Editor: DiiHy
———————-o0o——————-
“Ha ha ha ha. . . Ta là khủng long bạo chúa, gào gào ~.”
Tinh Tinh không nhận ra mình đã vô ý nem trúng người khác, vẫn tiếp tục cười vui vẻ ôm mấy con khủng long lạy quanh nhà, rất nhiều mô hình khủng long nằm rải rác khắp phòng khách, vô cùng lộn xộn. Phó Hành là người có bệnh sạch sẽ, nhìn vào lập tức cảm thấy đau đầu.
Phó Ti Thận chạy sau lưng Tinh Tinh giả vờ muốn bắt cô bé làm cho Tinh Tinh sợ hãi ra sức chạy nhanh hơn.
Cô nhóc vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, thấy Phó Ti Thận sắp chạm đến mình thì hét lên, cười sảng khoái và tiếp tục chạy. Thỉnh thoảng chạy chậm hơn thì sẽ hoảng loạn ném đồ lung tung.
Bé không cố ý nhắm vào ai, chỉ muốn làm Phó Ti Thận phân tâm.
Kết quả là cửa phòng khách đột nhiên mở ra, một con khủng long bay thẳng vào giữa khuôn mặt đẹp trai của Cố Lan.
Tuy nhiên nhóc con lại không thấy, vẫn tiếp tục quậy mà không biết trán Cố Lan nổi đầy gân xanh.
Tinh Tinh chạy quá nhanh, vô tình va phải bàn đựng đồ uống, nước ngọt đổ đầy ra sàn.
Bé đột nhiên quay người không để ý liền đá phải thùng rác, làm cho mọi thứ bên trong văng tung toé.
Tinh Tinh. . .
Không chỉ Cố Lan phát điên mà ngay cả Phó Hành cũng đanh mặt.
“Cố Tinh Tinh!”
Tiếng quát vang lên thật lớn làm cho Tinh Tinh chân tay run rẩy, dừng hết mọi động tác.
Cô nhóc thận trọng quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt nghiêm túc của hai người lớn nhất nhà là Phó Hành và Cố Lan.
Toang rồi!
Ý nghĩ này đồng thời xẹt qua đầu Tinh Tinh và Phó Ti Thận.
Chỉ trong giây lát nhu cầu sống sót của Tinh Tinh nhanh chóng phản ứng.
“Chú ơi, em trai ơi, hoan nghênh hai người về nhà!”
Nhóc con cười ngọt ngào lon ton chạy đến một tay ôm một chân Phó Hành một tay ôm chân Cố Lan, ngẩng đầu gọi.
Tinh Tinh có đôi mắt to tròn trong veo trông rất ngây thơ vô tội, giờ đây bên trong đôi mắt ấy lại xen lẫn một chút rụt rè khiến người ta không thể giận nổi.
Phó Hành và Cố Lan sẽ không mắng bé sao?
Không thể nào.
Cố Lan rút chân lại, cưỡng ép quay người Tinh Tinh lại, lạnh mặt dạy dỗ: “Mi thử nhìn đi, cả cái nhà này bị mi phá hoại thành cái gì rồi?”
“Nhà có làm sao đâu.” Tinh Tinh không dám nhìn, trợn mắt nói dối.
“Không phá à.” Phó Hành ngồi xổm xuống nắm lấy cánh tay nhỏ của Tinh Tinh, nhẹ nhàng xoay bé quay chỗ mình: “Tinh Tinh, trẻ con không được làm gì?”
“. . . Nói dối ạ.” Tinh Tinh chột dạ cúi đầu, giọng nói nho nhỏ.
“Vậy bé con vừa làm gì?”
“Tinh Tinh nói dối.” Tinh Tinh ỉu xìu, cái đầu nhỏ càng cúi thấp hơn.
“Chuyện này không liên quan đến Tinh Tinh, là do con không chú ý.”
Phó Ti Thận không đành lòng nhìn dáng vẻ đáng thương của Tinh Tinh khi bị ba và cậu dạy dỗ nên muốn gánh tội thay. Kết quả là bị cái nhìn lạnh băng của Phó Hành làm cho đứng im tại chỗ.
Ý của Phó Hành rất rõ ràng, Tinh Tinh bị dạy dỗ thì mi cũng đừng hòng thoát.
Phó Ti Thận lùi lại phía sau yên lặng sờ mũi.
Vâng, bây giờ là chết đạo hữu còn chết luôn bần đạo*, ai cũng không thoát được.
*Đúng phải là tử đạo hữu bất tử bần đạo chương trước mình có giải thích rồi ó.
“Đáng đời, em đã nói anh đừng chơi quá trớn mà anh không nghe, giờ ở đó mà hối hận đi.”
An Nhiên hả hê nhìn dáng vẻ chật vật của Phó Ti Thận, không những không thấy đau lòng mà còn cảm thấy anh ta xứng đáng bị như vậy.
Bạn gái thân yêu.
“Tinh Tinh nói dối là không ngoan, lại còn làm cho phòng khách bừa bộn như thế này, gây thêm phiền phức cho bà quản gia và dì giúp việc. Giờ phải làm sao đây?”
Phó Hành không đánh trẻ con, anh sẽ kiên nhẫn chỉ cho bé biết mình sai ở đâu rồi tự mình rút ra bài học.
“Tinh Tinh sai rồi.” Tinh Tinh rưng rưng nước mắt làm cho đám người giúp việc đứng ngoài cũng cảm thấy đau lòng.
Phòng khách chỉ hơi bừa bộn thôi, quét dọn một lát là sạch sẽ ngay. Đây vốn là chức trách của bọn họ nên không có gì phiền cả.
Chỉ cần tiểu thư Tinh Tinh không khóc thì có bắt bọn họ quét cả cái nhà tổ này mười tám lần bọn họ cũng chịu.
“Nhóc con sai ở đâu?”
Đáng tiếc không ai nghe được tiếng lòng của Cố Lan, anh ta khoanh tay đứng dựa vào cửa, mặt càng ngày càng đen.
Bây giờ anh rất muốn lên lầu tắm rửa thay quần áo, nhưng việc giáo dục Tinh Tinh nhất định phải giải quyết.
“Tinh Tinh. . . Tinh Tinh không nên ném đồ chơi lung tung.” Tinh Tinh vắt óc kể tội của mình ra: “Gây phiền phức cho các chú các dì, còn. . . còn làm đổ đồ đạc khiến cho phòng khách bừa bộn. . .”
“Còn gì nữa?” Cố Lan tiếp tục hỏi, con nhóc này vừa ném cả con gấu bông vào mặt anh, không thể bỏ qua như vậy được.
Hôm nay ném vào người anh thì không sao, lỡ sau này không cẩn thận nén vào người khác thì sao?
Người ta không dễ tính như anh thì phải làm sao?
“Còn. . . còn cả việc Tinh Tinh nói dối. . .” Cô bé bị hỏi đến run lẩy bẩy, nhunge vẫn không bắt được vấn đề.
“Còn gì. . .” Cố Lan tiếp tục ép hỏi.
“Không còn gì nữa.” Tinh Tinh thực sự không nghĩ ra mình đã làm việc tốt gì.
“Mi không biết hả?” Cố Lan còn cố ý hỏi lại.
“Không biết.” Tinh Tinh lắc đầu.
“Vừa nãy. . .” Chỉ con khủng long bằng bông trên mặt đất: “Tinh Tinh ném đồ chơi vào mặt em trai, rất đau.”
Đột nhiên bị ném vào mặt, đau tất nhiên là có nhưng con gấu bông nềm mại nên lực sát thương cũng có hạn, cũng không đau mấy.
Nhưng Cố Lan biết nói như thế nào để làm cho Tinh Tinh cảm thấy áy náy.
Quả nhiên vừa mới dứt câu cô nhóc đã bị doạ cho chảy nư.ớc mắt.
“Xin lỗi em trai, Tinh Tinh không cố ý làm vậy, để Tinh Tinh thổi cho em, thổi nè đau đớn mau bay đi.”
Tinh Tinh kéo tay Cố Lan muốn anh ngồi xổm xuống, hay bàn tay ôm lấy khuôn mặt đẹp trai trát đầy son phấn, phồng má thổi từng cái, thổi đến mức cái miệng phát đau cũng không dám dừng lại.
“Được rồi đừng thổi nữa, muốn chuộc lỗi thì tự mình dọn dẹp phòng khách đi.”
Cố Lan hy vọng Tinh Tinh có thể học được một bài học sau lần dọn dẹp phòng khách này, học cách tự thu dọn tàn cuộc.
Bạn có thêt chơi nếu bạn muốn, nhưng bạn phải tự mình dọn dẹp tàn dư của nó.
“Không thành vấn đề.” Tinh Tinh nghe vậy thì vội vàng quay về dọn dẹp.
Cô bé kéo giỏ đựng đồ chơi của mình ra giữa phòng, sau đó giống như một chú ong chăm chỉ bay bên này một lát, lại lượn qua bên kia một chuyến thu hết đồ chơi về giỏ. Sau khi dọn xong thì ra sức đẩy giỏ đồ về vị trí vốn có của nó.
Còn đồ uống và thùng rác thì đã được An Nhiên dọn hộ miễn cho cô bé lại phải khóc vì khối lượng công việc.
“Tinh Tinh dọn xong rồi!”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Tinh Tinh vui vẻ chạy đến trước mặt Cố Lan báo công.
Lúc này Cố Lan đã thay quần áo, tắm rửa xong, tinh thần nhẹ nhàng thoải mái mà xoa đầu Tinh Tinh khen ngợi.
Anh không quan tâm đến việc Tinh Tinh đang ướt đẫm mồ hôi cả người bụi bặm, bế cô bé ngồi lên sô pha.
“Em trai ơi Tinh Tinh muốn gặp A Cẩn.”
Tinh Tinh nắm lấy bàn tay to của Cố Lan, giọng sữa thúc giục.
Lúc nào bé nhớ Phó Ti Cẩn thì mọi người sẽ gọi video cho A Cẩn để bé nói chuyện.
Bốn bể năm châu, thiết bị điện tử tiên tiến cho phép người thân liên lạc với nhau dù đang ở rất xa.
“Giờ này A Cẩn đã đi ngủ rồi, mai gặp.”
Liếc nhìn đồng hồ, lúc này ở bên chỗ Phó Ti Cẩn đã là mười một giờ, Cố Lan không muốn gọi điện làm phiền cháu trai, miễn cho lực chú ý của Tinh Tinh bị san sẻ.
Nhóc con này chỉ cần thích mình em trai là được rồi, những người khác né qua một bên đi.
“Gặp, gặp, gặp. . . Tinh Tinh muốn gặp A Cẩn, muốn gặp A Cẩn cơ. . .”
Tuy Cố Lan không tình nguyện lắm nhưng cũng không chịu được Tinh Tinh nài nỉ. Sau khi bị cô nhóc quấn lấy lải nhải một lúc mới miễn cưỡng nhốc điện thoại gọi video cho Phó Ti Cẩn.
Không ngờ mới một giây đầu bên kia đã bắt máy.
Trong video Phó Ti Cẩn mặc bộ quần áo ngủ màu be, đeo một cặp kính gọng vàng, có vẻ như đang ngồi trong phòng khách, có thể là trước khi nhấc máy anh đang đọc sách.
Không biết có phải do đeo kính không mà trông anh có vẻ thư sinh hơn một chút, thần thái cũng trầm ổm hơn.
Nếu như trước kia cả người Phó Ti Cẩn như bị bao phủ trong sự lo lắng bồn chồn thì giờ đây giống như được giải toả, bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa còn tạo cho người đối diện anh cảm giác gần gũi hơn.
“A Cẩn!” Vừa nhìn thấy người Tinh Tinh đã hưng phấn la to.
Bên kia video Phó Ti Cẩn đang đeo tai nghe Bluetooth, đã giảm âm lượng xuống để không bị cô nhóc bên kia làm tổn thương lỗ tai.
“Chào Tinh Tinh.” Anh cười tự nhiên, dịu dàng ưu nhã: “Mẹ ở nhà có hay nghịch ngợm không?”
“. . . Không có.” Nhóc con vừa bị giáo dục cảm thấy hơi áy náy nên sửa lại: “Tinh Tinh bị mắng.”
“Mẹ làm chuyện gì xấu mà bị ăn mắng?” Phó Ti Cẩn nhíu mày, có chút buồn cười.
Trong ấn tượng của anh Tinh Tinh là một em bé rất ngoan, anh không thể tưởng tượng ra dáng vẻ nghịch ngợm của Tinh Tinh sẽ thế nào.
“Là. . . là do Tinh Tinh không cẩn thận ném đồ chơi vào em trai, còn làm cho nhà cửa rối tung hết lên.”
Xem ra trận giáo dục vừa nãy rất hữu dụng, Tinh Tinh không nói dối, còn ngoan ngoãn kể tội của mình.
“Ra là vậy, là Tinh Tinh không ngoan rồi.”
Phó Ti Cẩn cau mày làm ra vẻ không vui, doạ cho Tinh Tinh vội vàng giải thích: “Tinh Tinh ngoan mà, Tinh Tinh hứa sau này sẽ không bao giờ nghịch ngợm nữa.”
“Tinh Tinh nói thật sao?” Phó Ti Cẩn giả vờ nghi ngờ.
Tinh Tinh liên tục gật đầu bảo đảm: “”Tinh Tinh rất rất ngoan, sẽ luôn nghe lời chú và em trai. Hôm nay Tinh Tinh còn tự mình thu dọn đồ chơi đấy.”
“Oa vậy hả, Tinh Tinh giỏi quá ta.”
Toàn bộ đều là giọng điệu dỗ dành con nít, nhưng rất hữu dụng với Tinh Tinh.
Cô nhóc được khen đến mức cười không ngừng, vô cùng vui vẻ.
“Chị Ngư Du đâu rồi?” Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn về phía trước, giống như có thể xuyên qua video mà nhìn thấy bóng dáng Ngư Du.
“Cô ấy đang nấu ăn.” Phó Ti Cẩn đứng dậy cầm điện thoại đi vào bếp quay lại dáng vẻ đang nấu cơm của Ngư Du.
Ngư Du đang xào rau, nghe thấy tiếng nói liền quay lại chào hỏi với Tinh Tinh rồi tiếp tục nấu nướng.
Phó Ti Cẩn không muốn làm phiền cô, quay lại phòng khách nói chuyện phiếm với Tinh Tinh.
Chờ Tinh Tinh nói xong Cố Lan mới hỏi: “Dạo này cháu thế nào?”
“Việc điều trị khá tốt, cháu đã nghĩ thông suốt không ít chuyện.” Phó Ti Cẩn cười nói.
Bệnh tình của anh, ngoài bố và bạn gái thì chỉ có cậu biết.
Em trai chắc cũng đoán được một chút, nhưng nó chọn cách tôn trọng quyền riêng tư của anh nên không đi tìm hiểu sâu xa.
“Vậy thì tốt.” Cố Lan chỉ biết Phó Ti Cẩn mắc bệnh tâm lý, tình hình hơi nghiêm trọng, còn nguyên nhân cụ thể tại sao lại hị bệnh thì khoing rõ lắm, nhưng điều này không ngăn cản được việc anh quan tâm cháu trai mình.
“Ở bên ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân, trời lạnh nhớ mặc thêm quần áo, đừng có ăn uống tùy tiện qua loa, nếu không đủ tiền thì nói với cậu, cậu chuyển cho.”
“Cậu cứ yên tâm, cháu không thiếu tiền.” Anh bị cậu coi như Tinh Tinh rồi sao?
Phó Ti Cẩn dở khóc dở cười.
“À đúng rồi. Cuối tuần cháu định về nước một chuyến.”
“A Cẩn sắp về nhà!” Câu này không phải Cố Lan nói, mà là Tinh Tinh ngồi trong lòng anh quang minh chính đại dựng thẳng lỗ tai nghe cuộc đối thoại giữa hai người.
“Ừm. Bộ phim hợp tác với đạo diễn Cao sắp khai máy, cháu là nhà đầu tư phải đi xem một chút.”
Mà ngày nghỉ của Ngư Du cũng sắp hết, anh không yên tâm để cô là con gái lại một thân một mình đi đuongfw xa về nước, nên muốn đi với cô.
Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Tinh Tinh, Phó Ti Cẩn an ủi: “Mẹ yên tâm con đã hỏi ý kiến bác sĩ rồi, ông ấy nói bệnh tình của con đang dần cải thiện, đi xa một chuyến sẽ không ảnh hưởng gì nhiều.”
Trước kia chưa tiếp nhận trị liệu anh vẫn sinh hoạt bình thường, chỉ cần vượt qua được thời gian phát bệnh là ổn rồi.
Bây giờ bệnh tình đang chuyển biến tốt đẹp, về nhà một thời gian ngắn thì không sao.
“Được rồi, cháu tự sắp xếp là được, khi nào về nhớ báo trước cho cậu một tiếng, cậu dẫn Tinh Tinh đi đón cháu.”
Cháu trai là người trưởng thành, làm gì cũng có tính toán riêng của mình, Cố Lan sẽ không tùy tiện can thiệp vào.
“Tinh Tinh nói tạm biệt với A Cẩn đi.”
“Bai bai A Cẩn.” Tinh Tinh ngoan ngoãn vẫy tay nhỏ tạm biệt với Phó Ti Cẩn.
Cố Lan cúp điện thoại, Phó Ti Thận ngồi bên cạnh đột nhiên xen vào: “Cậu à, chúng ta không cần nói cho anh hai biết chuyện Tinh Tinh từng biến trở lại sao?”
Lúc Tinh Tinh sốt cao đã biến trở về một lần, điều này đã trở thành bí mật công khai nội bộ của bọn họ.
Vì vậy Cố Lan đã từ bỏ suy nghĩ Tinh Tinh có thể sẽ không bao giờ biến trở lại hình dáng ban đầu, mà đang cùng Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc tích cực tìm kiếm biện pháp để Tinh Tinh biến trở lại.
Chuyện thay đổi hình dáng của Tinh Tinh chắc chắn có ẩn tình gì đó.
—————-Hết Chương 76—————
20/08/2022