Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Trong bóng đêm yên tĩnh, các người chơi nghe tiếng bước chân xa dần, cứ vang lên đều đều cho đến khi cửa gian phòng ngủ chính được đóng lại.
Các người chơi im lặng mất một lúc, sau đó Vinh Huy mới cất lời: “Mọi người tìm được manh mối chưa?”
Lý Vân lắc đầu, chỉ đáp một tiếng “Chưa”.
Vinh Huy quay sang nhìn Dư Tô, chầm chậm nói, nghe không mấy tròn vành rõ chữ: “Chúng tôi cũng chưa tìm được. Nhưng không biết bên giường Mã Tứ có gì không.”
Vì có người đang nằm trên giường nên bọn họ không thể kiểm tra kỹ càng được.
“Còn tôi và Trương Tam thấy phần nền nhà dưới tủ hình như hơi là lạ.” Anh Què nói: “Không biết lúc nãy mọi người có để ý không, hai miếng gạch lát sàn dưới chân tủ bị kênh. Vì vậy nên bọn tôi mới định khiêng tủ ra xem, nào ngờ…”
Anh ta gãi đầu trông có phần áy náy rồi nói: “Chuyện cũng đã rồi, lần sau nhất định bọn tôi sẽ cẩn thận!”
Trương Tam cũng vội nói: “Thật sự rất xin lỗi mọi người, vì bọn tôi mà mọi người phải chịu đòn. Giờ thậm chí còn không ra khỏi phòng được nữa. Nhưng tôi đoán chắc chắn dưới đó có vấn đề, nếu mai có cơ hội, ta có thể thử qua đó xem.”
Dư Tô ngáp một cái, cất lời: “Vậy chỉ có thể đợi tới mai rồi tính tiếp thôi, dù sao giờ cũng không ra ngoài được, ta cứ đi ngủ trước đã.”
Vinh Huy đồng ý, Dư Tô dọn lại chăn chiếu rồi nằm xuống trước, những người chơi khác cũng lần lượt ngả lưng, chìm vào giấc ngủ.
Dư Tô không dám nhìn bất cứ ai trong phòng quá lâu, chỉ sợ bất cứ tiểu tiết nào cũng có thể khiến cho hai người kia nảy sinh hoài nghi.
Dư Tô nằm trên chiếu như khi thường, cô dần nghe thấy tiếng hít thở trong phòng trở nên chậm rãi, ổn định hơn. Đương nhiên phải trừ Trương Tam ra, anh ta đang diễn cảnh mang thương tích nặng tới mức phải suýt xoa hít hà, đau đớn đến độ này thì chắc chắn cũng chẳng ngủ nổi.
Lúc này, nằm trong bóng tối mà lòng Dư Tô cũng không nén được phải khen ngợi màn diễn quá sức xuất sắc của Anh Què.
Có thể nói màn diễn của anh ta kín kẽ đủ bề, nắm bắt tính đa nghi của Dư Tô, còn có thể dự đoán dược hành động của cô, rồi lợi dụng chính Dư Tô để hoàn thành nhiệm vụ.
Anh ta đã tốn một khoảng thời gian rất dài để tạo ra ảo giác, khiến các người chơi trải qua một buổi sáng sôi động đủ sự kiện, nhưng cũng rất mệt mỏi khổ cực, làm tất cả mọi người không thể ngờ rằng những trải nghiệm quá đỗi chân thực, những nhân vật đông đảo không ai giống ai hóa ra đều chỉ là ảo ảnh do Anh Què tạo ra.
Anh Què thật sự rất giỏi, nếu không phải Dư Tô là người tiếp theo nhận vai ma thì chỉ e cô cũng khó lòng hiểu tường tận quy tắc màn chơi này.
Những dòng mô tả nhiệm vụ được gửi tới cho toàn bộ các người chơi lúc mới đầu thực ra cũng chẳng phải nói dối. Đúng thực chỉ cần các người chơi bình thường cùng bắt tay đối phó với ” hồn ma”, hồn ma cũng sẽ chẳng làm gì được họ.
Hơn nữa, ban đầu Ứng dụng còn cho các người chơi ba phút để kiểm tra nhiệm vụ của nhau, khiến họ có thể tin tưởng lẫn nhau.
Chỉ là các người chơi đã kinh qua nhiều nhiệm vụ đương nhiên sẽ chẳng dám tin tưởng hoàn toàn những người lạ mới quen. Chỉ cần biết trong màn chơi có một “hồn ma” đang ẩn mình, bọn họ sẽ càng khó lòng tin tưởng nhau hơn.
Ngoài ra thì trừ lời mô tả nhiệm vụ Ứng dụng cung cấp, trước khi trở thành “hồn ma”, các người chơi hoàn toàn không thể tìm được bất cứ manh mối gì liên quan đến màn chơi.
Điều này khiến họ chỉ có thể liên tục tìm cơ hội tản ra ngoài tìm đầu mối, nhưng không ai hay biết nhiệm vụ lần này hoàn toàn không có manh mối. Thứ bọn họ cần tìm lại chính là xác của người chơi “ma”.
Nhưng với màn chơi này, thi thể cũng có thể được coi như manh mối. Tìm được thi thể rồi, nhiệm vụ của người chơi ma cũng sẽ thất bại ngay tức khắc.
Thực ra vào đêm đầu tiên sau khi Ngô Nhĩ chết, các người chơi đã có cơ hội đoán được điều này.
Nếu lúc ấy, sau khi Ngô Nhĩ bỏ mạng, người nhận vai diễn hồn ma không thông minh nhanh trí, tạo ra một Ngô Nhĩ giả qua mắt mọi người, thông qua sự biến mất đồng thời của Ngô Nhĩ và Đường Sam các người chơi có thể đưa ra kết luận ngay: Sau khi tìm được xác Ngô Nhĩ, nhiệm vụ của anh ta cũng sẽ thất bại.
Rút ra được kết luận này rồi, các người chơi sẽ có mục tiêu tìm kiếm rõ ràng vào ván chơi tiếp theo, vậy thì nhiệm vụ của người chơi ma sẽ càng thêm khó khăn.
Chính bởi vậy mà tới giờ này, người chơi ma vẫn chưa đến mức cùng đường, tất cả cũng là nhờ sự trù tính khôn ngoan của Anh Què.
Dư Tô thầm nghĩ, nếu người đàn ông này có thể trở thành đồng đội cùng Nhóm của cô thì đúng là bắt được vàng.
Chỉ tiếc là Dư Tô không có cơ hội trao đổi nhiều với anh ta, hai bên cũng chẳng thân quen, thậm chí đến cái tên giả thôi anh ta cũng chẳng đưa cho mọi người.
Khi trời bắt đầu hửng sáng, các người chơi bị đánh thức bởi tiếng mở khóa cửa.
Trông trời lúc này cùng lắm cũng mới hơn năm giờ, Mã Tứ hùng hổ bước vào, trông đầu tóc hắn rối bù như tổ quạ, vẻ mặt vô cùng khó coi, dáng vẻ xem chừng rất khó chịu vì bị đánh thức giữa đêm.
Hắn hung tợn trừng mắt nhìn năm người trong phòng, rồi cất tiếng dữ dằn: “Nhìn tao làm gì, vác cái xác lại đây nhanh lên!”
Mã Tứ hoàn toàn không để ý đến việc Ngô Nhĩ đã biến mất.
Dư Tô cùng mọi người chầm chậm bước ra khỏi phòng. Vết thương trên chân Trương Tam giờ còn nặng hơn trước nên bị tụt xuống cuối đoàn, cứ đi bước nào là phải nghiến răng bước đấy.
Mã Tứ bước vào căn phòng đối diện, gọi các NPC ăn xin dậy, tên bảo kê còn lại thì mang chút thuốc bột trắng chẳng rõ tên tuổi đến, rải một nắm lớn xuống đùi Trương Tam.
Trương Tam thét lớn, tiếng thét nghe như tiếng mổ lợn, đau tới độ ứa nước mắt.
Chân anh ta chảy nhề cả máu lẫn mủ, lớp thuốc bột dính trên vết thương, bết lại với máu mủ, khiến những người khác càng chẳng dám nhìn.
Chỉ một chốc sau, Lý Nhị và Lưu Ngũ đã lái chiếc xe van tới, kéo đám người chơi và các NPC vào nội thành.
Thế là lại một ngày cực nhọc nữa bắt đầu, sáng sớm chưa tới sáu giờ đã được đưa vào thành phố, rồi đến năm giờ chiều mới lại trở về “nhà”.
Tiếp đó, các người chơi lại bắt đầu bàn bạc chuyện tìm kiếm manh mối. Chân Trương Tam đã thành ra thế này, đi đứng cực kỳ khó khắn, anh ta chỉ có thể ngồi đợi trong phòng. Vậy nên chỉ còn bốn người là Dư Tô, Lý Vân, Vinh Huy và Anh Què.
Bốn người đứng ngoài khoảng sân cát sỏi bên cổng chính, Anh Què lên tiếng trước tiên: “Giờ có thể ra ngoài tự do hành động rồi, hay là mình cứ chia thành hai nhóm đi tìm manh mối đi?”
Vinh Huy lắc đầu: “Vẫn chưa biết kẻ địch hôm nay là ai, không chia nhóm được.”
Anh Què nói: “Nhưng giờ vẫn chưa tối mà, theo như tình hình hai hôm trước thì mọi người đều tử vong vào ban đêm. Tôi đoán kẻ này không thể ra tay với chúng ta khi trời sáng.”
“Để an toàn thì ta cứ đi cùng nhau thôi.” Vinh Huy có vẻ vô cùng cẩn thận, không hề tốn nhiều lời với Anh Què.
Dư Tô gật đầu, nói: “Tôi cũng nghĩ nên đi cùng nhau, lúc này mà còn chia nhóm thì quá thiếu sáng suốt. Chỉ là… giờ nên đi về hướng nào trước đây, đầu xóm hay cuối xóm?”
Vinh Huy ngoái đầu nhìn hai bên đường, anh ta nhíu mày đang định nói đã thấy Lý Vân cất lời: “Không cần đi.”
Vinh Huy ngẩn ngơ nhìn cô ta: “Tại sao?”
Ánh mắt Lý Vân đảo qua gương mặt ba người, bên mắt còn sót lại của cô ta khẽ híp nhẹ, trầm giọng: “Chắc hẳn manh mối phải nằm trong căn nhà này.”
Vẻn vẹn một câu nói hết sức ngắn ngủi thôi mà Lý Vân lại thốt nên cực kỳ chậm rãi, vừa nói cô ta vừa liếc nhanh qua gương mặt ba người.
Mặt Vinh Huy đã nát nhừ, chẳng nhìn ra nổi cảm xúc gì, còn Anh Què và Dư Tô thì đều lộ kinh ngạc giống hệt nhau.
Thấy Lý Vân quay sang nhìn mình, Dư Tô bèn cất giọng hỏi: “Sao cô lại chắc chắn như vậy?”
Lý Vân rời tầm mắt, quay đầu nhìn căn nhà sau lưng rồi cất giọng lạnh nhạt: “Diện tích của khu xóm này quá lớn, nếu manh mối ở bên ngoài mà số lượng người chơi lại càng lúc càng giảm sút, chúng ta sẽ không đủ thời gian tìm kiếm đầu mối. Ứng Dụng không oái ăm đến vậy. Hơn nữa hôm qua chúng ta cũng không tìm được đầu mối nào bên ngoài.”
Đây là lần đầu tiên Lý Vân nói một câu dài tới vậy. Đương nhiên không tính Lý Vân giả xuất hiện trong ảo giác rồi.
Dư Tô nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Suy đoán của cô cũng có lý, dù sao căn nhà này cũng không tới mức lớn lắm, chúng ta có thể tìm ở đây trước xem sao. Chỉ là Lưu Ngũ và Lý Nhị đều đang trong nhà, e là muốn tìm cũng không tiện?”
Anh Què cau mày, nói: “Đêm qua tôi và Trương Tam phát hiện gạch lát sàn dưới tủ có vấn đề, giờ tôi cũng muốn qua kiểm tra lại, nhưng… hôm nay đến lượt Lưu Ngũ ở lại phòng, chỉ e sẽ khá phiền phức.”
“Đợi đến khi bọn họ ngủ rồi hẵng qua đó.” Vinh Huy nói: “Chúng ta có thể kiểm tra những nơi không người trước.”
Lý Vân bước thẳng ra ngoài, chỉ bỏ lại hai chữ “Bắt đầu”.
Vinh Huy cũng đi theo cô ta, Dư Tô là người thứ ba trong đoàn, cô nhìn bóng hai kẻ một trước một sau phía trên, bụng dạ lại có phần lo lắng sốt ruột.
Lúc bọn họ tiến vào cổng chính, vừa khéo Trương Tam cũng đang khập khễnh chống gậy lê từng bước dọc theo con đường nhỏ dẫn từ nhà vệ sinh ra.
Thấy bốn người chơi tiến lại gần, anh ta lộ rõ vẻ kinh ngạc. Trương Tam vốn định cất tiếng hỏi, nhưng rồi lại lập tức khép miệng. Lưu Ngũ hẵng còn đang ngồi trong sân, hắn vừa cầm điện thoại xem video vừa phì phèo hút thuốc.
Lý Nhị đang ngồi trong gian chính chơi Đấu Địa Chủ, ai nấy đều nghe rõ tiếng nhạc tinh tang vui vẻ.
Trừ hai người này ra còn có ông cụ mù đang bế cô bé con ngồi trên thềm đá nghe nhạc Đấu Địa Chủ, bé Ninh Ninh vừa nghe vừa học theo điệu nhạc trong phòng, thỉnh thoảng lại bật cười khanh khách.
Lý Vân dẫn đầu đoàn người chợt giảm tốc độ rồi tiến vào căn phòng nằm chếch bên trái cổng.
Lúc này trong phòng chỉ có chàng trai cụt chân và một người khuyết mất cánh tay.
Lý Vân bước vào phòng, nhìn kỹ hai người nọ một lượt rồi ngẩng đầu quan sát trần nhà.
Căn phòng này cũng tương tự như phòng ngủ của các người chơi, chỉ liếc qua thôi đã nhìn rõ tất thảy bên trong. Nhưng Lý Vân vẫn bước vào, thậm chí còn ngồi xổm xuống, lật lớp chiếu lên xem bên trong có giấu gì không.
Lý Vân kiểm tra căn phòng vô cùng kỹ càng, còn Dư Tô, Vinh Huy và Anh Què mới vừa chống gậy bước vào lại đều đứng không.
Vinh Huy đưa mắt nhìn Dư Tô, thì thì thầm: “Cô ra chuồng gà đi, tôi tới bếp xem sao.”
Hiện giờ những nơi có thể tìm cũng chỉ có hai chỗ này. Có Lý Nhị và Lưu Ngũ ở đây, các người chơi cũng chẳng dám chui vào phòng ngủ của đám bảo kê ngay trước mắt họ.
Còn hai nơi này thì đương nhiên cũng chẳng có gì để tìm.
Cả quá trình kiểm tra kỹ càng cũng chỉ tốn chừng mười phút.
Bốn người trở về phòng ngủ, Trương Tam thấy vậy vội hỏi: “Sao mọi người không ra ngoài tìm? Hiện giờ các NPC đều đang thức, không tìm được manh mối gì đâu.”
Anh Què đưa mắt nhìn Lý Vân, nói: “Cô ấy nói chắc chắn manh mối chỉ ở trong căn nhà này nên chúng tôi không ra ngoài nữa.”
Trương Tam ngớ ra một lúc rồi quay sang nhìn Lý Vân, anh ta suy nghĩ xong bèn nói: “Không thì thế này đi, nhân lúc còn thời gian thì ta chia nhóm ra, cắt hai người ra ngoài tìm kiếm. Cho dù bên ngoài không có manh mối thì dựa theo tình hình hôm qua, chắc hẳn NPC cũng sẽ đi theo chúng ta, lúc đó hai người ở lại có thể thoải mái kiểm tra căn nhà này rồi, phải chứ?”
Vinh Huy vẫn rất kiên quyết: “Không nên chia nhau ra.”
Dư Tô nói: “Thật ra khả năng cao là chúng ta sẽ không bị giết vào ban ngày. Nhưng cẩn thận hơn đôi chút cũng không có gì xấu cả. Nếu quả thực không ổn thì ta cứ đợi đến tối rồi hành động.”
“Ôi, lại đợi tiếp à.” Trương Tam nói: “Giờ đã sang tới ngày thứ ba rồi mà ta chưa tìm được chút manh mối nào, mọi người không sốt ruột ư?”
Anh Què thở dài, nói: “Hiện giờ không những không tìm được manh mối, mà mọi người còn mỗi người một ý. Cứ thế này cũng chỉ khiến tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta thêm chậm thôi, nhưng nói vậy chứ cũng chẳng có cách gì giải quyết.”
Các người chơi chìm vào im lặng trong giây lát. Lý Vân cất lời: “Vậy cứ chia nhau ra hành động đi. Ai muốn ra ngoài?”
Anh Què là người đầu tiên đề xuất ý kiến chia nhóm, anh ta nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Tôi có thể ra ngoài, chỉ là tốc độ của tôi khá chậm, chắc sẽ không thể lừa bọn họ đi xa quá được.”
Vinh Huy hé môi, do dự một lúc rồi chầm chậm cất lời: “Vậy thì tôi cũng đi, hai bọn tôi sẽ chia nhau ra một người đi về hướng đầu xóm, một người ra cuối xóm, dụ cả Lý Nhị và Lưu Ngũ ra ngoài.”
“Giờ tôi cũng không được gì, chỉ có thể nhờ vào mọi người thôi…” Trương Tam đưa mắt nhìn các người chơi, nét mặt đầy vẻ áy náy: “Sau khi hai người rời khỏi đây, tôi sẽ ra ngoài cửa đợi, nếu thấy Lý Nhị và Lưu Ngũ trở về tôi sẽ trở vào báo với những người trong nhà ngay.”
Giờ cũng đã không còn sớm, bọn họ không nhiều lời thêm nữa, Vinh Huy và Anh Què nối đuôi nhau ra ngoài, chia nhau mỗi người đi một hướng.
Ba người còn lại bèn ngồi đợi trong phòng, cho tới tận khi khe nghe được tiếng trò chuyện của Lý Nhị, Lưu Ngũ cùng âm thanh bọn họ tiến về cổng chính.
Sau khi tiếng bước chân của bọn họ biến mất, Dư Tô mới hỏi Lý Vân: “Chúng ta cũng chia nhau ra tìm đi, cô muốn đi đâu?”
Lý Vân thoáng nghĩ rồi nói: “Phòng Lưu Ngũ.”
Hiển nhiên là cô ta không hề tin tưởng Dư Tô. Nghe Trương Tam và Anh Què phát hiện ra có điểm bất thường trong phòng Lưu Ngũ, cô ta bèn lựa chọn nơi này trước tiên.
Dư Tô nhíu mày, gật đầu nói: “Được, vậy tôi sẽ cùng cô kiểm tra dưới tủ, nếu không tìm được gì thì cô cứ tìm một mình tiếp, còn tôi sẽ sang phòng Lý Nhị.”
Nếu Lý Vân đã không tin cô, thì đương nhiên cô cũng không thể tin tưởng Lý Vân, nào có thể bỏ qua mà tìm thẳng đến phòng Lý Nhị.
Lý Vân đưa mắt nhìn cô, “Ừ” một tiếng rồi bước thẳng ra cửa.
Trương Tam đứng sau khẽ hô lên: “Rất có thể dưới miếng gạch lát kia có gì đó bất thường, các cô nhanh lên nhé!”
Dư Tô bám sát phía sau Lý Vân, hai người tiến thật nhanh tới phòng Lưu Ngũ.
Lưu Ngũ đã nhặt đôi giày bị các người chơi ném ra giữa sân về rồi, vừa mới mở cửa, thứ mùi hôi ngút trời tức khắc đã xộc thẳng vào mũi, khiến hai người phải khựng lại một lúc.
Nhưng bọn họ đang rất vội, các NPC có thể trở lại bất cứ lúc nào, hai người chẳng dám nấn ná thêm mà cố chịu mùi hôi nồng nặc, bước thẳng vào phòng.
Trừ ông cụ mù ra thì ba người ngoài sân đều đang vừa kinh khiếp vừa sợ hãi, trừng trừng nhìn bọn họ xông thẳng vào phòng.
Ninh Ninh lớn giọng kêu lên: “Chị Linh Tử, chị mau ra đi, hai người không được vào đó! Các chị mà bị bắt được là phải ăn đòn đấy!”
Dư Tô quay lại đứng trước cửa, đưa tay ra giấu “suỵt” với cô bé rồi lại quay sang nhìn hai NPC khác, thì thầm: “Hôm qua bọn tôi lén nằm ngủ trong này, lỡ làm rơi mất một món đồ, tìm được rồi bọn tôi sẽ ra ngay.”
“Hai người thì có đồ gì mà rơi?” Một người hỏi.
Dư Tô quay đầu nhìn Lý Vân đang cố sức khiêng chiếc tủ ra, cười nói: “Tìm được rồi tôi sẽ nói với mọi người, mọi người phải giữ bí mật cho bọn tôi đấy!”
Hai người này bèn đưa mắt nhìn nhau, còn đang do dự thì ông cụ mù đã bế Ninh Ninh đứng dậy, cất lời: “Đi thôi, về phòng thôi.”
Ninh Ninh bịt kín mắt: “Bọn em về phòng đây, em không thấy gì hết nhé!”
Hai người còn lại cũng bước theo họ.
Dư Tô thở hắt ra một hơi rồi mau chóng trở vào phòng, giúp Lý Vân kéo hẳn chiếc tủ ra.
Quả thực bên dưới có hai miếng gạch bị kênh, trông có vẻ như từng bị ai đó nạy lên.
Dư Tô quay đầu nhìn quanh, tìm được một con dao nhỏ gọt trái cây bèn đưa cho Lý Vân.
Một tay Lý Vân cầm dao nạy miếng gạch lát lên, một tay không ra sức bẩy, cứ thế dễ dàng nhấc được một miếng gạch.
Nửa chiếc túi da đen lộ ra sau lớp gạch.
Sau khi nạy được miếng gạch còn lại, chiếc túi cũng hiện ra nguyên vẹn trước mắt bọn họ.
Chiếc túi da này không mấy lớn, nó giống loại túi tiền mà người bán rong hay buộc bên hông. Túi căng phồng, không bên bên trong có gì.
Dư Tô vươn tay cầm chiếc túi lên, vì chỉ còn sót lại một tay nên muốn mở cũng khó, cuối cùng đích thân Lý Vân phải bước lại kéo khóa mở túi hộ.
Bên trong là một xấp tiền đỏ.
Lý Vân cau mày, không hề hài lòng với thứ vừa tìm được.
Dư Tô cũng thất vọng thở dài, thì thầm: “Liệu có phải manh mối sẽ không xuất hiện vào ban ngày không? Giống như đêm qua vậy, chúng ta lang thang bên ngoài suốt nửa ngày trời, cuối cùng manh mối tìm được lại là giả.”
Lý Vân đưa mắt nhìn cô, dường như còn không cam lòng, cô ta móc sạch đống tiền trong túi ra. Có thứ gì đó rơi ra từ xấp tiền chồng chất, nện xuống mặt đất nghe “cách” một tiếng.
Đó là một chiếc cúc to bằng đồng tiền xu, trông có vẻ… là cúc quần.
“Sao lại có cái cúc này ở đây?” Dư Tô nhặt chiếc cúc lên, quan sát cả hai mặt thật kỹ càng rồi thấp giọng: “Chỉ là một cái cúc rất bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả.”
Lý Vân nhận lấy chiếc cúc, cúi đầu im lặng quan sát rồi trầm giọng: “Có lẽ đây là lời gợi ý về hồn ma đêm nay.”
Dư Tô nhíu mày: “Ý cô là người bị thiếu mất một chiếc cúc chính là ma?”
“Cũng có thể thứ này chẳng có ý nghĩ gì.” Lý Vân thả lại chiếc cúc vào túi rồi đặt về vị trí cũ. Cô ta tỏ ý nhờ Dư Tô giúp đẩy tủ lại rồi mới nói tiếp: “Giờ cô sang phòng Lý Nhị được rồi.”
Dư Tô nhún vai, quay người bỏ đi.
Đương nhiên cô cũng chẳng có ý kiểm tra căn phòng kỹ càng, vừa vờ vịt giả bộ Dư Tô vừa lắng nghe kỹ càng động tĩnh phòng bên, thỉnh thoảng lại nghe được vài âm thanh vang lên.
Mười phút sau, Lý Vân bước khỏi phòng, Dư Tô thì đang đứng sau cửa kiểm tra vách tường.
Cô ta liếc nhìn Dư Tô rồi bước vào phòng ngủ kề bên bếp.
Đợi chừng hai phút sau Dư Tô mới tiến vào theo. Cô thì thầm: “Có tìm được gì không?”
“Không thấy gì.” Lý Vân đang nhoài người trước giường, cẩn thận ngó vào trong gầm.
Dư Tô nói: “Tôi cũng không tìm được gì, tôi vẫn nghĩ ban ngày sẽ không tìm được manh mối đâu, hoặc là… sẽ chỉ tìm được manh mối giả.”
Lý Vân quay đầu liếc cô rồi trầm giọng: “Nếu chiếc cúc áo là giả thì cô nghĩ nó có ý ám chỉ ai?”
Dư Tô nhìn cô ta chằm chằm, nói: “Lúc nãy tôi cũng đã suy nghĩ rồi, chắc cũng sẽ như mưu kế của Anh Què đêm trước. Anh ta dùng manh mối giả lừa chúng ta, khiến chúng ta cho rằng Trương Tam mới là ma. Vậy nên nếu chiếc cúc này là manh mối, thì đây cũng là thứ hồn ma của đêm nay cố tình bày ra lừa gạt ta, cũng có nghĩa… người mà chiếc cúc ám chỉ không phải là ma. Cô nghĩ sao?”
Lý Vân khẽ gật đầu, đứng dậy bước về phía bức tường, cô ta đưa tay gõ lên mặt tường thử nghe âm thanh vang lên, miệng hỏi tiếp: “Vậy người bị mang ra làm bia đỡ đạn là ai?”
Dư Tô cười, nói: “Cô đang hỏi tôi ư? Tôi thì lại muốn nghe cô nói.”
Lý Vân không có ý kể lể tường tận mà chỉ nói đúng một câu: “Tìm tiếp đi.”
Dư Tô thầm nghĩ, người như cô ta thật khó lòng đoán được bụng dạ.
Chỉ là… Dư Tô có thể khẳng định rằng Lý Vân không ngu, cũng chẳng hề cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Hai người không nói gì nữa, chỉ kiểm tra gian phòng kỹ càng một lượt.
Từ lúc bắt đầu đến khi khám xét xong xuôi chỉ mất vỏn vẹn một tiếng đồng hồ. Đúng lúc này Trương Tam ngoài cửa bắt đầu khục khặc ho một tràng rất lớn.
Dư Tô dừng tay, trao đổi ánh mắt với Lý Vân rồi lập tức bước khỏi phòng, khép chặt cửa lại rồi tiến ra sân.
Hơn một phút sau, Lý Nhị trở về.
Vinh Huy đứng sau lưng NPC Lý Nhị, anh ta đứng từ đằng xa, bất lực lắc đầu với Dư Tô và Lý Vân.
Anh ta vốn định kéo dài thời gian thêm chút nữa, nhưng Lý Nhị bảo đã muộn rồi, bắt Vinh Huy về bằng được, anh ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Chừng mấy phút sau Anh Què và Lưu Ngũ cũng trở về.
Hai người còn chưa vào nhà mà đã nghe tiếng mắng chửi của Lưu Ngũ ào ào vang lên. Hắn mắng Anh Què đi chậm, sắp tối tới nơi rồi mà vẫn cứ rề rà bò như rùa đen.
Các người chơi không còn cơ hội tìm kiếm tiếp nữa bèn trở lại phòng, tiếp theo đó chỉ có thể chờ đám NPC ngủ say, bọn họ mới có thể hành động.
Trương Tam hỏi Dư Tô và Lý Vân có tìm được manh mối nào không. Lý Vân chỉ đáp bọn họ nhặt được một túi tiền dưới tủ, không hề nhắc đến chuyện chiếc cúc, Dư Tô thì chẳng nói lời nào.
Năm người lại thì thầm bàn tán một hồi, nhưng cũng chẳng đạt được kết quả gì hữu dụng. Cuối cùng họ cũng thôi không nói năng gì, nằm nghỉ ngơi dưỡng sức đợi đến đêm lại tiếp tục hành động.
Dư Tô nhìn chiếc đồng hồ đạo cụ mình nhặt lại được giữa đám tứ chi, trông thời gian chầm chậm trôi tới mười một rưỡi.
Tiếng ngáy của Lý Nhị và Lưu Ngũ cũng lần lượt vang lên.
Anh Què là người đứng dậy đầu tiên. Anh ta thì thầm, nói: “Đêm nay dù có thế nào chúng ta cũng nhất định phải tìm được manh mối! Nếu không muốn chết thì tất cả mọi người đều phải cố gắng hết sức!
Dư Tô nói: “Chúng ta hãy cùng hành động, đừng chia nhau ra. Nếu năm người ta ở bên nhau thì dù ma có là ai cũng không hề gì.”
“Ừ,” Vinh Huy đồng ý, chầm chậm cất lời: “đêm nay ai đề nghị chia nhau ra thì đó chính là hung thủ.”
Lý Vân không nói câu nào mà bước thẳng khỏi cửa.
Những người khác cũng lục tục đi theo cô ta, người tụt xuống cuối đoàn vẫn là Trương Tam đang mang vết thương nặng trên chân.
Cổng chính đã bị khóa, Vinh Huy vươn tay trỏ, tỏ ý bảo mọi người nhìn xem. Sau đó năm người tìm kiếm bắt đầu từ nơi dễ dàng nhất là chuồng gà.
Chiếc lán bé tẹo chỉ liếc mắt thôi là nhìn rõ được đủ bốn góc phòng cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian của họ.
Sau khi kiểm tra xong, Anh Què mới thì thầm: “Chúng ta qua phòng Lưu Ngũ tìm đi.”
Vinh Huy gật đầu đồng ý. Lý Vân lại đột nhiên cất lời: “Chúng ta chưa từng tìm thử trong phòng mình.”