Trở Về - Phù Hoa

Chương 106



“Lương thiện chỉ khiến bản thân bị đẩy xuống vực thẳm.”

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Suy nghĩ cuối cùng khi rơi xuống nước của Tắc Dung là liệu đệ đệ Tắc Tồn có bình an thoát hiểm không.

Hắn không quá quan tâm tới an nguy của bản thân, hắn không sợ chết mà chỉ sợ cái chết của mình sẽ mang làm tổn thương đến sư phụ sư huynh và đệ đệ.

Hắn nghĩ rằng mình chết là cái chắc, nhưng một lúc sau, hắn cảm thấy cơn đau trong đầu giảm dần, ngọn lửa thiêu đốt trong đầu cũng biến mất, thần trí dần dần tỉnh táo.

Dù chưa mở mắt ra nhưng hắn biết mình đang hồi phục.

Mà, bên cạnh hắn có một người mang khí tức vô cùng quen thuộc.

Người đó dìu hắn dậy, đút cho hắn một viên đan dược.

Tắc Dung cảm thấy có một hơi lạnh thẩm thấu vào người mình, đôi mắt nhắm tịt cuối cùng cũng mở ra.

“Là thúc!” Tắc Dung nhìn người trước mặt, ngạc nhiên gọi: “Nghiêm thúc!”

Nam tử trung niên với gương mặt lo lắng quan tâm đây chính là Nghiêm thúc từng nuôi dưỡng hắn và đệ đệ một khoảng thời gian trước.

Nghiêm thúc cũng giống như họ đều là di dân của Bồng Lai, nhưng lại có chút không giống, vì khi Tắc Dung và Tắc Tồn ra đời thì Bồng Lai đã diệt vong, còn Nghiêm thúc lại là người trải qua trận chiến thảm khốc năm đó.

Ông ấy luôn dốc sức muốn báo thù cho Bồng Lai, cũng âm thầm tập hợp những di dân của Bồng Lai lưu lạc bên ngoài, trong đó những đứa trẻ như Tắc Dung và Tắc Tồn là nhiều nhất.

Hầu hết những đứa trẻ đó đều do một tay Nghiêm thúc nuôi lớn, sau đó thay tên đổi họ vào các môn phái tiên sơn.

Sau khi mẫu thân qua đời, Tắc Dung Tắc Tồn mới được Nghiêm thúc nhận về nuôi dưỡng.

Do Tắc Dung và Tắc Tồn là một phân mạch của chi chính Bồng Lai, có chút quan hệ huyết thống với Vi Lam thượng tiên nên Nghiêm thúc từng có ý định bồi dưỡng họ thành người lãnh đạo chủ chốt trong kế hoạch phục thù.

Mãi đến khi ông ấy tìm được huyết mạch chính thống của chi chính, cũng chính là con trai ruột của thiếu sơn chủ Bồng Lai Ngu Cẩm Hạc – Ngu Quỳnh và là đại đệ tử đích truyền của thiếu sơn chủ Doanh Châu tiên sơn Chấp Đình.

Từ sau khi Tắc Dung và Tắc Tồn được đưa đến bên cạnh Chấp Đình đại sư huynh, họ rất hiếm khi gặp Nghiêm thúc.

Bây giờ đột nhiên gặp được ông ấy, Tắc Dung vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhưng sau đó, nhớ lại tình hình trước khi mất ý thức, hắn nhíu mày đánh giá xung quanh.

“Đây… đây là đâu? Con nhớ mình rơi xuống hồ nước ở Hưởng Thủy Ổ, sao Nghiêm thúc cũng ở đây?”

Nơi này được tạo thành từ hai tảng đá to, nhìn qua kẽ hở có thể thấy màu xanh lục quỷ dị phía bên ngoài.

Màu xanh và gợn sáng chiếu lên bề mặt vách đá, trong không khí có mùi hơi nước, hẳn là bên ngoài khe đá có nguồn nước.

Liệu có liên quan gì đến cái hồ hắn rơi xuống hay không? Tắc Dung chợt nghĩ tới điều này.

“Chuyện này kể ra cũng dài, vừa nãy con suýt bị Phú nuốt sống, bây giờ bị kích động thì không hay lắm.

Con cứ nghỉ ngơi trước đi, đợi khi con khỏe hơn Nghiêm thúc sẽ nói với con.

Bây giờ biết quá nhiều, không phải chuyện tốt.” Nghiêm Tương nói.

Thân phận của Nghiêm Tương là động chủ Vô Nhai Động, cũng là một nhân vật trong tu tiên giới, một người tốt tính có tiếng, gương mặt đoan chính, bên hai mép tóc mai có điểm bạc.

Lúc nói những lời này, nét mặt đầy quan tâm và yêu thương, đúng như Nghiêm thúc yêu thương bảo vệ tất cả những đứa trẻ trong ký ức của Tắc Dung.

Tắc Dung không hiểu Nghiêm thúc nói vậy là ý gì nhưng qua đó hắn cảm nhận được một chút không bình thường.

Hắn thầm thấy nghi hoặc nhưng không biết hỏi từ đâu, hiển nhiên Nghiêm thúc cũng không muốn nói với hắn.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ong ong chói tai, Tắc Dung ôm đầu, nhìn ngọn lửa đen vây thành một đám ngoài khe hở.

Ngọn lửa đó chính là quái vật đang khống chế rồi cắn nuốt đệ tử Hưởng Thủy Ổ.

Nghiêm Tương nhìn thấy quái vật mà không hề có chút sợ hãi, ông ấy vỗ vai Tắc Dung trấn an: “Đừng lo, chúng nó sẽ không tổn hại tới chúng ta đâu.”

Tắc Dung nén nhịn cơn đau trong đầu, truy hỏi: “Tại sao? Rốt cuộc chúng nó là cái gì? Nghiêm thúc, thúc nói cho con biết đi, đây là đâu? Thúc ở đây làm cái gì?”

Nghiêm Tương thở dài nói: “Không biết gì cả thì con sẽ sống rất thoải mái, đừng hỏi nữa, đợi sự việc khép lại, ta sẽ đưa con rời khỏi đây, thế không phải rất tốt sao?”

Tắc Dung lắc đầu: “Không, con muốn biết, Tắc Tồn còn đang trong vòng vây của đám quái vật đó, mấy sư đệ cũng bị chúng nuốt chửng rồi.

Nhiệm vụ đại sư huynh giao phó còn chưa hoàn thành, nếu con không biết gì cả thì làm sao giải quyết những chuyện này đây.”

Nghiêm Tương cười lắc lắc đầu, trong nụ cười phức tạp kia không biết là cười nhạo hay thương xót.

“Ta vốn không muốn nói với con nhưng nếu con cố chấp muốn biết thì ta cũng không giấu nữa.

Đi theo ta.”

Dứt lời, ông ấy đi ra ngoài khe hở, Tắc Dung liền đi theo.

Ra đến bên ngoài, Tắc Dung phát hiện bọn họ đang ở trong một hang đá lởm chởm, bên ngoài quả nhiên có một con sông, nước sông đục ngầu, rất nhiều lửa đen đang trôi lềnh bềnh phía trên.

Con sông bắt nguồn từ sâu trong hang đá, cũng chẳng biết chảy về đâu.

“Nghiêm thúc, hồ nước ở Hưởng Thủy Ổ liên kết với nơi này sao? Đây rốt cuộc là đâu?”

Nghiêm Tương nói: “Phải, đây là Ma vực, hoặc có thể nói là nơi sâu thẳm trong Vực Hãm Lạc.”

Vực Hãm Lạc? Nơi mà sư phụ và đại sư huynh từng đến ba năm trước? Tắc Dung càng thêm nghi hoặc, hỏi: “Còn những ngọn lửa đen như quỷ hỏa kia lại là thứ gì?”

Nghiêm Tương nhìn những ngọn lửa đen xung quanh họ, nói: “Chúng là một loài yêu ma kỳ lạ trong Vực Hãm Lạc, tên là Phú.

Một khi bị đám yêu ma này bám vào người, lâu dần chúng sẽ thay thế người đó, sau khi ăn mất phần não của người đó, chúng sẽ dần dần lớn mạnh, tiếp đó thoát ly khỏi con mồi, mà cơ thể của người đó sau khi chúng rời khỏi sẽ hóa thành quái vật, ăn não của những người khác, sau đó biến thành Phú mới.”

Tắc Dung nhìn bóng lưng của Nghiêm Tương, suy đoán chẳng lành trong lòng ngày càng rõ ràng.

Tiếng bước chân dội lại trong hang đá, bóng của những phần đá lởm chởm nhô ra trên vách đá đan xen vào nhau in xuống xung quanh.

Nhìn lướt qua sẽ nhầm tưởng đó thành yêu ma quỷ mị, giương nanh múa vuốt, im hơi lặng tiếng bò lên lưng người.

Tắc Dung có cảm giác rất không ổn với nơi này, đi ngày càng gần đến cuối đường, cảm giác đó ngày càng nặng nề, cho dù phía trước là một vùng sáng tỏ.

Nghiêm Tương dừng chân, Tắc Dung đi theo sau ông ấy ra khỏi hang động.

Giây phút đầu tiên, khung cảnh trước mặt khiến hắn chấn động không nói nên lời.

Nơi họ đang đứng là một tảng đá đen khổng lồ, mà có vô số tảng đá giống như thế, trùng trùng điệp điệp như sóng biển, dường như họ đang đứng giữa biển khơi dậy sóng, nhỏ bé như hai con kiến.

Quay đầu nhìn lại, sau lưng toàn là những tảng đá đen khổng lồ như thế.

Sau lưng là đá đen mênh mông, xa xa phía trước là biển cát vàng vô tận, một trước một sau tựa như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

“Nhìn thấy ở đó chưa?” Nghiêm Tương chỉ tay về một phía không nổi bật phía dưới những tảng đá.

Tắc Dung nhìn theo hướng chỉ, ở tít đằng trước có một bóng người đang ngồi.

So với vô số những tảng đá khổng lồ này, bóng người đó như một hạt cát, một hát cát lấp lánh ánh sáng.

Đó là một tăng nhân đã viên tịch, nhắm mắt ngồi ngay ngắn trước sóng dữ như muốn dùng sức của một người chống lại sóng đen.

Thi thân của ông ấy chưa thối rữa, biểu cảm an nhiên, trên gương mặt không hề có nét sợ hãi.

Có một khoảnh khắc dường như Tắc Dung nhìn thấy cảnh tượng lúc những gợn sóng này còn chưa ngưng kết thành đá, chúng hung hăng gào thét, còn vị tăng nhân này ngồi trước biển lớn như tảng đá vững chãi, phong ấn ma quỷ cắn nuốt con người.

“Vị cao tăng đó pháp hiệu là Tử Đàn, là một đại sư tu vi cao thâm.

Ba năm trước, ông ấy xả thân phong ấn ma Phú ở Vực Hãm Lạc.” Nghiêm Tương nói.

Tắc Dung hiểu ra, đây là đại sư mà đại sư huynh từng kể qua với bọn họ.

Một tiền bối như vậy thật khiến người ta kính trọng, Tắc Dung hành lễ với pháp thân Tử Đàn đại sư chìm trong vòng phật quang bên ấy.

Bấy giờ, mặt trời khuất sau đường chân trời, đất trời chìm vào bóng tối, đồng thời, xung quanh pháp thân của Tử Đàn đại sư xuất hiện vô số ngọn lửa đen.

Chúng xông vào phía Tử Đàn đại sư với tư thế không chết, sau đó bị phật quang của Tử Đàn đại sư tiêu diệt, từng đợt từng đợt, không hề ngơi nghỉ.

“Đám ma Phú đó muốn ăn mòn phật quang hộ thể của Tử Đàn đại sư, phá hoại pháp thân của ngài ấy?” Tắc Dung lo lắng hỏi.

Nghiêm Tương nói: “Phải, nhưng chúng nó chỉ là Phú cấp bậc thấp nhất, không thể tạo thành uy hiếp với Tử Đàn đại sư, chỉ có thể từ từ làm suy yếu phật quang mà thôi.

Ma Phú bậc cao đều bị Tử Đàn đại sư phong ấn dưới vùng đá đen này rồi, không thể thoát được.”

Tắc Dung nói: “Như vậy thì tốt.

Thế Nghiêm thúc ở đây để bảo vệ pháp thân của Tử Đàn đại sư, ngăn chặn ma Phú trốn thoát ư?”

Nghiêm Tương nhìn hắn, “Con biết rõ là không phải nhưng vẫn cứ muốn hỏi, cần gì phải thế.”

“Tử Đàn đại sư là một vị tiền bối đáng tôn trọng nhưng ta ở đây không phải để bảo vệ ông ấy mà để giúp đỡ ma Phú, phá hoại pháp thân của Tử Đàn đại sư, giúp tất cả ma Phú phá phong ấn.” Nghiêm Tương nói rõ chân tướng không tí lưu tình.

Tắc Dung hít sâu một hơi, “Tại sao, tại sao Nghiêm thúc phải làm vậy?”

Nghiêm Tương: “Tất cả những gì ta làm đều vì báo thù cho Bồng Lai.”

Tắc Dung: “Thế nhưng nếu ma Phú xuất thế sẽ liên lụy tới rất nhiều người vô tội! Hành động như vậy có khác gì yêu ma đâu chứ?!”

Thấy Nghiêm Tương không lên tiếng, Tắc Dung khuyên: “Nghiêm thúc, muốn báo thù thì vẫn còn cách khác mà, chúng ta từ từ tìm ra những người tham gia diệt Bồng Lai năm đó, để bọn họ chịu báo ứng thích đáng, đừng liên lụy đến những người khác.

Bây giờ dừng tay vẫn còn kịp đó.”

Nghiêm Tương lắc đầu nói: “Ta sẽ không bỏ cuộc, huống chi chuyện đã làm đến bước cuối cùng, chỉ còn thiếu một bước thôi, ta không thể từ bỏ.”

Tắc Dung chợt nhớ ra điều gì, hắn trừng to mắt nói: “Chẳng lẽ chuyện của Hưởng Thủy Ổ có liên quan tới thúc? Cái chết của những đệ tử Hưởng Thủy Ổ đó và hai vị sư huynh sư đệ sư muội, binh khí tà ác đang rèn trong lò nữa, tất cả đều dùng để phá hoại pháp thân của Tử Đàn đại sư?”

Nghiêm Tương đáp: “Phải, hai thanh tà kiếm đó là để phá pháp thân của Tử Đàn đại sư, giải trừ phong ấn.” Giọng ông ấy bỗng chuyển thành hận thù, “Nhưng mà, Hưởng Thủy Ổ và hai vị Trịnh sư huynh của con chết không oan uổng.

Con có biết tiền đảo chủ của Hưởng Thủy Ổ từng dẫn mấy chục đệ tử tham gia hủy diệt Bồng Lai? Con có biết hai vị Trịnh sư huynh của con cũng từng giết không ít đệ tử Bồng Lai chúng ta?”

Tắc Dung ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng bình tĩnh, nói: “Bất kể ra sao, chúng ta không được liên lụy người vô tội!”

“Ha.” Nghiêm Tương nói: “Ta nên thán phục vị thiếu sơn chủ Doanh Châu đó dạy dỗ các con tốt thật ư? Tắc Dung à, ta cũng từng đứng về phía chính nghĩa, hành thiện trừ ác, nhưng sau này ta hiểu ra rằng lương thiện chỉ khiến bản thân bị đẩy xuống vực thẳm.”

– Hết chương 106 -.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.