Edit: Kazuo
Trên boong tàu mờ ảo, Lý Hàn Phong ôm eo Chu Lẫm nhẹ nhàng chuyển động, trên gương mặt hiện lên vẻ hạnh phúc, giống như đang che chở bảo vật, đầu nhẹ nhàng tựa vào trên trán Chu Lẫm, ánh mắt nhu hòa.
Chu Lẫm hơi cúi đầu, cố ý tránh né ánh mắt của Lý Hàn Phong, nhưng bất tri bất giác khuôn mặt cậu vẫn đỏ bừng. Trong vòng tay đang ôm mình, cảm giác ấm áp truyền thẳng đến trán Chu Lẫm.
Thật lâu sau, Chu Lẫm rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu lên án, “Tại sao không phải là tôi ôm eo của anh khiêu vũ?” Đây là lần đầu tiên Chu Lẫm bị người khác ôm eo nhảy, trong khi các bữa tiệc trước đây, Chu Lẫm luôn bị đám nữ nhân tranh giành làm bạn nhảy, còn những việc bị ôm, tất nhiên là việc của đám nữ nhân đó.
Lý Hàn Phong hôn lên tóc Chu Lẫm cười nhẹ nói, “Bởi vì tôi cao hơn em.”
Chu Lẫm: “…”
Con tàu du lịch lấp lánh dường như đã sớm cùng boong tàu ngăn cách. Khoảng khắc tốt đẹp này khiến mọi người không muốn nghĩ về những bước ngoặt sẽ gặp phải trong tương lai.
Lý Hàn Phong hôn môi Chu Lẫm, Chu Lẫm đặt tay lên eo Lý Hàn Phong, môi lưỡi quấn lấy nhau như đang hưởng thụ khoảng khắc tuyệt vời này.
“Bảo bối, tôi muốn nghe em gọi tôi một tiếng lão công!” Lý Hàn Phong siết chặt cánh tay, đem ngực của mình mà Chu Lẫm dán chặt vào nhau, cười nhẹ nói.
“Không.” Chu Lẫm không chút do dự đáp: “Tôi là nam nhân, chỉ có người biết nấu ăn mới nên làm vợ.”
“Nhưng tôi thực sự muốn nghe, làm sao bây giờ?” Nụ cười của Lý Hàn Phong ngày càng rõ hơn, trêu chọc Chu Lẫm nhất định là một lạc thú lớn đối với hắn. Bởi vì tên ngốc này luôn có thể bị lừa.
“Cũng không phải là không thể.” Chu Lẫm hơi cúi đầu thấp giọng nói, mà khóe miệng lại hiện nụ cười đắc ý, “Chỉ cần anh có thể đáp ứng với tôi một chuyện, tôi sẽ nghe lời anh.”
Lý Hàn Phong trở nên hứng thú, hơi nhướng mày, nở một nụ cười mê hoặc, “Chuyện gì?”
Chu Lẫm lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt tràn ngập chờ mong nói: “Cho tôi làm công một lần!”
Vừa dứt lời, nụ cười của Lý Hàn Phong trên mặt lập tức khựng lại, càng cười càng mất tự nhiên, cho nên giả bộ ho hai cái, “Chờ đến khi em có thể đánh bại được tôi, bằng không, em cứ yên tâm suy nghĩ là được.”
Chu Lẫm: “…”
Nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của Chu Lẫm, Lý Hàn Phong không nhịn được bật cười, người yêu của hắn đúng là một đứa trẻ khiến người khác vừa giận vừa yêu a.
Lý Hàn Phong và Chu Lẫm cứ như vậy ở trên boong tàu khiêu vũ, giống như đã hoàn toàn ngăn cách với phàn còn lại của du thuyền, mà trên mặt Chu Lẫm cũng bất giác nở một nụ cười say mê, loại cảm giác giống như đang ở trong mơ này khiến Chu Lẫm đột nhiên giật mình.
Chẳng lẽ, đây chính là tình yêu?
Nghĩ đến đây, Chu Lẫm dừng lại, đem đầu tựa nhẹ vào trong lồng ngực Lý Hàn Phong, trầm giọng nói: “Lý Hàn Phong, nếu một ngày nào đó anh chết, tôi nghĩ tôi sẽ rất đau buồn.”
Lý Hàn Phong không ngờ tới một người có cá tính mạnh mẽ như Chu Lẫm lại nói những lời giật gân như vậy, mặc dù có chút phá vỡ bầu không khí, nhưng Lý Hàn Phong vẫn rất cảm động.
Chém giết nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Lý Hàn Phong cảm giác như có gia đình. Có lẽ vào thời khắc này, Lý Hàn Phong mới cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.
Lý Hàn Phong vừa định mở miệng, phía sau liền truyền đến tiếng vỗ tay.
Và người vỗ tay chính là Tang Điền.
Tang Điền bụng phệ đi từ từ về phía Lý Hàn Phong, theo sau là hai người đàn ông rất vạm vỡ. Da thịt trên khuôn mặt Tang Điền chất thành đống vì nụ cười, ánh mắt khinh thường của quét Lý Hàn Phong từ đầu đến chân, sau đó mới dừng lại trên người Chu Lẫm.
“Thật là một đoạn khiêu vũ đặc sắc a! So với nữ nhân còn nhảy tốt hơn nhiều.” Tang Điền không khỏi khen ngợi, quả thực là lời khen xuất phát từ trong lòng. Bởi vì Tang Điền rất chán ghét với những người phụ nữ mềm mại quyến rũ, hay là những người đàn ông mỏng manh và yếu đuối.
Điều hắn thích là một người đàn ông như Lý Hàn Phong, cả người đều toát ra hơi thở của bậc vương giả.
Chu Lẫm muốn nói, nhưng Lý Hàn Phong bình tĩnh đưa tay ra ngăn cản, Lý Hàn Phong hơi cúi đầu thể hiện sự tôn trọng, sau đó vô cảm đáp: “Cảm ơn Điền tiên sinh đã khen ngợi.”
Thái độ của Lý Hàn Phong càng lạnh nhạt, Tang Điền càng nóng lòng muốn chạm vào hắn.
“Nghe nói Phong thiếu gia có rất nhiều nghiên cứu về thư pháp và hội họa cổ. Lần này đến Trung Quốc ngẫu nhiên có được một ít bảo vật, không biết Phong thiếu gia có thể dừng bước giám định dùng tôi hay không?” Tang Điền dùng giọng điệu uyển chuyển, hắn lễ phép mời Lý Hàn Phong tiến vào trong phòng của hắn, mà Chu Lẫm là người ngoài nên nghe không thấy cái gì khác thường.
Chỉ có Lý Hàn Phong là không nhịn được cười thầm, từ trước đến nay hắn chưa từng học cái gọi là hội họa và thư pháp cổ. Tang Điền rõ ràng là muốn tìm kiếm lợi ích thu được từ giao dịch với Lý Cừu.
Tang Điền vẫn luôn tươi cười, mãi đến khi Lý Hàn Phong lịch sự đáp lại một tiếng ‘Xin lỗi’, nụ cười mới từ từ hạ xuống. Bởi vì từ đầu đến cuối, Lý Hàn Phong đều có thái độ lạnh nhạt không coi Tang Điền vào mắt.
Lý Hàn Phong ôm Chu Lẫm rời đi, Tang Điền đang bừng bừng lửa giận nhưng vẫn cố nở nụ cười nói: “Nghe nói gia quy của Lý gia rất nghiêm khắc, không biết có đúng như vậy không?”
Tang Điền vừa dứt lời, Lý Hàn Phong thật sự dừng lại, Chu Lẫm có chút nghi hoặc nhìn Lý Hàn Phong, “Tôi tại sao lại cảm thấy trong lời nói của tên quỷ Nhật kia có ý gì a?”
Lý Hàn Phong không trả lời Chu Lẫm, ngược lại quay đầu nhìn Tang Điền, lãnh đạm nói: “Xin Tang Điền tiên sinh chờ một chút. Sau khi tôi gặp phụ thân, tự nhiên sẽ cùng Điền tiên sinh thưởng thức và giám định trân bảo.”
Tang Điền lúc này mới lộ vẻ vui mừng, hài lòng rời đi.
Nhìn bóng lưng của Tang Điền, Chu Lẫm trầm ngâm vuốt cằm, “Tên mập mạp này cười thật dâm đãng a, chẳng lẽ anh…” Chu Lẫm vui sướng chỉ vào Lý Hàn Phong gặp họa “Đã bị mất bởi hắn ta.”
Kết cục của việc trêu chọc Lý Hàn Phong chính là Chu Lẫm bị hắn đè lên lan can cưỡng hôn lần này đến lần khác.
Edit: Kazuo
– ————————————————-
Sau khi kết thúc cuộc giao dịch của Thượng Nguyệt Bang, Lý Cừu đang ngồi trong phòng uống trà, Lý Hàn Phong đã gõ cửa bước vào.
Lý Cừu tin rằng Lý Hàn Phong đã đọc những gì ông đã ghi trong tài liệu, nhưng Lý Cừu không ngờ rằng Lý Hàn Phong vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng khi hắn bước vào.
Lý Cừu ngồi trên ghế, khuôn mặt uy nghiêm lộ ra vẻ âm lãnh, lạnh lùng không ngớt.
Trên thực tế, Lý Hàn Phong chưa bao giờ coi Lý Cừu là cha của mình, mà hắn kính cẩn phục tùng ông cũng giống như Chu Lẫm đối xử Đổng Vũ Trịnh chỉ là diễn trò vậy. Nhưng Lý Hàn Phong khác với Chu Lẫm ở chỗ Lý Cừu là cha ruột của hắn.
Sự tàn nhẫn và mưu mô của Lý Hàn Phong được di truyền từ Lý Cừu, và chính vì vậy mà Lý Cừu mới không thể kiểm soát được Lý Hàn Phong. Ông ta sẵn sàng nguyện ý giao con của mình cho Tang Điền trong một đêm, còn bản thân Lý Cừu cũng có lòng kiêu ngạo muốn đàn áp khí thế Lý Hàn Phong, cho dù Lý Hàn Phong ngoài mặt vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh.
“Ngồi đi! Ta kêu con tới đây chỉ để hỏi con một vài chuyện.” Lý Cừu tựa lưng vào ghế, tay chống gậy, vẻ mặt uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Theo lời của Lý Cừu, Lý Hàn Phong vô cảm ngồi xuống chờ Lý Cừu nói tiếp, tư thế ngồi cũng kính không thể che giấu gió lạnh trên người hắn chút nào.
“Nói cho ta biết, nam nhân tên Chu Lẫm kia khi nào sẽ chết?” Lý Cừu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lãnh đạm của Lý Hàn Phong, cố gắng bắt lấy dù chỉ là một dao động nhỏ nhất trong biểu cảm của hắn.