt ngào hoặc là cảm giác thất vọng. Một số sự
chờ đợi nó có thể kéo dài mãi mãi, để trong nháy mắt có thể trở thành
điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời con người. Khắp quảng trường Paris
nơi nơi đều tỏa ra mùi thơm của hoa, dòng nước chảy xuôi ngọt ngào như
nốt nhạc ưu thương. Có rất nhiều người đã cầu hôn ở đây, có người hạnh
phúc ngọt ngào, nhưng cũng có nhiều người ở nơi này nén lệ ưu thương kết thúc mối tình của mình. Mỗi ngày con tàu Beteaux-Mouches đậu ở ven sông Seine đều chạy dọc từ tháp Eiffel đến Saint-Michel mới dừng lại, những
cặp đôi yêu nhau ở trong nhà ăn hưởng thụ bữa tối, ánh sáng của những
ngọn đèn chiếu xuống mặt nước làm phản chiếu hình ảnh ngược của thành
phố hoa lệ, sông Seine chậm rãi chảy xuôi như lời thề của những người
yêu nhau, vĩnh viễn không ngừng lại.

Paris, Paris…. Nơi này làm cho người ta tin rằng nó chính là thủ đô của tình yêu.

Trời tối dần, tôi cầm trên tay tờ giấy tiếng Pháp đã phiên dịch của người phục vụ trong khách sạn đưa, ra ngả tư hỏi thăm đường…

Ở lại Paris một đêm cuối cùng này, tôi muốn đi câu lạc bộ đêm Moulin
Rouge* rất nổi tiếng trên thế giới để xem biểu diễn. (*Moulin Rouge là
một câu lạc bộ chuyên biểu diễn các tiết mục múa rất hấp dẫn…và cũng có
những màn múa rất gợi dục.)

Đi dạo vòng quanh, lúc sắp đến nơi thì…….

“Bùm” một tiếng, cổ tay của cô bị một người dùng lực đẩy mạnh đụng vào vách
tường…Một người da đen, cướp lấy túi sách của tôi bỏ chạy thật nhanh

“Ăn cướp! Ăn cướp!”*. Tôi lớn tiếng kêu cứu, nhưng không có bất
cứ kẻ nào chạy tới giúp. Những người qua đường tóc vàng mắt xanh kia,
chỉ là lạnh lùng liên tiếp nhìn tôi. (*nguyên bản : robbery)

Thì ra, những kẻ đầu đường xó chợ ở Paris, Pháp cũng tầm thường như vậy.

“Mẹ kiếp”*. Tôi ảo não thốt ra lời thô tục, đẩy đám người ra, chạy theo
hướng tên da đen kia mà điên cuồng rượt theo. (*nguyên bản: shit : cứt
thật, mẹ kiếp…ect.. một dạng tiếng chửi tục )

Trong túi sách chứa tất cả gia tài của tôi! Tiền mặt, tài khoản ngân hàng, thậm chí còn có vé đi xem biểu diễn ở Moulin Rouge.

Đuổi theo khoảng năm mươi thước, tôi uể oải phát hiện, tên cướp da đen kia
đã không thấy bóng dáng nữa, mà tôi, ngay cả giày cao gót đều đã hư
hỏng!

Tôi oán hận đứng trước căn nhà kiểu cũ, quả thật muốn hung hăng đá mấy cái vào vách tường cho thoả mối hận trong lòng.

Tôi nên làm cái gì bây giờ!? Không nghĩ chuyện xui xẻo như vậy lại xảy ra với tôi.

Một người đàn ông trung niên thấp bé, gầy yếu người Pháp, giữ chặt tay của tôi, nói với tôi một tràng tiếng Pháp dài.….

Vì không biết tiếng Pháp nên tôi dùng tiếng Anh trả lời ông ta. “Tôi xin
lỗi, tôi không nói được tiếng Pháp”*. (*nguyên bản: I’m sorry I don’t
know how listen French)

Nhưng ông tahiểu tiếng Anh. Ông ta nói không ngừng, dường như là đang hỏi tôi cái gì đó…..Hỏi đường? Có vẻ không đúng lắm….

Tôi nghe hoa cả đầu chóng cả mặt cũng không hiểu, đành phải dùng từ đơn
giản nhất nói. “NO! NO!NO!” Hết lần này tới lần khác trả lời ông ta.

Nhưng không biết vì sao, ông ta bắt đầu lo lắng lôi kéo tay của tôi, bộ dạng dường như muốn tôi giúp đỡ cái gì đó…

Tôi hoảng hốt, người đàn ông trung niên này mạnh quá, tôi giãy dụa mà cũng không thoát khỏi tay ông ta được.

Đột nhiên, phía sau một một ngõ nhỏ truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng giàu từ tính.

“LePrésident,celadevraitêtreMisspassagers,simplementdepassagedansla.” Là tiếng Pháp, quả nhiên là ngôn ngữ tốt nhất trên thế giới. Đột nhiên
cô cảm thấy, tiếng nói từ người kia có âm điệu giống như từ tiếng đàn
violon ngọt ngào.

Tôi cùng người đàn ông Pháp đồng thời xoay người lại…

Một người đàn ông tóc đen, mạnh mẽ cao lớn từ trong ngõ nhỏ đi ra. Anh ta
khách khí nói chuyện gì đó với người đàn ông trung niên…

Tôi chú ý thấy, ngoài cao to ra, anh ta thật bình thường. Giống như một
người Trung Quốc nào đó đi ngang qua đường mà tôi vẫn gặp hàng ngày,
nhưng tiếng nói anh ta dễ nghe đến nỗi làm cho người ta cảm thấy an
toàn. Đôi mắt anh ta toả ra sự ấm áp, làm cho người ta không muốn rời
đi, nụ cười trên mặt anh trong suốt, không hề có tạp chất.

Anh ta bình thường,…thật bình thường, bình thường nhưng lại làm cho người ta không thể dời ánh mắt.

Sau khi người đàn ông trung niên kia cùng anh ta trao đổi vài câu xong, ông ta chấn động, nhanh tay buông lỏng tôi ra, không ngừng ra dấu giải
thích.

Anh ta mỉm cười nhẹ, sau đó dùng tiếng Anh hỏi tôi có bị người đàn ông trung niên mạo phạm gì không…

Tôi lắc đầu, ngoại trừ dưới tình thế cấp bách ông ta kéo lấy tay tôi, ngoài ra không có cử chỉ mạo phạm nào.

Vì thế, anh ta nhã nhặn, lịch sự giải thích cùng người đàn ông trung niên
kia vài câu….Sau đó, chỉ thấy ông ta chạy đi theo hướng mà ông ta đã đi
tới..

Anh ta vẫn mỉm cười nhìn bộ dạng mất hồn của tôi. Anh dùng tiếng Anh hỏi thêm, nhưng tôi còn hoảng hốt không trả lời, vì thế, anh dùng tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Mã lai, tiếng Trung Quốc….hỏi tôi đến từ nước nào…

Anh ta tười cười thật dịu dàng, thật ôn hoà, tôi vừa rồi quá sợ cũng đã bình phục lại.

“Tôi là người Trung Quốc.” Tôi dùng tiếng Trung nói vói anh ta.

Anh ta thì sao nhỉ? Quá mức dịu dàng….nhìn không giống người Nhật Bản!

“Tôi cũng vậy.” Anh ta dùng tiếng Trung thuần khiết trả lời tôi, còn cười lớn hơn nữa.

Mấy ngày nay ở nước Pháp, khổ sở vì không rành ngôn ngữ, nhìn thấy đồng
hương, tôi kích động. “Tôi đến từ thành phố X Trung Quốc, anh ở đâu? Anh là người thành phố nào?”

Anh ta hơi kinh ngạc, nhưng nụ cười vẫn không giảm. “Tôi cũng ở thành phố X, thật trùng hợp.”

Trùng hợp như vậy, thật làm cho người ta khoái trá! Tôi trả lại cho anh ta một nụ cười vui mừng thật to.

“Cô đi du lịch à? Cô bị lạc đoàn sao?” Anh ta hỏi tôi.

“Tôi đi du lịch chỉ có một mình! Còn anh thì sao?” Tôi vui vẻ nói với anh
ta, không biết vì sao, đối với anh ta, tôi có một cảm giác thật thân
thiết. Có lẽ, bởi vì khó gặp người đồng hương ở nước ngoài…

“Tôi đi thăm người nhà.” Anh ta nhìn tôi do dự một chút, rồi nói với tôi. “Cô không nên dừng lại ở ngõ nhỏ này.”

“Vì sao?” Tôi nghi hoặc hỏi. “Tôi định hỏi anh, vừa rồi anh cùng người Pháp kia nói cái gì?”

“Chưa nói cái gì hết, chỉ nói cho ông ta biết, cô là khách du lịch, tình cờ đi ngang qua mà thôi.”

“Vì sao ông ta lôi kéo tôi như vậy?” Tôi là người tò mò, thích biết rõ ngọn ngành mọi chuyện.

“Bởi vì dừng tại ngõ nhỏ này chỉ có hai loại người, đó là: Phụ nữ cần tiền
và đàn ông cần giải quyết sinh lý.” Anh ta mỉm cười bình tĩnh nói cho
tôi biết.

“A!” Tôi đứng chết trân, tuy rằng anh ta nói thật uyển chuyển, không cần nói trắng ra, người nghe cũng hiểu được. Trách
không được vừa rồi người đàn ông trung niên kia…..Nhưng anh ta cũng là
theo ngõ nhỏ kia đi ra nha, chẳng lẽ……..

“Nơi này gái bán
hoa đều làm nột trợ, cho nên ngõ nhỏ này thoạt nhìn không giống làng
chơi, nhưng kỳ thật rất nổi tiếng ở Pháp.” Khoé môi anh ta khẽ nhếch
lên, lúc anh ta nói tiếng Trung, tiếng nói trầm hơn cả phát thanhviên
trong radio. “Chúng ta đi ra ngoài kia đi.”

Tôi gật đầu, đi theo anh ta ra khỏi ngõ nhỏ chết tiệt đó.

Không biết vì sao, anh ta cho tôi một cảm giac an toàn khó hiểu, loại cảm
giác này trước nay chưa bao giờ có. Thậm chí làm cho tôi không muốn nghĩ nhiều về việc anh ta cũng mới từ ngõ nhỏ ấy bước ra.

Anh
ta ra đến nơi đậu chiếc xe màu đen, quay đầu lại nhìn thấy cô lắc lắc
đôi giày cao gót bị hỏng, lịch sự hỏi tôi. “Cô có cần tôi tiễn một đoạn
đường không?”

“Nếu…… Có thể……” Tôi ngửa đầu nhìn vào đôi
mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp của anh ta, trong lòng cảm thấy có một
dòng nước ấm chảy qua…

Vì sao một bộ dáng bình thường như
vậy, lại làm cho người ta có cảm giác thoải mái? Tựa như tiếng thì thầm
của mùa xuân, làm cho người ta nhịn không được mà đến gần, bởi vì lại
gần có thể nghe được mùa xuân về, trăm hoa đua nở.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.