Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 47: Củ Cải Đỏ Tinh Tinh



Editor: DiiHy

——————o0o—————

Vào ngày biểu diễn tiết mục, trường mẫu giáo lại lần nữa xuất hiện cảnh biển người đông đúc.

Dường như các bậc phụ huynh dù bận rộn đến đâu cũng sẽ cố gắng dành chút thời gian để tham dự vào mỗi giai đoạn tuổi thơ của con em nhà mình.

Tinh Tinh được đưa đến nhà trẻ từ sớm, bây giờ đang cùng các bạn ngồi trong lớp học chờ cô giáo và một vài vị phụ huynh đến hỗ trợ trang điểm.

Bây giờ chỉ có bọn Hàm Hàm cần trang điểm, Tinh Tinh đã được trang điểm ở nhà.

Vì lo mỹ phẩm dùng ở nhà trẻ không tốt nên Phó Ti Cẩn đã điều một chuyên viên trang điểm ở công ty đến tạo hình cho Tinh Tinh.

Có thể là do anh trai được mệnh danh là bậc thầy makeup của công ty Phó Ti Cẩn có giọng nói khá độc đáo nên bây giờ Tinh Tinh ngồi nhìn các bạn nhỏ khác bị nhấn lên ghế trang điểm mà bên tai vẫn văng vẳng giọng nói khoa trương của anh trai kia.

“Ôi chao…!Da tiểu khả ái tốt thật đấy, non non mềm mềm đến độ có thể nhéo ra nước luôn này.

Đúng là quá đáng yêu.

Nếu tiểu khả ái mà là con gái của lão nương thì nhất định lão nương sẽ cho con mặc quần áo xinh đẹp trang điểm lộng lẫy mỗi ngày, để con trở thành đứa bé xinh đẹp nhất nhà trẻ…”

Tuy Tinh Tinh không hiểu tại sao anh trai trang điểm lại tự xưng là lão nương nhưng bé thật sự sợ những lời nói kia.

Bé rùng mình một cái, tuột xuống ghế xin cô giáo đi toilet rồi chạy ra khỏi lớp.

Mắt không thấy, tim không đau.

Đừng thắc mắc sao bé mới ba tuổi mà biết nhiều thành ngữ như vậy.

Tất cả đều do cuộc đời ép buộc mà thành cả đó!

Tinh Tinh đang lang thang không mục đích trên hành lang, khi đi qua một phòng học trong góc hành lang thì nghe thấy những tiếng động lạ.

Bé tò mò đến gần, rón rén đứng bên cửa sổ nhìn vào.

Thì thấy hai cô giáo đang mở một túi kẹo, cho tất cả số kẹo đó vào trong một cái chiêng đồng, không biết để làm gì.

Chú ý đến cái đầu nhỏ đang lấp ló ngoài cửa sổ, một cô giáo dừng tay vội đi đến kéo cửa sổ xuống, còn dặn Tinh Tinh nhanh chóng về lớp, không được chạy lung tung.

Bị xua đuổi.

Tinh Tinh chỉ có thể chu cái miệng nhỏ, bất đắc dĩ…!Chạy đến nhà bếp của trường mẫu giáo ở tầng một.

Ở đây có một bà nội đầu bếp rất tốt bụng, mỗi khi thấy có bạn nhỏ đến đây đều cười híp mắt và cho bọn họ đồ ăn ngon.

Vì vậy mà mọi người đều rất thích bà, thỉnh thoảng vào giờ ra chơi các bạn nhỏ ham ăn đều lượn xuống đây hai vòng.

Trong đó Tinh Tinh là người chăm chỉ nhất, cũng là người thân với bà nhất.

Bà nội đầu bếp đang rửa rau quả chuẩn bị cho bữa trưa.

Nhiều loại rau được xếp vào trong những chiếc chậu to màu đỏ, từng chậu một đều được rửa cẩn thận.

Đây đều là nguyên liệu dùng để nấu cho trẻ nhỏ ăn nên phải rửa ít nhất ba lần, không thể để lại một chút cặn bẩn nào.

Ở nhà bếp, hai thím được thuê phụ bếp không có kiên nhẫn làm công việc rửa rau tẻ nhạt lại rườm rà này nên đều do bà nội ra tay làm.

Nghe thấy tiếng bước chân, bà vừa rửa rau vừa ngẩng đầu lên.

Thấy người đến là Tinh Tinh, gương mặt già nua lập tức mỉm cười hòa ái, những nếp nhăn trên mặt xô vào nhau, thân thiết gọi: “Tinh Tinh lại đây.”

“Để Tinh Tinh giúp bà nội rửa rau nhé.”

Tinh Tinh rất tự nhiên kéo chiếc ghế đẩu bên cạnh, ngồi xuống giúp bà nội rửa rau.

Lần đầu tiên bé đến nhà bếp nhận đồ ăn bà nội cho thì cảm thấy hơi ngại ngùng, thậm chí còn lo sợ bà nội sẽ bị mắng vì lấy đồ của nhà bếp cho bé ăn.

Sau này anh Niên Cao mới nói cho bé biết, toàn bộ nhà trẻ này đều là của bà nội đầu bếp.

Khi biết bà không chỉ là hiệu trưởng tiền nhiệm mà còn là mẹ của hiệu trưởng hiện tại, Tinh Tinh mới nhận ra mình đã hiểu lầm.

Lão nhân gia cả đời yêu thích trẻ con, dù đã về hưu cũng không muốn an nhàn ở nhà nên đến nhà trẻ giúp đỡ, bảo vệ an toàn thực phẩm cho bọn trẻ.

Có thể nói, chính vì có bà nội đầu bếp nên rất nhiều bậc phụ huynh tin tưởng gửi gắm con cháu mình vào nhà trẻ này.

Tuy nhiên, Tinh Tinh hoàn toàn không để ý đến thân phận của bà nội, bé chỉ cảm thấy mình ăn đồ ăn của bà nội cho thì phải giúp đỡ bà làm chút việc để báo đáp lại.

Đây là đạo lý dì Đinh đã dạy cho bé, trên đời này không có đĩa bánh nào từ trên trời rơi xuống.

Cho nên mỗi khi Tinh Tinh đến đây đều giúp đỡ bà nội làm chút việc phù hợp với khả năng của mình.

Có đôi khi bé giúp rửa rau giống như bây giờ, cũng có lúc giúp bà di chuyển những đồ vật nhỏ.

Có thêm Tinh Tinh…

Thật ra việc rửa rau của bà nội cũng không nhanh hơn bao nhiêu.

Xét cho cùng thì tay bé cũng nhỏ nên làm việc rất chậm, chỉ có một ưu điểm duy nhất là tỉ mỉ.

Mỗi cái bát cái đĩa được bàn tay nhỏ rửa qua đều rất sạch sẽ, không cần bà nội phải rửa lại lần nữa.

Mặc dù Tinh Tinh giúp đỡ cũng không được bao nhiêu nhưng bà nội không từ chối sự giúp đỡ của của bé.

Trẻ nhỏ hiểu việc đến giúp đỡ là chuyện tốt, không nên đả kích lòng nhiệt tình của bọn nhỏ mà càng phải cổ vũ nhiều hơn để sau này lớn lên mới học được cách giúp đỡ người khác.

Có qua có lại, mỗi khi Tinh Tinh đến giúp đỡ bà nội cũng sẽ cho bé bánh ngọt mình làm ở nhà.

So với việc nấu những món ăn hàng ngày, bà càng am hiểu làm các loại bánh ngọt hơn.

Đồ ăn bà cho bọn trẻ trước đây đều được mang từ nhà đến, bà vốn không đụng vào bất cứ thứ gì của nhà trẻ, là do Tinh Tinh không biết thôi.

Sau khi rửa xong một chậu rau to, bà nội liền giục Tinh Tinh về lớp.

Bà biết hôm nay nhà trẻ tổ chức một buổi biểu diễn, sân khấu được dựng trên bãi đất trống trong vườn hoa.

Nhìn bộ dáng của Tinh Tinh hôm nay bà liền biết bé là một diễn viên nhí lên sân khấu biểu diễn.

“Bà nội ơi con đi nhé.”

Tinh Tinh rửa tay sạch sẽ, ngoan ngoan nói tạm biệt với bà nội.

“Từ từ đã.” Bà nội gọi Tinh Tinh lại, xoay người đi vào bếp, khi trở ra bà cầm theo một túi giấy dầu, đưa hết cho Tinh Tinh.

“Hôm nay chắc bố mẹ Tinh Tinh cũng tới đúng không, Tinh Tinh cầm bánh đậu xanh này về chia cho bố mẹ ăn với nhé.”

“Dạ, con cảm ơn bà.”

Tinh Tinh không từ chối, đưa tay nhận lấy túi giấy dầu, chào tạm biệt bà nội một lần nữa rồi rời đi.

Bé đã nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ trong vườn, vội vàng chạy đến thì nhìn thấy cô giáo đang tìm mình.

“Tinh Tinh! Em đi đâu vậy? Mau đi xếp hàng với các bạn đi.

Tiết mục đầu tiên của chúng ta sắp bắt đầu rồi.”

Cô giáo hoàn toàn không có thời gian nghe Tinh Tinh giải thích, lo lắng kéo Tinh Tinh đi, xếp bé vào vị trí chính giữa của hàng.

Các lớp đều xếp hàng theo chiều cao.

Tinh Tinh ở lớp không được tính là cao lắm, nhưng cũng không phải là bạn nhỏ thấp nhất, nên không được xếp đầu hàng.

***

Ba cha con Phó Hàng đến chậm một chút, khi bọn họ đến nơi buổi viểu diễn đã bắt đầu.

Ỷ vào thân hình cao lớn và tầm nhìn tốt, bọn họ dễ dàng tìm thấy Cố Lan và Bách Kỳ Ngọc trong đám đông.

Vượt qua đám đông, Phó Hành vỗ vỗ bả vai Cố Lan, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua từng khuôn mặt của các bạn nhỏ đang ở trên và ngoài sân khấu.

“Tinh Tinh đâu?”

“Đang biểu diễn trên sân khấu.” Cố Lan ra hiệu Phó Hành nhìn lên sân khấu.

Phó Hành nhìn theo tay Cố Lan, chỉ thấy một nhóm con nít mặc trang phục áo bà ba màu nâu, trên đầu đội khăn xếp màu trắng, rất ra dáng nhà nông xếp thành một hàng viểu diễn nhổ củ cải theo điệu nhạc 《Nhổ củ cải》.

Bên cạnh là một nhóm củ cải đỏ, thân hình còn không lớn bằng tấm bảng ghi chữ củ cải trên người.

Không biết bọn nhóc này đang kéo củ cải hay là củ cải đang kéo chúng nữa.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là trong đây không có Tinh Tinh.

“Con không tìm thấy Tinh Tinh đâu hết, có phải cậu đang lừa bố con con không thế?”

Phó Ti Thận tính tình sôi nổi nói ra những lời trong lòng thay cho bố và anh trai.

“Tôi lừa mấy người làm gì?”

Cố Lan trợn mắt không nói nên lời, sau đó hơi hất cằm, chỉ về phía nhóm củ cải: “Đó, Tinh Tinh nhà chúng ta là cây củ cải lớn bị nhổ lên kia kìa.”

Trùng hợp là khi Cố Lan vừa dứt lời, màn biểu diễn đã vào hồi kết.

Đại củ cải Tinh Tinh bị nhổ lên và lăn ùng ục trên đất cùng với năm bạn nhỏ khác cũng trốn sau củ cải.

Cả sáu đứa nhóc đều mặc váy màu đỏ rực, lăn trên đất thì càng giống những củ cải đỏ vừa ngắn vừa tròn.

Cả đám dễ thương đến nỗi chọc cho tất cả phụ huynh bật cười ha ha và dành những tràng pháo tay nồng nhiệt.

Đây mới là tiết mục đầu tiên của Tinh Tinh trong hôm nay, vẫn còn một tiết mục vào buổi tối nữa.

Ban đầu các giáo viên trong lớp chỉ chuẩn bị một tiết mục, nhưng sau đó được thông báo là không đủ tiết mục nên phải bổ sung thêm.

Các cô liền dứt khoát chọn tiết mục nhổ củ cải để tất cả bạn nhỏ trong lớp đều được tham gia.

Bởi vì Tinh Tinh và năm bạn nhỏ khác còn có tiết mục thứ hai cần lộ mặt nên cô giáo đành cho sáu đứa nhỏ nấp sau một tấm xốp củ cải lớn đóng giả củ cải.

Do vậy sáu củ cải đỏ được ra lò.

“Chú!”

Còn mấy tiết mục nữa mới đến lượt Tinh Tinh nên bé liền chạy đi tìm đám người Phó Hành.

Vừa nãy ở trên sân khấu bé có nhìn thấy chú em trai và các con, bọn họ đều đến cả.

Tinh Tinh rất rất vui!

Dang tay ôm lấy củ cải đỏ đang lao tới, Phó Hành ngó lơ ánh mắt nồng nặc mùi chua của Cố Lan và Bách Kỳ Ngọc, mỉm cười ôm lấy Tinh Tinh đưa lên cao làm nhóc con không ngừng cười toe toét.

Anh em nhà họ Phó đứng nhìn cảnh này mà lòng đã sớm chết lặng.

Bọn họ đã quá quen với ông bố thường ngày bày ra vẻ mặt lạnh lùng lạnh đạm nhưng khi đối mặt với Tinh Tinh thì lập tức thay đổi sắc mặt này.

Ngay cả bọn họ cũng vậy không phải sao?

Chỉ có thể trách Tinh Tinh quá đáng yêu, làm cho người gặp người thích.

“Chú ăn bánh ngọt, ăn bánh ngọt.”

Tinh Tinh vẫn còn nhớ đến bánh đậu xanh mà bà nội đầu bếp cho mình, dùng hai tay đưa cho Phó Hành như thể dâng hiến bảo vật.

“Tinh Tinh chỉ nhớ mình chú Phó, không nhớ em trai này nữa sao?”

Cố Lan đứng bên cạnh điên cuồng gặm chanh, mùi chua càng lúc càng nồng.

“Em trai cũng ăn đi.”

Tinh Tinh nghe vậy lập tức quay đầu cười cười lấy lòng Cố Lan, lộ ra hàm răng sữa trắng noãn, “Chú Bách, A Cẩn và Tiểu Thận cũng cùng ăn luôn nha.”

Lần này bé không bỏ xót người nào.

“Quả nhiên là củ cải đỏ, vẫn là tiểu hoa tâm.”

Phó Ti Thận đưa tay chọc chọc chóp mũi nhỏ, trêu Tinh Tinh.

“Tinh Tinh là củ cải đỏ, không tốn.”

Củ cải đỏ nghiêm nghị phản bác, khiến những người xung quanh đều mỉm cười thiện ý.

“Đứa nhỏ này thật đáng yêu.” Một vị phụ huynh kế bên không khỏi khen ngợi.

“Cảm ơn, đứa nhỏ nhà tiên sinh cũng rất dễ thương.” Phó Ti Cẩn lễ phép khen ngợi.

Hắn đã học được cách giao lưu giữa các bậc phụ huynh, cứ ra sức khen ngợi con nhà người ta là xong hết.

Hiệu quả đúng là rất tốt, khen ngợi con cái còn khiến bố mẹ người ta vui hơn là khen họ.

“Ha ha ha, không đâu, nha đầu thối nhà thôi mỗi ngày đều trông như một đứa trẻ hoang dã, làm tôi sầu muốn chết.”

Quả nhiên là ông bố này đã bị dỗ đến vô cùng vui vẻ, anh ta thấy dáng vẻ Phó Ti Cẩn hơi quen quen, ngập ngừng hỏi: “Xin hỏi anh có phải tổng giám đốc của giải trí Phó thị, Phó Ti Cẩn không?”

“Đúng rồi.”

Xem ra vị này cũng là người trong vòng, chẳng trách hắn cứ cảm thấy đã gặp ở đâu rồi.

Phó Ti Cẩn thuận tay đưa danh thiếp xủa mình, đối phương nhận lấy thì cũng vội vàng đưa danh thiếp của mình ra.

Nhận lấy danh thiếp của người ta, sau khi nhìn qua Phó Ti Cẩn lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Đạo diễn Cao?”

Thần chi thủ trong truyền thuyết quay cái gì đỏ cái đó.

Đạo diễn hàng đầu trong nước, Cao Thông Quang!

—————–Hết Chương 43————-

10/07/2021

Hy quay lại rồi đây các nàng ơi!

ヽ(^▽^)人(^▽^)人(^▽^)ノ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.