Đợi Phó Hâm thăm quan gian phòng một lượt xong, Phó Diễm liền mời hắn ngồi xuống ghế rồi sau đó mới đem chuyện tàng bảo đồ ra kể lại. Phó Hâm nghe xong thì trầm mặc một hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng.
“Tiểu Hỏa! Ngươi quyết định về sau vẫn sẽ đi trên con đường này hay sao?”
“Cái gì?”.
Phó Diễm không hiểu ý của đại ca nhà mình là gì.
“Ý ta chính là ngươi lựa chọn đi theo con đường huyền học này, đã suy nghĩ kĩ hay chưa?”.
Phó Hâm nhìn Phó Diễm, lo lắng nói. Thì ra đại ca nói chính là cái này.
“Đại ca! Có lẽ sang năm sẽ khôi phục cao khảo. Ta nhất định là muốn thi đại học. Về phần huyền học, nếu ta đã có được loại kỳ ngộ này thì ta còn muốn dùng nó để trợ giúp người khác. Ngươi yên tâm, huyền học không phải là mê tín dị đoan thời phong kiến đâu, ngược lại có thể coi nó là một loại khoa học mà ít người biết tới mà thôi. Chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ có vài thành phần xấu, dựa vào chuyện này mà đi lừa tiền. Còn về chuyện tàng bảo đồ này, nếu thật sự có thể tìm được vàng bạc châu báu gì đó thì về sau chúng ta có thể trích ra một phần để thành lập một cái quỹ từ thiện, nếu không thì như vậy đi, ta cũng từng nhiều lần suy nghĩ qua rồi, từ nay về sau, mỗi khi dùng huyền học thu được lợi nhuận thì ta sẽ chỉ lấy bảy mươi phần trăm, số còn lại thì đều dùng để làm từ thiện. Có thể trợ giúp được một số người có hoàn cảnh khó khăn, coi như là tích đức cho Phó gia chúng ta. Nhưng điều này hiện tại vẫn chưa thể thực hiện được, ngươi cũng biết, hoàn cảnh bây giờ chưa cho phép mà, đúng không?”.
Phó Diễm đã sớm có kế hoạch với tài sản của mình, hiện tại trước hết phải cải thiện sinh hoạt của cả nhà. Dù có là đại sư thì cũng phải ăn cơm. Phó Hâm nghe xong liền yên tâm, nếu Tiểu Hỏa đã có tính toán của riêng mình rồi thì hắn không cần thiết phải hỏi lại nữa.
“Đại ca! Quân đội thật sự thực là nơi tốt để rèn luyện người nha. Ngươi hiện tại cả người đều không giống trước đây.”
Phó Diễm thấy hắn lặng im thì bắt đầu nói giỡn, trêu hắn.
“Ngươi còn ở đấy mà trêu chọc ta? Nói sự tình bảo tàng kia một chút xem.”
Hai huynh muội bàn luận suốt cả một buổi chiều, cuối cùng, căn cứ vào tính toán của mình, Phó Diễm đưa ra kết luận, thời điểm ra tay tốt nhất chính là trong tuần cuối cùng của tháng năm, đến lúc đó mọi người sẽ cùng nhau vào núi.
“Tiểu Hỏa! Nếu phải vào núi, có muốn ta đi kiểm tra trước một lượt hay không?”.
Phó Hâm đưa ra đề nghị.
“Có thể! Nhưng là đại ca, nếu trong lúc kiểm tra mà thấy đồ vật kì lạ gì đó thì ngàn vạn không được tùy tiện chạm vào. Bởi vì trong giới huyền học, những thứ cổ quái linh tinh này chỉ cần hơi vô ý một chút thôi thì có khi phải bồi cả mạng của mình vào đấy. Khi nào đi thì ngươi nhớ phải mang theo bình an phù của ta, ở chỗ cha hình như cũng vẫn còn thì phải.”
“Hảo! Ta sẽ vạn phần cẩn thận. Ngươi yên tâm! Chúng ta cũng thường xuyên tham gia tập huấn ở những vùng đất còn hoang vu hơn thế này cơ.”
Lúc ăn cơm chiều, người một nhà đều không quá đói bụng, cho nên chỉ làm đơn giản mỗi người một chén mì lạnh, vừa ăn vừa tán gẫu.
“Đại ca! Trong bộ đội chơi có vui hay không? Ở trong bộ đội có bộ dạng như thế nào?”.
Phó Vi tò mò hỏi lên tiếng hỏi.
“Đó không phải là chỗ để chơi đâu, là một nơi cực kì nghiêm túc, lại nhiều quy củ nữa. Bất quá mọi người ai cũng rất tốt. Chiến hữu tốt, lãnh đạo tốt, bầu không khí cũng tốt.”
Phó Hâm vừa cười vừa nói.
“Tiểu Kim! Lãnh đạo của ngươi đối xử với ngươi như thế nào? Lần này nghe nói Thiên Tứ không trở về, cha nương hắn cũng rất nhớ hắn, lần trước đến mua rượu, còn kéo ta nói chuyện thật lâu.”
Vương Thục Mai rất ngạc nhiên lần này chỉ có nhi tử nhà mình trở về.
“Thiên Tứ hắn còn có nhiệm vụ, hiện tại chúng ta không ở cùng một chỗ. Bất quá hắn có nhờ ta mang ít đồ về cho cha mẹ hắn. Hôm nào rảnh thì bọn hắn mới có thể trở về. Đúng rồi! Ta cũng mang lễ vật về mà quên mất, để ta đi lấy.”
Phó Hâm đem bao tải đựng đồ ra, phát mỗi người một ít, ai cũng có quà. Hôm nay người Phó gia ai cũng đều vui tươi hớn hở. Ngày kế, Phó Diễm còn phải đến trường, Phó Sâm cùng Phó Miểu cũng phải đi làm việc, ở nhà vốn náo nhiệt lúc này chỉ còn lại mỗi Phó Hâm và Phó Nghiêu.
“Đại tẩu! Tiểu Kim rất có tính kiên nhẫn, về sau nếu hắn có hài tử thì ngươi cũng không cần quá lo lắng rồi.”
Hôm nay muốn làm vằn thắn, Phó Đại Ny đang mải mê nặn bột cùng Vương Thục Mai trong bếp. Nhì hai huynh đệ lớn nhất và nhỏ nhất Phó gia đang chơi đùa ngoài sân, ai cũng tủm tỉm cười.
“Chờ hắn kết hôn còn không biết đến lúc nào đâu? Ít nhất chắc cũng phải năm sáu năm nữa. Bất quá lần này Tiểu Kim trở về, ngược lại nhìn hắn thật sự trưởng thành hơn không ít.”
Vương Thục Mai vừa nói vừa để cục bột đã làm xong xuống, quay sang bắt đầu nhặt rau.
Nhắc đến Phó Nghiêu, tiểu tử này tỏ vẻ cực kì thích người đại ca này, bởi vì hắn không chỉ cùng mình chơi trò giơ cao lên trời mà còn cùng mình chơi nặn bùn nữa. Cho nên Phó Hâm cứ đi tới chỗ nào, hắn liền theo tới chỗ đó, trong lòng Vương Thục Mai không khỏi kêu to thật thoải mái, lâu lắm rồi nàng mới thảnh thơi như vậy a!.
Phó Hâm mỗi ngày cứ đến buổi chiều, nhân lúc Phó Nghiêu đi ngủ thì đều tranh thủ chạy lên núi, sau đó men theo đường mòn đi đến phụ cận Bình Phục sơn một chuyến. Nếu có người hỏi thì nói là thói quen huấn luyện hàng ngày trong quân ngũ. Thời điểm trở về, hắn đều sẽ mở bản đồ Phó Diễm phục chế ra mà đánh dấu các loại kí hiệu địa hình lên trên. Thậm chí kể cả một thân cây mục cũng được ghi chú rõ ràng, chờ đến buổi tối Phó Diễm tan học về nhà, hai huynh muội lại đồng thời nhìn rồi bổ sung thêm.
Trước sau không đến ba ngày, Phó Hâm đã đem toàn bộ địa hình xung quanh thăm dò hết một lượt. Thời điểm Phó hâm đem tấm bản đồ được đánh dấu chi chít các loại kí hiệu đến đưa cho Phó Diễm, nàng đột nhiên liền thay đổi chủ ý. Nàng sẽ không để cha cùng đại ca đi cùng nữa, sẽ chỉ có nàng cùng Tiền Tuyển hai người mà thôi.
“Đại ca! Chỗ này các ngươi không nên đi, ngươi cùng cha ở nhà đợi tin của ta, chờ ta trở về.”
“Vì cái gì?”.
“Đại ca! Nhìn vào những vị trí mà ngươi đánh dấu, đây có lẽ chính là một đại trận phong thủy cực lớn. Nếu ta không nhìn lầm, trận thế lớn như vậy thì khẳng định những thứ đồ vật bên trong chắc chắn sẽ rất lợi hại. Hơn nữa ta suy đoán, đây còn có thể chính là mộ của một vị đại sư phong thuỷ nào đó.”
Phó Diễm cân nhắc một hồi, sau đó mới đem phỏng đoán của chính mình nói ra.
“Không được! Như vậy thì ta lại càng phải đi, để cha ở nhà thôi, ta nhiều ít còn có thể giúp đỡ ngươi một hai, ít nhất là mang ba lô giúp ngươi cũng được.”
Phó Diễm nói tình hình nghiêm trọng như thế, Phó Hâm càng kiên trì muốn đi.
“Vậy được rồi đại ca! Đến lúc đó ngươi phải theo sát ta. Ngày mai tan học trở về, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một ít bùa chú phòng thân.”
Phó Diễm nghĩ nghĩ, đại ca từng tham gia quân ngũ, tố chất sức khỏe hẳn là không thành vấn đề, lại nói, nàng cũng có chút nắm chắc, lần này hẳn là có thể thành công.
Phó Diễm nghĩ thầm, ngày mai có lẽ cần phải cùng Tiền Tuyển bàn bạc kĩ lại một chút, còn phải xin lão sư nghỉ phép một hai ngày nữa. Sau khi giải tán với Phó Hâm, Phó Diễm vẫn theo thói quen, vào không gian ngồi thổ nạp suốt cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Phó Diễm liền lấy xe đạp đi học bởi vì buổi tối còn muốn mang theo Tiền Tuyển cùng trở về, theo kế hoạch thì sáng sớm ngày mai nàng sẽ chính thức hành động.
Trên đường đi đến trường, Phó Diễm vô tình thấy được Chu Thu Lộ mấy ngày chưa gặp. Hai người nói chuyện thân thiết một hồi, hẹn cuối tuần cùng đến Phó gia học bài, sau đó từng người tách ra đi lên lớp.
Gần đây Tiền Tuyển đã được Phó Diễm đưa cho một tấm bản đồ để nghiên cứu trước. Nàng trực tiếp dùng phục chế phù để sao chép ra mấy phần giống nhau. Tất nhiên là tất cả những kí tự bên trên đều bị xóa đi, thay hết bằng chữ cái cho dễ hiểu. Sau khi Tiền Tuyển nhìn kỹ bản đồ cũng cho ra kết luận y hệt như Phó Diễm, đây chính là một đại trận nào đó có vẻ rất là lợi hại, ngoài ra hắn còn xác định được là nơi này chắc chắn đã từng bị người ta động tay qua.
“Ngươi nhìn cái cái cây này xem, vốn là nó không nên xuất hiện ở vị trí này. Nhưng hiện tại nó lại cố tình xuất hiện, khiến cho toàn bộ trận pháp đều bị biến đổi.”
Lúc này Phó Diễm mới đột nhiên ý thức được, có khả năng nhận thức của hai người bọn họ trong chuyện này chính là bất đồng.
“Ngươi nhìn ra là trận pháp gì?”.
“Chẳng lẽ trận pháp ngươi nhìn ra không giống ta sao? Ngươi không phải nhìn ra đây là Đồ Long trận?”.
Vẻ mặt Tiền Tuyển cực kì kinh ngạc, hỏi lại nàng.
“Ta lại nhìn ra đây chính là một đại trận hộ mộ. Hơn nữa ta phỏng đoán chủ nhân nơi này chắc hẳn là một vị phong thuỷ đại sư. Vị trí của cái cây ngươi vừa nói đến kia cũng không hẳn là đúng lắm, đại ca của ta nói cái cây này cũng đã tồn tại ở đó từ vài năm trước rồi, không giống như là mới xuất hiện gần đây. Theo ta đánh giá thì chắc chắn là đã có người có ý đồ đi vào, nhưng không thành công, cho nên mới động tay, cải biến một vài thứ.”
“Hiện tại hai chúng ta đứng đây tranh cãi cũng vô dụng, vẫn là buổi tối đến nhìn cụ thể lại một lần. Ngươi có muốn xin nghỉ phép không? Ta đang muốn đi tìm Kiều lão sư đây.”
“Ngươi đi trước đi, ta đợi lát nữa mới đi sau.”
Phó Diễm chưa từng có cảm giác bàng hoàng như vậy, đối mặt với những thứ không biết, quả thực nàng cũng có đôi chút hốt hoảng. Nàng cưỡng chế chính mình, nhanh chóng ổn định lại tinh thần, sau đó liền đi ra ngoài sân thể dục.
Lúc này đã vào đầu hạ, bởi vì nơi này là phương bắc cho nên trải qua một mùa xuân lạnh giá, vạn vật mới vừa bắt đầu mọc lên những lá cây nhỏ xíu màu xanh. Phó Diễm nhìn qua hết thảy một lượt, tâm tình phiền não được an ủi, tốt hơn không ít. Nàng từ trong túi móc ra ba miếng tiền Ngũ Đế, mấy nằm này chúng thường xuyên được Phó Diễm mâm mê ở trong tay, trở nên cực kì bóng loáng. Nàng tùy ý bói một quẻ, ba đồng tiền lấy một loại tư thế rơi tự do mà leng keng nằm trên mặt đất. Thực tốt, là quẻ đại cát!.
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ! Cả nhà vote ủng hộ lấy động lực cho mình với kkk. Mấy hôm nay chăm chỉ quá mà kk ^^.