Trời Đất Tác Thành

Chương 21: Hương Thảo (3)



Sau khi Kha Khinh Đằng nói xong câu đó, nửa cuộc sau của hội bán đấu giá liền chính thức bắt đầu.

Doãn Bích Giới không biết hiện tại hai mắt anh mù tạm thời, rốt cuộc cả người trải qua nỗi khổ như thế nào, nhưng ngoài khuôn mặt lạnh lùng có một tí mồ hôi ra thì cô hầu như không nhìn ra anh có một tia gấp gáp nào.

Thời gian từng giây một trôi qua, hàng hoá của nửa cuộc bán đấu giá sau cũng được mua từng vật một.

Trên bục đang tiến hành giao dịch, cô luôn cảm thấy, mỗi một gương mặt xa lạ đều có thể đột nhiên biến thành khuôn mặt dữ tợn của sát thủ.

Trái tim càng đập càng nhanh, trong đầu sinh ra dự cảm nguy hiểm khiến cô khó có thể hô hấp đều đặn.

“Doãn Bích Giới.” Ai ngờ lúc này anh bỗng nhiên mở miệng, gọi tên cô.

Cô run lên, nghiêng đầu muốn nhìn anh, nhưng bị anh cầm lấy tay trước một bước.

“Em còn nhớ không, lúc ở trên đoàn tàu bốn mùa, tôi bảo em rời xa người đàn ông ở bên cạnh em.” Anh bĩnh tĩnh nói, “Cảnh Trạm, khi nãy hắn tìm em, đúng không?”

Thần sắc cô căng thẳng, một lát sau mới nheo mắt nói, “Anh…”

Doãn Bích Giới thừa nhận, chính mình vào lúc này, đáy lòng thực sự sợ anh, cô không có cách nào tin được, dưới tình huống mắt bị mù, anh lại có thể nắm tất cả những chuyện đã xảy ra với cô đến nước này.

“Hắn muốn em cùng hắn rời đi.” Lúc này ngón tay anh nhẹ nhàng vỗ có tiết tấu trên lưng cô, “Để tôi đoán một chút, hắn nhất định cũng đã nói với em mục đích tôi tham gia hội đấu giá này.”

“Tôi muốn nghe từ trong miệng anh.” Dường như không muốn nghe anh nói tiếp, cô đột nhiên giơ tay ngắt lời anh, “Tôi muốn nghe tất cả, toàn bộ, đầy đủ đáp án chân thật.”

Cô nói xong rồi nhìn gương mặt anh, cảm giác trái tim đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trên thế giới này, hẳn là chưa từng có người dám dùng kiểu nửa uy hiếp mà nói chuyện với anh như vậy.

Thế thì anh sẽ nói với cô sao?

“Năm thế.” Anh nhanh chóng trả lời.

“Cái gì?” Cô lập tức không phản ứng, nhíu mày.

“Năm thế đầu tiên của Xuân cung đồ.” Lúc này anh đối mặt với cô, mặc dù tầm mắt không có tiêu điểm, nhưng đôi môi mỏng lại hơi cong một cái.

Đây là điều kiện của anh.

Nếu muốn biết tất cả, như vậy cần trao đổi ngang giá.

Cô trầm mặc một lát, lắc đầu, “Có màn dạo đầu không?”

“Tôi sẽ nỗ lực học tập.” Anh trả lời thật chậm, ngữ khí lại đặc biệt nghiêm túc.

Cô nhìn anh, ánh mắt tuy lãnh đạm, nhưng rõ ràng hiện lên tình điệu và ý cười ngay cả cô cũng không có cách nào phát hiện, “Kha Khinh Đằng, anh thật là lưu manh đẳng cấp cao, thế gian hiếm thấy.”

Anh chỉ nhìn cô, nhìn cô như là không có mù.

Bầu không khí tại nơi bán đấu giá khẩn trương, hai người bọn họ cứ như vậy ngồi chính giữa của hàng thứ nhất, không coi ai ra gì mà đối mặt và đối thoại với nhau.

“Kha.”

Hedda ngồi ở chỗ cách bọn họ vài người lúc này đột nhiên lặng lẽ khom lưng đi đến trước mặt họ, “Tôi vừa mới xem danh sách, còn năm món hàng nữa thì đến cuốn tranh vẽ mà cậu muốn.”

“Được.” Chỉ nghe Kha Khinh Đằng thản nhiên trả lời.

“Vậy tự cậu quan sát thời cơ, tôi sẽ ở một bên hỗ trợ.” Lúc này Hedda ngược lại không còn vẻ linh hoạt như trước, chỉ luôn nhìn chăm chú vào đôi mắt của Kha Khinh Đằng.

Doãn Bích Giới nhìn kỹ nét mặt của ông ta, phát hiện hình như ông ta có áp lực và sự khẩn trương không rõ nguyên do, cảm xúc trong ánh mắt cũng rất phức tạp.

Sau khi đợi Hedda trở về chỗ ngồi của mình, cô càng nghĩ càng thấy bất thường, vừa định muốn nói gì đó với Kha Khinh Đằng, lại chợt cảm thấy anh nắm tay cô, ánh mắt anh hơi hướng về phía trước.

“Đừng sợ.”

Dù cho mất đi thị giác, anh vẫn có thể đoán ra trạng thái của cô dựa vào thính giác tốt của mình.

Cô nhìn gương mặt bình tĩnh của anh, hô hấp lại bắt đầu trở nên dồn dập hơn.

“Em cũng biết, hai năm trước đã từng phát sinh loại tình huống thế này.” Anh đem tay cô bao bọc trong lòng bàn tay của mình, nắm lấy không chặt không lỏng, làm cho cô không có cách nào giãy dụa, “Cho nên, em đừng sợ.”

Vừa nói đến hai năm trước, cô liền sa sầm mặt, kèm thêm phía sau lưng cảm giác được một đợt đau đớn ray rứt.

Tất cả bị bức màn phủ đầy bụi, tựa như cảnh phim mau chóng xuất hiện trước mắt.

Rất nhiều hồi ức khiến toàn thân cô run rẩy, rốt cuộc cô đã nhìn thấy…dáng vẻ từng mù loà của anh.

“Nhưng lúc này khác với hai năm trước.” Không cho cô thời gian tiếp tục suy nghĩ sâu hơn, anh thấp giọng nói, “Em có đoán được gì không?”

Cô vừa điều chỉnh hô hấp, vừa nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

“Tinh dầu.” Vài giây sau, cô lập tức mở mắt.

Anh không nói gì, thái độ cũng coi như ngầm thừa nhận.

Cô quả thực như ngồi trên gai, hoàn toàn không thể tin được, mình tiện tay xịt tinh dầu lên cổ lại là đầu sỏ khiến anh mù.

Cô lại trở thành công cụ bị lợi dụng để đối phó anh.

“Trong tinh dầu hàm chứa vật chất đặc biệt, hẳn là trùng hợp trung hoà với chất vải quần áo trên người tôi, làm cho thị giác tạm thời tê liệt.” Anh khẽ ho khan một tiếng, “Về phần bọn họ rốt cuộc hạ bao nhiêu liều lượng, sẽ duy trì trạng thái mù bao lâu, tôi không thể dự tính.”

Cô nghe xong lời nói của anh, theo bản năng nhìn Hedda, bàn tay lập tức bị anh nắm chặt.

Không thể rút dây động rừng.

Cô nhanh chóng hiểu được ý anh, chỉ có thể tiếp tục nhìn phía trước không chớp mắt.

Quả nhiên, biểu hiện vừa rồi của Hedda đã có thể giải thích sơ lược.

Nhưng mà, chân tướng thật sự quá đáng sợ, vài phút trước cô còn cảm thấy vị phú thương Sudan hiền hoà thân thiết, dường như có giao tình rất tốt với anh, thế nhưng đã đứng ở vị trí làm hại anh.

Cô không khỏi nghĩ đến, trong chuyến đi này, đầu tiên là Carlos, sau là Hedda, bạn làm ăn từng hợp tác với anh, thậm chí là bạn bè, trước sau đều làm ra hành vi phản bội, muốn dồn anh vào chỗ chết.

Hiện tại, anh em họ Trịnh và Dell phân tán với bọn họ, hai mắt anh lại mù, toàn bộ tình hình càng trở nên cực kỳ nguy hiểm.

“Trong bất kỳ tình huống nào, đều không có bạn bè hoặc là kẻ thù tuyệt đối.” Ngược lại anh có vẻ rất thản nhiên, “Huống chi dưới sự thúc đẩy của ích lợi và cường quyền.”

Doãn Bích Giới cắn môi rồi hỏi, “Anh có Plan B hay không?”

Thông minh như anh, nhất định ở trong bất cứ tình huống nào cũng để lại cho mình phương án thứ hai.

“Bắt đầu rồi.” Anh không trả lời vấn đề của cô, chỉ ra hiệu với cô, lượt bán đấu giá của Xuân cung đồ đã chính thức bắt đầu.

Sau khi người chủ trì giới thiệu hàng đấu giá xong, thì lần lượt có người ra giá.

Vô cùng hiếm thấy, cuốn Xuân cung đồ này, giá ban đầu lại chính là 300 vạn đô la Mỹ.

Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, nếu thật như theo lời của Cảnh Trạm về ý nghĩa chân thật sau lưng cuốn tranh vẽ này, giá cả thành giao cuối cùng, không hề nghi ngờ là một con số thiên văn.

“Phía sau bên trái 45 độ, người Tây Âu ra giá 500 vạn.” Trong đầu cô không ngừng tính toán, vừa thấp giọng nói với anh.

“Phía sau bên phải 60 độ, người Phillipines ra giá 800 vạn.”

“Ngay phía sau, người Nga ra giá một nghìn vạn.”

“Người Ai Cập ra giá hai nghìn vạn.”

“Người Trung Đông, có thể là người Kazakhstan, ra giá hai nghìn năm trăm vạn.”

Kha Khinh Đằng vẫn lắng nghe mà không nói gì, ngón tay trái nhẹ nhàng gõ từng cái trên đầu gối.

“Năm nghìn vạn.” Cô bỗng nhiên nghe được thanh âm ra giá có chút quen tai.

Đi tìm kiếm thanh âm này, đồng tử của cô đột nhiên phóng to.

Phía sau bên trái cô lại là Robinson đang ngồi, khoé miệng hơi mang theo ý cười.

Cô sớm nên nghĩ tới người Mỹ bám riết không tha, nhưng không ngờ bọn họ lại xuất hiện ở đây.

Ngoài dự đoán, nhưng cũng trong dự đoán, bọn họ quả nhiên đã mua chuộc Hedda trước, khiến Kha Khinh Đằng mù, cuối cùng đến lấy hàng đấu giá trước anh, ở trong này cướp giết anh.

Liên bang ra mặt mua cơ mật của liên bang, thật sự là một bàn tính hoàn hảo.

Cô và Robinson lặng lẽ đối diện vài giây, rất nhanh, Robinson hơi gật đầu với cô, còn làm động tác như chào trong quân đội mà chào cô.

Hành động khiêu khích mà lại hung ác.

Từ từ xoay chuyển tầm mắt, cô đã nhìn thấy những đặc công SWAT lần trước truy đuổi bọn họ ở sân bay Nice, những người này đang mặc thường phục, ngồi lẫn lộn trong đám người.

Cô biết, những người vừa ra giá kia đại diện cho các thế lực khác, nếu ngay cả bọn họ cũng không thể đưa ra giá cao hơn Robinson, điều đó đại biểu cho, dù đối mặt với cuộc làm ăn mê người này họ cũng không dám lựa chọn chống lại người Mỹ.

Thế thì Kha Khinh Đằng trơ trọi, bất lực đối mặt với thiên la địa võng mà chuẩn bị chờ chết.

“Năm nghìn vạn, lần đầu tiên.” Người chủ trì nói.

“Nói cho tôi biết,” cô nghe Kha Khinh Đằng ở bên cạnh đồng thời lên tiếng, “Trước kia khi còn ở trung học, em dùng bao nhiêu thời gian chạy 800 mét.”

Cô sửng sốt, “Ba phút hai mươi giây.”

“Đối với phái nữ mà nói, xem như là nhanh.” Anh như có chút đăm chiêu, “Xấp xỉ với thời gian tôi chạy 1500 mét.”

Cô như là nghẹn lời, ngay cả nói cũng không ra lời.

Bên cạnh có bao nhiêu người đang chờ lấy mạng anh, anh lại còn có thời gian hỏi cô vấn đề như vậy.

Thế nhưng ngay sau đó, cô đoán được mục đích anh hỏi cô.

“Năm nghìn vạn, lần thứ hai.” Lúc này người chủ trì tiếp tục nói.

Trong tĩnh lặng khiến người ta ngạt thở, tia sáng trong con mắt cô chợt loé lên, nhìn thấy Cảnh Trạm vừa gặp ở chỗ rẽ, bây giờ anh ta đã đứng ở lối ra cạnh cửa.

Anh ta bất động nhìn cô, hơi giơ tay phải hướng về cô, ánh mắt sắc bén mà cô chưa từng thấy qua.

Anh ta muốn cô đến bên cạnh anh ta, anh ta muốn cô rời khỏi Kha Khinh Đằng trước khi hàng hoá thành giao.

Cô đã cảm giác được, một số họng súng đồng thời nhắm vào bọn họ.

“Doãn Bích Giới.” Trong hội đấu giá tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng của Cảnh Trạm, “Lại đây, đến bên cạnh anh.”

Cho dù người ở đây ôm mục đích gì, có lẽ thuần tuý đến tham gia hội đấu giá, lúc này cũng không phát hiện ra bất cứ âm thanh hỗn loạn cùng tiếng nói chuyện với nhau.

Tất cả mọi người đã cảm giác được sự yên lặng cuối cùng trước cơn bão tố.

Cô hít một hơi thật sâu, không động đậy.

“Doãn Bích Giới.” Cũng ba chữ này, nhưng lại từ Kha Khinh Đằng thấp giọng gọi ra, cô cảm thấy lúc này anh hơi buông lỏng tay cô, “Ở trong mắt em, tôi là một người như thế nào?”

Cô nghiêng đầu nhìn anh.

Anh là một người như thế nào?

Mỗi người đều có mặt đen tối, có thể là yếu đuối, đáng sợ, tự ti, ghen tị… Nhưng mặt đen tối này, có thể được người bên cạnh chấp nhận hay không?

Mà anh lại khác với tất cả những người cô từng gặp qua trong cuộc đời.

Anh không có mặt đen tối, bởi vì bản thân anh chính là một hố đen, anh có bí mật mơ hồ, anh có tất cả thủ đoạn để khống chế, anh sẽ không sợ hãi, sẽ không bị đánh bại, anh gần như không có gì là không làm được, lại có sức mạnh lớn nhất trong bóng đêm.

Anh mặc áo giáp cứng rắn nhất, không ai có thể xâm phạm.

“Đen.” Nghĩ đến điều này, cô chỉ nói một chữ.

Sau khi nghe xong, anh cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười kia nhanh đến mức ngay cả cô cũng không nghe thấy.

“Doãn Bích Giới!” Cảnh Trạm không nhịn được nữa mà lớn tiếng quát khẽ, lúc này trực tiếp vào hội trường, bước về phía cô.

Cô còn đồng thời nghe thấy vài tiếng lên đạn, nhưng cô lại cảm thấy anh ở bên cạnh không sợ hãi hoặc là khẩn trương.

“Năm nghìn vạn, lần thứ ba.” Người chủ trì nói.

Câu kia vừa dứt lời, trong nháy mắt, cô theo bản năng bổ nhào về phía Kha Khinh Đằng, đặt cả người anh trên mặt đất.

Tiếng súng sơ xuất liên tiếp và tiếng kêu thảm thiết vang lên, cùng thời gian, “Răng rắc” một tiếng, tất cả đèn của hội trường đột nhiên tắt ngấm, toàn bộ rơi vào một mảng tối đen không thấy gì.

Bên tai nhất thời vang lên tiếng quát lớn của Robinson, còn có đủ loại ngôn ngữ khác thay nhau cao giọng hô hoán lên.

Cô thở gấp, bởi vì cả người bổ nhào về phía trước mà ngồi trên bụng anh.

“Đừng cử động.” Trong lòng vui mừng vì có sự giúp đỡ của bóng tối, cô khống chế anh, lúc này nói thấp giọng và nhanh chóng, “Bên trái có một cánh cửa ngầm, tôi dẫn anh đi, bây giờ chúng ta theo cánh cửa kia mà rời đi.”

“Được.” Anh quả thật không nhúc nhích tí nào, “Tư thế này không tồi.”

Trong lúc nguy ngập thế này anh lại còn tâm tư đùa giỡn với cô, Doãn Bích Giới hậm hực, thừa dịp lúc hỗn loạn, cô vội vàng kéo anh đứng lên, nắm lấy cánh tay anh, chạy nhanh về hướng cô đã nhắm tới trước.

Vừa mới chạy đến cánh cửa, ánh sáng đèn pin trong tay của đặc công SWAT đã chiếu trên người bọn họ.

“Đội trưởng, bọn chúng ở đây!”

“Đừng để bọn chúng chạy trốn!”

“Chặn lại!”

Cô không dám dây dưa, gần như điều động tất cả tế bào của cơ thể, nắm chặt cánh tay anh, mở cửa ra, chạy bạt mạng về phía trước.

“Anh có thể chứ?!” Cô vừa chạy vừa lớn tiếng hỏi Kha Khinh Đằng ở bên cạnh.

“Cũng không tệ lắm.” Thanh âm của anh chạy nước rút trong gió, tiếng súng ở đằng sau, trong tiếng kêu la truy đuổi, cũng có vẻ rất rõ ràng lại lãnh đạm, “Hình như cảm thấy tốt hơn so với lúc còn nhìn thấy.”

“Vậy anh vẫn chưa nhìn thấy!” Trong lòng cô kỳ thực vừa lo lắng lại sợ hãi, nghe anh nói vậy, gần như giận hờn mà lạnh giọng phản bác.

“Phải.” Anh đột nhiên xoay tay cô lại.

Cả người cô chấn động, cho rằng anh giận nên lập tức nghiêng đầu nhìn anh.

Trong bóng tối, cặp mắt trầm tĩnh đen như mực kia giống như đen tối và cái chết, ánh sáng duy nhất trong tầm tay.

Tại khoảnh khắc này, cô cảm thấy mình lắng nghe rõ ràng một tiếng

trần ai lạc định*

đá nặng trong lòng.

(*) trần ai lạc định: bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.

Sợ hãi, mơ hồ, bàng hoàng, hồi ức, đau khổ… Hết thảy của tất cả đều biến mất trong đôi mắt này của anh.

Cuối cùng cô cũng biết, vì sao lúc nãy khi Cảnh Trạm vươn tay về phía mình cô lại lựa chọn nhào đến bảo vệ anh.

“Như vậy, em có thể trở thành ánh mắt của tôi.”

You are my eyes.

Em là ánh sáng duy nhất trong bóng đêm này, để anh dừng lại, dẫn anh đi đến phía trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.