Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Chương 27: Lời giải thích



Người về người ở khéo buồn sao,

Tức tối mình thay biết lẽ nào.

Tơ tóc lời kia còn nữa hết,

Đá vàng lòng nọ xiết là bao.

Nổi cơn riêng giận ngày trời ngắn,

Mỏi mắt chờ xem bóng nguyệt cao.

Sớm biết lẽ trời lí có hợp,

Thì mười năm trước bận chi nao.(“An Hưng ngụ thứ”, Hồ Xuân Hương)

Hoài Niệm cầm bức thư trong tay mà run rẩy. Nàng đọc đi đọc lại vẫn
không thể hiểu nổi ý tứ của Thừa Chí. Đây mà là thư gửi một lão bà ư? Rõ ràng là còn chất chứa ẩn ý bên trong. Nào là tơ tóc, nào là đá vàng.
Hắn muốn huỷ hoại danh tiết của Niệm bà bà ư? Nàng hét lên một tiếng,
đạp cửa sổ nhảy khỏi lầu cao của Thính Phong các, tốc hành trực chỉ nha
môn Tiết Châu.

– Nghiêm Thừa Chí, mau ra đây. – Hoài Niệm hét lên được một câu dài hiếm hoi mà không hề bị lắp.Tiếng thét kinh động hết thảy mọi người đang làm việc trong nha môn. Tất cả
rần rần chạy ra, nhìn thấy cô nương mày điêu phấn trác, dung mạo tuyệt
diễm đang đứng giữa công đường giận dữ. Đám nha dịch vây xung quanh
nàng, côn gỗ rút ra thủ thế.

– Cô nương, nha môn trọng địa, không được tự tiện xông vào. – Một người lên tiếng nhắc nhở.Hoài Niệm quắc mắt nhìn bọn họ, tay xuất chiêu, mười mấy đầu côn răng rắc
rơi xuống đất. Đám nha sai nhìn thấy nàng tay không chặt ngang đầu côn,
thầm kinh dị hãi hùng, đồng loạt lui ra xa năm bước.

– Cô nương này, đừng làm loạn. Có gì chúng ta thương lượng.

– Nghiêm Thừa Chí. – Nàng chỉ phun ra đúng ba chữ, thái độ vô cùng thù địch.

– Người đâu, mau gọi Nghiêm sư gia tới.Chưởng quản lục
phòng cất tiếng la lên, một tên nha đinh liền lúp xúp đi tìm người. Một
bên khí thế hung hăng đứng giữa sảnh, một bên run rẩy nép sau góc cột
nhìn người. Nha môn này thật là không còn thể thống gì cả. Một cô nương
tự tiện xông vào, cũng có thể gây loạn đến mức này.

Tên gia đinh quay trở lại bẩm báo.

– Dạ, Nghiêm sư gia từ đầu đã nghe rồi, đang đi tới.Không gian lặng im như tờ. Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Ác nữ kia xem bộ đã
mất bình tĩnh lắm rồi, một chiêu trấn áp hết toàn bộ nha sai, nếu đụng
vào người, chắc thịt nát xương tan mất.

– Mau đi xem Nghiêm sư gia đi tới đâu rồi. Gọi người mau tới đi. – Chưởng quản hình phòng la lớn.Tên nha đinh lại lúp xúp chạy đi. Hoài Niệm quắc mắt ngó quanh, ra chiều ta chịu hết nổi rồi.

– Dạ bẩm đại nhân, Nghiêm sư gia đang tới. Đã đi nhanh hết cỡ rồi.Mọi người đồng loạt lau mồ hôi lạnh. Nghiêm sư gia mà đi nhanh hết cỡ thì
có thể được đến mức nào. Người đi tìm Thừa Chí, chạy đi chạy về bốn lượt rồi mà hắn vẫn chưa tới nơi.

– Này, hay là chúng ta mời trà. – Chưởng quản ngân khố giật giật tay áo chưởng quản hộ tịch.

– Đúng rồi, ngươi đâu, mau dâng trà. – Chưởng quản hộ tịch lớn tiếng gọi.

Đến lúc trà được châm lên rồi, cũng là lúc Thừa Chí xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Hắn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hân hoan nhìn Hoài Niệm.

– Cuối cùng cũng tới rồi.

– Cái này là … là gì? – Nàng đưa ra lá thư nãy giờ bị siết chặt trong tay, bộ dạng giống chủ nợ đến đòi tiền.

– Từ từ … – Hắn khập khà khập khiễng đến chỗ nàng, hơi thở đứt đoạn,
quả thật do cố sức đi nhanh hết mức. – Từ từ vào trong nói, đây là công
đường trọng địa, nàng nên tôn trọng một chút chứ.Rồi rất tự nhiên, Thừa Chí nắm tay Hoài Niệm kéo đi. Cả đám người trong nha môn
trố mắt nhìn cảnh tượng đầy kinh ngạc đó. Sư gia mặt ủ mày chau của bọn
họ cũng có ngày nhẹ giọng năn nỉ nữ nhi. Ác phụ võ công cao cường thì bị hắn dắt đi như con dê nhỏ. Đúng là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần
sầu. Nợ phong lưu đến tìm Nghiêm Thừa Chí.

Hắn dắt nàng đi trên hành lang quanh co trở về thư phòng. Bàn tay vẫn
thuỷ chung không buông ra, như sợ nàng lại chạy mất như lần trước. Hắn
đi hơi chậm, có vẻ rất cố sức. Nàng bị kéo ở phía sau, sâu sắc quan sát
hết tất cả vào tầm mắt. Tình hình còn tệ hơn lúc trước nữa, nàng đã đánh hắn đến bị nội thương trầm trọng rồi.

Thừa Chí kéo nàng ngồi vào vị trí thượng khách. Hắn đi rót trà mời nàng, đem bánh trái đến thét đãi nàng, bộ dáng xun xoe nịnh nọt không lẫn vào đâu được. Nhìn hắn cứ khập khà khập khiễng bước đi, nàng càng thấy
chướng mắt. Hoài Niệm hất mặt về phía ghế, ra lệnh cho hắn mau ngồi yên. Thừa Chí ngay lập tức hiểu ý, ngay ngắn ngồi trước mắt nàng.

– Ta xin lỗi. – Hắn lập tức nói trước.Nàng liếc mắt nhìn trần nhà, ra vẻ ‘Đây không nghe!”

– Lần đó là ta manh động, ta thật quá đáng. Suy đi nghĩ lại
là ta sai trước. Không nên giở giọng thù địch với nàng, không nên mạnh
tay đe doạ nàng. Nàng chưa từng có hãm hại ta, nhiều lần lại cứu giúp
ta, chiếu cố ta. Chỉ có Nghiêm Thừa Chí này nợ nàng, Niệm nhi đâu có nợ
nần gì ta đâu. Là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Xin nàng tha thứ
đi mà. – Hắn chân thành cúi đầu xin lỗi.Nhưng Hoài Niệm đến đây đâu phải nghe hắn xin lỗi. Nàng đưa bức thư ra, muốn đòi cho Niệm
bà bà một cái công đạo. Thừa Chí vừa nhìn đã biết ngay nàng muốn gì,
không cần hỏi liền đáp.

– Là ta hết cách rồi. Muốn gặp lại nàng cũng không biết làm sao. Chỉ có thể tuỳ tiện để vào một lá thư, mong đợi nàng thấy được. Hy vọng lời thơ này có thể xui khiến nàng đến đây gặp mặt. Cho dù là vấn
tội, ta cũng chỉ mong có được một cơ hội giải thích.

– Giải thích gì? – Nàng hửng hờ hỏi.

– Vì sao ta phát hiện nàng ở trong nha môn thì lại giận dữ như vậy. –
Thừa Chí buồn rầu nhìn nàng. – Ta rất sợ những kẻ lén lút, rình rập.
Những kẻ mưu toan bất chính, những kẻ lòng dạ hiểm độc. Đây chỉ là một
nha phủ bình thường, nàng trà trộn vào có mục đích gì vậy Niệm nhi?

– Huynh đã từng … bị … người … người … ta phản bội?Hắn bàng hoàng nhìn nàng, sau đó có chút đắn đo, cuối cùng là cam chịu gật
đầu. Hoài Niệm thở dài một tiếng. “Một lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây
thừng.”

Tuy chưa thật sự giao chiêu với Thừa Chí, nhưng nàng vẫn nhận ra hắn
từng là một cao thủ. Mặc dù bây giờ không có sức, nhưng phản ứng và tốc
độ ra chiêu của Thừa Chí hoàn toàn áp đảo Hoài Niệm. Khiến hắn thành ra
bộ dạng như vậy, nếu không phải vì kẻ thù mạnh hơn đánh bại, thì chỉ có
thể là bị thân tín phản bội. Bây giờ nhìn đâu cũng nghi ngờ, thấy đâu
cũng là người xấu thì không có gì lạ.

Thật ra Hoài Niệm vẫn chưa nắm rõ thân phận thật sự của Thừa Chí, trà
trộn vào đây cũng chỉ vì ngầm điều tra hắn. Người đáng nghi nhất Tiết
Châu, cũng chỉ có một mình Thừa Chí, kẻ có hành vi đáng ngờ nhất cũng
chỉ có hắn. Nhưng Hoài Niệm lại chẳng thể đoán ra được ý đồ của Thừa Chí là gì. Kêu nàng đến để xin lỗi, cũng là một phần của âm mưu chăng?

– Bồ câu.Tuy nàng chỉ nói gọn lỏn như vậy,
nhưng Thừa Chí lại có thể dễ dàng đoán ra ý. Muốn người ta khai ra bí
mật, ít nhất cũng phải đem bí mật tương đương để trao đổi mới được. Hắn
dựa vào ghế, bộ dáng mệt mỏi, bắt đầu kể.

Thừa Chí đến Tiết Châu làm sư gia, cũng chỉ vì tìm một công việc ổn
định, có tiền công và có chỗ ở. Hắn đã nhiều lần thi khoa cử mà không đỗ đạt, chỉ mong về dưới trướng Mạc Thuỷ Linh, học tập y, mong có được
công danh. Ước mơ của hắn chỉ đơn giản, nhỏ nhoi có vậy.

Thời gian trước, Thừa Chí phát hiện có những con chim lạ bay vào nha
môn. Sau bao ngày dụ dỗ, đám bồ câu mới chịu ghé qua chỗ hắn một chút để ăn mồi. Mỗi lần như vậy, Thừa Chí đều lấy thư đọc, rồi bỏ lại chỗ cũ
cho chủ nhân bồ câu. Mỗi ngày ráp một khúc, diễn giải một hồi, cũng từ
từ biết được bội dung thư là gì.

Là thư báo của thuộc hạ cho đương gia của bọn họ. Có lúc thì cần người,
có lúc thì cần tiền, có lúc chỉ đơn giản là kể lại tình hình ở trong
phân đà. Dạo gần đây, đều có tin báo giết người dấu xác ở trong rừng
núi. Thì ra nhưng thi thể được phát hiện ở Tiết Châu, đều do bọn người
này làm. Ngươi trong nha môn, không rõ ai là đồng bọn mà chúng cần liên
lạc. Nhưng Thừa Chí nghĩ rằng hắn nên bám theo manh mối này mà điều tra
một mình.

Hôm đó bắt được thư, lại có người bị giết. Thế nên hắn đón đầu, chạy vào khu vực rừng núi tìm kiếm trước. Nào ngờ may mắn thấy hai tên kia đang
đào hố chôn xác. Hắn cho rằng mình có thể theo dõi chúng để tìm ra sào
huyệt của bọn sát nhân. Chỉ cần vậy hắn có thể điều động quan binh bắt
trọn ổ của chúng, ngay cả tên nội ứng trong nha môn cũng sẽ không kịp
trở tay.

Thừa Chí kể xong, quay sang nhìn Hoài Niệm thăm dò. Hoài Niệm cũng đồng
dạng nhìn lại Thừa Chí, cố gắng tìm ra bất kỳ tia giả dối nào trong mắt
hắn. Cuối cùng, nàng quyết định đưa ra lệnh bài gỗ mộc của mình.

– Thành Hoài Niệm. – Nàng đột nhiên nói.Cháu
gái của hoàng đế Thuận Thiên, Thành gia hiển hách, tài nữ nổi danh của
Đại Tứ Hỷ. Đừng hỏi nàng ở đây làm gì, chỉ cần ba chữ ‘Thành Hoài Niệm’
đã đủ giải thích cho tất cả mọi chuyện rồi.

Thừa Chí quả nhiên kinh hách nhìn nàng trân trối. Hắn đâu có ngờ cô
nương thoạt nhìn bình dị như nước này lại có thân thế bất phàm dữ vậy.
Hắn bất giác nở nụ cười gượng gạo.

– Thất kính, thất kính rồi.Sau đó cả hai người rơi vào trầm mặc. Mỗi bên đều theo đuổi một suy tư, toan tính riêng.

Thừa Chí húng hắng ho lên mấy tiếng. Hắn nhấc tay, rót cho mình một
chung trà uống vội để đè nén cơn đau sâu thẳm trong lòng ngực xuống.

– Xin lỗi. – Giọng nàng lí nhí như con muỗi. – Đưa tay … tay … bắt mạch.Hắn ngẩn người nhìn nàng, sau đó khẽ cười. Thừa Chí đặt tay lên bàn, bộ dáng như nói “Thỉnh đại phu chẩn mạch.”

Băng Tâm quyết uy lực bất phàm. Quả thật đã đánh cho Thừa Chí nội thương phế phổi. Hoài Niệm cảm thấy áy náy, xấu hổ, cộng với tự trách bản thân sao lại không biết kềm chế nương tay. Con bệnh vào tay nàng chẳng những không khá hơn mà tình hình ngày một càng tệ. Có phải giống như mẫu thân nàng đã than van, Hoài Niệm thật sự đã huỷ hoại danh tiếng gia môn, đời sau ngày càng tụt hậu.

Thừa Chí kín đáo nhìn gương mặt ngưng trọng cuả nàng, môi khẽ nhéch lên
thành một nụ cười thích thú. Thủ đoạn nhỏ mọn của hắn đã dễ dàng thành
công rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.