“Cái gì cơ?” Phản xạ có điều kiện hỏi lại một câu, trong lòng Mộc Ly càng có dự cảm chẳng lành.
“Ha ha, hay cho một Nhan Khuynh Thành!” Vũ Tiêu Nhiên không đợi nàng phản ứng lại, đôi con ngươi sáng như sao nhìn chằm chằm vào cây cột gỗ của nhà lao chứ không nhìn nàng, chỉ cau mày không dò xét được gì, tiếng cười lớn “ha ha” châm chọc đã tắt.
Tà áo nhẹ bay, cẩm bào hoa văn tối màu vẽ lên một đường cong trên không trung, Vũ Tiêu Nhiên dứt khoát rời đi, đi một cách quyết liệt không dây dưa, khuôn mặt phân rõ trắng đen thoạt nhìn chẳng có chút gợn sóng, con ngươi đen như hắc thạch chỉ còn lại sự băng lãnh bất tận, chỉ là nhói đau trong lòng đã bán đứng hắn.
Tục ngữ nói, lừa được người khác, nhưng không lừa được chính mình.
Phụ hoàng đã từng nói với hắn, bất kể người phụ nữ nào làm Hoàng hậu cũng chỉ có thể làm một quân cờ, khi mà quân cờ này ở trong tay mà không phát huy được tác dụng của nó, thì nàng ta chính là một quân cờ chết.
Tương đối mà nói, một quân cờ chết ở trong cung của mình không có tác dụng gì, vậy thì phế đi, đưa đến một cung điện khác mà nó có thể phát huy hiệu quả có phải là kết quả tất yếu không?
Ra khỏi địa lao không nhìn thấy mặt trời, giày kim long màu vàng trong nháy mắt dừng lại trước cửa nhà lao, sau đó, môi mỏng kéo ra một tia cười như có như không, vô cùng tàn khốc, lại rất lạnh lùng, như những cơn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trên biển rộng, vô cùng vô tận.
Cao công công đứng trực ở cửa không nhịn được rùng mình một cái, trên miệng không kìm được lộ ra một tia cười mừng rỡ, nhưng trong sự mừng rỡ lại mang theo một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt, là bởi vì vị Hoàng tử lão đã nhìn từ nhỏ đến lớn, lão biết Thiên tử trẻ tuổi này đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Bởi vì hắn là một Đế vương, hắn phải có bất kì điều kiện nào mà một Đế vương phải có, làm việc quyết đoán tàn nhẫn, từ việc không dễ dàng để lộ tình cảm của mình ở trước mặt người khác, lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng được ở quanh mình, giúp bản thân diệt trừ những kẻ đối lập, cho dù có do dự trong chốc lát hắn cũng có thể hồi phục rất nhanh.
Gió mùa đông thổi lạnh giá, Cao công công sau khi thất thần đột nhiên kinh hãi mà hoàn hồn, nhìn thấy vị Hoàng đế đã đi xa, phân phó với đám thị vệ nhà lao một câu: “Các ngươi trông coi kĩ vào”. Sau đó phủi mông ngênh ngang đi theo Hoàng đế.