Thiên tai (6)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Nhiều cửa hàng trên phố không còn mở cửa, người qua lại trên đường thưa thớt nhưng ai nấy đều vội vã, trên gương mặt đôi khi lộ rõ vẻ lo lắng.
Không có sương mù che khuất, tầm nhìn ngay lập tức mở rộng rất nhiều.
Tô Hàn đi dạo một vòng, dự định tìm một cửa hàng để mua thảm nhung hoặc chăn bông.
Tiếc là sau một thời gian dài đi dạo, không tìm thấy một cửa hàng tương tự nào mở cửa.
Tô Hàn đi dạo đến mệt, dứt khoát ngồi tại chỗ bày sạp, tỏ ý chỉ muốn đổi thảm nhung, chăn mền, giá cả dễ thương lượng.
Trên sạp bày một ít mì ăn liền, bánh ngọt nhỏ, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, đặc biệt thu hút sự chú ý.
Chẳng mấy chốc có khách đến cửa.
Chỉ thấy cô ấy sốt sắng hỏi: “Làm sao để đổi?”
Tô Hàn kiên nhẫn đáp “Còn tùy theo đồ cô có, chất liệu có giữ ấm được không đã.”
“Chăn màu san hô, cộng thêm nhung dày dặn.
“Nữ khách hàng đáp mà không cần suy nghĩ.
Tô Hàn cân nhắc một lát, hỏi “Đổi 2 gói mì có được không?”
“Quá ít!” Nữ khách hàng cực kỳ bất mãn “Cái chăn của tôi còn mới tinh, sờ vào rất thoải mái! 5 gói mì ăn liền và 2 cái bánh nhỏ thì tôi đổi, được không?”
Tô Hàn chả thèm nói, chẳng ra sao cả.
Ngay cả đồ thực tế cô còn chưa thấy, hoàn toàn không có tâm tình trả giá.
Đúng lúc này, một người mang theo chăn dày chạy tới, vội vàng nói: “Đừng để ý tới bả! Đổi với tôi nè!”
Tô Hàn lấy chăn xem kỹ, phát hiện diện tích rất lớn, đo được 1m*2m.
Tuy rằng không biết là chất liệu gì, nhưng sờ vào rất thoải mái, đắp lên người rất ấm áp.
“Đây là chăn lông lạc đà, hoàn toàn giữ ấm.
Một giá thôi, 4 gói mì!” Người mới chạy đến rất sợ cơ hội bị người khác cướp mất nên ra giá không hề cao.
Đương nhiên, quan trọng hơn là trong nhà không có đồ ăn thừa nào, chăn thảm cũng không cần gấp, cầm nó đi đổi đồ ăn sẽ rất tiết kiệm chi phí.
“Ok, được thôi.” Tô Hàn gật đầu đồng ý.
Mặc dù có thể trả giá nhưng cô không hề thiếu đồ ăn cho nên lười dây dưa.
Rất nhanh hoàn thành giao dịch.
Tô Hàn cuộn chăn lại, sau đó cõng sau lưng, trực tiếp thu dọn quầy hàng rời đi.
Vị khách đầu tiên tim âm ỉ đau, ảo não không thôi—— Nếu không phải hồi nãy kì kèo nói quá nhiều, giờ phút này người đổi được đồ ăn phải là mình mới đúng.
**
9 giờ ngày hôm sau, hệ thống đúng giờ thông báo “Ngày thứ 7, lốc xoáy quá mạnh, người yếu có thể bị thổi bay.
(Người có độ no bụng > 80 sẽ được miễn nhiễm)”
“Cơn bão hoành hành, một số khu vực xuất hiện tai nạn tàn khốc.”
“Do chất lượng không khí kém (bị ảnh hưởng bởi sương mù), mọi người có thể bị viêm mũi.
(Người có độ sạch sẽ > 60 người sẽ được miễn nhiễm).”
Tô Hàn khó hiểu “Một số khu vực xuất hiện tai nạn tàn khốc là sao?” Ai ngờ giây tiếp theo cô liền tận mắt chứng kiến được.
Một chiếc ô tô đang đậu bên lề đường bất ngờ bị gió cuốn lên, đâm thẳng vào các cửa hàng ven đường với tốc độ cực nhanh.
Rất may là cửa hàng kia không có mở cửa, cũng không có ai bên trong.
Nhưng dù vậy cảnh đó nhìn cũng rất kinh người.
Bỗng dưng Tô Hàn cảm thấy, cô ở lầu năm cũng không an toàn cho lắm…..Lỡ như có xe bị gió cuốn lên, cuốn lên đụng vào cửa sổ phòng mình rồi sao?
Nhưng mà sau đó nghĩ lại lốc xoáy bão lớn như vậy, trên đảo còn có chỗ nào an toàn? Dù có đi đâu cũng sẽ gặp nguy hiểm, không bằng ở trong nhà vẫn tốt hơn.
Vì vậy cô lấy lại bình tĩnh.
Bên cạnh còn tự dưng có thêm 4 bình sữa, 1 bánh mì đen, 1 bánh mì bơ thịt, 1 bánh chocolate, rõ ràng là tỷ lệ kỹ năng đồng thời kích hoạt, nhận được hai bữa ăn.
Như thường lệ Tô Hàn trả tiền nhà bằng 2 gói mì rồi làm ổ trong phòng, quấn chăn ngồi nhìn lốc xoáy hoành hành.
Lúc đói thì ăn đồ ngọt bánh quy, khát thì đun sôi nước uống, cuộc sống êm ấm sung sướng không tả nỗi.
Ngày hôm sau, âm thanh máy móc của hệ thống thông báo “Vào ngày thứ 8, gió đang hoành hành, nhiều khu vực hơn sẽ xuất hiện những tai nạn tàn khốc.”
Tô Hàn nhìn lướt ra ngoài nhà, cảm thấy cái thời tiết này căn bản không thể đi ra ngoài mà.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua.
Cây đại thụ ở ven đường cỡ mấy người mới có thể ôm hết ầm ầm ngã xuống, không chỉ làm người đi bộ bị thương, mà còn đè bẹp các xe cộ khác nữa.
“Đáng sợ thế.” Tô Hàn lẩm bẩm.
Lời còn chưa dứt, cây cột điện ven đường lảo đảo muốn ngã, ngay sau đó lập tức bị gió cuốn bay.
Đúng lúc này, có người gõ cửa nói: “Là tôi, tới thu tiền thuê nhà đây.”
Tô Hàn không nghi ngờ, đi ra mở cửa.
Ai ngờ mới lộ ra một kẽ hở, thì có người một cước đá văng cửa ra.
Đồng thời nhà môi giới bị đẩy té xuống đất..
Tô Hàn nhanh chóng lùi lại cũng không bị thương.
Cô tỉnh bơ quan sát đám người phía trước, người đến là bốn tên trung niên, trên người tên nào cũng có vũ khí, không khỏi trầm mặt xuống, lạnh giọng hỏi “Ý gì đây?”
Cầm đầu là một tên đầu trọc, lúc này khẽ cười, dùng giọng điệu bình thản nói “Nghe nói ở đây dùng đồ ăn trả tiền thuê nhà, cho nên đặc biệt tới đây để cướp.”
Tô Hàn nhíu mày suy nghĩ, tính sai rồi.
Nếu số lượng ít hơn, chỉ có hai người thôi thì cô có thể cố gắng đánh một trận.
Nếu hai bên cách biệt hơn cô có thể thả diều, tốt xấu đến đâu cũng có thể bỏ chạy.
Nhưng hiện tại cô đang mắc kẹt trong phòng, không tránh đi đâu được!
Tô Hàn tức giận trừng mắt nhìn nhà môi giới, oán hận tự dưng hắn mang người tới đây, nhưng cô cũng biết cả hai cũng chả có giao tình gì cả.
Kiếm gác trên cổ, chẳng lẽ nhà môi giới còn không thể không nghe lời sao?
“Động tác nhanh một chút đi, mang đồ ăn đồ uống giao ra đây.” Một tên nghịch dao găm trong tay, gấp giọng thúc giục.
Tô Hàn cúi đầu không nói gì, vừa như là đang do dự vừa như là cân nhắc thiệt hơn.
Tên kia lập tức nổi giận, vừa chửi bới vừa tiến lại gần “Mặt mày xấu hổ phải không? Phải rạch mặt mày hai nhát mới biết lợi hai của nó như thế nào đúng không?”
Khi giữa hai người chỉ còn cách nhau cỡ một người, Tô Hàn dùng tay trái mạnh mẽ nắm lấy cổ tay người kia, tay phải nhanh chóng giật lấy con dao găm.
Trong nháy mắt vũ khí của tên kia đã bị lấy đi, bản thân hắn còn trở thành con tin.
“Mẹ nó!” Cũng không biết ai mắng, ba tên còn lại liền móc vũ khí ra tựa hồ muốn đánh nhau.
Nhà môi giới bị doạ, vội vàng né sang bên cạnh.
Khi cả hai bên đang giằng co, tên cầm kiếm dài bỗng nhiên hét lên một tiếng hự, mọi người quay lại nhìn phát hiện đã là hai mặt thụ địch.
Không biết từ khi nào có một người đàn ông cầm gậy bóng chày đứng đằng sau bọn họ.
“Nhóc con, không liên quan đến mày, đừng có xen vào chuyện của người khác.” Giọng tên đầu trọc đầy uy hiếp.
Chung Duệ nhàn rỗi nói “Xử lý xong 501 không phải đến phiên 502 sao? Tôi cũng không có ngu, làm sao bây giờ đi được.”
Lời lẽ hết sức có lý.
Tên đầu trọc xách theo cục gạch, khí thế hung hăng nói “2vs3, đối phương còn có một nữ, sợ cái lìn gì! Lên!”
Tên cầm kiếm dài giơ lên muốn chém nhưng Chung Duệ nhanh tay quơ gậy bóng chày đập vào cổ tay đối phương trước, đầu gối và các khớp xương khác.
Gã cầm kiếm dài lập tức quỳ xuống.
Thanh niên tóc vàng cầm dao bếp, không chút do dự chém về phía Tô Hàn.
Tô Hàn hung hăng lôi con tin đến trước mặt, y như bắt hắn gánh vác trách nhiệm che chắn nặng nề.
Mắt thấy con dao bếp mém chút nữa chém vào người đồng bọn, tên tóc vàng sợ hết hồn vội vàng thu tay lại.
Con tin cũng giật mình đổ mồ hôi lạnh.
Tô Hàn mang theo tấm khiên sống tiến lên một bước lớn, không chút do dự dùng dao găm đâm vào cổ tay tên tóc vàng.
Ngay lập tức máu chảy như suối, tóc vàng ngã ngồi xuống đất.
Đầu trọc cau mày, hoàn toàn không ngờ đồng bọn không chịu nổi một kích.
Mí mắt con tin không ngừng giật giật, trong lòng hét con bé này quá dũng mãnh, nguy hiểm vcl! Hắn không nhịn được giãy giụa, cố gắng trốn thoát.
Tô Hàn nhanh chóng quả quyết đâm dao găm vào bụng con tin, sau đó rút ra.
Vì vậy lại có thêm một người chậm rãi ngã xuống.
“Cần gì phải tuyệt tình như thế?” Đầu trọc hít sâu một hơi, cứng rắn thay đổi khẩu khí.
Không có cách nào khác, đội bốn người bây giờ đã có ba ngã xuống, rõ ràng là đánh không lại.
“Ngay lúc này nếu mấy người chiếm thế thượng phong chắc còn tuyệt tình hơn tôi nữa.” Tô Hàn lạnh mặt, bất động nói “Khi tính mạng bị đe dọa tất cả những gì tôi nghĩ đến là làm sao để sống sót.
Còn đối với kẻ tấn công sẽ xảy ra chuyện gì, nó không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi.”
Hoặc là nói, chả thèm quan tâm tới.
Đầu trọc cứng họng.
“Đánh không lại bắt đầu giảng đạo lý, đừng có trưng bộ dạng đó ra chứ.” Chung Duệ cũng không quan tâm.
Đá phải tường sắt rồi! Đầu trọc nhanh chóng ý thức được đại sự không ổn rồi.
“Còn lại mỗi mày thôi.” Tô Hàn hết sức lạnh lùng, nắm ngược dao găm từng bước ép sát.
Đầu trọc quyết định thật nhanh phóng ra ngoài cửa.
Chung Duệ không chút do dự quơ gậy bóng chày đập mạnh vào khuỷu tay của đối phương, ngay đó đó tấn công vào đầu gối.
Đầu trọc vốn là cứng rắn chịu đòn tông cửa xông ra ngoài, ai ngờ ăn hai phát trực tiếp nằm xuống, căn bản không thể bò dậy nổi.
Chung Duệ ung dung bày tỏ “Những người này trông rất dọa người nhưng thật ra rất dễ đối phó.”
“Chỉ dễ đối phó đối với anh thôi.” Miệng nhà môi giới lầm bầm, âm thanh nhỏ đến độ không nghe thấy được.
Tốt xấu gì cũng là bạn đồng hành cùng nhau chiến đấu, lúc này nhìn Chung Duệ không hiểu sao thuận mắt hơn nhiều.
Cơ mà nhìn lướt qua mặt đất, Tô Hàn có chút khổ não “Mấy tên này xử lý như thế nào đây?”
Nhà môi giới run rẩy đứng lên, chủ động nói “Có thể đưa bọn họ đến đồn cảnh sát.”
Tô Hàn ngẩn ra, đồn cảnh sát? Trong phó bản cũng có sao?
Chung Duệ thân thiết choàng qua cổ nhà môi giới, thật ra trên tay âm thầm dùng sức “Chúng tôi cứu cậu, cậu không có gì để nói sao?”
Tô Hàn lạnh mặt chen vào “Dám đem cướp đến phòng của tôi tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu.”
“Tui cũng không có cách nào….” Vẻ mặt nhà môi giới đau khổ nói “Không thì, không thì miễn một tháng tiền nha, cô thấy có được không?”
Tô Hàn nhướng mày, khá là tò mò “Cậu là người môi giới trung gian, làm chủ được à?”
Nhà môi giới nhìn trần nhà “Tui tên Thái Thịnh, thật ra nhà đều là của tui hết, không phải trung gian….”
Tô Hàn nhất thời không nói nên lời.
Cô nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt tên này khẳng định là mình là nhà môi giới, nguyên lai là đang gạt người?
“Nói mình là chủ nhà thì quá phiền.
Nói là trung gian thì người thuê sẽ không trả giá.” Thái Thịnh giải thích thêm.
“Đãi ngộ hai chúng tôi như nhau?” Tô Hàn cố ý tỏ ra bất mãn.
Thái Thịnh vô cùng thức thời chủ động bày tỏ “Cho cô nhiều hơn 5 gói mì coi như là lời xin lỗi.”
“Cái này còn được.” Tô Hàn hài lòng cười.
Ngay sau đó Thái Thịnh và Chung Duệ phối hợp đem đám cướp kia đi đồn cảnh sát, Tô Hàn ở lại thu dọn tàn cuộc.
Thật lâu sau căn phòng cuối cùng cũng trở lại hình dáng ban đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi không nhớ là thời kỳ nào, lương thực dự trữ của đồn cảnh sát không đủ, họ chỉ giải quyết cho những tù nhân bị tử hình, còn những người khác thì không quan tâm..