Sơn trang trên đỉnh núi là một không gian biệt lập, chỉ có một lối lên
xuống duy nhất. Hiện nay, lối đi này đã bị phong toả, nghiêm cấm người
ra vào. Sơn trang trở thành địa phương quan trọng được bảo vệ, canh gác
vô cùng cận mật. Ngoài trừ đương gia Trường Thanh, bất cứ ai cũng không
được ra vào.
Nhã Muội thơ thẩn đi trong vườn, nheo mắt nhìn bầu trời u ám mù mịt
không bao giờ đổi. Không khí nơi đây vẫn ẩm thấp lạnh lẽo như trước.
Xung quanh sơn trang lại là vách núi cao thăm thẳm, hoạ hoằn chăng mới
loài chim ưng mới có thể bay đến tận đây. Có tiếng lịch kịch bên ngoài
cổng biệt viên, Nhã Muội căng người cảnh giác, không biết tình huống gì
sắp tới sẽ xảy ra.
Cánh cửa bật mở, nhưng chỉ duy nhất có một người đi vào. Y vẫn khoác
chiếc áo choàng lông quen thuộc, dung mạo bị che đi bởi chiếc mặt nạ bạc thần bí. Nhã Muội đứng lên, đi đến gần chỗ Trường Thanh.
– Sư ca. – Nàng khẽ gọi.Mạc Thuỷ Linh trước khi thi đỗ trạng nguyên, là học trò của thừa tướng đương triều, phụ thân
của Nhã Muội. Cho nên tuy hai người đồng tuổi, nhưng nàng vẫn phải nể
mặt gọi y một tiếng sư ca.
– Công chúa thế nào? – Trường Thanh lạnh giọng hỏi.
– Vẫn như trước, khó chịu trong người. – Nhã Muội trả lời.
– Tại sao muội không ở bên cạnh chiếu cố cho nàng?
– Nhị tỷ nói muội nên ra ngoài dạo mát một chút, ở hoài trong phòng thật không tốt lắm.Điều này dĩ nhiên là do Nhã Muội tự bịa đặt ra. Nhưng nàng biết, chỉ cần
mượn Chân Duyên làm cớ, sư ca sẽ chẳng truy cứu thêm gì nữa. Tuy đã đoán trước thân phận y ở Lưu Gia phái có chút đặc thù, nhưng nếu không phải
chân Duyên nói ra, nàng cũng không biết Thuỷ Linh là hoàng tử cựu triều. Y là người đã lần lượt bắt cóc tỷ muội họ về đây, là kẻ đã gây ra hoạ
chiến tranh ở Cấm sơn này.
Nhã Muội không hiểu vì sao nhị tỷ và sư ca đột nhiên phát sinh quan hệ
thân mật, nhưng nàng nhất quyết không bao giờ đặt hết niềm tin vào người này. Một lần bất trung, trăm lần bất dung. Nhã Muội tự cho mình là
người của Đại đô, không cách nào dung nạp loạn thần tặc tử được.
Mà Trường Thanh dường như cũng triệt để biến thành con người khác. Y
không còn nét gì ôn nhu dịu dàng như khi xưa. Trước mặt thuộc hạ, y vô
cùng cương quyết, bá ngạo; kể cả người quen biết như Nhã Muội cũng một
mặt lạnh lùng xa cách. Bây giờ, ngoài Chân Duyên ra Trường Thanh cũng
không để mắt đến kẻ nào. Tự sâu thẳm trong lòng, Nhã Muội càng lúc càng
kinh sợ y.
Trường Thanh đi thẳng về căn phòng cuối hành lang. Y không hề do dự mở
cửa, lách người vào, rồi lập tức đóng lại. Bên trong phòng đốt rất nhiều lò sưởi ấm. Trường Thanh biết thời tiết ở đỉnh núi khắc nghiệt thế nào, nên đã cẩn thận sai người chuẩn bị hết thảy rất cho toàn.
Phía sau lớp sa màn là chiếc giường ngọc cẩn gấm hoa. Mỹ nhân trên
giường vẫn đang say sưa ngủ, khuôn mặt kiều mị ẩn hiện mái tóc đen xoã
dài bồng bềnh như mây trời. Trường Thanh rón rén đến gần, dường như sợ
nàng bị động mà thức. Y nhẹ nàng cầm lớp chăn che trên người nàng lên,
muốn quan sát vết thương trên lưng Chân Duyên.
Bàn tay nàng nhanh chóng bắt lấy cổ tay Trường Thanh, dùng sức bóp chặt
làm y cảm thấy khá đau. Nhưng y không vội rút ra, chỉ dịu dàng vén mái
tóc nàng lên, vuốt ve khuôn mặt đang bừng bừng tức giận kia.
– Tiểu Duyên, là ta đây mà! – Giọng nói vô cùng ôn nhu dịu nhẹ.Nàng đã nhận ra y nên thả lỏng, không tiếp bóp chặt tay nữa. Từ lúc bị nhốt
trong đại lao, trải qua tra tấn trừng phạt, thì Chân Duyên giống con thú dữ bị đánh thức. Nàng lúc nào cũng căng thẳng cảnh giác, sẳn sàng liều
mạng chiến đấu để bảo vệ bản thân.
Chân Duyên khẽ cựa người, cơn đau do vết thương trên lưng truyền tới
khiến nàng nhăn cả mặt. Một trăm roi quất xuống đúng là muốn đoạt mạng.
Vết thương đã mười mấy ngày vẫn hoàn toàn chưa lành, làm nàng lúc nào
cũng phải nằm sấp chịu trận như thế này. Cả cuộc đời công chúa chưa từng chịu vũ nhục nào đau đớn hơn thế. Nàng căm hận không chỉ Lưu gia, mà
còn hận chính mình vì đã tin nhầm tặc phỉ. Ơn huệ này chẳng phải do Mạc
Thuỷ Linh mang tới cho nàng sao?
– Gặp ta còn mang mặt nạ, muốn hù chết người sao? – Chân Duyên ngay lập tức buông lời gay gắt.
– Ta xin lỗi, tiểu Duyên.Trường Thanh lập tức kéo mặt nạ
lên cao, miệng mỉm cười hối lỗi. Trong mắt kẻ khác, y đã biến thành đại
thống lĩnh trong tay nắm trọng quyền. Mọi người quỳ phục y, mọi người
kính sợ y, nhưng Thuỷ Linh trong mắt công chúa mãi mãi không hề thay
đổi. Y biết cho dù Trường Thanh có biến thành ma quỷ ác độc như thế nào, sẽ chỉ có một mình Chân Duyên là chấp nhận, dung chứa y. Nàng mãi ngự ở trong tim y, là vị nữ thần cao quý mà Trường Thanh tôn thờ thành kính.
Nàng là nữ nhân duy nhất của cuộc đời Mạc Thuỷ Linh.
– Hôm nay có cảm thấy khoẻ hơn chưa? – Bàn tay y nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhăn nhó của nàng.
– Vẫn như vậy, vết thương cứ hành hạ thiếp. – Nàng nỉ non trả lời.
– Ta dự định chờ nàng khoẻ hơn một chút thì mới xuống núi. Tiểu Duyên, sắp đến lúc chúng ta rời khỏi Cấm sơn này rồi.
– Thật sao? – Nàng háo hức hỏi lại.
– Đúng vậy, đại cuộc đã định. – Y nhoẻn miệng cười đầy sủng ái. -Vài
ngày nữa, chỉ cần kích động một chút, đại quân của triều đình sẽ tiến
vào Cấm sơn. Ta mở cảnh thành chờ đợi, toàn bộ phản quân sẽ bị tiêu diệt gọn.
– Thuỷ Linh, chàng không sợ sao? – Đột nhiên nàng nắm bàn tay y. – Đây
chẳng phải là huỷ diệt hết cơ hội phục quốc của nhà họ Lưu sao?
– Không sợ, cũng chẳng tiếc gì hết. Ta một chút cũng không quan hệ với
họ Lưu. Ta là Mạc Thuỷ Linh, tri phủ của Tiết Châu, là phò mã của Chân
Duyên công chúa nàng thôi. – Y cũng nắm lấy bàn tay Chân Duyên. – Ta chỉ hối hận vì đã để nàng liên luỵ vào chuyện này. Đáng tiếc là chúng ta đã bỏ phí hết hai năm thời gian. Chân Duyên bỗng nhiên cụp mắt xuống. Trong lời nói của nàng có chút nghẹn ngào xúc động.
– Xin lỗi Thuỷ Linh, lỗi lầm là do ta đã tổn thương chàng. Nàng vẫn nhớ rõ hôm Trường Thanh tức điên lên, quát mắng mình thế nào. “Tất
cả chính là lỗi của nàng, chính nàng đã đẩy ta vào địa ngục.” Nghĩ tới
chuyện đau lòng trước đây, Chân Duyên lại không kềm được đổ lệ.
Bàn tay của Trường Thanh lại dịu dàng lau đi nước mắt của nàng. Giọng nói của y dịu dàng như ru ngủ.
– Đừng khóc, tiểu Duyên. Đã qua rồi. Mọi thương đau sẽ chấm
dứt hết. Chúng ta lại bắt đầu một lần nữa. Không hiểu lầm, không ràng
buộc, không gì ngăn cản được chúng ta ở bên nhau. Ta hứa với nàng.Chân Duyên chồm tới, tưạ người vào Trường Thanh mà khóc. Y đã vì nàng mà vứt bỏ hết tất cả địa vị, quyền lực của mình. Chân Duyên cuối cùng cũng
hiểu thế nào là chân tâm, là tình yêu không vị kỷ. Nàng giống như Thuỷ
Linh, quyết định từ bỏ thân phận công chúa của mình để trao trái tim cho y. Bọn họ có thể cùng nhau chạy khỏi Thất sơn, trốn khỏi cừu hận của
đời trước, sau này mãi mãi không chia lìa.
^_^
Bên ngoài cửa là bóng dáng của tiểu nữ cô độc luôn chăm chú nghe hai
người trao đổi. Nhã Muội thấy không còn gì theo dõi, bèn dời gót rời đi. Trên cánh tay nàng là một chú chim ưng to khoẻ với ánh mắt sắc bén như
dao. Nhã Muội vuốt ve bộ lông chim, Kim Tiền khoái chí rù rù sau mỗi cái chạm tay của nàng. Chủ nhân của nó cũng chưa từng âu yếm Kim Tiền như
vị bằng hữu này. Nàng còn có món nhân bánh bao thơm ngon, trong khi Kỳ
Hưng toàn cho ăn đậu phộng. Kim Tiền nhận thức vị nữ chủ này hơn nha.
Bên trong biệt viện, Trường Thanh đã để cho hai tỷ muội bọn họ được tự
do sinh hoạt. Tuy nhiên ngoài cửa biệt viện vẫn không ngừng canh phòng
cẩn mật. Nhã Muội ý thức được mình vẫn đang là tù nhân bị giam cầm. Tuy
Trường Thanh dùng lý do bảo hộ, nhưng Nhã Muội đoán chắc vị sư ca này
vẫn còn tâm tư khác.
Đúng là Trường Thanh đã yêu nhị tỷ nàng đến điên cuồng khờ dại. Vì Chân
Duyên, y đã vứt bỏ hoàn toàn lương tri, lẫn sự mềm yếu của bản thân. Y
bất chấp mọi thủ đoạn đấu tranh vì thế giới hạnh phúc của hai người.
Phản bội Lưu Gia phái, chống lại chính phụ thân của mình, tiêu diệt hết
thảy thuộc hạ dưới trước. Nhã Muội cảm thấy càng lúc càng ghê sợ, muốn
tránh xa kẻ này. Bởi vì nàng dự cảm thấy điều chẳng lành sẽ xảy ra trong tương lai sắp tới.
Nếu muốn, Trường Thanh đã có thể đưa Chân Duyên cao bay xa chạy, chứ đâu cần dụng tâm làm nhiều chuyện phức tạp như bây giờ. Tiêu diệt toàn bộ
Lưu Gia, y được lợi nhất, vì có thể rũ sạch hết toàn bộ trói buộc trong
quá khứ. Sẽ chẳng ai biết Mạc Thuỷ Linh và Lưu Quang Cảnh Hào vốn là một người. Sẽ chẳng ai ngăn y ngồi vào ngai phò mã gia một khi Chân Duyên
đã đồng ý.
Nhã Muội run rẩy làm vấy mực ra tờ giấy mình đang viết. Kẻ thông minh,
cẩn mật như Trường Thanh, làm sao tha cho kẻ đã biết quá nhiều bí mật
như nàng.
Ngày trước, Nhã Muội phát hiện bí mật của Thuỷ Linh, y chỉ dám bắt nàng
giam lại chứ không làm gì. Nhưng ngày nay, y là Trường Thanh tâm ngoan
thủ lạt, chứ chẳng phải người ôn nhu như nước xưa kia. Chân Duyên có thể nhờ vả Nhã Muội giữ bí mật, nhưng chẳng có gì bảo đảm nàng sẽ câm miệng cả đời được. Người thông minh ắc bị thông minh hại. Sư ca sao có thể
tha cho cái miệng nổi tiếng là đầy thi phi như Lâm Nhã Muội đây.
Nàng vo viên tờ giấy đang viết lại, quăng vào trong góc. Nhã Muội lấy
một trang giấy trắng mới, viết lá thư gửi cho chủ nhân của Kim Tiền.
“Mau cứu ta.” Bàn tay nàng lại run rẩy, làm rơi thêm nhiều mực ra bàn.