Trò Chơi Chết Chóc

Chương 91



Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Ánh sáng bên ngoài lọt vào ô cửa sổ duy nhất trong phòng, khó khăn lắm mới có thể nhìn rõ tình cảnh xung quanh.

Dư Tô và những người chơi khác dường như tỉnh lại cùng lúc, duy một người hẵng còn đang ngủ say, đó là Ngô Nhĩ.

Ngay lập tức, ánh mắt của năm người chơi không hẹn mà cùng hướng về phía Đường Sam, rồi lại trong chớp mắt chuyển sang Ngô Nhĩ đang say ngủ.

Vài giây sau, Trương Tam là người đầu tiên cất tiếng: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy, sao anh ta…”

Sao anh ta vẫn còn sống?

Trương Tam còn chưa dứt lời đã nghe thấy ngoài cửa có bước chân đang từ từ tiến lại.

Tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa, giây lát sau cánh cửa phòng đã bị đẩy ra.

Một tiếng “két” vang lên, cửa phòng va vào bức tường, Lưu Ngũ xuất hiện ngay trước ngưỡng cửa, cao giọng quát tháo.

“Mau cút ra ngoài ngay cho ông mày! Chúng mày là lợn à mà giờ này còn ngủ? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?!”

Tiếng động lớn khiến cho kẻ duy nhất còn đang say ngủ là Ngô Nhĩ cũng phải giật mình tỉnh giấc.

Sau khi tỉnh dậy, Ngô Nhĩ nhảy dựng lên theo bản năng, nhưng cũng rất nhanh đã ý thức được tình hình hiện giờ. Ngô Nhĩ bèn lẳng lặng đứng đó chẳng dám nói năng gì.

Lưu Ngũ liếc nhìn anh ta, rồi nói với đám người chơi bằng vẻ thiếu kiên nhẫn: “Mau cút lên xe đi! Không đi nhanh là muộn bây giờ!”

Nói xong, hắn bèn quay mình bỏ đi.

Đám người sững sờ trong giây lát. Dư Tô do dự rồi cũng cất lời hỏi: “Bọn tôi còn một người nữa đâu? Cô ấy đang ở ngoài à?”

Lưu Ngũ đã quay người, dợm bước khỏi phòng, nghe lời Dư Tô xong bước chân hắn ngừng lại. Lưu Ngũ quay đầu nhìn Dư Tô với vẻ kỳ quái: “Mày nói linh tinh gì đấy, làm gì còn đứa nào?”

Anh Què chỉ ngay chiếc chiếu trống trơn, nói: “Là cô ấy, cái cô bị bỏng nặng cả người!”

Lưu Ngũ nhíu mày, rủa khẽ một tiếng rồi bỏ đi mất.

Dù giọng Lưu Ngũ có nhỏ nhưng đám người chơi vẫn nghe rõ câu hắn vừa nói là “Hai đứa thần kinh”.

Dựa vào lời đáp và câu rủa của Lưu Ngũ lúc này, Dư Tô không tự chủ sinh ra một loại cảm giác rằng, với Lưu Ngũ mà nói, đám ăn xin ở đây hoàn toàn đông đủ không thiếu một ai. Vậy nên hắn mới thấy bọn họ tự dưng hỏi một câu vớ vẩn, mắng Dư Tô và Anh Què là đồ thần kinh.

Vậy Đường Sam đã… biến mất rồi ư?

Nhưng thực ra trong nhiệm vụ, việc người chơi mất mạng đồng nghĩa với bị xóa bỏ khỏi màn chơi cũng là hoàn toàn có thể.

Dư Tô cũng không quá để tâm tới chuyện này, vì hiện giờ bọn họ còn có một vấn đề quan trọng hơn cần giải quyết.

“Ngô Nhĩ, sao anh lại ở đây?” Trương Tam cất lời đầu tiên.

Những người chơi khác cũng đồng loạt đưa mắt nhìn Ngô Nhĩ, chờ câu trả lời của anh ta.

Nghe xong câu này, Ngô Nhĩ có phần sửng sốt, anh ta ngơ ngác hỏi ngược lại: “Ý anh là sao? Tôi không ở đây thì ở đâu?”

Anh Què nhíu mày, vội nói: “Tối qua Đường Sam cùng anh vào bếp tìm manh mối, cuối cùng thì cô ấy chết, anh lại biết mất tăm, hơn nữa chúng tôi cũng đã đào được xác anh trong chuồng gà, rõ ràng anh đã chết từ trước rồi. Anh cũng đã giết cả Đường Sam, giờ còn dám xuất hiện trước mặt tôi sao?”

Dư Tô nhìn vẻ mặt Ngô Nhĩ càng lúc càng mơ màng, dường như không hề hay biết chuyện đang xảy ra lúc này. Biểu cảm của anh ta trông không giống như đang giả vờ chút nào.

Lúc này Vinh Huy hé môi định nói gì đó, nhưng lại nghe thấy ngoài cổng có tiếng động cơ của hai chiếc xe đang ầm ầm vang lên.

Vậy nên đám người chơi đồng loạt khép chặt miệng, vội vàng ào ra cửa.

Ngô Nhĩ gãi đầu, điệu bộ vô cùng ngơ ngác hoang mang, đi tụt lại phía sau đám người.

Vốn trên tay trái Dư Tô có đeo món đạo cụ đồng hồ, nhưng giờ nó cũng đã biến mất theo cánh tay cô nên cũng chẳng lấy ra xem giờ nổi.

Dư Tô chỉ có thể nhìn trời bên ngoài hẵng còn chưa sáng hẳn mà đoán có lẽ hiện đang độ chừng bảy giờ.

Cổng chính đã được mở toang, chiếc xe van hôm qua đang đỗ ngay bên ngoài, phía sau còn có thêm một chiếc xe nữa trông còn cũ nát hơn.

Cửa sau của hai chiếc xe đều đang mở, lúc này đám ăn xin trong căn phòng đối diện cũng đang kéo nhau bước lên chiếc xe đằng trước. Lưu Ngũ, Lý Nhị và ba tên côn đồ còn lại thì ra sức nhét hết món “đạo cụ” ăn xin này tới món khác vào xe.

Khi nhìn thấy Lý Nhị, lòng Dư Tô ngay tức khắc nảy sinh một loại cảm giác khó chịu. Dù sao cái xác mà cô tận mắt nhìn thấy đêm qua cũng chính là xác hắn. Hơn nữa, Dư Tô còn từng hợp sức đập nát đầu hắn ta cùng Lý Vân.

Hiện giờ hắn lại xuất hiện khỏe mạnh lành lặn ngay trước mặt Dư Tô, khiến cô hết sức nhức đầu.

Dư Tô để ý tới vẻ mặt của những người chơi khác. Do chuyện của Ngô Nhĩ và Đường Sam mà lúc này gương mặt bọn họ đều có vẻ gì rất kỳ quái, vậy nên Dư Tô cũng tạm chưa đoán ra nổi rốt cuộc những người này có còn nhớ chuyện đào được xác Lý Nhị vào đêm qua không.

Dư Tô suy nghĩ rồi nhân lúc đám bảo kê còn chưa để ý đến các người chơi mà chạy thẳng vào căn phòng bếp đang khép hờ.

Chạy đến cửa phòng, Dư Tô không chút chần chờ mà đẩy thẳng cửa bước vào. Cô vòng qua đám đồ bỏ chắn tầm nhìn, nhìn thấy nơi vốn phải là thi thể Đường Sam.

Nhưng giờ ở đây không có thi thể, cũng chẳng có thứ kỳ lạ nào mà chỉ bày ngổn ngang đủ thứ đồ bỏ.

Giờ Dư Tô có thể chắc chắn rằng Đường Sam đã biến mất rồi, cô ta đã biến mất ngay khi còn đang ở bên đám người chơi, thậm chí cũng bị xóa sổ khỏi ký ức của NPC.

Dư Tô nấn ná ở lại mà rời khỏi bếp ngay, cô chạy thẳng tới chiếc lán đối diện rồi đẩy mạnh cửa.

Căn lán trống không, chẳng có bất cứ thứ gì. Đừng nói là xác Ngô Nhĩ mà đến cái hố bọn họ vừa bới ra hôm qua cũng chẳng còn.

Hàng loạt những dấu chân được in ngang dọc trên tầng đất bùn, hệt như tình cảnh Dư Tô chứng kiến đêm qua. Hơn nữa đám đất bùn này cũng có vẻ rất khô ráo, nhìn qua đã biết đám đất này đã lộ ra ngoài không khí trong một khoảng thời gian dài, hoàn toàn không phải bùn đất mới. Vậy đương nhiên cũng có thể loại luôn trường hợp có ai đó đã lấp đất lại sau khi đám người họ đào hố xong.

Dư Tô đứng trước cửa, nhìn chằm chằm những dấu chân in đầy trên mặt đất mà đầu óc cứ quay mòng mòng.

Nếu chuyện xảy ra đêm qua không phải là mơ, nhưng sáng nay cô và những người chơi khác lại tỉnh dậy trong phòng ngủ, Ngô Nhĩ bị bọn họ đào được xác đêm qua cũng đã sống lại.

Còn nếu là mơ, vậy sao Đường Sam lại biến mất? Hơn nữa những người chơi khác cũng biết Đường Sam đã chết, còn nhớ rõ về cái xác của Ngô Nhĩ…

Những ký ức trước đó rối tung lên khiến Dư Tô càng nghĩ lại càng thấy mông lung, cô chỉ có thể lắc đầu, thôi không nghĩ ngợi nữa mà quay mình bước khỏi cửa.

Giờ cũng vừa khéo đến lúc đám người chơi phải lên xe.

Mục đích của chuyến đi lần này là gì thì ai cũng hiểu cả. Sau khi sáu người chơi an vị trên chiếc xe van, tên đầu gấu lập tức khởi động xe. Hai chiếc xe một trước một sau đưa theo đám ăn xin cùng lên đường.

Đám người chơi ngồi tren chiếc xe van lắc lư. Do ngại phía trên còn Lý Nhị và Lưu Ngũ nên bọn họ không dám bàn chuyện, chỉ có thể ngồi im lặng suy nghĩ.

Dư Tô điểm lại những sự việc vừa xảy ra tối qua. Thông qua những mảnh ký ức rối tung, cô có thể rút ra kết luận nhiệm vụ lần này có một điểm giống so với các màn chơi trước: Mỗi đêm đều sẽ có người phải chết.

Chỉ là lần này, cách tử vong không được gọn gàng dứt khoát như những màn chơi trước mà lòng vòng, dây dưa khiến đám người chơi tốn rất nhiều thời gian.

Điều này khiến Dư Tô không khỏi nghi ngờ, liệu hiện giờ bọn họ có đang ở trong dòng thời gian thực tại không? Hay đã lạc vào một không gian khác rồi? Có lẽ nào lát nữa nhắm mắt, bọn họ sẽ lại trở về phòng không?

Hai tiếng đồng hồ đi đường chầm chậm trôi qua trong sự im lặng của các người chơi, cảnh tượng bên ngoài cũng từ từ chuyển từ nơi thôn xóm ruộng đồng thành những tòa cao ốc liền sát nhau.

Hai chiếc xe van chạy như bay trên cung đường bằng phẳng. Rất nhanh sau đó, bọn họ đã quẹo thẳng vào một con hẻm nhỏ khuất nẻo.

Không cần nghi ngờ gì, đây là địa điểm đám côn đồ đã chọn lựa kỹ càng tư trước, hai bên được tường vây kín, bên trong chẳng có gì, cũng không ai thèm đặt chân tới.

Sau khi xe đỗ lại, những kẻ ngồi trong buồng lái lập tức bước xuống, kéo mạnh cửa sau. Chúng vừa giục giã vừa thô bạo kéo đám ăn xin xuống.

Tiếp đó, chúng lại tiếp tục hằm hè đe dọa đám người một lượt, cảnh cáo bọn họ không được nói chuyện của mình cho bất cứ ai, đồng thời phải giả bộ không quen biết nhau, trước khi kết thúc “công việc”, trừ những người được phân theo nhóm ra, những kẻ khác không được trò chuyện với nhau dù chỉ một câu.

Nếu không, chúng sẽ cho những kẻ phạm luật thêm vài khuyết tật nữa.

Ngoài ra, mỗi người trong đoàn đều được giao chỉ tiêu. Hôm nay tất cả đều phải kiếm đủ từ năm trăm đồng trở lên, nếu không đạt đủ chỉ tiêu thì lúc về sẽ phải ăn đòn.

Nói xong, Lý Nhị bèn chỉ thẳng vào người đàn ông đứt đoạn cả hai chân, không thể đi đứng nổi mà phải nằm liệt trên tấm ván gỗ, nhấn mạnh với đám người: “Nếu không muốn thành ra như nó thì ngoan ngoãn nghe lời cho tao!”

Đám ăn xin vội vàng đáp lời, các người chơi cũng gật đầu theo, ai nấy đều hết sức ngoan ngoãn vâng lời, chẳng kẻ nào dám tỏ vẻ chống đối.

Sau khi dạy dỗ đám ăn xin xong, mấy tên côn đồ bèn chia nhau lần lượt bước khỏi con ngõ nhỏ.

Lưu Ngũ vứt cho Dư Tô một chiếc túi vải lớn rách bươm, bên trong là một hộp phấn viết, thùng giấy nhỏ mở sẵn một đầu cùng một chiếc ghế gấp.

“Công việc” của Dư Tô là đến địa điểm đã được chỉ sẵn, bày hộp giấy nhỏ ra trước mặt rồi quỳ xuống lấy phấn viết chữ trên nền đất. Lúc viết xong, việc của Dư Tô cũng trở nên rất nhẹ nhàng.

Cô có thể mở ghế gấp, ngồi bên cạnh mặt đất phủ kín chữ, nhìn những người đi ngang qua mình với ánh mắt khao khát mong đợi, chờ bọn họ ném vài ba đồng vào chiếc hộp giấy trước mặt.

Những người khác cũng lần lượt nhận được món công cụ ăn xin của riêng mình. Sau khi đám NPC ăn xin bỏ đi là tới lượt các người chơi.

Dư Tô là người đầu tiên rời khỏi con hẻm nhỏ, sau khi bước ra ngoài, cô nhìn thấy đằng xa là ông cụ ôm theo bé gái tên Ninh Ninh khi nãy đã rời đi trước mình.

Vì Dư Tô không biết phải đi đâu nên cứ giữ khoảng cách bám theo phía sau bọn họ. Sau khi bám theo bờ tường, đi được một đoạn đường rồi, Dư Tô thấy nơi gần ngã tư ngày một tấp nập đông đúc, người người qua lại nườm nượp. Càng lại gần cô càng nghe rõ hơn âm thanh ồn ào huyên náo.

Những người đó cũng bước thẳng về hướng Dư Tô, nhưng khi đến ngã tư đường lại rẽ sang bên khác. Mà tầm nhìn của Dư Tô lại bị che khuất bởi những bức tường, không thể nhìn thấy bọn họ vừa đi về hướng nào.

Chẳng biết có chuyện gì mà mọi người lại tụ tập đông đúc như vậy. Trên vỉa hè là một đám người đang che chúc nhau, đông không kể siết, vậy nên tốc độ di chuyển cũng chậm như rùa bò.

Thậm chí còn vài người đi thẳng xuống lòng đường. Đám xe hàng rong cùng những cô cậu phát tờ rơi đông như kiến khiến đường xá trở nên ùn tắc.

Trong đoàn người đông đúc này, người cao tuổi chiếm tỷ lệ cao nhất, sau đó là trung niên, còn lại rất ít những người trẻ tuổi. Đưa mắt nhìn qua những khe hở trong đám đông, Dư Tô thấy có một đám ăn xin đang ngồi bên đường, xếp thành hàng dài.

Đám đông men theo con đường này, trong đó có vài kẻ tiến thẳng về phía trước, một số cứ chốc chốc lại dừng chân móc ví ra, còn một vài người thủ sẵn trong tay một nắm tiền lẻ, lần lượt phát cho cả hàng ăn xin.

Dư Tô cảm thấy cảnh tượng này khá quen thuộc. Rất nhanh thôi cô đã nhớ ra lần trước đi ngang qua chùa, mình cũng đã chứng kiến tình cảnh tương tự.

Vậy nơi này cũng là chùa miếu sao?

Hai ông cháu trước mặt tìm được địa điểm rất nhanh. Ông cụ mắt mù nên phải nhờ Ninh Ninh chỉ đường. Hai ông cháu tìm được một bên mép đường không người bèn kéo nhau ngồi thẳng xuống.

Sau khi đặt Ninh Ninh xuống, ông cụ run rẩy mò mẫm, lôi từ trong chiếc cặp sách cũ của cô bé ra một chiếc thùng sơn nhỏ rỗng không, ông cụ chầm chậm đặt nó trước mặt, rồi quay người xắn ống quần Ninh Ninh lên.

Trong lúc này đã có vài người đi đường ném chút tiền vào thùng sơn.

Dư Tô đảo mắt nhìn, phát hiện tên bảo kê Mã Tứ trong đám người đông đúc.

Dư Tô không dám quan sát nữa mà nhanh chân bước tới chỗ đông người qua lại nhất.

Lúc bước đến ngã tư Dư Tô mới để ý thấy thực ra con đường bị tường bao hai mặt khi nãy khá ngắn, chỉ chừng 300 400 mét, cuối đường bị chặn bởi một bức tường cao màu đỏ.

Hai bên đường độ chừng 2 300 mét thông với nơi này bày đầy sạp quán bán rong, bán nào là nhang đèn, nào nến đỏ, tràng hạt, kinh thư.

Vậy nên chắc chắn đằng sau bức tường đỏ kia là một ngôi chùa rồi.

Dư Tô chờ đèn đỏ xong, cất bước sang đường, lại chợt nghe người ta bàn luận mới biết hôm nay là ngày sinh của một vị Bồ Tát nào đó, bảo sao lại nườm nượp người như vậy.

Sang đường xong, Dư Tô bước tới con đường đông người qua lại nhất.

Dư Tô chen vào đám người đông đúc, nhìn thấy đám ăn xin đang xếp thành một hàng dài mà líu lưỡi.

Đám ăn xin này bày đầy các thủ đoạn để lừa tiền người đi đường. Có rất đông những người tay chân lành lặn, béo tốt khỏe mạnh, còn cả người phụ nữ độ hơn ba lăm mặc bộ đồng phục kẻ trắng xanh, lấy tóc che đi già nửa khuôn mặt giả vờ làm nữ sinh trung học.

Kỳ lạ nhất là vẫn có người chịu cho cô ta tiền.

Dư Tô đứng một bên quan sát, làm công tác tư tưởng xong mới mặt dày tìm một chỗ mà ngồi xổm xuống, bắt đầu lôi đống đạo cụ ăn mày ra.

Đương lúc Dư Tô định bày chiếc hộp giấy trước mặt, Lý Vân và Trương Tam đã chầm chậm tiến lại.

Hai người họ thuộc cùng một nhóm, Trương Tam đặt chiếc đàn nhị lên chiếc đùi còn lạnh lặn, khi kéo khi ngừng, Lý Vân đứng sau vừa đâyt xe vừa cầm mic khẽ hát.

Tiếng loa rất lớn, đám côn đồ cũng không lọc lời hát đi nhưng thật sự giọng Lý Vân khá hay. Giọng hát của cô ta trung tính, mang theo sức lôi cuốn nhẹ nhàng, có lẽ cũng vì giọng hát dễ nghe mà chiếc thùng nhỏ trước mặt Trương Tam đã chất bộn tiền.

Dư Tô thôi không nhìn nữa, cô nhặt phấn, vội cặm cụi viết chữ.

Nếu không hoàn thành mức chỉ tiêu năm trăm đồng, cô sẽ bị ăn đòn mất.

Bình thường, đám ăn xin không thể kiếm nổi số tiền năm trăm đồng chỉ trong một ngày. Nhưng hôm nay thì không như vậy, đa phần những người đến dâng hương hôm nay đều lắm tiền nhiều của. Trong đó còn có vài người thuộc dạng nứt đố đổ vách, chẳng biết do quá nhiều tiền hay vì lòng thành kính mà họ cầm thẳng một xấp tiền mặt một trăm đồng trong tay, cứ thế phát dọc theo hàng ăn xin.

Trừ đám người hào phóng rộng rãi này ra, cũng có rất đông khách phát mấy đồng hai mươi, mười hay năm tệ cho đám ăn xin. Đương nhiên phần lớn người qua đường đều chỉ để lại một đồng hay năm hào. Cũng có vài người không cho tiền mà chỉ đưa họ bánh bao, táo hoặc đậu phộng.

Nhận được tiền xong, Dư Tô bèn học theo đám ăn xin bên cạnh, nhét thẳng những đồng tiền giấy giá trị vào túi áo, chỉ để lại trong hộp vài đồng xu cùng tiền năm hào.

Dư Tô vẫn chưa viết xong hết chữ, cũng vì đất đã chật kín không còn nơi viết nữa rồi. Thấy vậy cô bèn mở ghế ra ngồi thẳng xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm hộp giấy trước mặt.

Hai bên đường có rất nhiều đám ăn mày xách theo loa, đủ thứ nhạc đường phố cùng tiếng nhạc kinh phật hiếm hoi trộn chung vào nhau, rồi lại cả tiếng người ta nói chuyện, tiếng còi xe inh ỏi khiến nghe mà phải nhức đầu đau tai, hoa mắt chóng mặt.

Lúc này mới chỉ hơn chín giờ sáng.

Dư Tô thấy hơi đói bụng, bèn lấy quả táo người ta ném vào hộp giấy ra gặm, ăn được một nửa, Dư Tô chợt thấy có cặp chân đang dừng ngay trước mặt mình.

Cô ngẩng đầu, thấy Lý Nhị đang trừng trừng nhìn mình.

Dư Tô bất lực buông quả táo xuống, cô ngồi thẳng lưng rồi tiếp tục nhìn những người qua đường bằng ánh mắt cầu xin.

Dư Tô nghe mọi người nói đường tới đây có một trạm xe buýt, bên cạnh có cả trạm xe đường dài, vậy nên đa số khách dâng hương ở đây đều đổ từ hướng trạm xe lại.

Không biết Dư Tô ngồi được bao lâu, cuối cùng dòng khách nườm nượp đổ tới cũng vơi bớt, còn đoàn người quay trở về lại nhiều thêm.

Đến tận hơn hai giờ chiều, cung đường mới thưa người trở lại, đám ăn xin xung quanh cũng đã bắt đầu tản đi.

Tên ăn xin bị rữa nát một bên đùi đứng thẳng dậy, kéo ống quần xuống rồi tấp tểnh bỏ về; người phụ nữ ngã bệnh nặng đang mang bầu, trông như thể đứng cũng không vững nổi, giờ lại ngồi đếm tiền xoàn xoạt rồi bỏ đi rất nhanh; người đàn bà bệnh nặng tới nỗi dường như ngày mai thôi là sẽ lìa đời, đeo khẩu trang ngủ lịm đi trên xe lăn đang cười cười nói nói với người đàn ông đi cùng rồi thong thả trở về.

Có người đàn ông trung niên trông cả người lành lặn, không một thương tổn gì đang đếm nắm tiền trong tay, vừa đi vừa mắng đám người keo kiệt cho ông ta ít tiền.

Vài ông cụ vỗ đám bụi đất dính trên người, bắt đầu bàn nhau xem tối nay về nhà nên mua món gì ngon cho cháu chắt.

Sau khi đám người này bỏ về hết, những kẻ tàn tật thật sự mới chầm chậm tản đi.

Dư Tô không biết những người này tự kéo đến đây hay được kẻ khác đưa đến. Ngay lúc sau, Lưu Ngũ đứng bên đường đã đưa tay ra hiệu tỏ ý bọn họ có thể đi rồi.

Những người chơi khác đều lục tục thu dọn đồn đạc rồi lần lượt trở lại con ngõ nhỏ nơi chiếc xe van đỗ.

Lúc thu dọn đồ, Dư Tô có đếm lại khoản tiền hôm nay mình kiếm được. Mớ tiền lẻ lả tả ấy thế mà cộng vào cũng được tới bảy trăm đồng.

Sáu người chơi bọn họ, thêm cả sáu NPC ăn xin. Nếu bình quân mỗi người đều kiếm được chừng này tiền vậy khoản thu nhập ngày hôm nay tính ra cũng rất ổn.

Sau khi trở về con hẻm nhỏ, đống tiền bọn họ kiếm được đã bị đám bảo kê tịch thu ngay lập tức. Sau đó, bọn chúng khởi động xe rời đi.

Lưu Ngũ phụ trách lái xe, còn Lý Nhị thì đếm lại khoản tiền đám người chơi kiếm được.

Đi được chừng hơn nửa tiếng đồng hồ thì chúng dừng xe lại, có vài người bước xuống, tiến vào quán ăn nhỏ ven đường mua mấy món đồ về.

Có lẽ do hôm nay kiếm được một khoản tiền khấm khá, mà cũng có thể lần nào đi ăn xin xong cũng được hưởng đãi ngộ đặc biệt mà mấy người ăn xin hôm nay lại được ăn cả thịt.

Lúc trở về xóm tàn tật Dư Tô mới để ý thấy còn có một chiếc xe nữa đã vào nhà trước bọn họ, trên xe là vài người tàn tật đang leo xuống.

Lý Nhị tiến vào xe chào hỏi người cầm đầu bên trong, dường như hai bên rất thân quen, Lý Nhị còn hỏi anh ta rằng anh Lưu có thông báo cho họ khi nào sẽ chuyển nhà lần nữa không.

Người này bảo tuần sau là phải chuyển đi rồi, chỉ là nơi này cũng có vẻ khá an toàn, có thể ở lại thêm vài bữa nữa.

Nghe có vẻ đám người này đều là đàn em của tên “anh Lưu” nọ. Hơn nữa bọn họ làm ăn theo kiểu lưu động, không ở cố định một chỗ trong khoảng thời gian dài.

Lúc về đến khu nhà, năm tên bảo kê bèn lôi hết tiền gom vào lại một mớ, bọn họ chia nhau ba phần tư số tiền, để lại phần tư còn lại rồi tranh thủ đưa cho “anh Lưu”.

Sau đó, Lý Nhị và Lưu Ngũ bèn rời khỏi đây, chuyển ca cho Mã Tứ và hai tên côn đồ còn lại.

Lúc này cổng khu nhà còn chưa bị khóa, cô bé tên Ninh Ninh đã kịp nũng nịu đòi ông cụ bế bé ra ngoài chơi. Các người chơi cũng đưa mắt nhìn nhau rồi lục tục kéo ra ngoài.

Ngoài cổng, đi bên trái là đường rời xóm, đi bên phải là tới một khu rừng trúc nho nhỏ, nếu rẽ qua con đường mòn nhỏ cạnh rừng trúc sẽ lại có một căn nhà khác.

Đám người chơi tiến vào rừng trúc xong mới dám bắt đầu bàn bạc với nhau.

Anh Què chỉ thẳng mặt Ngô Nhĩ, nói: “Tôi cảm thấy nhất định cậu này có vấn đề, chúng ta không thể thực hiện nhiệm vụ cùng cậu ta!”

Trương Tam cũng nói: “Tốt nhất anh tự bỏ đi đi, anh đứng đây chúng tôi cũng chẳm dám bàn gì!”

Ngô Nhĩ nổi điên: “Rốt cuộc có chuyện quỷ gì vậy? Sao mấy người gạt tôi ra mà chẳng buồn giải thích lấy một câu? Tôi nằm xuống ngủ, vừa tỉnh đã thấy trời sáng, vậy mà các người cứ khăng khăng bảo là ban đêm đào được xác tôi, còn bảo tôi giết Đường Sam nữa? Sao tôi phải giết đồng đội của mình, tôi ăn no rửng mỡ chắc?”

“Anh giả vờ giả vịt cái gì,” Anh Què nói: “Chúng tôi đều biết thân phận thật của anh rồi, anh là kẻ phản bội đúng không?”

Ngô Nhĩ giận sùi bọt mép: “Phản cải con khỉ, chẳng phải lúc công bố nhiệm vụ tôi cũng đã đưa điện thoại cho mấy người rồi đấy thôi! Kẻ nào phản bội kẻ đấy không chết tử tế, thế đã được chưa!”

“Cũng có thể Ngô Nhĩ còn sống thì không phải kẻ phản bội,” Trương Tam nói: “Nhưng chết đi thì chắc chắn sẽ thành ma. Chuyện anh giết Đường Sam bọn tôi cũng rõ cả rồi, có giả vờ nữa cũng chẳng ích gì đâu. Thật sự giờ tôi chỉ muốn cho anh một nhát dao chết luôn cho rồi, xem xem rốt cuộc anh là người hay là ma.”

Ngô Nhĩ vươn tay ép chặt lên mặt mình một hồi, cố kìm nén cơn giận dữ, sau khi hít một hơi thật sau anh ta mới cố hết sức bình tĩnh mà cất lời: “Mọi người cứ nói tôi nghe xem rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì được chứ?”

Thấy anh ta như vậy, Dư Tô bèn nói với Anh Què và Trương Tam: “Mấy anh kể cho anh ta nghe đi.”

Nếu là Dư Tô thì những lời cô có thể kể lại thành ra quá nhiều, thực ra cô lại muốn nghe thử xem góc nhìn của mọi người khác gì với mình.

Trương Tam: “Chẳng phải là ngủ đến nửa đêm thì cô và Lý Vân tới gọi chúng tôi dậy, bảo rằng có thể trong chuồng gà có xác người, gọi chúng tôi qua sao? Sau đó Đường Sam và Ngô Nhĩ bèn tới bếp tìm kiếm manh mối, chẳng ngờ lúc đó chúng ta lại đào được xác Ngô Nhĩ, rồi nghe thấy Đường Sam thét lên. Đến lúc chạy sang bếp thì cô ấy cũng đã chết rồi, sau đó… tôi lại đột nhiên tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong phòng.

“Đợi đã!” Anh Què đột nhiên quay phắt sang Dư Tô, trừng cô bằng ánh mắt sắc bén: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì đêm qua lúc mọi người đang đào xác, cô và Ngô Nhĩ đã lẳng lặng bỏ ra ngoài! Chẳng là hai người… ở chung một phe sao?”

Tác giả có lời muốn nói: Có một đôi vợ chồng sống cùng đứa con trai. Đứa con trai có việc làm rồi, nhưng hai vợ chồng họ lại nhân những hôm đông người mà chạy ra ngồi xin tiền cùng đám ăn mày ngoài chùa. Bọn họ bảo, một ngày kiếm được nhiều nhất cũng phải hơn hai nghìn tệ. Tôi thật sự khó có thể tưởng tượng nổi ăn xin mà lại kiếm được từng đó tiền chỉ trong một ngày, nên trong truyện tôi đã viết là bảy trăm.

Hạnh: Rất xin lỗi mọi người vì hôm thứ 3 mình quên mất không đăng truyện, mình sẽ đăng bù vào Chủ nhật nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.