Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 37: C37: Chương 37



Người đứng gần cửa nhất là Quý Nhượng.

Cậu thấy Khương Tự nên ngẩn người khoảng mười mấy giây, sau đó kinh ngạc nói không nên lời.

Sao chị dâu của Lục Tinh Trầm lại đến đây?

Còn gọi bọn họ là… nhãi ranh!

Ở trường Quý Nhượng đã làm xong bài tập về nhà, ngay cả bài tập ở lớp học thêm cũng không bỏ bê.

Lâm Nãi Văn không có nhiều yêu cầu nghiêm khắc với con trai Quý Nhượng, từ trước tới nay đều mặc kệ con trưởng thành, vì trên cơ bản, Quý Nhượng cũng không khiến chị phải lo lắng lần nào.

Cho nên, thời gian của Quý Nhượng rất tự do, vừa tan học là cậu lập tức tới phòng bida.

Khương Tự nửa híp mắt: “Là ai ném cặp sách của Lục Tinh Trầm?”

Quý Nhượng ngơ ngác, cặp sách gì?

Ngũ Hách Chi chột dạ, dù sao ném cặp sách của Lục Tinh Trầm vào nước là do cậu ta tự ý làm.

Quý Nhượng không biết gì cả.

Ngũ Hách Chi không biết Khương Tự tới là vì chuyện mình chen ngang, chỉ nghĩ là Lục Tinh Trầm tìm cứu binh.

Tìm người lớn không hề giống phong cách của Lục Tinh Trầm nha.

Nhìn gương mặt xinh đẹp rực rỡ của Khương Tự, đáy lòng Ngũ Hách Chi tự dưng hơi sợ sệt, cậu ta tiến lên một bước, đánh bạo hỏi một câu.

“Chị là ai? Vì sao lại ra mặt giúp Lục Tinh Trầm?”

Không chờ Khương Tự trả lời, Lục Tinh Trầm đã tiến lên trước mấy bước, chắn trước mặt cô.

Cậu không hề che giấu.

Giờ phút này, gương mặt của thiếu niên rực rỡ lóa mắt, trong đáy mắt chứa đầy ánh sáng rạng rỡ, kiêu ngạo.

“Chị ấy là chị dâu của tao.”

“Còn nữa, chú ý giọng điệu nói chuyện của mày.”

Không chỉ Ngũ Hách Chi, tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Không phải Lục Tinh Trầm chưa bao giờ thích nhắc tới chị dâu của mình sao? Quan hệ giữa hai người rất ác liệt, chỉ thiếu chút nữa là thành kẻ thù.

Chuyện này toàn trường đều biết.

Sao hiện tại lại khác thế?

Một người ra mặt giùm, một người chủ động gọi.

Ánh mắt của Khương Tự cố định ở Ngũ Hách Chi, cười tủm tỉm nói: “Cho nên, người nọ chính là cậu.”

Ngũ Hách Chi: “…”

Trong bầu không khí tĩnh lặng.

Khương Tự đột nhiên nhớ ra một quý bà nào đó trong nhóm.

Lần trước, sau khi tham gia buổi tụ họp của các quý bà, Khương Tự nhận được không ít lời mời kết bạn từ bọn họ, cô chọn ra một số người hợp gu để trao đổi Wechat.

Hình như Khương Tự nhớ vị bà Ngũ kia từng nhắc tới bản thân rất nghiêm khắc với con trai.

Dù sao, giới hào môn chỉ lớn nhiêu đó, rất có khả năng Ngũ Hách Chi chính là con trai của bà Ngũ.

Đánh rắn đương nhiên phải đánh bảy tấc.

Khương Tự từ tốn lấy điện thoại ra, gọi cho bà Ngũ trước mặt mọi người.

Vì để mọi người có thể nghe được, Khương Tự còn cực kỳ “tốt bụng” ấn loa ngoài.

Nhạc chờ quen thuộc vang lên.

Ngũ Hách Chi đột nhiên cảm thấy kỳ quái, lại không nghĩ ra nổi nguyên nhân.

Nhưng mà, Ngũ Hách Chi sẽ biết đáp án rất nhanh thôi.

Cuộc gọi được kết nối.

Khương Tự nhìn thoáng qua Ngũ Hách Chi: “Chào chị Ngũ, em là Khương Tự đây.”

Giọng bà Ngũ truyền đến: “Là Tiểu Tự à, chị có tấm vé xem kịch nói, vừa định mời em đi xem.”

Ngũ Hách Chi đột nhiên trừng to hai mắt, tự dưng gọi cho mẹ mình làm gì?

Mẹ mình trao đổi phương thức liên lạc với Khương Tự từ bao giờ thế? Quan hệ của hai người lại còn thân thiết nữa?

Nếu như bị mẹ biết mình đến phòng bida, còn ném cặp sách của Lục Tinh Trầm…

Vậy thì một khoảng thời gian rất dài sau này cậu ta sẽ sống một cuộc sống không thấy ánh mặt trời mất.

Khương Tự giả bộ khó hiểu: “Chị Ngũ, hình như lần trước chị có nhắc tới con trai chị, tên là cái gì Hách nhỉ?”

Bà Ngũ đáp: “Ngũ Hách Chi, dạo này nó ngoan lắm.”

“Ôi chao, vậy chắc em nhận lầm người rồi.” Khương Tự mặt không đổi sắc mà bịa: “Sao em lại thấy cậu ấy ở phòng bida nhỉ?”

“Vì đánh bida, hình như cậu ấy còn đá hỏng cửa nữa.”

Khương Tự trắng trợn đẩy chuyện đá hỏng cửa lên đầu Ngũ Hách Chi, không hề sợ mình bị vạch trần.

Các bạn học ở đây nhìn cánh cửa đổ, ngẩn ra.

Lần đầu tiên chứng kiến thủ đoạn của cô chủ Lục, bọn họ còn phản ứng hơi chậm.

Lục Tinh Trầm đứng sau Khương Tự, cậu cũng vinh dự theo.

Nhìn xem, đây là phong phạm của người nhà họ Lục bọn họ đấy.

Bà Ngũ khó thở: “Cái gì? Chắc chắn là thằng nhãi ranh kia! Xem chị có cho nó một trận không!”

Khương Tự vô tội ném nồi: “Chị Ngũ, em cũng hy vọng con trai chị có thể nghe lời.”

Bà Ngũ lập tức nói:

“Em Lục à, em đừng nghĩ nhiều, chị biết em có ý tốt, lần sau nhất định sẽ mời em ăn cơm. Chị ở ngay gần chỗ đó thôi, sẽ tới ngay đây.”

Khương Tự không ngờ lại khéo như thế, bà Ngũ đang ở gần đây, lập tức có thể giết đến hiện trường.

Hết cách, ai bảo hôm nay vận may của Ngũ Hách Chi quá kém.

Khương Tự nhún vai, không khỏi nhớ tới một câu nói của cư dân mạng:

Trên người cô J, ít nhiều có chút huyền học.

Khương Tự hài lòng cúp máy, an tĩnh chờ “trận chiến khốc liệt” phía sau.

Cảm giác sợ hãi khi bị mẹ phát hiện của Ngũ Hách Chi lại tới, nếu mẹ biết mình đi đánh bida, nhất định mẹ sẽ phạt mình làm 100 tờ đề thi.

Ngũ Hách Chi hốt hoảng không chọn đường, chạy ra cửa, muốn tẩu thoát tội danh.

Khương Tự không thèm quay đầu, tay nhỏ nâng lên: “Lục Tinh Trầm, ngăn người lại.”

Vừa dứt lời, Lục Tinh Trầm vươn cặp chân dài chắn ngang khung cửa.

Đường đi của Ngũ Hách Chi bị chặn đứng.

Lục Tinh Trầm nửa nghiêng người, cười xấu xa nhìn cậu ta: “Muốn chạy à, dùng cái gì để chạy?”

Ngũ Hách Chi ngơ ngẩn trả lời: “Đương nhiên là dùng xe đạp.”

Khương Tự buông tay, xoay người, cô nghiêng đầu nhắc nhở cậu ta, “Thật sự muốn dùng xe đạp sao? Vậy thì chỉ sợ không được rồi.”

Khương Tự và Lục Tinh Trầm kẻ xướng người họa, phối hợp khá ăn ý.

Ngũ Hách Chi đột nhiên có dự cảm bất ổn, cậu ta vội vã chạy đến cửa sổ, nhìn xuống dưới tầng.

Xe đạp bảo bối của cậu ta đã bị đá thành sắt vụn, an tĩnh nằm trên mặt đường xi măng, đã chết cứng.

Ngũ Hách Chi nghĩ thầm, dù sao xe đạp đã không có rồi, chẳng bằng mình nhảy thẳng từ chỗ này xuống?

Nhìn qua tầng hai cũng không cao lắm…

Trong lúc cậu ta đang đấu tranh nội tâm thì thanh âm trong trẻo của Khương Tự vang lên.

“Đừng trách tôi không cảnh tỉnh các cậu, các cậu cảm thấy sau khi chị Ngũ đến thì chị ấy sẽ tin tôi, hay là tin Ngũ Hách Chi?”

Khương Tự có quan hệ thân thiết với bà Ngũ, vừa nghe là biết bà Ngũ sẽ thông báo việc đi chơi bida cho phụ huynh của mấy thiếu niên này.

“Hy sinh một người để bảo toàn mọi người, chắc hẳn cậu ta sẽ rất vinh hạnh.”

Khương Tự chỉ vào Ngũ Hách Chi.

“Nếu cậu ta muốn chạy trốn thì nhớ bắt người lại.”

Thanh âm yêu kiều đó tựa như có sức mạnh thôi miên, làm người ta nhịn không được mà nghe theo.

Dưới sự tẩy não của Khương Tự, các bạn học khác nhất trí đứng chắn cửa sổ, con đường thoát thân cuối cùng của Ngũ Hách Chi hoàn toàn bị phá hỏng.

Người dẫn đầu là Quý Nhượng, mặt cậu lộ vẻ khó xử.

“Cậu vẫn nên đầu hàng trước cô chủ Lục đi.”

Ngay cả Quý Nhượng cũng đã lên tiếng, Ngũ Hách Chi sống không còn gì luyến tiếc, ngừng giãy giụa.

Những người này có thể đừng chắn kín mít vậy không? Cậu không to gan đến nỗi dám nhảy từ tầng hai xuống đâu.

Năm phút sau, ngoài cửa truyền tới giọng nói cực kỳ tức giận.

Bà Ngũ vừa vào cửa, ánh mắt đã khóa chặt Ngũ Hách Chi: “Không phải mày đi chơi bóng sao? Hóa ra là mày đang lừa mẹ.”

Xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, Khương Tự chuẩn bị đổ thêm dầu vào lửa cháy.

Cô không ngại làm Ngũ Hách Chi chết thê thảm hơn một chút.

“Chị Ngũ, thực ra có một chuyện em không muốn nói đâu, nhưng mà Ngũ Hách Chi đã ném cặp sách của Tinh Trầm nhà bọn em vào trong nước.”

Ngũ Hách Chi cảm thấy mình đã chết hoàn toàn rồi.

“Em Lục” nói chị ta “không muốn nói”, nhưng chuyện gì cũng nói hết rồi.

Nghe vậy, bà Ngũ nhìn cặp sách trên tay Lục Tinh Trầm.

Cả cặp sách ướt đẫm, nhìn cái là biết được vớt từ trong nước ra.

Bà Ngũ và chồng là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bọn họ cảm thấy mình nhiều tiền thật, nhưng trình độ văn hóa của bọn họ lại không theo kịp, cho nên mới cố gắng thúc giục con trai học tập.

Chị ta ghét nhất kẻ nào không tôn trọng tri thức.

Nhưng hết lần này tới lần khác người đó lại là con trai của chị.

Bà Ngũ hít một hơi thật sâu, chị ta quay đầu nhìn chằm chằm con trai mình.

Khương Tự và bà Ngũ có quan hệ không tồi là bởi tâm tư của bà Ngũ đơn giản, hiểu lý lẽ.

Chính vì thế, hiện tại Ngũ Hách Chi đã bị đánh tới mức la oai oái rồi.

Ngay trước mặt các anh em của Ngũ Hách Chi, cuối cùng bà Ngũ đã cho cậu ta một thời thơ ấu hoàn chỉnh.

Trong phòng, các thiếu niên khác không dám thở mạnh, chỉ có thể nhìn trời nhìn đất.

Với mục đích kéo mình ra khỏi vụ này.

“Mẹ! Đánh người đừng vả mặt!”

“Đừng nhéo tai con mà.”

“Mẹ nhẹ chút, tay mẹ sẽ đau đấy! Con không dám nữa đâu!”

“…”

Bà Ngũ bắt thóp con trai: “Cho mày không học giỏi này, tiền tiêu vặt giảm một nửa!”

Ngũ Hách Chi cảm thấy sét đánh giữa trời quang, chuyện cậu sợ hãi nhất đã xuất hiện.

Tiền tiêu vặt vốn nghèo nàn, giờ lại càng lúc càng tệ.

Trong vòng một tiếng, Khương Tự đã khiến Ngũ Hách Chi hiểu một đạo lý.

Chọc ai chứ không thể chọc chị dâu cả của Lục Tinh Trầm.

Nếu sau này còn có cơ hội thì nhìn thấy cô nhớ đi đường vòng.

Dạy dỗ con trai xong, bà Ngũ xách cậu ta lên, đi đến trước mặt Khương Tự và Lục Tinh Trầm: “Mau nói cảm ơn với cô chủ Lục rồi xin lỗi bạn học Tinh Trầm đi.”

Ngũ Hách Chi trắng mặt, ngoan ngoãn làm theo.

Bà Ngũ cảm ơn Khương Tự: “May mà có em Lục giúp chị quản thằng này, nếu nó còn làm không tốt chuyện gì thì em nhất định phải nói với chị.”

Khương Tự chớp chớp đôi mắt: “Đúng thật là có.”

Ngũ Hách Chi ngẩng đầu nhìn với vẻ đầy mờ mịt.

“Giữa trưa hôm nay, cậu ta không chỉ chen ngang, cướp mất phần bánh ngọt em phải xếp hàng một tiếng đồng hồ để mua, mà còn gọi em là bà lão.”

Bà Ngũ sợ ngây người, một ngày không đánh là cái thằng này liền leo lên nóc nhà lật ngói.

Xem ra, mình bận rộn với công việc quá nên sơ sẩy trong việc quản con.

Bà Ngũ đột ngột vỗ gáy Ngũ Hách Chi, sức rất mạnh, khiến cậu ta lảo đảo về phía trước mấy bước mới đứng vững người.

“Mày không có mắt phải không! Vậy mà mày có thể thốt lên câu đó với cô chủ Lục đẹp như tiên à!”

Ngũ Hách Chi cuối cùng đã hiểu ra ngọn nguồn.

Nếu cậu biết, quý bà kia chính là chị dâu của Lục Tinh Trầm thì có đánh chết, lúc ấy cậu ta cũng sẽ không thốt lên câu đó.

“Vô… vô cùng xin lỗi.”

Ngũ Hách Chi xấu hổ và giận giữ, cúi đầu.

Khương Tự không đáp, bởi vì ngay từ đầu cô đã không định tha thứ cho cậu ta.

Bà Ngũ nhéo tai Ngũ Hách Chi, hùng hùng hổ hổ rời đi, còn cố tình dặn bảo vệ quán bida, nhìn thấy con chị tới thì nhất định phải kịp thời thông báo cho chị.

Bọn họ đi rồi.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

Các bạn của Ngũ Hách Chi, bao gồm Quý Nhượng, đều lén nhìn Khương Tự.

Tuy chị dâu của Lục Tinh Trầm hơi hung dữ, chị ấy còn thích mách phụ huynh nhưng không phải Ngũ Hách Chi sai trước sao?

Chuyện cô chủ Lục ra mặt vì Lục Tinh Trầm còn làm bọn họ rất hâm mộ.

Người vừa xinh vừa bênh vực người mình.

Sao lại không phải chị dâu của bọn họ chứ?

Nhận được ánh mắt hâm mộ từ bốn phương tám hướng, Lục Tinh Trầm nhướng mày, nhịn không được mà ngẩng cao đầu, sau đó, cậu dùng mắt cảnh cáo những người này.

Thấy không? Chỉ có Lục Tinh Trầm tao mới có đãi ngộ như này.

Chúng mày đừng có mơ tưởng.

Khương Tự chỉnh lại tóc, ngay sau đó nói: “Chuyện đã giải quyết xong, chúng ta đi thôi.”

Giọng điệu bình tĩnh như những chuyện gà bay chó sủa vừa rồi hoàn toàn không liên quan tới cô.

Khương Tự đi tuốt đằng trước, Lục Tinh Trầm hừ với đám thiếu niên một tiếng rồi lập tức tung ta tung tăng đuổi theo.

“Chậm chút chậm chút, thang máy bẩn, để tôi ấn giúp chị.”

Đây là Lục Tinh Trầm đang khoe khoang sao?

Có chị dâu lúc nào cũng bảo vệ ghê gớm lắm sao!

Hình như là rất vĩ đại…

Lúc này, Khương Tự nhận được 50 vạn giá trị số mệnh từ Lục Tinh Trầm.

Chẳng lẽ hôm nay cô đánh bậy đánh bạ lại thành kéo được một lô giá trị yêu thích từ cậu ta?

Nhưng mà, lấy lòng người mệt mỏi quá đi.

Sau này cô vẫn nên làm việc theo cách riêng của mình thôi, kết quả như nào thì tùy tiện đi.

***

Công ty điện ảnh Vọng Quỳ.

Chương trình “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” mới phát sóng đã cực kỳ thành công.

Tất cả mọi người vui vẻ, ngoại trừ Khương Tự.

Khương Tự thật sự không nghĩ tới biểu hiện của những người đó lúc diễn tập và biểu diễn chính thức lại trái ngược hoàn toàn như thế.

Hiện giờ cô lại ra một quyết định, cô không đầu tư gameshow gì hết, cũng không đầu tư phim truyền hình gì cả. Cô muốn đầu tư một thứ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của khán giả.

Ví dụ như phim cấm.

Một bộ phimkhông bao giờ được chiếu ở trong nước.

Vậy thì cô còn cần sầu vì không lỗ tiền sao?

Khương Tự hỏi phó tổng giám đốc Nhậm: “Đạo diễn phim cấm trong nước có những ai?”

Phó tổng giám đốc Nhậm suy tư vài giây: “Tông Tòng Chu.”

Anh cẩn thận nói cho Khương Tự nghe những gì Tông Tòng Chu đã trải qua.

Tông Tòng Chu, một đạo diễn phim cấm.

Anh ta bị cấm quay phim 10 năm, hiện tại lệnh cấm còn 5 năm nữa.

Về phần vì sao anh ta bị cấm quay phim?

Vậy phải quay ngược 5 năm trước, ở bộ phim đầu tay của anh ta.

Kịch bản “Hạ xưa” của Tông Tòng Chu được giới điện ảnh và hội đầu tư dành nhiều lời khen ngợi, nhận được rất nhiều đầu tư.

Sau khi “Hạ xưa” hoàn thành khâu chế tác thì anh ta lập tức đưa nó đi tham gia Liên hoan phim Venice. Năm ấy, rất nhiều tác phẩm nổi tiếng dự thi, “Hạ xưa” bị rớt.

Lúc ấy Tông Tòng Chu là người mới, không hiểu quy củ trong giới điện ảnh.

Có người nặc danh báo cáo tới Tổng cục Quảng Điện (*) rằng “Hạ xưa” chưa thông qua thẩm tra trong nước đã dự thi quốc tế. Dù bộ phim nhựa này bị loại nhưng Tông Tòng Chu vẫn làm trái với quy định.

(*)Tổng cục quảng bá và phát thanh truyền hình Trung Quốc.

Tục truyền, người báo cáo là một đạo diễn trứ danh trong nghề, báo cáo là vì muốn chèn ép người mới.

Tổng cục Quảng Điện hạ lệnh cấm, trong vòng 10 năm, bộ phim có sự tham gia của Tông Tòng Chu đều không được phép chiếu trong nước.

Dưới sự bướng bỉnh tuyên truyền của nhóm thanh niên văn nghệ, danh tiếng anh ta vẫn khá tốt.

Nhưng dù danh tiếng có tốt vẫn không có cách nào cứu nổi một đạo diễn bị cấm quay phim, Tông Tòng Chu đã coi như phế rồi.

Khương Tự lập tức chốt: “OK, chính là anh ta.”

Cô cho rằng, có 2 nguyên nhân để dùng Tông Tòng Chu:

Một: Hiện tại, Tông Tòng Chu là đạo diễn bị cấm quay phim duy nhất trong nước, phim anh ta quay chắc chắn không thể được quốc nội thông qua, cửa thu từ phòng bán vé trong nước đã hoàn toàn không có.

Hai: Tuy bộ phim đầu tay của Tông Tòng Chu có danh tiếng tốt nhưng vẫn bị rớt ở liên hoan phim nước ngoài. Phim văn nghệ mà muốn hồi vốn thì cần phải có một hiệu ứng tốt, một quá trình lâu dài.

Lui một vạn bước mà nói, lần này, Khương Tự mà nhìn nhầm người lần nữa, Tông Tòng Chu lại quay ra một bộ phim hay…

Vậy đầu tiên phim của anh ta phải tham gia liên hoan phim trước, sau đó giành giải thưởng, được chiếu ở nước ngoài, qua từng trạm kiểm soát, tốn rất nhiều thời gian.

Trong lòng Khương Tự chắc chắn bộ phim này tuyệt đối không có khả năng hồi vốn trong thời gian ngắn.

Phó tổng giám đốc Nhậm hơi khó hiểu.

“Khương tổng, nếu để Tông Tòng Chu đi quay thì có khả năng bộ phim đó sẽ không được lên sóng…”

Điều này quá mạo hiểm.

Khương Tự đã đự đoán trước, nói: “Thứ tôi muốn vốn là nó mãi mãi không thể lên sóng.”

Cô không tin, một bộ phim không thể lên sóng còn không thể khiến cô lỗ tiền?

Phó tổng giám đốc Nhậm lặng lẽ tổng kết lời Khương Tự, đầu anh bỗng lóe sáng.

Thứ nhất, Khương tổng muốn quay phim cấm.

Phim cấm chỉ được lòng một bộ phận nhỏ khán giả, nhưng có đôi khi phim càng được ít người thích thì càng có xu hướng bùng nổ.

Thứ hai, hiện tại thị trường phim ảnh ở nước ngoài đang suy yếu.

Nếu lúc này đột nhiên xuất hiện một bộ phim điện ảnh được chế tác hoàn mỹ tới từ phương Đông thì rất có khả năng nó sẽ trở thành một con hắc mã xông ra khỏi vòng vây.

Thứ ba, bạn luôn luôn có thể tin vào thể chất huyền học của cô J.

Phó tổng giám đốc Nhậm hoàn toàn ngộ ra.

Lúc này, Khương tổng đã hoàn mỹ tập hợp tất cả nhân tố lệch khỏi quỹ đạo bình thường lại, dùng phương pháp trái ngược, kết quả nhất định sẽ phá vỡ tưởng tượng của mọi người.

Nếu muốn dùng hai từ để mô tả loại ý tưởng mạo hiểm chưa bao giờ có ai thử này.

Thì phải là…

Sáng tạo.

Phó tổng giám đốc Nhậm kích động nghĩ.

Khương tổng cô ấy… đây là muốn làm ra một bộ phim thần kỳ!

Là anh nông cạn, vậy mà giờ mới lĩnh ngộ được, Khương tổng có lối suy nghĩ nhìn xa trông rộng cùng tinh thần dũng cảm thích mạo hiểm.

Phó tổng giám đốc Nhậm tìm được Tông Tòng Chu, rất nhanh, Tông Tòng Chu gia nhập công ty Vọng Quỳ. 5 năm qua, không có ai tìm Tông Tòng Chu để quay phim điện ảnh, thanh danh của anh ở trong ngành hoàn toàn bị hủy hoại.

Hôm nay, Tông Tòng Chu bỗng nhiên nhận được tin cô J muốn đầu tư cho mình quay phim, làm anh có cảm giác như đã xa cách cả một thế hệ.

Tâm tình của anh phức tạp: “Cô J, tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?”

Khương Tự nhìn anh ta.

Tông Tòng Chu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao lại là tôi?”

Bộ phim điện ảnh mà anh quay đã bị cấm chiếu trong nước 10 năm, anh gần như bị chặt đứt tất cả đường đi.

Đến anh cũng từ bỏ bản thân rồi, vì sao cô J lại tìm anh?

Vài giây im lặng.

Khương Tự nghiêm túc mở miệng: “Bởi vì… chỉ có anh mới có thể tạo ra thứ tôi muốn.”

Trong nước chỉ có một mình anh là đạo diễn bị cấm quay, tôi không tìm anh thì tìm ai?

Khoảnh khắc này, trái tim tịch mịch của Tông Tòng Chu nhẹ nhàng dao động.

Khương Tự nhìn Tông Tòng Chu, tiếp tục nói: “Tôi đầu tư cho anh 100 triệu.”

“Tôi không can thiệp vào kịch bản của anh, không can thiệp vào việc anh casting diễn viên, không can thiệp vào bất cứ chuyện gì.”

“Anh chỉ cần…” Khương Tự gằn từng chữ, “Đừng bao giờ tiết kiệm tiền cho tôi.”

Tông Tòng Chu khó tin mà nghĩ.

Chẳng lẽ cô J muốn đầu tư cho mình thật? Hơn nữa còn cho anh không gian tự do phát huy.

Tông Tòng Chu thấp thỏm.

“Cô J, ngài có thể chỉ định thể loại tôi quay không, ví dụ như phim thanh xuân? Phim thương mại…”

Khương Tự nhẹ nhàng lắc ngón tay: “Không được, quay mấy thể loại đó thì với anh, chẳng khác nào nhân tài không được trọng dụng.”

“Nhân tài không được trọng dụng” trong câu nói của Khương Tự hoàn toàn khác với ý hiểu của mọi người.

Cô không cho rằng các thể loại phim điện ảnh đó có gì khác nhau, Ở trong mắt cô, chỉ cần có thể quay ra một bộ phim cấm khiến cô thua lỗ thì mới gọi là tài hoa chân chính.

Khương Tự nhất định phải khiến Tông Tòng Chu quay một bộ phim không thể chiếu trong nước, mà ra nước ngoài lại chỉ là phim văn nghệ kén người xem.

Toàn lực bắt chẹt loại hình phim văn nghệ.

Tông Tòng Chu có chút hoảng hốt.

Nhân tài không được trọng dụng?

Cô J dùng giọng điệu tiếc hận để nói lời này, cô ấy đang đồng tình với những gì mình từng trải qua sao?

Từ khi Tông Tòng Chu bị hạ lệnh cấm quay phim, cho tới nay, anh vẫn luôn bị những đạo lão trong nghề chèn ép.

Giống như người ta nói, đời này anh coi như đã thành phế nhân, anh cũng cảm thấy mình vĩnh viễn không có ngày xoay người nữa.

Nhưng hiện tại cô J lại nói với anh rằng, cô ấy hy vọng anh kiên trì với chính ước nguyện ban đầu của mình, tiếp tục quay phim văn nghệ.

Giây phút ấy, anh như đã tìm được đồng minh.

Tông Tòng Chu nuốt nước mắt, anh run rẩy không nói gì.

Thấy Tông Tòng Chu mãi không nói, Khương Tự nói thêm: “Như vậy đi, tôi hỏi anh mấy vấn đề.”

Cô nhất định phải rót mấy ống thuốc trợ tim cho Tông Tòng Chu.

Tông Tòng Chu ngẩng đầu nhìn Khương Tự.

Khương Tự hỏi: “Anh tình nguyện làm người bình thường cả đời sao?”

Lồng ngực Tống Tòng Chu rung lên, anh lắc đầu.

Khương Tự lại hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn dừng kiếp đạo diễn của anh tại đây sao?”

Tông Tòng Chu lắc đầu, đáy mắt anh phát sáng rạng rỡ.

Khương Tự tiêu sái chốt hạ một câu cuối cùng.

“Anh cứ việc thoải mái làm thôi, Vọng Quỳ sẽ luôn là hậu phương vững chắc của anh.”

Một bộ phim cấm không thể chiếu, một hạng mục chắc chắn sẽ lỗ tiền, Khương Tự quá vừa lòng.

Sau khi nghe xong Khương Tự nói, Tông Tòng Chu kích động không thôi. Anh chợt cảm thấy, tư tưởng nghệ thuật mà mình theo đuổi nháy mắt bùng nổ!

Sau lưng anh có công ty Vọng Quỳ hùng mạnh cùng cô J vĩ đại. Anh còn gì phải sợ?

Nền phim ảnh nước ngoài không biết sắp có một cơn gió huyền học thần bí thổi tới.

Mang đến một đợt “thanh tẩy” mới cho nền điện ảnh thế giới!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.