Nhìn xem quan tri phủ kìa, hai năm không gặp, dường như y cũng đã lớn hơn
một chút rồi. Năm đó tân khoa trạng nguyên quả thật là thiên tài, chỉ
mới mười lăm tuổi đã đứng đầu tam khôi. Đáng tiếc, chính vì y trẻ như
thế liền không vừa mắt công chúa. Đối với thiếu nữ mười bảy, thằng nhóc
mười lăm thật giống trẻ con còn chưa biết đóng khố. Lại còn trời sinh ra dễ thương, tròn vo đáng yêu. Mà công chúa lại kỵ nhất những thứ đáng
yêu. Bởi vì nàng gặp những thứ tròn vo sẽ liền lộ ra bộ mặt si mê mất tư cách, nên Chân Duyên vô cùng nghiêm khắc với bản thân mình, quyết không thể lộ ra điểm yếu là nàng thích trẻ con.
Nào ngờ y mười bảy tuổi lại triệt để thay đổi thành bộ dáng này. Tự
nhiên lại cao lên nhiều đến vậy, lại còn ốm đi, khuôn mặt thon dài chẳng phúng phính như xưa nữa. “Thật khiến người ta chán ghét.” Đâu rồi đôi
mắt to long lanh chỉ chờ ngấn lệ? Đâu rồi đôi môi hồng chỉ chực hé nở
như nụ hoa sen? “Bây giờ thì tốt lắm sao, mắt lại luyện được kiểu nhìn
như sát thủ như vậy. Cũng chỉ là người thôi, ngươi có nhìn vậy cũng
không giết chết được ta đâu.”
Hai bổ khoái được điều động để dời vị đạo tặc đang đứng trên tường cao
xuống. Chân Duyên giơ tay ngăn cản, để những kẻ dư thừa kia không chạm
đến người mình.
– Tự ta xuống. Các ngươi cứ thử chạm vào ta xem, sau này chỉ sợ hối hận không kịp.Nàng duyên dáng nhảy xuống đất, từ từ đi tới đối mặt với tri phủ đại nhân.
– Cuồng đồ to gan, ngươi muốn làm gì? Mau giơ tay chịu trói đi. – Thuỷ Linh nghiêm giọng la to.
– Giơ tay chịu trói. Sợ rằng ta có giơ tay, thì ngươi cũng không dám trói đâu. – Nàng cười gằn.
– Lớn lối, ngươi là ai mà ta không dám bắt. Mạc Thuỷ Linh ta chí công vô tư, thanh liêm trong sạch, chưa từng cúi đầu trước cường quyền áp bức,
cho dù người có là hoàng thân quốc thích, khi phạm tội ta cũng …Để mặc cho Mạc tri phủ thao thao về đạo làm quan, Chân Duyên chỉ nhẹ nhàng giơ tay tháo khăn bịt mặt ra, sau đó nở nụ cười đe doạ nhất mà nàng
từng biết. Mạc Thuỷ Linh nhanh chóng cứng họng không nói nữa. Ác mộng ám ảnh y suốt hai năm trời, rốt cuộc đã trở thành sự thật rồi.
– Công … công … – Y run lập cập không thể nói nổi hai chữ công chúa.
– Biểu ca, cuối cùng đã tìm ra được huynh rồi. Tiểu Duyên thật mừng quá
sức. – Nàng ngay lập tức trở mặt, biểu lộ thân thiết nhào vào người của
Mạc Thuỷ Linh. Y như chạm phải tà ma quỷ quái, nhảy dựng
lên, tận lực tránh xa nàng. Thuỷ Linh té ngã xuống đất, sau đó lùi lùi
giật ngược về sau thật thảm thương vô cùng. Vậy mà Chân Duyên lại giở
tâm độc ác, nàng nhào theo, nắm cổ chân y mà kéo về.
– Biểu ca, huynh gặp muội cũng không cần kinh hỷ đến vậy,
người ta cũng thật sự nhớ huynh mà. – Lần đầu tiên nàng cảm thấy nũng
nịu cũng không mất mặt. Thật sự là doạ người cũng vui quá xá mà.
– Công … công … – Thuỷ Linh lại tiếp tục lắp bắp.
– Mau gọi ta biểu muội. – Nàng kề miệng vào tai y, gằn từng chữ rõ ràng.
– Biểu … biểu muội?
– Đó, vậy huynh có bắt biểu muội không? – Nàng cười ngọt ngào hỏi.
– Không … sao dám bắt.
– Vậy là xong.Nàng phủi tay đứng dậy như chưa từng xảy ra
việc gì hết. Vậy là ác ngôn công chúa chỉ biết nói lời thật lần đầu tiên nói dối. Mà lời nói dối của nàng, còn có hiệu quả giết người kinh khủng hơn lời nói thật gấp trăm lần. Không giống như Bích Tuyền thường xuyên
than phiền nữa, có lẽ nàng đã học được cách đặt điều dựng chuyện rồi.
^_^
– Hạ quan tham kiến công chúa.Chân Duyên ngồi
trên vị trí thượng toạ, để Thuỷ Linh quỳ dưới đất triều bái mình. “Bây
giờ, tại sao nhìn y lại thấy hình ảnh khi xưa vậy ta?” Gương mặt ấm ức,
khoé mi ươn ướt. Nàng sao lại cảm thấy thực sự hả hê trong lòng vậy nè.
Cứ tưởng y vì mình sẽ ôm hận, khi gặp lại chỉ muốn trả thù cho thoả dạ.
Nào ngờ vẫn giống như hai năm về trước, chỉ là một tiểu thỏ bạch nhút
nhát e sợ. Đúng là chỉ có vẻ ngoài thay đổi, tính tình vẫn không tiến bộ thêm chút nào.
– Bổn cung vi phục xuất tuần … – Nàng bắt đầu lên giọng kể cả. – … vì để điều tra dân tình, cũng như hoạt động quan viên địa
phương. Đây là nhiệm vụ bí mật theo thánh chỉ của hoàng thượng, tốt nhất ngươi không được tiết lộ ra ngoài. (Lộ ra ta sẽ bị bắt về) Tạm thời ta
sẽ ở trong phủ với thân phận là biểu muội.
– Dạ, hạ quan đã rõ. – Y sợ hãi, ngay lập tức dập đầu lĩnh mệnh.
– Còn nữa …Đột nhiên bên ngoài thư phòng của Thuỷ Linh lại có tiếng người ồn ào.
– Phu nhân, xin người đừng vào trong, đại nhân đang …
– Tránh ra, ta nghe nói có biểu muội gì đó tới tìm. Biểu muội nó là ai, sao ta đây không biết.Tiếng tranh cãi đã cắt ngang kim ngôn của công chúa. Chân Duyên theo thói
quen nhướn mày, gửi cho Thuỷ Linh ý tứ trách phạt hạ nhân.
– Là mẫu thân của hạ quan. – Y ngay lập tức giải thích.
– Vậy coi bộ thân phận biểu muội không xong rồi nhỉ? – Nàng nheo mắt nhìn, ra vẻ ‘ngươi mau giải quyết phiền phức cho ta đi’.Cửa phòng bật mở, Thuỷ Linh mau chóng đứng dậy. Công chúa đã ra lệnh, thân
phận của nàng là bí mật, vì vậy không thể để ai khác biết tri phủ đang
phủ phục trước một nữ nhân.
– Linh nhi, cô nương đây là ai?Mạc phu nhân
gương mặt đăm đăm khó chịu, tóc bạc hoa râm, tám chín phần giống bộ dạng của Hoài Niệm khi dịch dung. Chỉ là một người giống người cõi trên lầm
lỳ ít nói, một người giống như bà mẹ chồng hung ác với nàng dâu.
– Mẫu thân, sao người lại vào đây? – Thuỷ Linh ngay lập tức
bước tới, chắn ngay tầm nhìn khó chịu của Mạc phu nhân với công chúa.
– Tránh ra, bởi vì ta nghe con vừa mới mang một nữ nhân về tư phòng.
Biểu muội là người nào chứ? Ta sao lại không biết người này là ai?
– Mẫu thân, nàng không phải biểu muội. Nàng là … – Y lại ấp úng không biết nói thế nào cho rõ.
– Là cái gì? – Mạc Phu nhân nóng nãy gạt con mình ra để nhìn cho rõ người mà hắn dấu diếm.
– Đúng vậy, là cái gì? Mau nói cho mẹ chàng biết quan hệ của chúng ta đi.Chân Duyên thấy người bị nạn, còn tiện tay ném thêm đá xuống giếng. Nhìn y
khổ sở bị hai bên ép buộc, nàng tự nhiên thấy sảng khoái vô cùng.
– Con thì có quan hệ gì với cô ta? – Phu nhân nóng giận nhìn hắn. – Mạc Thuỷ Linh, mau nói cho mẹ nghe. Nên nhớ, con đã có hôn ước
với Tống tiểu thư, đừng nói là mình ra ngoài gây hoạ nhé.
– Cái gì, có hôn ước? – Chân Duyên đột nhiên đứng dậy đập bàn. Thuỷ Linh thấy nàng phát hoả thì lại càng run rẩy.
– Đúng vậy, con trai ta đã có hôn ước với Tống tiểu thư của nhà đại học
sĩ. – Mạc phu nhân thấy nàng tức giận, cho rằng mình đã đoán trúng rồi,
ngay lập tức công kích kẻ lạ mặt. – Nói cho cô nương hay, để cô đừng tơ
tưởng nữa. Thuỷ Linh dù sao cũng là trạng nguyên đương nhiệm, là tri phủ đại nhân của cái vùng Tiết Châu này. Nó vốn tài mạo xuất chúng, lại có
trái tim yếu mềm, nên nữ nhân bám theo cũng nhiều như đỉa vắt trong
ruộng. Cũng có nhiều con đỉa, mơ mộng đeo chân hạc. Nhưng ta thiết nghĩ
cô nương cũng nên biết lượng sức, xem mình có sánh nổi với Tống tiểu thư nhà học sĩ người ta hay không.Xem ra Mạc phu nhân không
chỉ yêu thương con quá độ, mà nhiều năm qua cũng đã rất đau đầu với tình trạng nữ nhân theo đuổi Thuỷ Linh. Y lại cứ lòng vòng, hết sợ người kia buồn lại sợ nàng này phật ý. Ai cũng không thể kiên quyết từ chối, mới
xảy ra thế cuộc giữa đường bị ba bốn nữ nhân giành giật, kéo đến rách
áo, trở thành đề tài bàn tán ồn ào một thời gian ở Tiết Châu. Rốt cuộc
Mạc phu nhân trăm khó, ngàn khó mới tìm bà mai tốt để dạm hỏi Tống tiểu
thư nhà học sĩ cho Thuỷ Linh. Sau đó lại dùng nước mắt kể khổ, dùng tiên phu để ép y phải chiều theo ý bà.
Ngày thành thân chỉ còn một tháng nữa, tưởng đâu có thể thở phào nhẹ
nhõm thì lại nghe y mang một cô nương không rõ lai lịch đem về phòng
riêng. Phen này dù có phải diễn vai ác mẫu, bà cũng không thể để sự
nghiệp con mình bị huỷ trong tay phụ nữ được.
– Ngươi đã đính hôn? – Chân Duyên không hề đếm xỉa gì đến
lời lẽ dông dài của Mạc phu nhân, nàng chỉ dùng đôi mắt sắc lạnh tia
thẳng vào chỗ Mạc Thuỷ Linh.Y hoảng sợ rúm người trước ánh
mắt của nàng. Y vẫn còn nhớ hai năm trước nàng quyền uy như thế nào xuất hiện trước mặt mình. Y cũng nhớ nàng đã tàn nhẫn như thế nào đập nát
trái tim non trẻ của mình. Ác ngôn công chúa, đã không biết bao nhiêu
người chỉ vì một câu nói của nàng mà tìm đường tự vẫn không xong. Y chỉ
ấm ức đến thổ huyết, hôn mê ba ngày coi như là nhẹ tội lắm rồi. Những
tưởng chạy đi xa kinh thành một chút sẽ tránh khỏi nỗi ám ảnh này. Không ngờ biền biệt suốt hai năm, ác ma lại mò tới đe doạ y tiếp.
– Nói, có phải đính hôn rồi không? – Nàng nạt một tiếng.
– Phải, đính hôn rồi. – Y như trẻ ngoan trước mặt lão sư, thành thật thừa nhận tất cả.
– Vậy ta phải làm sao?
– Biểu muội thì có làm sao? – Y run rẩy hỏi.
– Ta không phải biểu muội của chàng … – Nàng lại hét nữa.
– Đúng là không phải. – Y lầm bầm lập lại.
– … mà là hôn thê đã đính ước. – Chân Duyên tiếp tục mớm cung.
– Cái gì mà đính ước? – Tới lượt Mạc phu nhân thể hiện khả năng cổ họng của bà. – Đừng nói xạo, ta chưa từng nghe tới.
– Từ hai năm trước. – Nàng khinh khỉnh cười. Thấy chọc người khác nổi giận thật là một trò đùa thú vị.
– Từ hai năm trước? – Mạc phu nhân lắp bắp. – Thuỷ Linh có thật không? Có phải lúc con rời khỏi nhà lên kinh ứng thí không?
– Chúng ta tự định chung thân. – Chân Duyên tự tiện khai man.
– Vậy thì ta không công nhận. – Mạc phu nhân kiên quyết phản đối.
– Chúng ta cũng có da thịt chi thân. – Nàng càng nói càng bạo, cảm thấy không muốn chịu thua lão quyền bà này.
– Cái này là do đãng phụ nhà cô ám hại Thuỷ Linh nhà chúng ta phải
không? Đúng là lẳng lơ mà. Ta không chấp nhận đứa như cô làm con dâu nhà mình. – Mạc phu nhân la hét.
– Ta đã có cốt nhục của chàng. – Chân Duyên tung tuyệt chiêu cuối cùng.
Sống lâu nơi hậu cung, nàng không xa lạ với những chiêu ám đấu.Quả nhiên không chỉ Mạc phu nhân cứng họng, mà Thuỷ Linh cũng sốc không
chịu nổi. Hai mắt y trợn trắng, khẳng khái ngã lăn quay ra sàn nhà. Nổi
oan Thị Kính này, làm sao y gánh vác cho nỗi. Dù công chúa ngang bướng
có muốn chọc giận mẫu thân y, cũng đâu cần dùng đến chiêu này. Mạo phạm
công chúa, thân y làm sao thoát nổi tội. Thanh danh y không còn cũng
được đi; sao nàng ngay cả trinh tiết của mình cũng mang xuống chà đạp.
“Công chúa ác ma, thật ra nàng ám hại ta vì lý do gì. Mạc Thuỷ Linh chết thật không nhắm mắt!”