Thẩm Tiêu đóng cửa lại và nói với họ: “Thức ăn mà tôi làm ra là độc nhất trong làng này.” Điều này cô đã xem qua trước kia, trong làng không có nhà thứ hai bán thức ăn, chỉ có lang trung bán thuốc hồi huyết: “Tôi có thể đưa hết những thứ này cho hai người bán, bán được bao nhiêu thì dựa vào bản lĩnh của hai người, mười phần trăm trong đó là thù lao của hai người.”Cô không biết đồ mà mình làm ra trước mắt có thể bán được bao nhiêu, nhưng mà bây giờ là thời kì đầu của trò chơi, hơn nữa nếu như không có giá trị thì hai người này cũng sẽ không đến đây. Cho nên cô quyết định thử trước, thứ nhất là xem thử phản ứng thị trường, thứ hai là xem thử phẩm chất của hai người này.
Cô là thị trường người bán, nếu như phẩm chất đối phương không ổn, cô có thể đổi bất cứ lúc nào. Điều kiện trước hết là chỉ cần hàng của cô tốt. Nhưng hàng tốt cũng cần thu nhập. Đây là một quy trình tuần hoàn, cô phải bán hàng và mua nguyên liệu chất lượng cao cùng một lúc. Cô cần một người nào đó để giúp cô hoàn thành quá trình này. Còn bây giờ, để ai làm cũng thế thôi, vậy tại sao không để hai người có thái độ tích cực nhất thử sức chứ.
“Hả?” Vậy mà còn có thể như thế.
Nhìn nụ cười của NPC trước mặt, hai anh em Thu Nhĩ gào thét trong lòng, NPC thông minh này cũng thông minh quá đi, họ cứ cảm giác người đối diện là người sống.
Sau một hồi chấn động, Thu Nhĩ Trư Mao phản ứng lại trước: “Không thành vấn đề. Cho hỏi bây giờ cô có thể bán ra bao nhiêu?”
“Thịt thỏ của tôi không đủ nữa rồi.” Thẩm Tiêu nói.
“Chúng tôi mua giúp cô.”
“Thế thì đợi tin tốt của hai người.”
Sau khi hai anh em rời khỏi nhà gỗ, đối diện với một đám người chơi khác đến nghe ngóng tình hình, Thu Nhĩ Trư Mao vừa đẩy, nói không có gì, vừa kéo Cẩu Mao nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Cho đến khi hai người đi đến nơi không có người, Thu Nhĩ Trư Mao mới nói: “Cẩu Mao, tôi nghi ngờ NPC này có thể không phải là NPC thông minh.”
Thu Nhĩ Cẩu Mao chấn động, nói: “Không lẽ cô ấy là người chơi?”
“Cậu nghĩ cái gì thế.” Thu Nhĩ Trư Mao vỗ đầu anh ta một cái: “Cậu có nghe qua NPC nhân công càng cao cấp hơn cả NPC thông minh chưa?”
…
NPC nhân công, Thu Nhĩ Cẩu Mao có nghe qua. Giống như trò chơi máy tính trước kia, sẽ có GM chuyên biệt xử lý BUG, nhưng kiểu NPC nhân công này về cơ bản đều là nhân viên bên phía chính phủ, có nhu cầu mới xuất hiện một lát.
“Ban đầu, khi “Thần Ma Lục” tuyên truyền, từng có tiếng là có nguyên tố NPC nhân công gia nhập, cung cấp cho người chơi trải nghiệm chân thực nhất. Loại NPC nhân công này bình thường sẽ xuất hiện ở nơi có liên quan đến tình tiết quan trọng, chỉ với cử động nhỏ của người chơi cũng có thể mang lại nhiều tiến triển tình tiết khác nhau.
Mà bây giờ, một NPC trông giống như một NPC nhân công xuất hiện trong Tân Thủ Thôn, điều này khiến tôi không thể không nghĩ nhiều.” Thu Nhĩ Trư Mao nói: “Ví dụ, tôi nói là ví dụ, cô ấy thật sự là NPC nhân công thì tôi không nói trăm phần trăm, nhưng ít nhất có thể xác định được chín mươi chín phần trăm, trên người cô ấy có ẩn chứa nhiệm vụ lớn.”
Thu Nhĩ Cẩu Mao nuốt ngụm nước bọt, Trư Mao từ trước đến nay là quân sư trong ký túc xá, hơn nữa lời nói của anh ta cũng rất có lý: “Thế tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
“Đi tạo thiện cảm với cô ấy.” Thu Nhĩ Trư Mao nói: “Kiểu nhiệm vụ ẩn này bình thường sẽ có điều kiện tiên quyết, chúng ta từ từ tạo thiện cảm với cô ấy, sau đó moi móc từng thông tin. Đến lúc cần thiết.” Anh ta nén đau nói: “Hi sinh nam sắc của cậu cũng không phải không được.”
Thu Nhĩ Cẩu Mao: “…”
“Khụ khụ, đùa thôi. Bây giờ chúng ta đi thu thịt thỏ trước đi.” Thu Nhĩ Trư Mao nói: “Nhưng hai chúng ta vừa mới đi ra chỗ của NPC, có lẽ đã bị người khác nhắm rồi. Tôi đi liên lạc với Kê Mao, bảo cậu ta đi thu, chúng ta đi luyện cấp.”
Bọn họ thu thì động tĩnh quá lớn, đến lúc đó giá cả tăng lên thì hại họ rồi. Để Kê Mao chưa lộ mặt bao giờ đi thì thích hợp hơn.
Nói làm là làm, ba anh em họ bàn bạc xong thì hai người gửi tiền cho Kê Mao, sau đó ra ngoài nâng cấp.
Nhưng cho dù bây giờ giá của thịt thỏ rẻ hời, nhưng tiền trên người ba người họ vẫn có hạn, muốn mua số lượng lớn thì có chút bất khả kháng. Thu Nhĩ Cẩu Mao nhớ đến người thương nhân lúc trước nói với anh ta là cho dù anh ta bán trang bị gì thì người đó đều mua, vì thế anh ta thử liên hệ với người thương nhân đó, hỏi anh ta có cần nữa không.
Người thương nhân đó chính là người chuyên môn làm công việc mua đi bán lại. Vừa nghe thấy là thức ăn có thuộc tính cộng, anh ta lập tức bày tỏ muốn mua hết.
Còn về giá tiền thì có Thu Nhĩ Trư Mao tranh luận với anh ta, cuối cùng bán giá với giá 10 đồng một phần, hơn nữa người thương nhân mua đi bán lại còn trả trước tiền cho 30 phần thức ăn, làm tiền đặt cọc.
Trong phút chốc, 300 đồng được chuyển vào tài khoản, ba anh em Thu Nhĩ Cẩu Mao đều rất kích động, tốc độ thu thịt thỏ cũng nhanh hơn nhiều.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Thẩm Tiêu đợi trong nhà gỗ, nhận được 200 phần thịt thỏ. Hơn nữa Thu Nhĩ Trư Mao cũng nói chuyện nhận được 300 đồng tiền đặt cọc cho cô biết, Thẩm Tiêu gật đầu: “Làm rất tốt. Anh đi mua giúp tôi một đôi thiết giản. Tiền thì thấy trong tiền đặt cọc, số tiền còn lại có thể tiếp tục đi mua thịt thỏ.”
(Giản ( 锏): là một thứ vũ khí trong thập bát ban võ nghệ. Giản theo như gốc tích ban đầu là một cây roi bằng tre hoặc cành gỗ, có chiều dài khoảng 60-70 cm. Về sau thì người ta còn dùng giản làm bằng kim loại. Trong võ thuật, người ta dùng độc giản (một que giản) hoặc song giản (2 que giản), thường thì song giản được sử dụng nhiều hơn. Song giản thường nguy hiểm hơn trường côn rất nhiều, nó lại linh động không kém gì đoản côn.)
“Được.” Nhận được sự chấp thuận của NPC, Thu Nhĩ Trư Mao với hai người còn lại liền hăng hái: “Thế khi nào chúng tôi có thể giao dịch món ăn này với người ta?”
“Một tiếng sau quay lại lấy.”
“Được.”
Vài phút sau, Thẩm Tiêu cầm thanh song giản mà Thu Nhĩ Cẩu Mao mang đến. Nhưng thanh giản này làm có chút hoa hòe sặc sỡ, bề mặt có quá nhiều nét chạm khắc, Thẩm Tiêu xem một vòng, rồi lấy thanh kiếm cổ ra, sau đó cạo sạch hoa văn trên bề mặt, hai cái chày bình thường đã ra đời như thế.
Động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng, nhưng ba anh em Thu Nhĩ Cẩu Mao nhìn mà há hốc mồm.
Thần khí! Cho dù không phải thần khí, cũng là vũ khí màu tím, thứ đồ tốt đấy!
Một NPC bình thường như vậy mà trong tay lại có thứ đồ tốt như thế này, đây liệu có phải là vật phẩm cuối cùng được thưởng của nhiệm vụ ẩn không?
Nhìn ba người suýt nữa chảy nước bọt ra ngoài miệng, Thẩm Tiêu nói: “Tôi phải làm việc rồi.”
“Ồ ồ.” Ba người kia định thần lại, lui ra ngoài nhà gỗ.
Nhìn cánh cửa bị đóng lại, Thu Nhĩ Cẩu Mao nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ tôi có chút tin vào suy đoán của cậu rồi.”
Thu Nhĩ Kê Mao mới gia nhập vào, vẫn có chút không hiểu tình hình: “Suy đoán gì thế?”
Thu Nhĩ Trư Mao nói cho Thu Nhĩ Kê Mao nghe đại khái về chuyện mà lúc trước anh ta nghi ngờ Thẩm Tiêu là NPC nhân công, Thu Nhĩ Kê Mao không nói gì mà c.ởi quần áo ra: “Người anh em, tôi sẵn lòng hi sinh nam sắc, hãy tha hồ bán tôi đi!”
“…” Hai người còn lại giơ ngón giữa lên với anh ta: “Đồ không biết xấu hổ!”
…
Trong nhà gỗ, Thẩm Tiêu có hai cái chày, nhưng cũng không nhẹ nhàng hơn được bao nhiêu, bởi vì trước mặt có hai trăm phần thịt thỏ đang đợi cô xử lý.
Một phần thịt thỏ không có trọng lượng bao nhiêu, cô có thể đập dập mấy phần cùng một lần, nhưng cho dù như thế, hai trăm phần cũng vẫn cần rất nhiều thời gian.
Chày đánh vào da thịt đàn hồi, cô duy trì tiết tấu như lúc ban đầu, trong một hơi thở thì đập hai lần. Sau khi đập được khoảng mười phút, cánh tay của cô bắt đầu cảm thấy đau nhức, và tiết tấu dần dần chậm lại. Nhưng cô biết rằng mình không thể dừng lại vào lúc này, nếu không làm ngay một lần sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kết cấu của miếng thịt.
Nghiến răng miễn cưỡng đập dập thịt thỏ, lúc này đột nhiên cô cảm thấy cánh tay rất nhẹ nhàng, tiếp theo cô nhận được lời nhắc của hệ thống: Chúc mừng bạn đã lĩnh hội được kỹ năng “Trăm luyện nghìn chuỳ”, Sức mạnh 3.
“… Thế này cũng được?” Thẩm Tiêu vung cánh tay lên, cảm giác đau nhức lúc nãy đã không còn nữa, cô cảm giác cô có thể đập thêm 20 cân thịt nữa.
Bởi vì đã lĩnh hội được kỹ năng mới, lần đập thịt tiếp theo của Thẩm Tiêu dễ dàng hơn rất nhiều. Tốc độ không chỉ tăng lên mà tiết tấu cũng tốt hơn. Hậu quả trực tiếp của trạng thái này là chất lượng của món bánh thịt thỏ giòn mà cô dán ở chảo thứ hai đã được nâng cấp, từ màu trắng thành màu xanh.
Tên: Bánh thịt thỏ giòn
Phẩm chất: Xanh
Giới thiệu: Thức ăn có chút mới lạ
Tác dụng: Hồi phục 200 điểm khí huyết trong 2 phút, lực tấn công 4 (duy trì 30 phút)
Hiệu quả hồi phục phía trước vẫn không đổi, nhưng lực tấn công đã tăng lên gấp đôi, tóm lại, đây là một chuyện tốt.
Một tiếng sau, lúc cô mang hai trăm phần thức ăn làm xong đưa cho Thu Nhĩ Trư Mao, Thu Nhĩ Trư Mao cũng phát hiện ra phẩm chất của một trăm phần sau đó đã thay đổi.
Anh ta liế.m liế.m môi, mở khung trò chuyện với người thương nhân mua đi bán lại: “Anh Vương, có thể anh phải tăng giá rồi.”
Người thương nhân bên đó nhìn thấy tin thì có chút không vui: “Người anh em, câu đột ngột tăng giá như vậy không tốt nhỉ. Tiền đặt cọc tôi đã trả rồi, cậu tăng giá lên nữa, thế này tôi không có cách nào bàn giao được.”
Thu Nhĩ Trư Mao cũng không nói gì nhiều, trực tiếp dán bánh thịt thỏ giòn có phẩm chất màu xanh cho anh ta.
Người thương nhân bên đó im lặng một lúc rồi nói: “Người anh em, thu phí như thế nào, cậu nói đi, tôi tăng giá!”
Lực tấn công 4 không đơn giản như lực tấn công 2. Bạn uống thuốc lực tấn công 2, tốc độ có thể sẽ tăng gấp đôi, còn thuốc tấn công 4, thì gấp đôi thêm lần nữa. Cho dù bạn có uống nhiều thuốc tấn công 2 thì cũng vẫn là 2, mãi mãi cũng không đạt được đến tốc độ như tấn công 4.
Phía sau đó là sự đọ sức của thời gian.
Những người chơi bị thu hút bởi game online, chỉ riêng ngày đầu tiên bắt đầu, con số đã đầy mười nghìn dòng, còn có vô số người muốn vào nhưng không vào được.
Có người chơi, cũng có nghĩa là có lợi ích. Với lượng người chơi khổng lồ như vậy, chỉ cần họ có thể lao lên cấp độ đầu tiên của cấp độ, họ nhất định là người ăn thịt đầu tiên. Ví dụ như trang bị bảng trắng cấp 5, trước mắt chợ đen có người đã đưa ra giá đến hơn chục nghìn rồi, trước mắt vẫn ở trạng thái có tiền cũng không có hàng để mua. Chưa kể đến những bộ trang bị màu xanh lá cây, xanh lam và thậm chí màu tím có chất lượng cao hơn ở phía sau.
Cho nên, phần thức ăn này một khi đưa ra thị thường, ắt phải có không ít người chịu mua với giá cao. Lợi nhuận trong quá trình này được bao nhiêu, đến lúc đó xem phương pháp của họ thôi.
Thu Nhĩ Trư Mao bên kia chỉ là một sinh viên đại học, không có sự hiểu biết triệt để về thị trường như người thương nhân mua đi bán lại này, anh ta lo giá mình đưa ra sẽ thấp, nên dứt khoát để đối phương ra giá: “Anh Vương, anh cho con số đi.”
“Gấp đôi, như thế nào?”
“Gấp đôi?” Trong lòng Thu Nhĩ Trư Mao lập tức thót lên, nhưng rất nhanh anh ta đã kìm nén lại, nói: “Anh Vương, anh cũng biết đây không phải là chuyện 2 2. Bọn tôi tìm anh, cũng là không muốn kéo dài lâu, nhưng quả thực không được thì chúng tôi tự đi bán cũng không phải là không được.”
“Lần cuối, 30 đồng một phần.” Người thương nhân biết bây giờ là thị trường người mua, anh ta cũng nên kiếm ít lại chút: “Nếu thêm nữa thì thật sự không còn, dù sao thì tôi cũng phải kiếm chút đúng không.”
30 đồng một phần cũng đạt đến mong đợi trong lòng của Thu Nhĩ Trư Mao rồi, anh ta lại thăm dò vài câu, thấy người thương nhân không thêm được nữa, anh ta mới đồng ý bán với giá này: “Nhưng mong là Thẩm Tiêu sẽ hài lòng với giá này.”
Sau khi Thẩm Tiêu biết được giá thì cô cũng khá hài lòng.
Thịt thỏ được mua vào với giá 1 đồng 10 phần, tức là 1 phần thịt thỏ mới 0,1 đồng. Và để có 100 chiếc bánh thịt thỏ giòn thì nguyên liệu cần có cũng chỉ cần 10 phần thịt thỏ. Đó chính là giá thành 1 đồng, và giá bán cuối cùng là 1000 đồng và 3000 đồng. Gần một ngàn lần lợi nhuận ở giữa.
Chả trách phù sư nói đây là chiến trường quét tích phân.
“Người thu mua thức ăn nói, tiền trong tay không đủ, đang gom góp.” Thu Nhĩ Trư Mao nói với Thẩm Tiêu: “Tiền thì có thể sẽ đưa đến muộn một chút, nhưng tóm lại nhất định sẽ đưa đến trước khi máy chủ đóng.”
3700 có vẻ không nhiều, nhưng bây giờ mới bắt đầu được vài giờ, túi tiền của mọi người đều trống rỗng, vẫn phải cố gắng rất nhiều mới có thể gom được nhiều như vậy cùng một lúc.
Thẩm Tiêu chú ý đến những người mà anh ta nói “máy chủ đóng”, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp lại một tiếng: “Được.” Sau đó quay về phòng bếp tiếp tục làm bánh thịt thỏ giòn.