Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 12 - Chương 5: Ta tin sẽ có ngày, ta biết nàng ta là người của ai



E là chính ông ta cũng không tin nổi những lời ông ta nói.

Ta nhếch môi cười nhạt.

Vãn Nhĩ Nhĩ luôn đứng bên cạnh ông ta bỗng lên tiếng: “Sư tỷ, Lý Ngư Châu cũng thương vong không nhiều, yêu ma ở đó còn chẳng nhiều bằng những yêu ma chúng ta phải ra ngoài chém giết nữa, có lẽ chỉ là những tiểu quỷ không có thành tựu gì mà thôi. Các vị ngồi đây xin đừng lo lắng.”

Ta đưa mắt nhìn nàng ta, thấy Vãn Nhĩ Nhĩ đang cười với ta.

Trong lòng ta sinh ra rất nhiều cảm giác, lúc thì ta coi nàng ta là đối thủ, lúc thì là sư muội hoạt bát, cuối cùng, ta cảm thấy bản thân dùng ác ý phỏng đoán lòng người quen rồi, cộng thêm lần trước nàng ta suýt mất mạng vì dì nên bỗng thấy áy náy.

Nhưng từ lần trước, khi nàng ta đứng ra tố cáo Tạ Như Tịch, ta đột nhiên phát hiện ra, hình như ta chưa bao giờ nhìn rõ nàng ta.

Xung quanh cũng ồn ào hẳn lên, không có ai quan tâm đến Lý Ngư Châu nữa, trong lòng ta hơi buồn bực.

Ta vẫn suy nghĩ về chuyện Quan Sơn ở nơi nào, không biết trong Tàng Thư Các của Tiên Minh có manh mối gì không, bèn rời khỏi phòng Nghị Sự, đi về phía Tàng Thư Các.

Tàng Thư Các có người trông coi, cần lệnh bài của Tiên Minh mới có thể ra vào, lệnh bài của ta đã sớm không còn tác dụng.

Người trông coi Tàng Thư Các mất kiên nhẫn, lườm ta một cái, sau lưng ta bỗng nhiên xuất hiện lệnh bài có phẩm cấp cao nhất Tiên Minh.

Ta quay đầu lại, thấy Vãn Nhĩ Nhĩ đang mỉm cười: “Dùng của ta đi.”

Người canh cửa kia lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh nhẹn mở cửa Tàng Thư Các, cúi người nịnh nọt: “Thì ra là bạn của Vãn đô đốc.”

Vãn Nhĩ Nhĩ khẽ gật đầu, khi nhìn về phía ta thì nở nụ cười.

Xem ra, nàng ta không về Phù Lăng Tông, ngược lại ở Tiên Minh lăn lộn rất thuận buồm xuôi gió.

Trong lòng ta có khúc mắc với nàng ta vì những lời ở Nghị Sự Đường, cho nên cũng lạnh nhạt hơn vài phần.

Nàng ta không hề nghi ngờ gì, chỉ cười nói: “Lệnh bài của ta có quyền hạn rất cao, ngay cả mật tông của phía đông nam sư tỷ cũng có thể đọc.”

Thấy ta không nói chuyện, nàng ta bèn hạ giọng xuống: “Sư tỷ, dì ngươi mất rồi sao?”

Ta gật đầu.

Nàng ta lộ ra vẻ mặt khổ sở.

Rõ ràng, dì ta suýt nữa hại chết nàng ta cơ mà?

Ta duỗi tay ra, vuốt ve đường nét trên gương mặt nàng ta, cuối cùng dừng lại ở nốt ruồi chu sa: “Vãn Nhĩ Nhĩ, trong mắt của ngươi không hề có oán hận, nhưng sao con người lại không có oán hận chứ?”

Nàng ta cứng đờ, rất nhanh đã bình tĩnh lại, hai mắt cong lên: “Triều Châu sư tỷ, không phải ai cũng giống ai, có người sẽ oán hận, cũng có người chọn tha thứ.”

Ta xoay người rời đi.

Ta tin sẽ có ngày, ta biết nàng ta là người của ai!Ta tìm trong Tàng Thư Các của Tiên Minh cả ngày cả đêm, ta dùng thần hồn đi tìm sách cũng vô cùng mỏi mệt, thấy chỉ còn một giá sách nhỏ chưa xem, ta vốn không ôm hy vọng gì lớn lao…

Nhưng ta chợt dừng lại, quyển sách bên cạnh ta vô cùng cũ nát, nhưng ta vừa nhìn thấy có hai chữ “Quan Sơn” hơi mờ mờ.

“Quan Sơn, nơi lưu lại từ thời thượng cổ, cách Bất Chu Sơn gần trăm dặm về phía tây.”

Quan Sơn lại ở ngay bên cạnh Bất Chu Sơn?

Ta vất vả đi tìm tin tức về Quan Sơn không được, vậy mà lại tìm thấy tin tức ở nơi đây.

Ta rời khỏi Tàng Thư Các, đi dọc theo hành lang, nghe thấy có tiếng la hét ầm ĩ truyền đến.

Ta đưa mắt nhìn, trên đất trống có đệ tử Tiên Minh đang vui đùa, dùng chân đá một người vào trong đầm nước.

Người kia đã sớm không buộc tóc đuôi ngựa nữa, mỗi khi cử động lại có tiếng xích sắt vang lên.

Một đệ tử căm ghét nói: “Kiếm Quân, ngươi không ở trong phòng nhốt thú quét dọn, chạy xa như vậy tới đây làm gì?”

Kiếm Quân bây giờ đã là một từ xấu, người kia vì bị đóng Tiêu Hồn Đinh và bị xích sắt trói buộc nên hành động vô cùng chậm chạp, bị người trêu đùa cũng không lộ ra biểu cảm gì, chỉ trèo lên trên, nhưng dáng vẻ này càng khiến cho người ta tức giận hơn, rất muốn giày vò hắn.

Đệ tử Tiên Minh định đạp vào vai Tạ Như Tịch, lại bị một chuôi kiếm ngăn lại.

Sau khi đánh một trận ở Lý Ngư Châu, ta đã quen thuộc việc rút kiếm lau máu, hành động cũng thô bạo hơn rất nhiều.

Ta kéo tóc của hắn ta, ấn hắn ta tới trước mặt Tạ Như Tịch, nửa cái đầu tên kia cũng thấm trong nước bẩn.

Ta lạnh lùng nói: “Xin lỗi hắn.”a

Ta quay đầu, thấy bạn bè tên kia đang định lén rời đi: “Các ngươi cũng thế.”

Đệ tử kia còn định giãy giụa, nhưng không cách nào giãy được, đành cắn răng nói: “Xin lỗi!”

Thấy ta vẫn không buông tay, đám người kia cũng chỉ có thể liên tục nói xin lỗi, ta mới thỏa mãn buông ra.

Sắc mặt đệ tử kia trắng bệch, hắn ta nhìn ta và Tạ Như Tịch một phen, sau đó quay đầu chạy đi.

Chỉ còn lại ta và Tạ Như Tịch.

Chín mươi tám Tiêu Hồn Đinh, ngày đêm tra tấn thần hồn, Tạ Như Tịch gầy đi rất nhiều, xương sống lưng cũng cong như Như Tịch kiếm.

Rất lâu ta chưa nhìn thấy hắn, cũng chưa từng thấy hắn rơi vào cảnh khó xử như vậy.

Ta chỉ có thể dựa vào ánh mắt hắn mới có thể nhận ra hắn là Kiếm Quân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.