Tuyết Lê khẽ nhíu mày, nghĩ một lát nhanh như ngựa thần lướt gió, nhướn mi: “Mười lượng bạc này á, đã đủ cho lão bách tính nghèo khổ ăn suốt mấy tháng liền rồi đó!”
“Hả… Thật đúng là đáng tiền”. Trợn trắng mắt, Mộc Ly nnăn chiếc mũi nhỏ xinh, kéo Tuyết Lê còn đang đứng nguyên tại chỗ, thẳng tiến vào phố xá sầm uất.
Lúc này vừa đúng lúc đèn mới lên rực rỡ, Phượng Đô Thành (thủ đô của Phượng Lân quốc) một mảng đèn đuốc sáng rực. Mặc dù không có bóng đèn cao cấp như của thế kỉ hai mươi mốt, nhưng lại có đèn lồng lưu ly đủ loại hoa mang phong vị cổ xưa. Mặc dù không có xe ô tô thể thao nổi tiếng ở thế kỉ hai mươi mốt, nhưng mọi người lại có xe ngựa cộng thêm hai chân của chính mình, vẫn có thể nói là một mảng cổ xưa à.
Đôi mắt to lóng lánh như ngọc lưu ly của Mộc Ly, chuyên tâm ngắm nhìn xe ngựa và dòng người qua lại. Nhưng trong lòng lại bắt đầu cảm thấy mất mát lạc lõng, không tự giác nghĩ đến đất nước Trung Quốc mình đã từng sống hai mươi mấy năm. Vẫn cứ muốn lấy những thứ này với “kiếp trước” ra so sánh, nàng ép buộc mình nghĩ về điều tốt. Nhưng tâm trạng lại bị xâm chiếm bởi cảm giác cô đơn lạc lõng cực độ. Ngay cả lúc tách xa khỏi Tuyết Lê cũng đồng cảm giác cô đơn lạc lõng không thể phân biệt rõ.
Phượng Lân quốc nằm ở phía nam đại lục Vô Bi, với đặc sản là tơ lụa và lá trà xuất khẩu sang Hoàng triều Thiên Diệu ở phía Đông và Mạc Bắc ở phía Bắc và Lam Nguyệt Quốc ở phía Tây. Phía Đông của đại lục Vô Bi là phần đất do Thiên Diệu Hoàng triều chiếm giữ. Thiên Diệu Hoàng triều vốn là một nước nhỏ. Nhưng trong vài năm gần đây đã nhanh chóng lớn mạnh lên trở thành một nước lớn cùng nổi danh với Phượng Lân và Mạc Bắc, giàu có như nhau, sản phẩm đặc biệt lại là vũ khí lạnh nhưng không xuất khẩu ra bên ngoài. Mà hết thảy công lao đều thuộc về vị kia, khinh thường thiên hạ, tàn bạo khát máu, làm việc mạnh mẽ vang dội, chỉ hỏi đến kết quả chứ không bao giờ hỏi quá trình, được mọi người gọi là Diêm La nhân gian đại Hoàng Thiên Diệu Tả Thương Tà!
Mạc Bắc ở phía Bắc của đại lục Vô Bi, là dòng dõi thiên kiêu (con trời), chuyên sản xuất và tiêu thụ da thú cao cấp, có người nói đôi khi một bộ áo da thú cao cấp ngàn vàng cũng khó mà mua được, mà Mạc Bắc mặc dù chiếm giữ ở nơi hoãn binh dịch phương Bắc. Nhưng trước nay chưa từng có ai dám đến cửa khiêu chiến, bởi vì Mạc Bắc có một kì tích được lưu truyền là bách chiến bách thắng, bị tấn công cũng không khách khí. Kì tích chiến thần, tam Hoàng tử của Mạc Bắc – Minh Mạch Hi chính là kì tích này!
Lam Nguyệt Quốc ở phía Tây. Vừa mới thành lập đã bị người ta thường xuyên chế nhạo phỉ nhổ. Tất cả những điều này chỉ vì hai mươi năm trước người đăng cơ làm Hoàng đế không phải là nam tử, mà là một nữ tử. Trong cái thế giới nam quyền trọng nam khinh nữ này. Nữ Đế Lam Nguyệt quốc dùng thủ đoạn trị quốc riêng biệt của mình đã vượt qua hai mươi năm thử thách, cuối cùng khiến mọi người thừa nhận bà ta là một Nữ Đế!
Hai bên đường các loại tiểu thương hưng phấn hét lên sản phẩm nhà mình để chào mời khách hàng, tâm tình mất mác của Mộc Ly tan biến, khi đi qua một quán Thiên hạ đệ nhất lâu, đột nhiên nàng kéo tay của Tuyết Lê lại, ngẩng đầu lên toét miệng cười, nói: “Bổn nương nương nói là mời ngươi đi ăn…” Vài từ phía sau bị nàng nuốt xuống bụng, nàng rốt cục phát hiện ra điểm không thích hợp, khuôn mặt đẹp như búp bê trước mặt, nào phải là thị nữ thiếp thân kiêm muội muội Tuyết Lê của nàng đâu?!!