Trở Về Phương Bắc

Chương 29



Hôm sau, Trần Trình với Tử Văn đưa Ưng Tử Tuấn đến thăm Nhĩ Nhĩ. Ưng Tử Tuấn cứ chỉ đứng mãi ở cửa không chịu vào.

Trần Trình nháy mắt với Khang Thành đang ngồi một chỗ, Khang Thành nhíu mày, sau cùng theo hai vợ chồng họ ra ngoài, lấy cớ là đi gặp bác sĩ.

Nghỉ ngơi một đêm, Nhĩ Nhĩ ngồi dựa vào thành giường, thoạt nhìn đã có sức sống hơn rất nhiều. Cô vẫy vẫy tay với Ưng Tử Tuấn, “Đứng ngốc ở đấy làm gì? Vào đây!”

Ưng Tử Tuấn bước chậm đến ngồi bên giường.

“Hôm ấy sợ quá à?” Nhỉ Nhỉ cười tủm tỉm nói.

Nước mắt Ưng Tử Tuấn rơi chẳng có dự liệu gì.

“Ơ kìa, nào? Nhĩ Nhĩ hoảng, lấy khăn giấy bên cạnh lau nước mắt cho cậu bé, “Chẳng phải không không sao rồi đây à?”

Thấy cậu bé không nói gì, nhưng lại càng khóc lớn, bắt đầu nức nở, Nhĩ Nhĩ chẳng biết làm sao, “Con trai, đừng có hở tí là khóc, thế là không phải đàn ông con trai rồi! Cô nói chuyện ngày đó cho em, thật sự cũng chẳng có gì…”

Ưng Tử Tuấn mông lung, nhìn vết thương trên mặt, chân tay còn băng bó của người trước mặt, vì để pha trò, đang làm ra vẻ vui vẻ nói chuyện tối hôm ấy, khi cậu còn nhỏ chưa hiểu gì, cậu biết nếu không phải mạng cô lớn thì chỉ sợ bản thân chẳng thể nào gặp lại cô lần nữa.

“Chị!”

“Ừ??” Nhĩ Nhĩ lập tức ngu người, “Em gọi cô là gì cơ?”

“Nội bảo, chị là ân nhân cứu mạng của nhà em, từ rày về sau chị là chị của em, em sẽ chăm sóc chị cả đời!” Ưng Tử Tuấn nghiêm túc nói.

Nhĩ Nhĩ bị những lời nói ngây ngô của cậu bé chọc cười: “Bé tí, biết cả đời là gì không hả?”

“Em biết, cả đời chính là mãi mãi ở bên nhau.”

Nhĩ Nhĩ vô cùng kinh ngạc, bọn nhỏ bây giờ lớn nhanh thế à?

“Em còn nhỏ, con đường sau này còn rất dài, bây giờ em chứ chăm sóc bản thân mình trước đi, rồi tới ông bà nội, cô lớn rồi, vả lại vẫn còn trẻ tuổi, tự chăm sóc mình là được rồi.” Nhĩ Nhĩ tính cách để cậu bé hiểu ý tứ của mình.

Ưng Tử Tuấn im lặng.

“Với cả, cô đáng tuổi dì em rồi, làm chị em ấy à, già rồi!” Nhĩ Nhĩ ghẹo cậu bé.

Ưng Tử Tuấn lắc đầu, “Chị là chị của em!”

Nhĩ Nhĩ thở dài, “Em ấy! Rõ là…”

“Nhĩ Nhĩ…” Lúc này, bọn Khang Thành vào, phá vỡ bầu không khí đã thoáng ngưng trệ.

Thấy Nhĩ Nhĩ phải nghỉ ngơi, họ đợi cũng chẳng lâu, Trần Trình muốn đưa Ưng Tử Tuấn về trường, sắp thi rồi, nào ngờ cậu bé vẫn nắm chặt.

“Đi đi! Học tập tốt nhé, cô khỏe rồi sẽ ghé chỗ em!” Nhĩ Nhĩ phất tay về phía Ưng Tử Tuấn.

Khang Thành ở bên cạnh dặn dò, “Nghỉ thôi, từ từ nằm xuống!”

Ưng Tử Tuấn cứ ba bước lại quay đầu nhìn, lưu luyến mãi chẳng muốn đi.

Nhĩ Nhĩ nằm xuống, nói huyên thuyên với Khang Thành.

“Thằng bé chẳng thèm gọi em là cô giáo, gọi em là chị, còn nói là phải chăm sóc em cả đời! Anh nói xem, em ngừng này tuổi rồi còn có đứa gọi bằng chị cơ đấy!” Nói xong còn ngây ngô cười khì khì.

Khang Thành dém chăn giúp cô, khinh khỉnh nhìn cô, “Tiền đồ có ngừng ấy à!”

“Đúng thế, con gái bọn em ấy, ai chẳng muốn mình trẻ trung chứ!”

Khang Thành thấy bộ dáng kiêu ngạo thì nhéo mũi cô. “Em cứu họ, gọi chị vẫn chưa đủ!”

“Anh có biết, hôm ấy em nghĩ muốn nói với anh chuyện gì không?” Nhĩ Nhĩ nhìn trần nhà, nhớ tới bộ dạng vừa mới tỉnh lại hôm đó.

“Nói gì hửm?” Anh vuốt ve tay cô.

“Em muốn nói với anh là, nếu em chết rồi thì anh cũng đừng buồn, bởi vì em, hình như đã tìm lại được cái gọi là “chính mình” rồi.” Nhĩ Nhĩ vẫn nhớ rõ, ban đầu là Khang Thành có ý định để cô đến đây.

Khang Thành dừng lại, cúi đầu hôn lên trán cô, “Em luôn làm tốt mà.”

“Vâng!” Nhĩ Nhĩ cười nheo mắt lại, giống như một đứa trẻ.

“Bây giờ, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi chút đi, chờ anh mượn được xe lăn thì đưa em ra ngoài dạo một chút.”

“Vâng!” Nhĩ Nhĩ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thời tiết hôm nay quả thực rất đẹp, không mưa, không âm u, ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu rực rỡ.

Trần Trình với Tử Văn đưa Ưng Tử Tuấn về trường, lúc xuống xe, Tử Văn dặn dò: “Có chuyện gì em cứ nói cho cô chủ nhiệm nhé, không tiền thì cứ gọi thẳng cho thầy Trần đấy nha.”

Ưng Tử Tuấn gật đầu, “Em biết rồi! Cảm ơn thầy Trần, cô Ngải ạ, hẹn gặp lại!”

Xuống xe, cậu bé còn vẫy tay với họ.

Đường cề, Tử Văn nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy lo, “Em thấy bộ dạng hôm ấy của thằng bé, không giống kiểu sẽ ổn định ngay được.”

“Chúng ta cứ quan sát thằng bé, bây giờ cứ đừng nói với Nhĩ Nhĩ trước đã, để cô ấy đỡ phải lo lắng. Để anh tìm cơ hội nói chuyện với Khang Thành.”

“Vâng…” Tử Văn nhíu mày, nhìn khung cảnh ngoài cửa đang lao vun vút.

Ưng Tử Tuấn về phòng ký túc xá xong, về hơi sớm nên ký túc không có ai, cậu lấy bức thư ra, lặng lẽ đọc. Cậu chưa từng có suy nghĩ muốn trưởng thành mạnh mẽ như bây giờ, muốn học thật giỏi, muốn trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ được những người mình quý trọng. Với cậu mà nói, chỉ có học tập mới là con được có thể phất lên được.

Cậu mở ngăn kéo, một bức vẽ nhỏ được kẹp trong cuốn sách trong đó, trong tranh có bà nội, Triệu Nhĩ Nhĩ, còn có cả chính cậu. Đây là thứ cậu trân quý nhất. Ưng Tử Tuấn cẩn thận cất lại tờ giấy, rồi lại bắt đầu đọc thư.

Dưới khu nội trú có một vườn hoa nhỏ, Khang Thành đẩy xe lăn, đưa Nhĩ Nhĩ đến hành lang cạnh vườn hoa nghỉ chân.

“Nắng quá, chúng ta cứ ngồi trong này đã.”

“Vâng!”

Khang Thành ngồi trên ghế đặt ở hành lang, ngồi cạnh Nhĩ Nhĩ. Hai người cứ chỉ lẳng lặng ngồi đó nhưu vậy.

“Nếu anh già thì em cũng sẽ ngồi cạnh anh như kia.” Nhĩ Nhĩ chỉ vào dưới bóng cây cổ thụ xa xa, hai vợ chồng già tóc hoa râm.

“Biết đâu lại là anh giúp em.”

“Già thì biết, ai sợ ai chứ!” Nhĩ Nhĩ khiêu khích.

“Em phải chấp nhận sự thật chứ.”

“Đây mới là sự thật.”

“Triệu Nhĩ Nhĩ, chuyện lớn nhất bây giờ là, có thể đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.” Khang Thành nhẹ nhàng bâng quơ thốt ra một câu.

Nhĩ Nhĩ ngẩn người, khóc không được mà cười cũng chẳng xong, “Thầy Khang của em ơi, anh học đâu ra cái  bí kíp cầu hôn này thế, em đồng ý dễ dãi vậy, còn đâu là liên sỉ nữa?!”

Nào ngờ, Khang Thành lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ đặt vào tay cô.

Nhĩ Nhĩ khiếp vía nhìn anh, Khang Thành hất hất cằm ý bảo cô mở ra. Nhĩ Nhĩ vừa mở ra thì thấy không phải là nhẫn kim cương lấp lánh bling bling trong tưởng tượng, là một chiếc nhận ngọc lục bảo xanh đậm, kiểu dáng đơn giản.

“Mẹ anh bảo là, năm ấy bố anh dùng chính chiếc nhẫn này cầu hôn, đổ cổ đó, anh nung chảy cái đế rồi tự tay làm lại, anh từng nói với em là làm một chiếc nhẫn khác mà, em xem, cổ vật bố mẹ cất kỹ anh còn lôi ra, em thích không?” Cũng giống như lần trước, Khang Thành vẫn cẩn thận dè dặt từng chút một.

“Em thích lắm…” Nhĩ Nhĩ cầm xem đi xem lại, sờ rồi lại xoa.

Khang Thành ngồi xổm trước mặt cô, cầm lấy bàn tay đang đeo chiếc nhẫn anh tự làm lên, đặt cùng chiếc nhẫn này. “Đây là tấm lòng của cả nhà anh đó, Nhĩ Nhĩ, anh sẽ không thường xuyên nói anh yêu em, nhưng mà nếu em để ý, có thể nhắc nhở anh qua nam châm tủ lạnh…”

Nhĩ Nhĩ đấm nhẹ anh, “Nói chuyện hẳn hoi!”

“Ừm, anh, nhà anh, đều hy vọng em chính thức trở thành một phần trong gia đình, sau này em sẽ không cô đơn nữa, sẽ không phải ăn tết một mình, mỗi mùa xuân – hạ – thu – đông của em đều sẽ có anh kề cạnh, nên là, em có thể yên tâm giao sổ hộ khẩu cho anh không?” Anh dùng lại câu nói Nhĩ Nhĩ nói vào dịp năm mới để nói với cô.

“…”

“Nhĩ Nhĩ?”

“Thế hóa ra, anh chỉ muốn có sổ hộ khẩu của em thôi chứ gì?”

“Triệu Nhĩ Nhĩ!!” Khang Thành dở khóc dở cười, đã là lúc nào rồi. “Nếu anh muốn sổ hộ khẩu của em, em có thể cho anh ngay, ngay trong túi em này!”

“Anh chuẩn bị từ khi nào đấy?”

“Từ lúc rời nhà thì đã cầm rồi.” Khang Thành vân vê tóc cô, thản nhiên nói: “Lúc ấy nghĩ là, dù em có chết hay sống thì anh cũng phải đem được em về nhà.”

“Anh đứng dậy đi…” Nhĩ Nhĩ kéo anh, để anh ngồi lên ghế bên cạnh, còn mình thì từ từ từa đầu vào vai Khang Thành. “Em nghĩ có phải ông trời cảm thấy ổng đã quá bất công với em rồi nên mới đem anh đến bên em không.”

“Đáp án của em là?”

Nhĩ Nhĩ thầm trợn mắt, vô cùng khâm phục cái thói phá hỏng không khí của anh.

“Vâng vâng vâng, thầy Khang à, nếu không phải là đáp án này anh nghĩ anh còn ngồi đây được không?”

Khang Thành cuối cùng cũng thỏa mãn gật đầu, thưởng cho Nhĩ Nhĩ cái xoa đầu, sau đó lại nghĩ tới vẫn đề khác.

“Sau này đặt tên con là gì, em có thể bắt đầu nghĩ được rồi đó.”

“Gì… gì cơ?” Nhĩ Nhĩ trong chốc lát không thích ứng được tốc độ đổi chủ đề của anh.

“Nếu không đặt là Niệm Niệm thì có thể dùng những tên khác.”

Nhĩ Nhĩ ngồi thẳng người, đẩy đẩy anh, “Anh nghe lén bọn em nói chuyện!”

Khang Thành đính chính, “Không phải nghe lén, anh chỉ ngồi bên ngoài thôi.”

“Em rất thích cái tên Niệm Niệm này.” Nhĩ Nhĩ hồi tưởng lại, vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.

“Vậy thì lại tìm một cái tên khác khiến em thích nữa, giở từ điển ra, một quyển không đủ thì đổi sang quyển thứ hai.”

Nhĩ Nhĩ hoàn toàn bị anh đánh lạc hướng, cũng chẳng hiểu sao họ lại bàn chuyện đặt tên con, lại còn nghiêm túc tự hỏi xem còn cái tên nào.

“Tên lấy của anh, nhũ danh lấy của em, “lâu lâu” cũng không tồi, chữ “lâu” trong lâu dài ấy.”

Giờ đến lượt Nhĩ Nhĩ khinh bỉ anh, “Lấy tên em? Anh nghĩ kĩ chưa?

Khang Thành trầm mặc không nói gì.

“Anh đang ghen đấy à?” Nhĩ Nhĩ khịa, “Đã là chuyện từ kiếp nào rồi? Với cả, chuyện gì anh cũng sắp xếp ổn cả thành ra em lại chẳng có chuyện gì để làm.”

“Chỉ cần em ở bên là được rồi.” Khang Thành chậm nhả chữ.

“Em sẽ mãi mãi.”

Khang Thành cười, nhưng lòng vẫn sợ hãi chuyện ngày hôm ấy. “Em phải nhanh khỏe đấy, để anh đem về nhà.”

Về phòng bệnh, Nhĩ Nhĩ lấy điện thoại Khang Thành, chụp ảnh chiếc nhẫn, gửi voice chat cho Khương Tố Lạp.

“Cầu hôn rồi!!!”

Khương Tố Lạp lập tức gọi video qua.

Khang Thành thấy Nhĩ Nhĩ còn hưng phấn hơn cả hậu trường ban nãy, lắc đầu rồi ra ngoài.

Câu đầu tiên Khương Tố Lạp nói chính là: “Cơ thể cậu sao rồi?!”

“Nghỉ ngơi vài ngày thì ổn hơn nhiều rồi, chắc Tịch Hữu Dương cũng đã nói với cậu.”

“Nhìn ảnh không yên tâm, cậu ấy, thật là…”

“Đừng cằn nhằn nhằn mình nữa, chẳng tốt gì đâu! Đại nạn không chết tất sẽ hạnh phúc hết đời!”

“Vâng vâng vâng, quý cô Triệu phúc đầy đầu!”

“Sau này là phu nhân Khang rồi!” Nhĩ Nhĩ đắc ý với Khương Tố Lạp.

Khương Tố Lạp dán mắt vào điện thoại nhìn, “Chắc chắn Khang Thành không có ở đấy, coi cái bộ chả có tiền đồ gì của cậu kìa!”

Nhĩ Nhĩ cười ngại, lại chợt chú ý thấy cô đang ở trong phòng ngủ. “Sao cậu lại trong phòng ngủ thế?”

Màn hình Khương Tố Lạp nảy một cái, vén chăn che chân lại, “Bị đục rơi vào chân, không sao, nghỉ ngơi vài ngày là được.”

“Cậu cũng phải cẩn thận chút đi, cằn nhằn mình gì chứ!” Nhĩ Nhĩ đau lòng nói.

“Biết rồi.” Khương Tố Lạp lấy lệ, “À, nói với mình cậu ta cầu hôn cậu như nào đi?”

Đến lúc Khang Thành cầm một hộp điện thoại mới vào, Nhĩ Nhĩ đã ngủ mất, nhẫn và điện thoại vẫn nắm trong tay, anh dọn dẹp một chút, chỉnh nhiệt độ điều hòa, dém chăn các thứ xong rồi yên lặng ngồi xuống giúp cô đổi điện thoại.

Nhĩ Nhĩ nằm viện hơn nửa tháng, bỏ lỡ thời gian cuối học kỳ, đến khi hai người về trường thu dọn hành lí thì đã là nghỉ hè rồi.

Nhĩ Nhĩ xếp quần áo, Khang Thành giúp đóng gói mấy đồ lềnh kềnh, dù sao thì cũng có xe, mang hết đi. Vừa dọn đồ vừa lảm nhảm, “Trước nghĩ cứ chậm chậm mà dọn, giờ thì hay rồi, lại phải cùng nhau dọn, người tính không bằng trời tính mà.” Tử Văn đãngiúp đỡ, còn chặn lời cô, “Cậu không phải vận động nhiều đâu, ngồi yên đó, mình giúp cậu xếp quần áo cho, vừa nói khỏi mồm xong, cậu thật chả chịu ngồi yên gì cả!”

“Để mình hoạt động xem nào, mình nhìn mọi người bận bịu thì chả ngồi nổi.” Nhĩ Nhĩ “hèn mọn” nhìn Tử Văn.

“Này không phải việc của mình!” Tử Văn liếc liếc Khang Thành đang đứng trước cửa.

Khang Thành nhìn vào trong, “Em muốn làm gì thì làm.”

Nhĩ Nhĩ làm động tác chiến thắng, bắt đầu bận rộn. Tử Văn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cậu cứ tự làm khổ thôi…”

Trần Trình đang ở đó, giúp Khang Thành, cậu ta nhìn vào trong rồi lại nhìn anh, “Tôi chả muốn đến tẹo nào, con người khó tính như cậu, lại có thể thành như này…”

“Như này thì làm sao?” Khang Thành ra vẻ dĩ nhiên.

“…” Trần Trình tí nữa đã ném cái kéo trong tay qua.

“Trần Trình?” Nhĩ Nhĩ gọi cậu tta từ trong phòng.

“Sao đấy?” Trần Trình đi vào, quyết định không so đo với người đàn ông trước mặt này.

“Tôi có ý này, muốn thảo luận với mọi người một chút.” Nhĩ Nhĩ ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc.

Trần Trình cùng Tử Văn không khỏi nghiêm túc.

Từ xa, Khang Thành gật đầu ý cổ vũ cô.

“Là như này, tôi muốn mở một quán cà phê ở Lâm Thành.” Nhĩ Nhĩ kể kỹ càng chi tiết ý nghĩ của mình, “Không phải đứa nhỏ nào cũng có thiên phú học hành giống Tử Tuấn, cho người cái cần câu hơn là cho họ con cá, sau này nếu có đứa bé nào không học được tốt mà muốn học một kỹ năng thì đến chỗ tôi, tôi mời người dạy pha chế giỏi hoặc có tình huống đặc biệt thì có thể nhờ thầy đến đây, thậm chí cũng có thể ở lại thực tập, huống hồ, đây cũng có thể là nơi liên lạc, về sau đến đó hay gì đó cũng tiện, tất nhiên là, đây chỉ là sườn ý tưởng của tôi thôi, cụ thể vẫn muốn hỏi ý kiến mọi người, còn cả trường hợp đưa vào hoạt động nữa.

Trần Trình vừa nghe vừa gật đầu, “Tôi cảm thấy oke, vạn sự khởi đầu  nan, chúng ta cùng làm việc này, có thể giúp gì thì giúp, cố gắng giúp chút sức mọn.”

Tử Văn cũng nói: “Mình có thể mời bạn đến thiết kế cho.”

“Chuyện đi vào hoạt động thì mọi người không phải lo, trong tay tôi có bất động sản sắp xếp trước, thời gian đầu chắc cũng sẽ đủ. Hơn nữa, còn có Khang Thành mà!” Nhĩ Nhĩ chẳng ngần ngại kéo Khang Thành vào.

“Chuyện tiền nong không cần lo!” Khang Thành phủi phủi tay bước vào.

“Ố kề!” Nhĩ Nhĩ thấy bọn họ đều ủng hộ cô, thoáng chốc đã bơm đầy máu, “Cuối cùng cũng tìm được việc làm rồi!”

Tất cả, đều chuyển biến tốt đẹp, mấu chốt là quyết định bởi sự vững vàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.