Edit: Kazuo96
Lý Hàn Uy không nói lời nào, bế Cố Phi bước vào phòng tắm, hắn âm trầm bắt đầu tẩy rửa cơ thể Cố Phi, ở trong đầu hắn bây giờ toàn những câu nói của Cố Phi nói lúc nãy, sự ôn nhu của hắn vĩnh viễn không bao giờ có thể so sánh với Chu Lẫm.
Động tác của Lý Hàn Uy rất nhẹ nhàng, nhìn thấy làn da trắng nõn xinh đẹp của Cố Phi đầy dấu vết bị chính mình ngược đãi, đôi mắt đen láy của hắn càng trở nên phức tạp.
“Về sau sẽ không ép cậu làm chuyện này nữa.” Lý Hàn Uy đột nhiên nói.
Cố Phi im lặng, cho dù có bị giết, cậu cũng sẽ không tin lời nói của Lý Hàn Uy nữa.
Tắm rửa xong, Lý Hàn Uy bế Cố Phi lên giường, đem đống đồ chơi trên giường ném xuống đất, giải thích: “Ban đầu tôi không có ý định dùng những thứ này lên người cậu.”
Cố Phi muốn bật cười, Lý Hàn Uy tại sao phải tự mình giải thích, chẳng phải việc gì cũng đã làm rồi sao?
“Chắc cậu vẫn chưa ăn trưa, cấp bậc của khách sạn này quá thấp, tôi đã nhờ người đến nơi khác mua, đồ ăn sẽ sớm được giao đến.” Lý Hàn Uy vừa mặc quần áo cho Cố Phi vừa nói.
Cố Phi khó chịu, cậu đau thắt lưng, chứ không bị liệt, việc mặc quần áo không cần Lý Hàn Uy phải động tay.
Cố Phi vừa định tiếp nhận quần áo, liền nhìn thấy Lý Hàn Uy vốn đang bình tĩnh, đột nhiên cau mày, Cố Phi lo lắng Lý Hàn Uy sẽ làm ra chuyện gì quyết liệt với mình, lập tức thu tay lại, lúc này Lý Hàn Uy mới lộ ra vẻ hài lòng, tiếp tục giúp Cố Phi mặc quần áo.
Sau khi mặc xong, Lý Hàn Uy cười nhẹ vuốt tóc Cố Phi, nói ra một câu khiến Cố Phi suýt nữa ngã xuống đất: “Có phải vừa nãy tôi rất ôn nhu không?”
Khóe miệng Cố Phi giật giật vài cái, nguyên lai Lý Hàn Uy giúp cậu mặc quần áo là để chứng minh điều này, hắn nhất định có bệnh!
Thuộc hạ của hắn nhanh chóng mang những thứ Lý Hàn Uy đã yêu cầu ra, trong trạng thái không nói nên lời của Cố Phi, hắn chỉ yêu cầu thuộc hạ của mình đặt một chiếc bàn tinh xảo, phủ khăn trải bàn màu đỏ, bên trên để đầy món Tây được bày trí tinh xảo, giữa cái bàn đặt một cây nến.
Sau khi trang trí xong, Lý Hàn Uy hận không thể đuổi người của mình đi, nhìn căn phòng sáng sủa, Lý Hàn Uy suy nghĩ một lúc, đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại, đồng thời tắt tất cả đèn trong phòng, cuối cùng mới hài lòng vỗ tay, đem bật lửa thắp nến, trong nháy mắt, cả bàn bừng sáng với ánh sáng vô cùng ấm áp. Lý Hàn rất vui vẻ nhìn kiệt tác của mình, lại quay đầu nhìn Cố Phi đang ngồi trên giường không nói nên lời, cười nói: “Còn không mau ngồi xuống”.
Cố Phi thật sự rất hỗn loạn, Lý Hàn Uy đang lên cơn gì đây.
Ngồi đối diện Lý Hàn Uy, Cố Phi nhìn cách bố trí trước mắt, tiếp tục bối rối.
“Cậu không muốn nói gì sao?” Lý Hàn Uy đứng dậy rót cho Cố Phi một ly rượu vang đỏ, vẻ mặt ‘thụ sủng nhược kinh’ nhìn Cố Phi, hắn cảm thấy rất kích động, nghĩ tới người đàn ông trước mặt chắc hẳn đã cảm động.
Cố Phi dừng một chút, nhìn ngọn nến đang cháy trên bàn, chậm rãi nói: “Trong phòng ngủ thắp nến rất dễ bắt lửa.”
“…”
“Phòng rất nhỏ, bây giờ lại bị che kín, luồng khí…”
Lý Hàn Uy đột nhiên đập bàn, trên trán nổi gân xanh: “Cậu tin hay không thì tùy, tôi lập tức đốt khách sạn này!”
“…”
Cố Phi im lặng, thái độ của người đàn ông này thay đổi còn nhanh hơn lật bánh tráng, thà rằng hắn không nói gì còn tốt hơn.
“Rượu này là…, uống vào…, tại sao cậu không trả lời…, cậu có nghe tôi nói không?” Cuối cùng, Lý Hàn Phong đột nhiên đứng dậy đập bàn mạnh hơn, hét lên: “Cậu con mẹ nó bị điếc hả, nói chuyện với cậu như đang nói với kẻ câm vậy.”
Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Cố Phi, Lý Hàn Uy sửng sốt một lát, như chợt nhớ ra điều gì, tức giận ngồi xuống, cố gắng bình tĩnh nói: “Người khác hỏi mà không trả lời là rất thô lỗ.”
Đối mặt với trạng thái mềm yếu của Lý Hàn Uy, Cố Phi mất một lúc lâu mới định thần lại: “Tôi say rượu vang đỏ, chỉ có thể uống một chút bia hoặc rượu.”
“Say rượu vang đỏ?” Lý Hàn Uy nghi hoặc, “Làm sao có người có thể say rượu vang đỏ?”
“Tôi nhiều nhất chỉ có thể uống một ly, mà ly rượu vang đỏ này nhiều quá.” Cố Phi nhìn chiếc cốc to gấp đôi bình thường, có chút lo lắng nói.
“Khi say cậu trông như thế nào?” Lý Hàn Uy đột nhiên dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Cố Phi thanh tú.
Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Lý Hàn Uy, Cố Phi đột nhiên có dự cảm không tốt, “Say rượu đương nhiên sẽ bất tỉnh. Chứ anh nghĩ tôi như thế nào?”
“Vậy cậu còn lo lắng cái gì? Uống say thì ngủ ở chỗ này, tôi mới cùng cậu làm chuyện đó mấy lần, giờ không có tinh thần lột s@ch cậu” Lý Hàn Uy nhàn nhạt nói.
Cố Phi thật muốn dùng dao nĩa trong tay hướng Lý Hàn Uy đâm một nhát, người đàn ông này sao có thể bình tĩnh phát ra những câu vô sỉ như vậy chứ?
“Tôi không muốn uống, tôi có thể rót chút nước lọc được không?” Cố Phi nhỏ giọng nói.
“Nếu cậu còn dám nói ra điều gì làm mất hứng nữa, có tin không tôi ngay lập tức… Ách… không có gì. Loại rượu này rất nhẹ, không có say. Uống hai ba ly cũng không thành vấn đề, khi nào cảm thấy say thì ngừng lại, tôi sẽ không ép buộc cậu đâu.”
Cố Phi không dám nói thêm gì nữa, mông vẫn còn đau nhức, trạng thái có thể thay đổi bất cứ lúc nào của Lý Hàn Uy luôn khiến Cố Phi cảm thấy bất an. Thế là cậu cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên nhấp một ngụm.
Lý Hàn UY cười vui vẻ, lại đứng dậy rót phần Cố Phi đã uống, sau đó rất lịch sự đặt một miếng bào ngư lên đ ĩa của Cố Phi.
Dưới ánh mắt rực lửa của Lý Hàn Uy, Cố Phi lúng túng cắt một miếng bỏ vào miệng.
“Mùi vị thế nào?” Lý Hàn Uy đầy mong đợi nhìn Cố Phi.
Cũng đâu phải là do ngươi ăn, tại sao lại phấn khích như vậy? Cố Phi thầm nghĩ trong lòng, nhưng không dám nói ra.
“Ngon lắm.” Cố Phi không ngẩng đầu lên trả lời.
Lý Hàn Uy càng cười nhiều hơn, đột nhiên vươn đầu về phía trước, “Vậy cậu cũng gắp cho tôi nếm thử”.
“…”
Lý Hàn Vi dưới ânh nến, khuôn mặt tuấn tú mạnh mẽ, đôi mắt đen thường thường nham hiểm nhảy lên tình ý, trìu mến nhìn Cố Phi.
Cố Phi dùng nĩa gắp một miếng bào ngư nhỏ, chậm rãi đưa cho hắn, bởi vì yêu cầu của hắn là muốn cậu đút cho Lý Hàn Uy, thật là… ghê tởm.
Đừng nói Lý Hàn Uy, cậu ngoại trừ Chu Lẫm, đối với ai cũng không muốn làm.
Lý Hàn Uy vẻ mặt xấu hổ dừng lại trước mặt Cố Phi, lửa giận trong mắt lại bắt đầu dâng lên, nhưng hắn đã dùng hết sức lực đè nén.
“Muốn tôi đếm đến ba sao?” Lý Hàn Uy cười xấu xa.
Cố Phi nghe vậy, lập tức giơ tay lên, sau đó chậm rãi đưa thức ăn đưa tới miệng Lý Hàn Uy.
“Giờ mới chịu ngoan ngoãn sao!” Lý Hàn Uy hài lòng mở miệng, hớp một ngụm đồ ăn, Cố Phi hận không thể nhét luôn cái nĩa vào bên trong.
Lý Hàn Uy dường như rất muốn thể hiện sự quan tâm và dịu dàng của mình, Cố Phi còn chưa ăn xong đồ ăn trên đ ĩa, Lý Hàn Uy lập tức gắp thêm cho cậu, ly rượu vang đỏ trước mặt Cố Phi tựa hồ không bao giờ uống hết.
“Tôi không thể…uống nữa, tôi hơi… chóng mặt…” Khuôn mặt trắng nõn của Cố Phi đỏ bừng, đôi mắt mờ ảo nhìn rất quyến rũ, khiến Lý Hàn Uy nhìn đến thất thần.
“Vậy tôi không rót nữa, cậu uống cạn ly này là được.” Lý Hàn Uy nhẹ nhàng nói, ý tứ sâu xa.
Cố Phi tựa hồ là đã say, cậu ngoan ngoãn gật đầu, còn cầm ly rượu vang đỏ mà Lý Hàn Uy vừa rót ra, một ngụm uống hết.