Không khí ngưng trọng, căng thẳng giống hệt như cuộc họp bàn của các đại ca
giới hắc đạo. Một bên bàn là đại hiệp Hoài Việt đang cố gắng trừng mắt
thật lớn, thiếu điều các tia vằn máu muốn bục vỡ ra hết. Một bên là y nữ Hoài Niệm híp mắt nhìn huynh trưởng như hổ báo nhìn thấy kẻ thù. Một
hung bạo, một sắc lạnh, không ai chịu nhường ai.
– Không ra thể thống gì? – Hoài Việt nổi nóng đập bàn. – Muội có chịu buông tay ra không? Hoài Niệm không cần trả lời, nàng chỉ việc dựa đầu vào vai Thừa Chí, hai tay càng ôm y gắt gao hơn. Vừa được thoả mãn tâm tình, vừa chọc tức được
đại ca, một công đôi chuyện, dại gì không làm.
– Thành Hoài Niệm, muội giỏi lắm. Ca sẽ về méc mẹ.Đối phương càng hung hăn, Hoài Niệm càng bạo dạng. Bàn tay nàng bắt đầu lần mò lên ngực áo Thừa Chí, âm mưu lén lút đi vào bên trong. Thừa Chí lấy
tay ngăn nàng loạn động, đồng thời đẩy Hoài Niệm ngồi đàng hoàng trở
lại. Nàng vì chọc tức đại huynh mà có thể làm ra loại hành động trẻ con
thế này. Nhưng Thừa Chí không phải trẻ con, định lực của y không đủ lớn
để chịu nổi mấy đòn quấy rối của Hoài Niệm. Thừa Chí hắn giọng, dùng vẻ
nghiêm túc, đạo mạo của Nghiêm sư gia mà nói chuyện.
– Thành công tử, chẳng phải chúng ta có chuyện quan trọng hơn để nói sao?
– Có chuyện gì quan trọng hơn cái con bé này? – Hoài Việt trả lời nhưng
mắt vẫn không rời đi, tiếp tục thi đua lườm nguýt với tiểu muội.
– Niệm nhi, muội thôi đi. – Thừa Chí chuyển sang phía Hoài Niệm.Nàng ngay lập tức cụp mắt xuống, ngoan ngoãn không thi gan với Hoài Việt
nữa. Tuy nhiên Hoài Niệm lại gửi ánh nhìn trông chờ đến Thừa Chí, nàng
muốn nghe hắn giải thích. Thừa Chí trực tiếp bỏ qua Hoài Việt, tập trung lý giải cho nàng nghe.
– Khu rừng mà mọi người xông vào được bày bố theo Hỗn Thế trận.Hoài Việt hừ mũi kinh thường, tỏ vẻ ‘lời của ngươi nói thật vô giá trị, ta
đã biết từ khuya rồi’. Thế nhưng Thừa Chí không có vẻ gì quan tâm đến
thái độ bất nhã đó, y chỉ chuyên chú giải thích cho Hoài Niệm thôi.
– Vùng đất ở giữa khu rừng, phía sau thác nước là lối vào địa cung bí mật của Lưu gia.
– Công tử.Lần này là mấy người hộ vệ xen vào ngăn cản. Thừa Chí chỉ giơ tay lên, bảo bọn họ câm miệng. Chuyện mà hắn muốn làm, các
hộ vệ lại dám can ngăn sao.
– Bên trong địa cung ẩn tàng toàn bộ bảo vật của tiền triều
mà các đời tổ tông Lưu gia cất giữ, là cơ sở phòng bị nếu đại cuộc có
xảy ra chính biến. Ngọn núi này tên gọi là Đông sơn, trích ra trong
thành ngữ ‘Đông sơn tái khởi.’
– Mau vào vấn đề chính, đừng dài dòng. – Hoài Việt chán nản cắt ngang.
– Ngươi dám ngắt lời công tử. – Mộc Tần nóng nảy la lên.
– Vô phép, thật không thể tha cho hắn được. – Sa Cát phụ hoạ.
– Y là thứ gì mà ta không dám cắt lới. – Hoài Việt gân cổ cãi.Thế là toàn bộ căn phòng lại trở nên nhốn nháo vì hai bên cứ ta một câu,
ngươi một câu, giống hệt đám hàng rong ngoài phố chợ. Thừa Chí tức giận
đập tay lên bàn.
– Câm miệng.Khí thế này, Hoài Niệm đã từng bị
doạ khiếp một lần ở nha phủ Tiết Châu. Nàng nhớ khi đó, mình đã sợ hãi
như chính bản thân phải đối đầu với sinh tử. Đám hộ vệ ngay lập tức kinh sợ câm miệng, còn Hoài Việt thì bật lui ra xa, tay đã đặt sẵn trên đốc
kiếm.
– Thật ra ngươi là ai? – Hắn hét lên.Thừa Chí chớp mắt một cái, ánh nhìn âm lãnh biến mất ngay lập tức. Y cười nhẹ, ra bộ vô cùng hiền lành, vô hại như một thư sinh.
– Thật ra cách đây bốn năm, chúng ta có gặp mặt ở Trương gia khẩu, lúc đó công tử mới mười bảy mười tám, kiểu trường kiếm đeo sau
lưng như đạo sĩ như thế này, làm ta nhớ rất rõ.“Trương gia
khẩu?” Hoài Việt lầm bầm. Tuy chuyện cách đây đã bốn năm, phai mờ đi
không ít, nhưng nếu hắn đã từng gặp qua Nghiêm Thừa Chí nhất định không
dễ quên. Thứ nhất là hắn luôn nhớ rõ những kẻ cao hơn mình, thứ hai là
tướng đi khập khiểng của Thừa Chí rất đặc biệt, ai thấy qua cũng sẽ nhớ
kỹ ngay.
– Không cần nghĩ ngợi nhiều. – Thừa Chí cười nhẹ. – Lúc giao chiêu, ta có đeo mặt nạ, nên công tử không nhận ra đâu.Trường kiếm trong tay Hoài Việt ngay lập tức xuất động, nhắm thẳng hướng Thừa
Chí mà đâm tới. Trương gia khẩu, bốn năm trước, kẻ đeo mặt nạ, tất cả
đều gợi lại cho Hoài Việt một kỷ niệm nhớ đời. Dấu chưởng pháp trên ngực hắn đến bây giờ vẫn còn chưa phai mờ.
Thế nhưng mũi kiếm chưa chạm được đến Thừa Chí, đã bị bốn năm loại vũ
khí chặn lại. Tuy tốc độ có suy giảm nhưng uy lực cũng không tầm thường. Hoài Việt lại cố dùng sức đâm tới, nhưng chỉ sượt qua vai Thừa Chí,
không thể làm tổn hại đến hắn một chút nào.
– Xem ra đã nhớ ra ta là ai rồi. – Thừa Chí mỉm cười nhẹ nhàng.
– Tử thần Mạt Hối. – Hắn rít lên từng chữ đầy căm tức.
– Đúng vậy, tên của ta là Lưu Quang Mạt Hối, trưởng tôn đời thứ tám của dòng họ Lưu Quang.Một lời nói ra khiến huynh đệ họ Thành cùng Bích Tuyền đều chấn động. Thái
tử cựu triều Cảnh Hào nghe đồn nhiều năm đã mất tăm mất tích, toàn bộ
đại cuộc của Lưu gia phái hiện nay đều rơi vào người kế thừa của lão,
như vậy chẳng phải Lưu Gia hiện giờ chính là Mạt Hối ngồi trước mặt họ
sao.
Bàn tay của Hoài Niệm nãy giờ nắm chặt tay áo của y cũng phải bất lực
buông ra. Thân thế thật sự của Mạt Hối đúng là quá lớn rồi, nàng vươn
không tới nữa. Đừng kể đến việc Hoài Niệm có dòng máu của Hàn gia, ngay
cả họ Thành với họ Lưu cũng là tử địch thù sâu hơn biển. Ngoại công nàng là người giết tổ phụ của Mạt Hối, cha mẹ nàng là người đã truy sát phụ
thân y suýt mất mạng. Mối thâm thù đại hận này, đâu đến lượt nàng nói bỏ qua là bỏ.
Cả người Hoài Niệm bỗng run lên bần bật, trong lòng nàng tràn ngập hỗn
loạn và nghi ngờ. Sự thật mà nàng luôn cố tránh né trong đêm chia tay ở
ngoại thành cuối cùng cũng được phơi bày. Nàng vẫn còn nhớ, y đã từng
nói đầy đủ tên tuổi của mình cho nàng biết.
“Tên ta là Lưu Quang Mạt Hối.”
– Ta xin lỗi. – Giọng y đột nhiên vang lên bên tai nàng.Hoài Niệm giật mình, ngước nhìn nam nhân trước mặt. Ánh mắt y vẫn sâu thăm
thẳm không thấy đáy, đôi mày cương nghị lại nhíu chặt đầy vẻ phiền muộn. Y nở nụ cười buồn bã nhất mà nàng từng nhìn thấy. Ba chữ ‘Ta xin lỗi’
kia khiến Hoài Niệm cảm thấy bất lực. Nàng không cách nào vùng vẫy,
chống lại định mệnh được sao?
– Niệm nhi, Niệm nhi, đừng khóc. Y ôn nhu giơ
tay lau nước mắt trên má nàng. Kẻ duy nhất khiến băng sơn mỹ nhân rơi lệ nhiều đến vậy cũng chỉ có y. Sinh ra mang họ Thành và họ Lưu Quang,
định mệnh đã khiến bọn họ không chung lối rồi.
Hoài Việt câm lặng nhìn bộ dạng yếu đuối của muội muội. Hai mươi năm
chứng kiến nàng sinh ra và lớn lên, hắn không biết rằng Hoài Niệm lại
mong manh đến vậy. Có lẽ thái độ hờ hững, lạnh lùng của nàng chỉ để che
dấu trái tim đầy cảm xúc. Chỉ có gã Mạt Hối này mới khiến nàng sống thật với bản thân mình. Đáng tiếc, Hoài Việt không thể giao muội muội mình
cho y được.
Nội công từ trong cơ thể Hoài Việt được giải phóng. Hắn xoay tay, lưỡi
kiếm lập tức thoát khỏi sự kèm chặn của những tên hộ vệ. Mạt Hối bỏ tay
ra khỏi Hoài Niệm, y đảo người tránh thoát khỏi đòn sát thủ của đối
phương.
Mộc Tần đã kéo chủ tử của mình ra xa khỏi tầm kiếm khí. Chiếc bàn trước
mặt họ vỡ nát, vết kiếm chạy dài trên nền đất, như biên giới ngăn cách
không gian ra thành hai phần. Mạt Hối và đám hộ vệ của y ở một bên, ba
người còn lại ở một bên.
Bích Tuyền kéo Hoài Niệm đứng dậy, lùi ra sau lưng Hoài Việt. Bây giờ họ đang phải đối mặt với bọn loạn đản phản nghịch, tình huống hung hiểm vô cùng.
– Khoan, khoan đã. Ta có điều vẫn chưa nói hết. – Mạt Hối
ngay lập tức giơ tay can ngăn. – Tin tức này vô cùng quan trọng, có liên quan đến sống chết của Chân Duyên và Nhã Muội.
– Ở đâu? – Hoài Niệm ngay lập tức chùi nước mắt, giọng cương nghị hỏi y.
– Thất sơn, cả hai đều khoẻ mạnh. Nhưng nếu mọi người không nghe ta, sẽ
không cứu được họ đâu. Phía bên trong điạ cung kia có một thứ rất quan
trọng mà Lưu Gia phái nhất định sẽ đánh đổi mọi thứ trên đời để có được. Điều đảm bảo an toàn nhất cho hai người kia chính là lấy con tin trao
đổi.
– Đó là cái gì? – Bích Tuyền hấp tấp hỏi.
– Thái tử cựu triều, Lưu Quang Cảnh Hào. – Y trả lời.
– Này, ngươi giỡn chơi với bọn ta đấy hả? – Hoài Việt tức giận la lên.
– Thật mà, ta chỉ muốn giúp giải thoát hai người kia thôi.
– Nực cười. Chẳng phải ngươi là trưởng tôn đời thứ tám của Lưu Gia sao,
cớ gì lại muốn bắt phụ thân làm con tin trao đổi với chính quân của
mình. – Hoài Việt gân cổ cãi.
– Ai bảo ta nhất định phải theo phe Lưu gia.
– Ngươi họ Lưu Quang, không theo Lưu Gia phái vậy thì theo ai? – Bích Tuyền cười miệt thị.
– Ta chỉ đứng về phe chính nghĩa thôi. – Đột nhiên y nhẹ giọng. – Niệm nhi, xin hãy tin ta lần này đi.Nàng nhìn vào mắt y, trái tim lại rung lên theo cảm xúc. Hoài Niệm cảm thấy
rối trí quá. Kể cả sự bình tĩnh sáng suốt mọi khi đều bay biến. Lý trí
của nàng gào lên “Không thể tin kẻ này, hắn đã nhiều lần lừa gạt ta”;
trái tim nàng lại mách bảo “Mình lại muốn tin y thêm một lần nữa”.
– Giải thích. – Nàng mở miệng nói.Đây là cơ hội cuối cùng, nếu y lại lừa dối nàng, Hoài Niệm đành phải đoạn tuyệt với Mạt Hối thôi.
Y thở dài, bắt đầu kể lại đoạn thời gian khủng khiếp nhất mà bản thân không muốn nhớ thêm lần nào nữa.