Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 14: Chương 14



“Nếu không có hứng thú với em thì TV nhà tôi vừa nãy lẽ ra phải hỏng rồi.”

“…”

Hoài Hâm nhấp một ngụm rượu, cố gắng ghìm lại nhịp tim đang chạy loạn kia, vài giây sau, cô duỗi đầu lưỡi khẽ liếm môi.

“Anh Alvin, em có thể gọi anh như thế không?”

Giọng anh như ngấm ý cười, “Ừm.”

“Bình thường anh thích làm gì?”

“Xem phim, uống rượu, xem triển lãm, vận động, du lịch, chụp ảnh…”

Hoài Hâm nhướng mày, “Đợi đã, đây chẳng phải là sở thích của em hay sao!”

“Cũng là của tôi.”

“Khéo lắm đúng không?” Dường như anh đang nhún vai, khóe môi cong cong, “Tôi cũng thấy thế.”

“…”

“À, mà cũng không giống lắm.” Anh lại nói.

Hoài Hâm, “Hả?”

Úc Thừa rủ mí mắt, nhàn nhạt cất lời, “Tôi thích chụp ảnh cho người khác, không thích bị người khác chụp.”

“…”

Trời ơi! Trình thả thính của anh đỉnh đến mức cô không muốn gọi đó là thả thính luôn ấy.

Hoài Hâm đắm chìm trong kho.ái cảm gặp được kỳ phùng địch thủ, vừa ôm gối vừa hưng phấn đấm vào gối ôm mấy cái, khóe môi vô thức cong lên mà cô không hề hay biết.

“Anh thích bộ môn thể thao nào?”

“Em đoán xem?” Úc Thừa hỏi lại.

“Ừm…!em đoán là…!trượt tuyết?”

“Vì sao?” Có vẻ như hơi bất ngờ nên giọng anh cũng dấy lên một vài gợn sóng.

Không biết điện thoại đã lướt sang Wechat từ khi nào, Hoài Hâm đúng lúc trông thấy ảnh người đàn ông đeo kính trượt tuyết trên giao diện trò chuyện, cô túm một lọn tóc rủ xuống bên tai mình, nghịch ngợm xoắn lại vài vòng, đợi đến khi cảm xúc dâng lên mới cười đáp, “Thú thật thì em chỉ đoán bừa mà thôi.”

“Bởi vì em muốn nhìn thấy.” Cô hấp háy đôi mắt, “Dáng anh đẹp như thế, tưởng tượng đến cảnh anh chơi trò đó hẳn là phải ngầu lắm.”

Úc Thừa lấy lại bình tĩnh mới chậm rãi mỉm cười, “Vừa nãy tôi còn nghĩ, không lẽ tiểu thuyết gia lại biết thuật đọc tâm.”

Hoài Hâm nắm chặt đuôi tóc, rồi lại thả ra, cất giọng trêu, “Em cũng muốn sở hữu thuật đọc tâm để nhìn thấu anh lắm chứ.

Nhưng đáng tiếc, anh trai đây quá bí ẩn, không tiếp xúc gần thì khó mà hiểu thấu.”

“…”

Cô vốn chỉ định thử xem giới hạn của anh ở đâu, nên vội quay lại vấn đề, “Thế nên em vẫn chọn cách nghe đáp án trực tiếp là tốt nhất.”

Một lát sau, giọng nói trầm thấp của Úc Thừa vang lên, “Em đoán đúng trượt tuyết rồi, còn cả cưỡi ngựa và off road.”

“Off road? Là lái xe vượt địa hình sao?”

“Ừ, đi xuyên qua sa mạc, mấy nơi như Cam Túc, Ninh Hạ.”

“Nghe thú vị phết.” Hoài Hâm khẽ huơ ly rượu, chất rượu đỏ sậm dập dờn theo động tác của cô, “Em chưa thử trò này bao giờ, kíc.h thích lắm không?”

Anh cười, âm cuối như nhuốm men rượu, hơi khàn, “Cực kỳ kí.ch thích.”

“Khoảnh khắc khi xông thẳng lên cồn cát, cả người em như mất đi trọng lượng, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.”

Hoài Hâm bị hấp dẫn bởi những gì anh miêu tả, ngồi thẳng người dậy, hào hứng nói, “Đợi có dịp em cũng phải rủ bạn bè đi cùng mới được!”

“Thật ra em có hơi tò mò về công việc của anh đấy.”

“Tò mò cái gì?” Anh khẽ cười, “Chẳng phải lần trước em đã đoán trúng rồi sao?”

“Nhưng em vẫn không biết lĩnh vực cụ thể là gì mà.” Hoài Hâm phồng má, “Ngành tài chính rộng như thế, khác nghề là khác hẳn.”

Lần này Úc Thừa không nói lan man ở ngoài nữa mà thuận theo ý cô, “Tôi làm việc ở ngân hàng đầu tư.”

“À, em từng nghe qua, có phải giúp công ty lên sàn chứng khoán kêu gọi vốn không?”

“Đúng vậy, bao gồm việc bảo lãnh phát hành chứng khoán, M&A, tái cơ cấu doanh nghiệp.”

“Nghe chuyên nghiệp phết.” Hoài Hâm nghịch tua rua trên tấm chăn mỏng phủ trên đùi, hàng mày hơi nhếch lên, “Vậy nếu sau này nếu em viết đến mấy tình tiết liên quan thì có thể mời anh Alvin làm cố vấn không?”

“Quý cô Lisa phải trả tiền phí cố vấn cho tôi đấy.” Anh thích thú lên tiếng, dịu dàng nói, “Bọn tôi thu phí không rẻ đâu.”

“Thế à.” Hoài Hâm ồ một tiếng, “Thế anh muốn em trả bao nhiêu?”

Cô chớp mắt, nũng nịu, “Cùng anh xem vài bộ phim hay triển lãm tranh được không, anh thấy sao?”

Hoài Hâm không ngờ thanh danh ngàn năm của mình cũng có ngày chết vì điện thoại cạn pin.

Đương lúc trò chuyện sôi nổi thì màn hình bỗng tối đen như mực.

Như có hàng ngàn hàng vạn con thần thú chạy vụt qua, khung cảnh phải nói cực kỳ hùng vĩ.

Cô vội vội vàng vàng ngồi bật dậy tìm cục sạc, cắm điện, chờ điện thoại khởi động lại.

Bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng cửa mở rồi lại đóng.

Đồng hồ đã điểm mười một giờ, Hoài Hâm kéo cửa phòng ra xem, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hoài Diệu Khánh và Triệu Viện Thanh vừa bước vào nhà.

“Ba mẹ về rồi ạ?”

Cô gật đầu chào, định cầm bình rượu vang và ly rượu đã rửa sạch đến hầm rượu tầng hai.

Hoài Diệu Khánh chợt gọi cô lại, “Tinh Tinh à.”

“Sao thế ba?”

“Tối rồi sao còn uống rượu một mình vậy con?”

Lời ông không mang ý trách cứ, nhưng vẻ mặt thì hơi kỳ lạ, Hoài Hâm dừng bước, hơi cong môi, “Vừa nãy con xem phim, buồn miệng nên uống chút thôi.”

Liếc nhìn Triệu Viện Thanh, cô cụp mắt, nói thêm, “Được không ba?”

Hoài Diệu Khánh xoa mũi, “À, được chứ, dĩ nhiên là được rồi.”

Hoài Hâm đáp lại, cô lên tầng hai cất đồ rồi trở về phòng mình, điện thoại cũng vừa được khởi động lại.

Trên QQ hiện lên thời gian cuộc gọi của cô và Úc Thừa là 2 giờ 59 phút, chỉ còn thiếu một chút nữa là tròn rồi.

Sau khi cuộc gọi đột ngột bị ngắt kết nối, Úc Thừa gửi cho cô một tin “?”.

Hoài Hâm thở dài, giải thích ngắn gọn tình huống vừa rồi, lòng thầm dự đoán cuộc điện thoại này e là không thể tiếp tục được nữa.

Quả nhiên Úc Thừa nhanh chóng trả lời lại rằng, đúng lúc bên anh có khách đến, anh phải ra tiếp khách, hẹn lần sau nói tiếp.

Hoài Hâm nhìn chăm chăm vào khung nhập tin nhắn trắng xóa, tâm trạng hơi phức tạp.

– – Dù sao kiểu gì anh cũng phải offline, nếu đang nói chuyện hăng say mà bị cắt ngang thì thật ra điện thoại hết pin sập nguồn tính ra cũng không thiệt cho cô, thậm chí màn kết thúc này khá là…!thể diện ấy chứ.

Tuy không biết bao giờ mới được làm Lisa lần nữa, nhưng vừa nghĩ đến cuối tuần có thể gặp được anh trong lễ rung chuông, cô lại thấy trong lòng được an ủi chút chút.

Thời gian thực tập ở ngân hàng đầu tư đã tạo cho Hoài Hâm thói quen thức khuya, bây giờ cô vẫn chưa buồn ngủ, vừa hay cô vẫn còn sức đăng nhập vào tài khoản phụ tìm Vương Khả Hàn.

Cô chia sẻ vài lời giải thú vị có nhiều lượt like trên Zhihu cho anh ta, trò chuyện thêm vài câu rồi chuẩn bị logout.

Cuối cùng cũng thấy Vương Khả Hàn không nhịn được nữa, mở lời mời cô đi xem phim.

Lisa, [Xin lỗi đàn anh, dạo này em đang bận thực tập, bận tối mắt tối mũi luôn.

QAQ]

Lisa, [A a a a a muốn đi quá đi, nhưng tiếc thật…]

Đối phương cũng đành thôi, bảo không sao, hẹn lần sau vậy.

Hoài Hâm đắp mặt nạ, ra khỏi phòng ngủ, đến trước cửa phòng Triệu Triệt, gõ cửa.

“Ai đấy?” Tiếng Triệt Triệt vọng ra.

Hoài Hâm, “Chị cậu đây.”

“À.”

Ngay lập tức cánh cửa đã được mở, Triệu Triệt cun cút khom lưng đón cô vào phòng, “Ôi, ngọn gió nào đưa chị đến đây thế?”

“Không có gì, đến dạo xíu thôi.” Hoài Hâm bình tĩnh đáp, “Tiện thể hỏi thăm số tiền hai mươi ngàn kia.”

Triệu Triệt, “…”

Ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây.

Bố cục phòng của Triệu Triệt khác phòng cô, trang trí cũng khác hẳn — phòng ngủ của Hoài Hâm sạch sẽ, với màu xám theo phong cách đơn giản tươi mát, còn phòng Triệu Triệt thì poster dán đầy tường.

Nào là ngôi sao NBA, idol nổi tiếng trên mạng, và cả mấy bằng khen hồi còn đi học.

Hoài Hâm tùy ý dạo một vòng, cậu chàng đang xem video trên ipad, trên bàn bày đủ loại chocolate, bánh quy và đồ ăn vặt.

Cô nhìn lướt qua, chợt ánh mắt dừng lại trên một cái túi nho nhỏ màu tím.

Giọng Triệu Triệt vang lên ngay sau đó, “Chị này, em bỗng nhớ ra lát nữa bạn em sẽ tìm em có chút việc, hẳn là sẽ gọi điện đến.”

Hoài Hâm ngước lên nhìn cậu, Triệu Triệt khép hai tay trước người, ẩn ý bóng gió đã quá rõ ràng.

Cô đứng im một lúc, cười tỏ ý đã hiểu, “Được rồi, vậy chị về phòng đây.” Dừng một lúc, “Đừng thức khuya quá.”

Triệu Triệu mỉm cười đưa mắt nhìn cô rời đi, “Vâng ạ!”

Một tuần sau đó Hoài Hâm đều ở trong trạng thái vừa học vừa mong chờ — cô chưa từng tham dự lễ rung chuông của công ty lên sàn lần nào.

Trong tưởng tượng của cô, đó hẳn là một buổi lễ cực kỳ long trọng, khiến người ta nhớ mãi không quên.

Buổi lễ được tổ chức vào chủ nhật.

Tối thứ bảy, Hoài Hâm và nhóm đồng nghiệp ngân hàng đầu tư MGS gặp nhau ở Hongkong, cùng ăn một bữa.

Mấy tháng không gặp, mọi người trò chuyện sôi nổi một lúc lâu, đặc biệt là Diệp An Kỳ, thấy cô thì vui ra mặt, hỏi thăm chuyện học hành của cô.

Hoài Hâm bèn kể cho chị nghe vài chuyện thú vị, thuận tiện hỏi han tình hình gân đây của chị thế nào.

Hai người nói chuyện một lúc, Diệp An Kỳ lại chúc mừng cô đã nhận được offer của MGS, hỏi cô có dự định gì.

Thật ra Hoài Hâm đã quyết định sẽ đổi hướng thử xem sao, thế là cô thẳng thắn nói ra nguyện vọng của mình.

Diệp An Kỳ tỏ ý đã hiểu, nhưng vẫn hy vọng cô có thể trở về làm việc cùng mình.

Vì ngày mai có sự kiện quan trọng nên hôm nay Hoài Hâm đi ngủ sớm để dưỡng da.

Sáng hôm sau đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ, cô nhanh chóng sửa soạn đâu vào đấy, trang điểm nhẹ nhàng, cầm túi xách rời khỏi khách sạn.

Diệp An Kỳ là người phụ trách của ngân hàng đầu tư, phải đến sớm để chuẩn bị nên không đi cùng Hoài Hâm được.

Chị gửi địa chỉ và thời gian cụ thể cho cô, Hoài Hâm có mặt trước mười phút, nhận tên và hoa cài ngực tại lối vào.

Đúng lúc này Diệp An Kỳ vừa bước ra, mỉm cười vẫy tay với cô trong dòng người tới lui, “Ở đây! Chị còn sợ em không tìm được địa chỉ chứ.”

Sảnh giao dịch ở tầng một cũng chính là nơi rung chuông và đọc diễn văn, chỉ có khách quý, lãnh đạo sở giao dịch và chủ tịch của phía phát hành mới có thể vào, các khách mời khác đều ở khu quan sát trên tầng hai theo dõi buổi lễ.

Ghế ngồi được sắp xếp khá nhiều, khách mời và nhân viên công tác lục tục tiến vào.

Hiện trường cực kỳ náo nhiệt, bầu không khí cũng dần sôi động hơn.

Trên băng rôn màu đỏ dưới sảnh tầng một hiện lên dòng chữ Công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm Nhiễm Hoa cực kỳ gây chú ý.

Diệp An Kỳ đưa Hoài Hâm lên tầng hai, chỉ về phía xa xa, “Lát nữa nhóm chúng ta sẽ ngồi ở đó, em sang trước đi, chị còn phải ra ngoài tiếp khách một lát.”

Hoài Hâm đưa mắt tìm kiếm một vòng, lại nghe chị nói, “Thấy Alvin chưa? Anh ấy đứng bên kia kìa, em tìm anh ấy đi.”

Cái tên này tựa như một chiếc chìa khóa, không hiểu sao vừa nhìn sang cô đã tìm thấy anh ngay.

– – Người đàn ông cao dong dỏng đứng trước khu quan sát ở bên trái, đường nét gương mặt sắc nét, khóe môi cong lên trò chuyện với người bên cạnh.

Tóc mái của anh được vuốt lên, âu phục thẳng thớm, làm nổi bật khí chất xuất chúng, anh tuấn, thần thái tỏa sáng.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của bọn cô, Úc Thừa hơi động nhìn về phía Hoài Hâm, đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô.

Hoài Hâm ngoắc ngoắc ngón út, chỉ thấy lúc này đây ánh mắt giao nhau lại chân thật đến thế.

– – Lần trước gặp nhau quan hệ giữa bọn họ vẫn còn nhạt như nước lã.

Bây giờ gặp lại bỗng dưng lại thấy khác hẳn.

Dù anh chẳng biết gì hết, nhưng cô vẫn âm thầm vui vẻ.

Tim Hoài Hâm hẫng mất vài nhịp, nhẹ nhàng, sung sướng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.