Trở Lại Tìm Nhau (One Day, Perhaps)

Chương 3: Bí ẩn whitaker



Vết nứt nơi nỗi buồn luồn vào, đó chính là vết nứt nơi bạn để thế giới của những hào nhoáng bên ngoài và phù phiếm bước vào.

Hélène GRIMAUD 1

Manhattan

Thứ Bảy ngày 31 tháng Mười

10h35

Tọa lạc bề thế bên bờ sông East River, tòa nhà chọc trời theo phong cách Art dé co ở số 120 phố Wall chiếm trọn vẹn cả một khối của một trong những tuyến đường nổi tiếng nhất thế giới. Hình dáng tòa nhà trông không thanh thoát bằng tòa nhà bên cạnh, Continental Center được xây theo phong cách hậu hiện đại với những hình bát giác xếp nếp bằng kính, nhưng vóc dáng không phải là tất cả. Cần xem xét cả tính cách, sự duyên dáng, sự hiện diện nữa. Nếu xét theo những tiêu chí này, tòa nhà số 120 phố Wall hấp dẫn hơn với mặt tiền bằng đá vôi trắng đặc biệt, các góc nổi bật và những đường nét được vẽ rất đẹp.

Ethan đi qua sảnh tòa nhà nhanh như một mũi tên, sau anh là chàng quay phim phải rất vất vả để theo sát anh trong mê cung đá cẩm thạch hồng, đá hoa cương đỏ và niken phủ crôm này. Trước khi lao vào trong cầu thang máy, anh kích hoạt tai nghe và gọi cho Lyzee, cô trợ lý của mình. Một “cuộc trao đổi” kéo dài nhiều nhất là hai giây, chỉ đủ thời gian để Ethan thông báo:

– Một phút nữa, tôi sẽ có mặt.

o O o

Ở tầng 30, Lyzee vừa gác máy vừa tự hỏi sáng nay trạng thái tinh thần ông chủ sẽ thế nào đây. Thời gian gần đây, cô thấy anh càng ngày càng hay cáu kỉnh hơn, không hứng thú, mệt mỏi chán nản về tất cả mọi chuyện. Cô đã theo Ethan trong suốt quá trình thăng tiến của anh, từ khi anh mở phòng khám nhỏ ở khu Harlem đến tận bây giờ, khi anh đóng đô tại tòa nhà sang trọng này của phố Wall. Lần đầu tiên khi họ gặp nhau, chín năm về trước, lúc đó, Lyzee đang thất nghiệp, trông cô to béo, xấu xí, không hề có trình độ chuyên môn cũng chẳng hề yêu quý đánh giá cao gì bản thân.

Để được nhận phiếu lương thực, văn phòng trợ giúp xã hội buộc cô phải làm công việc dọn dẹp trong vài giờ tại các doanh nghiệp có nhu cầu nằm trong khu này. Bằng cách đó cô đã đặt chân tới phòng khám của Ethan, nhưng lúc ấy anh cần một cô thư ký hơn là một cô chuyên dọn dẹp. Cô đã hòa nhập tốt đến mức Ethan quyết định tuyển dụng cô làm cả ngày. Khi bác sĩ điều trị trở nên nổi tiếng, anh nhanh chóng quyết định bán phòng khám của mình để chuyển tới một văn phòng sang trọng và tiện nghi nằm trong một khu phố danh tiếng. Lúc đó, Lyzee không hề nuôi một ảo tưởng nào về cơ hội được tiếp tục làm việc cho anh. Cô biết tham vọng của Ethan và không giây phút nào nghi ngờ chuyện chàng bác sĩ tâm lý trẻ tuổi sẽ tuyển dụng một nữ trợ lý tương xứng với địa vị xã hội của khách hàng mới của anh. Một cô Da Trắng xinh đẹp với đôi mắt sáng màu, dáng dong dỏng, thon thả, đối nhân xử thế tốt, tính khí ôn hòa, bình thản. Tất cả những gì cô không có, tất cả những gì cô không thể. Nhưng trái với mọi mong đợi, Ethan đã đề nghị cô tiếp tục chuyến phiêu lưu với anh. Xúc động trước sự tin tưởng đó, nhưng cô thấy mình bắt buộc phải nói lời từ chối:

– Rất tiếc, nhưng tôi không biết làm đâu.

– Làm gì cơ?

– Tôi không đủ tư cách để đón tiếp những khách hàng mới của anh. Tôi nghĩ là tôi sẽ không ở vị trí đó. Tôi nghĩ là tôi không đủ trình độ.

Anh đã lắc đầu, chối bỏ những lập luận này bằng động tác phẩy tay, và cuộc trao đổi kết thúc.

Đó thực sự là điều cô thích ở con người anh: anh biết cách động viên mọi người. Đó chính là năng khiếu lớn của anh, lý do thực sự giải thích cho thành công của anh. Đó là điều mà chính bản thân anh không phải lúc nào cũng ý thức được. Đó là điều vượt quá tầm kiểm soát của anh. Chỉ bằng một lời nói, một ánh mắt, anh có khả năng giúp bệnh nhân của mình lấy lại được lòng tin vào chính bản thân họ.

Để xứng “tầm”, trước hết cô đã giảm 20 kilô, làm lại mũi, cắt tóc, thay quần jean và áo nỉ đủ hình dạng bằng những bộ âu phục đồng màu của Hãng thời trang Dona Karan.

Giờ cô thường đến tiệm làm đầu mà diễn viên Jennifer Connelly đến, cô có thẻ khách hàng tại thẩm mỹ viện của diễn viên Sarah Jessica Parker và từ mấy tuần nay, cô bắt đầu tiêm thuốc chống nếp nhăn Botox dù rằng trước đó, cô đã thề sẽ không bao giờ chịu đựng những thử thách như vậy.

Giờ, mỗi lần khi đứng trước gương, cô có cảm giác như mình đang sống trong cơ thể của một người khác. Thật lạ thường, nhẹ nhàng, không thể giải nghĩa được. Đôi khi, cô thấy hình như ngay cả làn da cô cũng trở nên sáng hơn.

Nhìn bề ngoài, tất cả mọi chuyện trong cuộc sống của cô đều trở nên đơn giản hơn. Lương và tiền thưởng mà Ethan trả cho cô giúp cô có thể gửi hai đứa con vào học tại một trường tốt hơn và mẹ cô vào một nhà dưỡng lão thực sự. Tuy nhiên, cô vẫn buồn bã nhớ lại những năm tháng đẹp đẽ mà họ đã cùng trải qua ở khu Harlem, khi họ chăm sóc chữa trị cho những bệnh nhân bình dân và chủ yếu là người da đen. Ở đó hay xảy ra bạo lực, hay cảm thấy nản lòng và tạm bợ, nhưng ít ra ở đó thật náo nhiệt, ở đó có cuộc sống. Bây giờ, tiền vào như nước và cô được tận hưởng rất nhiều thứ từ số tiền đó, nhưng ở đây, tất cả đều quá rộng, quá sạch, quá yên tĩnh, quá trơn nhẵn. Các bệnh nhân trước kia giờ bị thay thế bởi số khách hàng ít ỏi được chọn lựa rất cẩn thận: lãnh đạo các doanh nghiệp, các vận động viên chuyên nghiệp, các chính trị gia, những nhân vật nổi tiếng trong giới truyền thông. Ở đây không phải là “cuộc sống thực sự”.

Ethan nghĩ gì về tất cả chuyện đó? Thực ra, cô không biết. Ngày nào cô cũng gặp anh, nhưng anh giữ kín bí mật của mình. Thực sự cô biết gì về anh? Không nhiều nhặn gì. Họ duy trì một mối quan hệ kỳ lạ. Nói đúng ra họ không phải là bạn bè, nhưng họ ngấm ngầm biết rằng họ có thể trông cậy vào nhau. Lyzee có được tất cả mọi thứ là nhờ anh và cô có thể làm rất nhiều chuyện vì anh. Thậm chí cô đã làm một danh sách: nói dối trước tòa dù đã tuyên thệ chỉ nói sự thật, nhận lỗi thay anh, giúp anh giấu một cái xác vào lúc nửa đêm…

Nhưng dạo gần đây, cô cảm thấy trong con người ông chủ có một sự suy sụp đôi khi rất gần với sự tự hủy hoại. Nhiều buổi sớm mai, cô thấy anh ngủ trên trường kỷ ở văn phòng, gần chiếc bàn thấp bằng kính còn vương vãi dấu vết của rượu và cocain. Điều đó khiến cô lo sợ, vì ông chủ của cô đến giờ vẫn là người sống điều độ. Chuyện gì xảy ra với ông chủ? Sáng nay, cô đã thấy ông chủ trên truyền hình. Sau khi chương trình kết thúc, điện thoại không ngừng đổ chuông và cô đã đặt lịch hẹn khám nhiều hơn mức bình thường. Địa chỉ Internet của phòng khám chuyên để đăng ký tham gia hội thảo sắp bị bão hòa, trong khi trên trang amazon, cuốn sách mới nhất của Ethan đang theo sát tác giả Stephen King và John Grisham trong cuộc chạy đua số lượng sách bán nhiều nhất.

Lyzee thấy buổi nói chuyện của ông chủ nói chung là bình thường, trừ đoạn phỏng vấn cuối khi ông nói có sức thuyết phục hơn. Khái niệm mà anh vừa đề cập tới – điểm đoạn hồi-, cô chắc chắn đó sẽ là tựa cuốn sách tiếp theo hoặc bài nói chuyện sắp tới của anh.

Tuy nhiên, đằng sau năng lực và uy tín lớn của ông chủ mình, cô đã đoán được sự mệt mỏi và chán nản nơi anh. Anh luôn luôn ở trong tình trạng phải kiểm soát bản thân: kiểm soát hình ảnh và lời nói của mình, và tỏng tình trạng phải dự đoán trước một bước lỗi nhịp có thể xảy ra. Những ngày gần đây, cô cảm thấy anh như sắp vỡ vụn, như bị lật nhào. Nhưng lật nhào xuống đâu? Đâu là chìa khóa để có thể hiểu được người đàn ông này? Cô cảm thấy anh đang đến cuối một chu kỳ của đời người và cô những muốn giúp anh vượt qua sự căng thẳng và nỗi âu lo mà anh vẫn che giấu đằng sau những hoạt động cấp tập và một nụ cười bên ngoài. Có lẽ cô nên có một cuộc trao đổi thẳng thắn với anh, nhưng lúc này đây, cô chưa đủ dũng cảm. Dù sao đi chăng nữa thì sáng nay cũng không được, vì Ethan sẽ có một vấn đề khác phải giải quyết.

Lúc nãy, khi Lyzee tới văn phòng, một cô gái còn rất trẻ đã đứng đợi trước cửa phòng khám. Làm thế nào mà cô bé có thể qua mặt được những người gác cổng luôn cảnh giác cao độ của tòa nhà? Bí ẩn. Nhưng cô bé đang ở đây, ngồi dựa vào tường, bàn tay co rúm đang giữ bài báo của tờ Thời báo New Yorkviết về Ethan.

– Cháu muốn gặp chú Ethan Whitaker, cô bé thông báo với một giọng khiêu khích.

Để xoa dịu tình hình, Lyzee đã giải thích với cô bé bằng một giọng ôn tồn nhẹ nhàng rằng cần phải đặt hẹn.

– Nhưng vì cháu ở tuổi vị thành niên nên bố mẹ cháu phải làm việc đó thay cháu.

– Cháu muốn gặp chú ấy ngày hôm nay, cô bé đáp lại.

– Chuyện đó không thể được.

– Cháu sẽ đợi chú ấy.

Lyzee đã bật điện thoại di động để gọi lực lượng an ninh, nhưng rồi cô lại đổi ý. Giải quyết các vấn đề bằng vũ lực thì quá đơn giản nhưng làm thế thì lại rất thiếu tình người. Thế nên cô đã chấp thuận cho cô bé ngồi chờ trong phòng đợi dẫu biết rõ rằng Ethan sẽ không hài lòng.

o O o

– Thế nào, lúc nãy trông tôi thế nào? Ethan hỏi Lyzee trong khi anh chàng quay phim chỉnh máy.

– Rất tốt, vẫn như mọi khi, cô vừa trả lời vừa đưa cho ông chủ tách cà phê. Nhưng anh hơi mệt, phải không?

– Nhìn thấy rõ đến thế cơ à?

– Không đâu, xin anh đừng lo.

Cô đặt trước mặt anh đống thư từ mà cô vừa chọn lọc xong cũng như những tờ báo buổi sáng, trước khi nhận xét:

– Dù thế nào, khái niệm điểm đoạn hồi cũng được đánh giá cao đấy.

– Thế thì càng tốt. Tôi cũng thấy thế. Còn bài báo thế nào?

– Thực sự là ca tụng hết lời. Hơn nữa, bức ảnh rất đẹp: trông anh như là Clooney ấy.

Không phải như thế, nhưng cô biết câu nói đó sẽ khiến ông chủ hài lòng.

– Chúng ta đã có kết quả chưa?

– Tôi đã chuyển cho anh những số liệu mới nhất rồi đấy: anh sẽ ngạc nhiên một cách dễ chịu.

Rất hài lòng, Ethan ngồi vào bàn làm việc và bật máy tính MacBook màu bạc của anh để đồng bộ hóa các dữ liệu trong chiếc điện thoại di động BlackBerry. Lyzee mời anh chàng quay phim Steve một tách cà phê, anh chàng đang đứng bên cửa sổ ngắm thành phố, sững sờ ngây ngất trước khung cảnh nhìn thấy.

Rồi cô nghiêng người về phía Ethan và thì thào:

– Anh cần giải quyết một việc ạ.

Cô ra dấu bảo anh đi theo cô ra hành lang.

– Có chuyện gì thế?

– Có một người trong phòng đợi.

– Chúng ta đã nói rõ là không có hẹn vào ngày hôm nay cơ mà.

– Tôi biết thế, nhưng…

– Ai thế?

– Một cô gái rất trẻ. Cô ấy thực sự tha thiết muốn gặp anh.

– Hãy giải thích cho cô ấy là không thể được, thế thôi. Chính tôi phải làm việc đó. Đó là công việc của cô mà.

Trước khi quay lại phòng làm việc, Ethan đi về phía bàn làm việc của Lyzee và không e dè lục ngăn kéo của cô.

– Cô không có thứ gì chống lại bệnh đau nửa đầu à? Từ khi tỉnh giấc đến giờ, tôi đau đầu quá!

Lyzee đóng ngăn kéo lại bằng một động tác dứt khoát, quyết chí không để mình bị lấn át. Cô lấy hai viên thuốc trong túi xách tay và đưa cho ông chủ mà không nói một lời.

Ethan khinh thường ngó những viên thuốc Advil.

– Tôi cần thứ nặng hơn kia!

Lyzee quay người về phía tủ kệ, vớ lấy một trong số các quyển sách và ném lên bàn. Trên bìa sách là một chân dung tươi cười, thư thái và tự tin.

Ethan Whitaker

CUỘC SỐNG KHÔNG THUỐC MEN

đã bán được 400 000 cuốn

– Có lẽ chính anh cũng phải nên áp dụng những lời khuyên hay hớm mà anh đưa ra cho người khác!

Ethan nghe câu đối đáp mạnh bạo mà không hề tỏ ý phản đối. Lyzee đã gay gắt trách cứ anh và anh đáng bị như vậy.

Một sự chán nản khôn cùng xâm chiếm anh. Mệt mỏi và trống rỗng, giờ anh chỉ còn cảm thấy cơn buồn nôn mơ hồ và nỗi sợ hãi. Nỗi sợ hãi ấy chưa bao giờ thực sự rời bỏ anh và anh đã cố công vô ích đẩy lùi nó kể từ khi anh thức dậy bên cạnh cô gái đó và từ lúc anh phát hiện những vết xước lớn trên ô tô của mình. Anh lại lục tìm trong trí nhớ một lần nữa, huy động tất cả sự tập trung cao độ để cố thu gom vài mẩu ký ức của ngày hôm trước. Anh rõ ràng thấy mình bước vào quán Socialista vào đúng 9 giờ. Anh nhớ lại giai điệu nhạc Cuba và những ly rượu tequila. Nhưng sau đó thì sao? Vài đoạn hồi tưởng trở lại chầm chậm dưới dạng những hình ảnh va đập vào nhau: những chiếc mô tô nổ máy liên hồi, các cô gái nhảy múa trên quầy rượu, các cô phục vụ mặc áo nịt ngực bằng da hút hét những câu chửi rủa vào loa tăng âm. Anh biết nơi đó! Hogs & Heifers, quán bar dành cho các quái xế của Quận Meatpacking: một nơi suy đồi dễ thương đã tạo cảm hứng cho bộ phim Coyotte Ugly. Còn sau đó? Anh thấy… anh nhìn thấy… anh không thấy gì nữa.

Và anh đau đầu khủng khiếp.

Lẽ ra anh không bao giờ nên chấp nhận làm con rối trước mặt tay quay phim này. Lẽ ra anh nên quay thẳng về tàu để thử làm sáng tỏ bí ẩn đó.

Bỗng một ý chợt nảy ra trong đầu, anh ngồi vào ghế của Lyzee và nhấc điện thoại. Rốt cuộc, trên tàu có điện thoại cơ mà. Anh chỉ cần thử gọi và biết đâu cô gái xa lạ bí ẩn đó sẽ trả lời anh. Quả thực, sau ba hồi chuông, có người nhấc máy:

-…

– Alô?

-…

Ở đầu dây bên kia, người nhấc máy cứ nín lặng, dù hơi thở đều đặn chứng tỏ người đó đang hiện diện.

– Alô? Ethan nhắc lại. Ai đấy?

Không trả lời.

Cuộc đối thoại giữa những kẻ khiếm thính kéo dài thêm hai mươi giây nữa, cho đến khi người có mặt trên chiếc du thuyền quyết định dập máy.

Lyzee lắc đầu, rụng rời bởi thái độ không nhất quán của ông chủ.

– Tôi sẽ giải thích cho chị sau, Ethan vừa đứng lên vừa hứa.

Anh càng ngày càng lo lắng về mức độ của câu chuyện.

Lyzee lại có mối bận tâm khác:

– Tôi nghĩ là có một nữ bệnh nhân đang cần anh.

Chú thích

1. Hélène Grimaud sinh năm 1970, nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới người Pháp, hiện sống tại Mỹ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.