【Ông cũng có cửa chạm vào tôi à! Thật dơ bẩn!】
***
Khi Tiết Huệ Vũ được đưa đến biệt thự nơi Wellen đang ở, mới biết rằng có bảy cô gái khác đi cùng cô. Ngoại trừ cô, tất cả đều là nữ sinh mười bảy mười tám tuổi.
“Vừa rồi ngài Wellen đã chọn trúng các bạn trong buổi biểu diễn, chỉ cần các bạn thể hiện tốt, chuyến lưu diễn lần này của Giselle rất có thể sẽ phá lệ chọn ra một người mới làm diễn viên chính.”
Khi bảy cô gái đi cùng nhau nghe thấy điều này, mỗi người trong số họ đều phấn khích nở nụ cười kiên định. Chỉ có Tiết Huệ Vũ biết, những chú thỏ trắng chưa trải sự đời, không hiểu lòng người hiểm ác này sắp đi vào ổ sói, mà ba lê trong mắt những tên khốn bẩn thỉu đó chỉ là một tác phẩm đồi trụy có thể khiến nửa người dưới của chúng rục rịch.
Tựa như việc bố cô không muốn cô theo nghề múa ba lê, trong mắt những gia đình tài phiệt đó, vũ công ba lê chỉ là đối tượng chơi đùa giống như tiếp viên hàng không và y tá vậy.
Nhưng có thể bởi vì thân phận tiểu thư tập đoàn Tiết Thị của cô, cũng có thể bởi vì trưởng đoàn cũ thật lòng yêu ba lê, cô múa ba lê nhiều năm như vậy rồi, chưa thực sự gặp được cái gọi là giao dịch bẩn thỉu và mánh khóe mờ ám, cũng không muốn để nghề vũ công ba lê đẹp đẽ trở thành đồ chơi cho giới nhà giàu dưới chiêu bài thưởng thức nghệ thuật.
Tuy nhiên đến khi Tống Vĩ Dân làm trưởng đoàn, lại trắng trợn như vậy, trực tiếp làm vũ đoàn ba lê Thượng Thủy nơi mà mỗi một thế hệ trưởng đoàn vất vả chăm chỉ đào tạo ra trở thành nơi ăn chơi dơ bẩn.
Lửa giận trong lồng ngực càng lúc càng dồn dập, Tiết Huệ Vũ đưa tay ra vuốt ve chiếc kim cài trên ngực, sau khi điều chỉnh vị trí, cô đi theo mọi người tiến vào căn biệt thự này.
“Welcome! My name is Wellen!”
Sau khi dùng tiếng Anh nhiệt nhiệt chào đón, Wellen mỉm cười dùng tiếng Pháp mà những cô gái nghe không hiểu say đắm nói: “Dáng người trổ mã tốt như vậy, thật sự trừ người ngoài cùng bên trái thì tất cả đều là học sinh ư? Không gạt tôi chứ.”
“Làm sao có thể lừa ngài được chứ.” Tống Vĩ Dân cũng cười đáp lại bằng tiếng Pháp, sau đó vờ vĩnh cười nói với các cô gái: “Vừa rồi Wellen tiên sinh nói, lấy tư cách là thế hệ mới, các em đã biểu diễn vô cùng nổi trội”
“Một điệu múa khuynh thành, cơ thể uyển chuyển như du long.” Wellen lại dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo của hắn, sau đó lập tức chuyển sang tiếng Pháp nói: “Váy múa ba lê mà ngắn thêm một chút là ngon rồi……Thật tiếc khi cặp đùi xinh đẹp bị che đi một nửa……”
Tống Vĩ Dân sắc mặt không đổi phiên dịch nói: “Wellen khen các em là ‘Một điệu múa khuynh thành, cơ thể uyển chuyển như du long’, hy vọng lát nữa casting, các em sẽ phát huy hết khả năng của mình.”
“Bây giờ ăn chút gì trước đi, vừa rồi các em cũng mệt mỏi rồi nhỉ.”
Nếu Tiết Huệ Vũ nghe không hiểu tiếng Pháp, có lẽ sẽ thực sự tin hắn……
Quả thật là một đám khốn nạn dơ bẩn chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ!
Sau khi mọi người ngồi vây quanh bàn ăn, Tống Vĩ Dân lần lượt rót rượu cho các cô gái, yêu cầu họ chủ động nâng ly kính rượu với Wellen tiên sinh, không uống chính là không tôn trọng bọn họ, không uống chính là làm cho không khí tẻ nhạt, bày ra cái kiểu trách nhiệm trên bàn xã giao là phải có thái độ nâng ly chúc mừng những người có địa vị cao.
Các nữ sinh đều là những bông hoa nhỏ trong trắng chưa hiểu biết về đời, nào dám không nghe lời lãnh đạo, hơn nữa một vài người còn nóng lòng thể hiện chính mình trước mặt lãnh đạo và khách quý, vì thế uống xong một ly hai chén, đầu đều có chút chếnh choáng ngây ngất.
“Wellen tiên sinh, anh đã quyết định giữ lại cô nào chưa?” Ỷ vào những người khác nghe không hiểu, Tống Vĩ Dân quang minh chính đại dùng tiếng Pháp nói chuyện với Wellen.
“Cô bên trái.” Wellen dùng tay nhẹ nhàng ra hiệu một nữ sinh tuổi còn nhỏ đã hơi hơi say khướt, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người dùng tiếng Pháp hăng hái mở miệng nói: “Wellen tiên sinh, chọn tôi đi.”
“Cô nghe hiểu được tiếng Pháp?!” Toàn thân Wellen giật nảy, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy người phụ nữ trẻ nói tiếng Pháp thuận thế đi đến bên cạnh hắn, cầm chén rượu trong tay đưa tới: “Biết một chút.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng mềm mại, mang theo vài phần ngọt ngào: “Các cô ấy còn chưa trưởng thành, biết gì chứ, hơn nữa ở Trung Quốc mà nhúng chàm trẻ vị thành niên là phạm tội, chẳng may có đứa bé nào nghĩ không thoáng, vậy thì sẽ xảy ra rất nhiều chuyện phiền toái…… Chi bằng anh tình tôi nguyện……”
Giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai, hơn nữa được rượu tô điểm bởi chất cồn, người phụ nữ trước mặt này phảng phất giống như Tiết Huệ Vũ, nghĩ đến năm đó không chiếm được Tiết Huệ Vũ nên trong lòng canh cánh, bây giờ ở đây có một con hàng giả mang ý đồ muốn thượng vị, trong lòng Wellen cảm thấy có chút hài hước.
Cho dù nghe giọng thôi cũng có một mùi vị đặc biệt khác, hắn cười gật gật đầu nói: “Vậy thì cô đi.”
Cái gọi là casting tuyển diễn viên này thực ra là một quy tắc ngầm. Giống những ngôi sao nhỏ trong giới giải trí, cô không trả công, vì sao người ta phải nâng đỡ cho cô vai diễn ngon nghẻ chứ? Rất nhiều người đều là ngủ với đạo diễn mà nhận được vai.
Tống Vĩ Dân lúc đầu còn hoảng sợ rằng vẫn còn những người khác trong bữa tối này có thể hiểu được tiếng Pháp, giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ đối phương vội vàng thượng vị, nghĩ đến đối phương muốn bồi ngủ để thượng vị, Tống Vĩ Dân thấy Wellen đã muốn chọn cô, lập tức cười công bố nói: “Wellen tiên sinh đã tuyển được người rồi, phần sau còn cần tiến hành bước trao đổi vai diễn tiếp theo. Các em đều quay về hết đi.”
Những cô gái không hiểu tiếng Pháp hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng nói là casting, còn chưa cast mà đã chọn được người rồi, một số cô gái còn có chút hâm mộ người được chỉ định ở lại Thẩm Tuyết, một số cô gái khác thì nhận ra đó là quy tắc ngầm thì tái mặt vì sợ hãi, cũng không dám uống thêm rượu nữa, cũng không dám ngây ngốc ở căn phòng này thêm nữa.
Thấy ván cờ đã định, trước khi Tống Vĩ Dân rời đi còn ân cần đóng cửa lại cho bọn họ.
Thấy tất cả mọi người rời đi, Wellen vẫn giả vờ lịch thiệp lập tức lộ nguyên hình, đưa tay ra sờ tay Tiết Huệ Vũ.
Tiết Huệ Vũ cố nén sự ghê tởm, lắc lắc chén rượu trong tay, cong môi nói: “Wellen tiên sinh, chúng ta uống thêm chút rượu đi.”
Phụ nữ dâng rượu, Wellen đương nhiên cũng không từ chối, một hơi hào hùng uống hết ly rượu vang đỏ mà Tiết Huệ Vũ đưa cho, chợt nghe cô gái nhỏ giọng nói: “Wellen tiên sinh, em là người mới, em thật sự có thể trở thành diễn viên chính sao……?
Quả nhiên là vì thượng vị! Loại phụ nữ này Wellen gặp nhiều rồi, thế nên buông lỏng cảnh giác, dùng tiếng Pháp ba hoa khoác lác phóng đại nói: “Đương nhiên! Tôi là nhà tài trợ lớn nhất lần này, đương nhiên tôi nói là được. Em chỉ cần hầu hạ tôi cho tốt, đừng nói là múa chính lần này, em còn có nhiều cơ hội khác hơn nữa.”
“Chỉ cần đêm nay em hầu hạ tôi cho tốt, làm tôi vui vẻ làm tôi hài lòng.”
Hắn cười nhấn mạnh, vẻ mặt mê đắm bổ nhào vào Tiết Huệ Vũ, Tiết Huệ Vũ vội vàng ngăn cản hắn nói: “Wellen tiên sinh, em vừa múa xong là vội đến đây luôn, còn chưa kịp tắm rửa…… Em muốn tắm trước một cái, tắm rửa sạch sẽ toàn thân, như vậy Wellen tiên sinh mới có thể thoải mái…… Không phải sao?”
Lời nói có chứa khiêu khích làm cho ý râm của Wellen sục sôi, lập tức cười thô tục: “Muốn tắm cùng nhau không?”
Hắn sán lại gần, ngửi ngửi chiếc cổ trắng nõn thon dài của Tiết Huệ Vũ, vẻ mặt say mê nói: “Em bắt chước phẫu thuật giống Tiết Huệ Vũ hả? Dù rằng…… Khuôn mặt của em bình thường, nhưng dáng người của em thực sự rất đẹp…… Ngoại trừ Tiết Huệ Vũ, tôi chưa từng thấy vũ công ba lê nào có đôi chân trắng nõn thon dài như vậy…… Còn vòng eo của Tiết Huệ Vũ nữa……”
Bàn tay của hắn nhanh nhẹn duỗi qua, còn chưa kịp chạm vào eo Tiết Huệ Vũ, thì đã bị Tiết Huệ Vũ tát một cái văng ra.
“Rác rưởi! Ngậm cái mỏ dơ bẩn của ông lại!”
Tiết Huệ Vũ dùng tiếng Trung, Wellen chỉ nghe hiểu hai chữ “rác rưởi”, nhưng cũng biết đối phương đang nhục mạ mình.
“Cô! Cô nói gì!” Tay Wellen bị hất ra đau đến mức trừng to đôi mắt, nổi giận tát về phía Tiết Huệ Vũ một bạt tai, đối phương lại sớm đoán được, dễ dàng tránh thoát, trực tiếp nhảy thẳng lên giường.
Tiết Huệ Vũ vân vê lỗ tai, từ trên cao nhìn xuống Wellen công kích, dáng vẻ không thể nhịn nổi nữa phiền chán nói: “Mỗi ngày chỉ biết nhìn chằm chằm đùi của con gái, ông nghĩ ba lê là tác phẩm đồi trụy hả?”
“Mày……” Wellen tức giận lại bổ nhào qua, nhưng đột nhiên lại hoa mắt chóng mặt trời đất quay cuồng, khiến toàn bộ cơ thể hắn dường như mất kiểm soát, trọng tâm loạng choạng ngã quỵ xuống giường.
“Cái thứ dơ bẩn!” Tiết Huệ Vũ dùng chân đá đá đối phương, thấy hắn vẫn còn chút ý thức, nhưng không gượng dậy được, lập tức lại dùng sức hai chân hung hăng đạp vào lưng hắn.
“Cái thứ như ông mà đòi sờ tôi! Bẩn thỉu!”
Chịu đựng đến giờ Tiết Huệ Vũ liên tiếp tuôn ra một tràng chửi mắng, hệ thống thấy thế lập tức lo lắng nhắc nhở:【Ký chủ, cô bạo lực như vậy, đến lúc khảo hạch sẽ bị trừ điểm giá trị hồi sinh…… Hơn nữa hắn là người tài trợ chính của vũ đoàn, cô đánh hắn như thế, sau này phải làm sao đây……】
【Đối với những kẻ cặn bã như thế không nên nương tay! Nếu không không biết đêm nay sẽ có bao nhiêu cô gái gặp tai họa đâu!……】
Vốn tưởng rằng hệ thống sẽ đứng về phía mình, kết quả vừa online đã nói những lời tiu nghỉu này, trong lòng Tiết Huệ Vũ khó tránh khỏi có chút không phục và căm phẫn trào dâng:【Vũ đoàn cũng chẳng phải là thứ duy nhất! Chẳng lẽ tôi vì một cơ hội được múa chính mà bán thân ư? Nghĩ thôi cũng thấy tởm lợm rồi!】
Tiết Huệ Vũ rùng mình ớn lạnh, sau khi xác nhận rằng đối phương đã bị mình đánh bất tỉnh, cô bắt đầu tìm kiếm chứng cứ trong phòng.
Quả nhiên, cô tìm thấy một túi bột phấn màu trắng, một hộp bao cao su và một số đồ chơi tình dục trong phòng của Wellen.
Tiết Huệ Vũ từng xem tin tức rằng một người đàn ông sau khi đồng nghiệp nữ say khướt đã đánh thuốc mê cô ấy, kết quả thuốc quá liều nên đã vô tình giết chết cô ấy.
Mà cô chỉ lấy mười viên thuốc trong lọ thuốc ngủ mà Trịnh Tuệ Văn đã mua nghiền thành bột và trộn chúng vào rượu vang đỏ mà thôi.
Đánh liều bản thân, chỉ vì nắm chắc đầy đủ bằng chứng. Cô nhất định diệt trừ cái khối u ác tính này sạch sẽ.
Tiết Huệ Vũ vừa chụp hắn bằng chứng, vừa ghê tởm nói:【Cậu xem gã cặn bã này còn chuẩn bị thuốc ngủ nữa, chính là tính bá vương ngạnh thượng cung! Đối với kẻ cặn bã như thế quả nhiên không thể nương tay! Để nắm đấm xã hội chủ nghĩa dạy hắn cách làm người!】
Hệ thống giải thích nói:【Ký chủ, sau khi kiểm tra, túi này là thuốc phiện.】
【??!】Tiết Huệ Vũ hít vào một ngụm khí lạnh, ngay lập tức đặt chiếc túi nhỏ trở lại vị trí ban đầu, lau khô dấu vân tay của chính mình.
【Hút thuốc phiện, tội càng thêm nặng. Hơn nữa nhìn số lượng này, nói không chừng còn muốn xúi giục người khác hút thuốc phiện nữa, hoặc là lợi dụng thuốc phiện để khống chế nữ sinh, tùy hắn sắp đặt. Ngồi tù mọt gông đi đồ cặn bã!】
Trước khi đi Tiết Huệ Vũ vẫn chưa hết giận mà đá Wellen thêm một cú nữa.
Bây giờ, dưới tình huống có đầy đủ bằng chứng thì gọi cảnh sát là lẽ đương nhiên, nhưng gọi cảnh sát ở gần đây rõ ràng là không sáng suốt, chẳng may cảnh sát với kẻ xấu một phe thì chỉ có một mình cô gặp nguy hiểm.
Báo cáo nặc danh trên mạng? Hay là nói với Bùi Ôn Du?
Hệ thống chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn chủ động nhắc nhở nói:【Ký chủ, trong tác phẩm gốc từng nhắc tới Wellen không chỉ có quan hệ với Bùi Vĩnh Ngọc, sau này còn còn hợp tác thành công với Bùi Dục Kỳ, giúp hắn lật ngã Bùi Vĩnh Ngọc.】
【Wellen còn có quan hệ hợp tác với con tôi hả?】Tiết Huệ Vũ chấn động, lập tức tìm tên Wellen trong tác phẩm gốc.
Trong tác phẩm gốc nhắc đến cái tên Wellen cũng chỉ vẻn vẹn vài nét bút ít ỏi trong lúc cuối bị tóm.
Wellen giao thiệp với Bùi Vĩnh Ngọc và phát triển một lần nữa ở Trung Quốc, mà Wellen là một trong những khách hàng chính mà Bùi Vĩnh Ngọc đã hối lộ bằng tình dục. Nhưng sau đó cả hai có sự bất đồng về việc phân chia lợi nhuận, nên Bùi Dục Kỳ đã thành công lôi kéo được Wellen, đem Bùi Vĩnh Ngọc đen ăn đen, đưa Bùi Vĩnh Ngọc vào tù vì tội giết người.
Buổi biểu diễn ba lê nơi hắn gặp nữ chính Hạ Tư Tư cũng là được Wellen mời, lúc ấy Wellen đã 55 tuổi, nhiều năm trôi qua như vậy, hắn vẫn ra vẻ đạo mạo thực hiện các hoạt động từ thiện và công ích, thật ra sau lưng nuôi nhốt một số vũ công ba lê, cũng chà đạp một vài cô gái vị thành niên, cũng là hắn đề nghị Bùi Dục Kỳ nhìn trúng ai thì cứ bao nuôi người ấy, điều đó càng làm tăng thêm sự căm hận ba lê trong lòng Bùi Dục Kỳ.
Cuối cùng, Wellen bị nhân vật nam chính bắt và đưa ra trước công lý sau khi Bùi Dục Kỳ rơi xuống sông, bởi vậy mới dấy lên con đường chống tham nhũng.
Trước đây Tiết Huệ Vũ xem nội dung cuốn truyện rất nhanh, chỉ lướt tới đoạn Bùi Dục Kỳ rơi xuống sông, dù sao cũng không tưởng tượng được phần sau còn ẩn giấu những manh mối quan trọng như vậy.
Wellen có liên quan đến vụ hối lộ tình dục tại khách sạn Bùi Chính mà Bùi Ôn Du muốn vạch trần, hắn tới Trung Quốc chơi luôn ở tại khách sạn Bùi Chính, nhưng hôm nay dưới sự tiếp đãi của Tống Vĩ Dân lại ở trong một biệt thự của khách sạn khác, chứng minh Wellen cũng kiêng kị những lời bàn tán trên mạng đối với khách sạn Bùi Chính nên không dám ở đó nữa, nhưng chó không thể ngừng ăn cứt, đêm tiệc từ thiện tối nay nhất định còn có nội tình khác!
Có lẽ tìm hiểu nguồn gốc từ Wellen có thể thuận lợi nắm được điểm yếu của Bùi Vĩnh Ngọc.
Chỉ là cô nên ra ngoài thế nào, và làm sao để lấy lại được di động của mình đây……
Đợi đã, cũng không nhất định phải lấy lại di động, có lẽ cô thuộc số của Bùi Ôn Du!
Tiết Huệ Vũ vội vã đi xung quanh biệt thự một vòng, nhưng không tìm thấy điện thoại bàn đâu, tệ hơn nữa là, Tiết Huệ Vũ dùng dấu vân tay của Wellen để mở khóa điện thoại của hắn, lại phát hiện tín hiệu nơi này đã bị chặn.
Đã thu hết tất cả di động của mọi cô gái, mà còn chặn tín hiệu, đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên bọn chúng làm loại giao dịch ăn chơi này, nên đã sớm chuẩn bị rất hoàn hảo rồi.
【Hệ thống, có thể giúp tôi khôi phục lại tín hiệu ở đây không? Tôi chỉ gọi điện cho Bùi Ôn Du thôi.】
【Lần trước tôi giúp ký chủ, tôi đã bị nhốt trong một căn phòng tối……】
Hệ thống đã vi phạm nguyên tắc không can thiệp, vừa mới nhắc nhở ký chủ chú ý đến cốt truyện ban đầu, cũng đã giẫm lên đường ranh giới rồi, do đó hệ thống tuyệt đối không thể lại mắc sai lầm tương tự, chỉ có thể từ chối nói:【Lần này không có cách gì giúp đỡ ký chủ nữa rồi, xin ký chủ tự mình cố gắng.】
So với hệ thống lúc ban đầu mãnh liệt tỏ vẻ tuyệt đối không cung cấp bàn tay vàng, giờ phút này chính hệ thống cũng không phát hiện đang từng bước từng bước một hạ thấp điểm mấu chốt của chính mình.
【Thật có lỗi…… Tôi không biết……】Lần đầu tiên Tiết Huệ Vũ biết hóa ra hệ thống bị mình liên lụy nhốt trong căn phòng tối. Cô thở dài một tiếng nói: 【Là bởi vì tôi luôn quá phụ thuộc vào cậu, tôi sẽ tự mình tìm cách rời đi.】
Thuận tay lấy thẻ nhận dạng của Wellen, trước khi đi nghĩ đến con chó này dám làm hư con mình, Tiết Huệ Vũ lại nhịn không được mà đạp một cước nặng nề vào cái xác trôi Wellen đang nằm.
Bây giờ cô phải đi ra khỏi khu vực bị chặn tín hiệu này, nhanh chóng liên lạc với Bùi Ôn Du, đem toàn bộ chứng cớ nói với hắn.
Càng nhanh càng tốt, có thể Bùi Ôn Du có thể đem người đến nơi này một lưới tóm gọn.
Tiết Huệ Vũ nghĩ vậy, lập tức đi ra khỏi biệt thự của Wellen.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa, lại trùng hợp gặp Tiết Hoành Tuấn và Tề Thụy Hiên ở bên ngoài.
“Này, cái người có dáng vẻ giống Tiết Huệ Vũ kia, lại đây cho ông đây nhìn một cái.”
Thật sự là oan gia ngõ hẹp.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Lần này là thật sự một lưới tóm gọn
Bùi Ôn Du: Cái móng heo nào dám sờ Tiết Huệ Vũ! Băm nó!!!
Bé con: Hôm nay vì sao bố mẹ đều chưa về nhà nữa qwq (Bé con luôn có cảm giác bất an nhưng đã ngủ quên trong lúc đợi bố mẹ)