Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Bầu không khi xung quanh như ngưng đọng lại, hơi thở Dư Tô nông đi, cô im lặng đối mắt với Lý Vân trong bóng tối một lúc rồi mới rời tầm mắt, nhìn xuống bàn chân cô ta.
Dưới giày cô ta và bên ngưỡng cửa nơi Lý Vân đứng đều không vương chút bùn.
Ánh mắt Dư Tô lại chuyển tới chính bên chân mình, lúc nhìn thấy lớp bùn dính trên mép giày, lòng Dư Tô thấy lạnh ngắt.
Trong chuồng gà, hai tấm ván giường gỗ bị tách rời vứt ngay chính giữa, xung quanh là đủ những ghế những tủ bỏ đi nằm ngổn ngang, còn cả chiếc túi da rắn chẳng biết cất gì bên trong mà căng phình chiếm mất một phần ba diện tích căn lán.
Cả chuồng gà dường như bị đống đồ lấp đầy. Dù rằng nhìn vào những khoảng đất trống có thể thấy được đám bùn đất bên dưới, nhưng với tình cảnh cả căn lán bị chất đầy bởi đồ đạc thế này, chuyện Lý Vân đào đất ở đây là không thể.
Nhìn căn lán khác biệt mồn một so với cảnh tượng lúc trước mình nhìn thấy, thật sự Dư Tô cũng không còn gì để nói.
“Có chuyện gì vậy?” Trương Tam đứng sau thì thầm một câu.
Đứng hai bên trái phải Dư Tô là Anh Què và Lý Vân, còn những người khác thì tập trung phía sau, tất cả bọn họ đều đã thấy rõ cảnh tượng trong chuồng gà.
Vì chuyện khi nãy mà Ngô Nhĩ có thái độ khá thù hằn với Dư Tô. Anh ta khẽ hừ một tiếng, thấp giọng: “Nơi này chẳng giống như lời cô nói chút nào, rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Chẳng lẽ cô sợ đến mức mắc bệnh tâm thần rồi?”
Dư Tô cảm thấy giờ cô có thêm một cái mồm nữa cũng chẳng giải thích nổi, chỉ đành bất lực buông một câu: “Tôi không lừa mọi người, cũng không cần thiết phải làm vậy, tin hay không thì là tùy.”
Thật sự cô chỉ muốn bỏ thẳng về ngủ một giấc, nhưng lý trí nhắc Dư Tô rằng không thể để cơ hội tốt đêm nay trôi qua như vậy được.
Cô đưa mắt nhìn đám người chơi một vòng rồi tiến vào căn chuồng gà chật ních đồ đạc.
Cho dù chuyện khi nãy có là ảo giác thì có sao? Như vậy cũng không thể chứng minh căn lán này không có vấn đề. Bên dưới đích thị là một lớp bùn đất dày, lỡ như thật sự có thi thể được chôn ở đây thì sao? Cảnh tượng cô chứng kiến khi trước có thể là ảo giác, cũng có thể là sự thực, tại sao không thử tìm xem?
Về phần những người chơi khác, Dư Tô cũng chẳng buồn phí nước bọt với họ.
Cho dù khi thông báo nhiệm vụ, Ứng dụng có nhắc nhở tất cả người chơi phải đoàn kết, thậm chí mọi người cũng đã đọc hết nội dung nhiệm vụ của nhau, nhưng đám người chơi đã kinh qua đủ các màn nhiệm vụ kinh hoàng sẽ chẳng thể hoàn toàn đặt lòng tin nơi đồng đội mình như người mới.
Nếu đã vậy, Dư Tô cũng chẳng cần nhiều lời giải thiết, chi bằng cứ coi đây là nhiệm vụ đơn, tự mình hoàn thành màn chơi của mình là xong.
Ngoài cửa, Đường Sam, Trương Tam và Ngô Nhĩ bỏ đi trước tiên, nhưng cũng không về thẳng phòng mà chia nhau đi tìm kiếm đầu mới trong các gian nhà khác.
Dư Tô không quan tâm tới bọn họ, cô dịch một chiếc ghế băng dài sang bên cạnh, rồi lại nhặt chiếc túi da rắn rơi trên nền đất lên. Nhưng giờ chỉ còn một cánh tay phải, Dư Tô không đủ sức cử động nên phải rất cố công mới kéo chiếc túi lại gần được đôi chút.
Lúc này, Lý Vân chợt bước lại, vươn tay túm lấy chiếc túi, kéo mạnh nó sang một bên.
Dư Tô ngẩng đầu nhìn cô ta, lại thấy Vinh Huy dìu Anh Què cùng tiến lại.
Bọn họ chẳng ai nói lời nào, chỉ bắt đầu di chuyển đám đồ trong phòng.
Anh Què và Dư Tô khó có thể thực hiện các hoạt động yêu cầu thể lực, nhưng Lý Vân và Vinh Huy lại đầy đủ tứ chi, làm việc rất nhanh nhẹn.
Sau vài phút đồng hồ, nền đất đã được dọn ra một khoảng trống lớn.
Trong lán không có cuốc, cũng chẳng có xèng, Lý Vân trỏ căn bếp chứa đầy vật dụng phía đối diện. Cô ta và Vinh Huy cùng bước lại phòng bếp, chốc lát sau đã vác hai cây cuốc trở lại.
Dư Tô và Anh Què vẫn không giúp được gì, chỉ đành đứng một bên nhìn bọn họ đào bới.
Anh Què dựa vào bức tường được ghép từ những tấm ván gỗ cũ nát, thì thầm với Dư Tô bằng âm lượng chỉ đủ hai người nghe được: “Những điều cô nói khi nãy có phải là thật không?”
Dư Tô nghiêng đầu nhìn anh ta, thành thực gật đầu: “Tôi không cần phải nói dối.”
“Tôi tin cô.” Người đàn ông thấp giọng: “Đây là một thế giới quái lạ, chuyện kỳ quặc nào cũng có thể xảy ra. Nếu có nói dối thì những lời dối trá này cũng chẳng đem lợi ích gì cho cô.”
Dư Tô chưa từng nghĩ chuyện có người tin tưởng mình lại khiến tâm trạng cô trở nên tốt được tới vậy, cô bèn mỉm cười, gật đầu nói: “Cũng có thể tôi thật sự đã gặp ảo giác, nhưng những gì tôi nói đều là do tôi tận mắt thấy được. Nếu anh chịu tin thì tôi rất cảm ơn anh.”
Anh Què cũng cười, hất cằm hướng Lý Vân và Vinh Huy, thì thầm: “Bọn họ cũng tin cô đấy, nếu không đã chẳng ở lại giúp cô.”
Dư Tô nhìn hai người đang miệt mài đào bớt, nói: “Đúng vậy, mong rằng thật sự có thể tìm thấy thứ gì đó ở đây.”
Chốc lát sau, động tác của Lý Vân và Vinh Huy đồng loạt dừng lại.
Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi buông chiếc cuốc trong tay, cùng ngồi xổm xuống bắt đầu dùng tay bới đám đất lên.
Dư Tô thấy vậy cũng lập tức dìu Anh Què bước lại.
Ánh trăng chỉ có thể lọt vào phòng một quầng mờ nhạt, giữa cái hố nông bị bọn họ đào lên trông đen kịt, dù rằng đã tăng cường thị lực nhưng Dư Tô vẫn khó nhìn rõ được.
Dù rằng không thấy rõ, nhưng vẫn lờ mờ thấy được dưới đó là một cái xác đã rữa nát tự bao giờ.
Thứ lộ ra ngoài chiếc hố đào nông là vùng bụng và tay của thi thể, bộ quần áo đã rách nát tả tơi không che nổi thân thể, mà phần xác thịt lộ ra khỏi đám vải vóc rách rưới đã thối rữa chẳng ra hình dạng.
“Có, đào, tiếp, không?” Vinh Huy hổn hển cất lên bốn chữ, rồi lại nắm tay áo quệt đám mồ hôi rịn đầy trán.
Anh Què nói: “Giờ vẫn khó suy đoán được gì. Tôi thấy đây không chỉ đơn giản là một thi thể, nếu không đã chẳng tính làm đầu mối được. Ta còn có thể tìm ra được thứ gì đó trên cái xác này, hay là cứ đào tiếp xem?”
Anh ta mới dứt lời, bên ngoài đã có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên, người đầu tiên tiến vào là Ngô Nhĩ, anh ta hỏi: “Mọi người đang nói gì vậy, có đào được gì không?”
Đường Sam và Trương Tam cũng nối đuôi nhau bước vào.
Chắc hẳn bọn họ đã lục tung hết tất cả những nơi có thể tìm được nên giờ mới quay trở lại.
Câu hỏi của Ngô Nhĩ cũng chẳng cần đám người chơi trả lời, vừa hỏi xong tự anh ta đã tiến tới xem xét cái hố nông mới được đào.
Ngô Nhĩ sững sờ, ánh mắt dán chặt lên Dư Tô: “Ở đây thật sự có xác người à?”
Dư Tô gật đầu, thấp giọng: “Nếu mọi người tới cả rồi thì giúp hai bọn họ đào đi.”
Dù rằng Trương Tam vẫn còn chân, nhưng thật ra có còn phiền hơn là cụt chân, chẳng những rất hạn chế hoạt động mà thỉnh thoảng còn lên cơn đau, vậy nên anh ta cũng không thể giúp đỡ. Đường Sam và Ngô Nhĩ thì vội đi tìm xẻng giúp bọn họ đào thi thể.
Nhưng mới chỉ đào được hai xẻng, bọn họ lại chợt nghe hai tiếng ngáy bên gian phòng chính bỗng chỉ dư lại một tiếng.
Bọn họ đồng loạt dừng tay, sững sờ, Dư Tô hạ giọng: “Mau kéo đồ che đi!”
Những người chơi đầy đủ tay chân ngay lập tức hành động, vội vàng khuân những món đồ cồng kềnh ra bằng tốc độ nhanh nhất.
Bên ngoài, cửa ra vào phòng chính khẽ vang lên một tiếng “két” trong màn đêm yên tĩnh, rồi tiếp theo đó là một loạt tiếng bước chân khẽ khàng vọng lại.
Tiếng bước chân nghe như hướng về phía nhà vệ sinh. Trong khu nhà không có điện, tên côn đồ cũng hoàn toàn chẳng để ý tới đám người trong lán.
Ngô Nhĩ thì thầm: “Chắc đi vệ sinh xong là hắn sẽ trở lại phòng, không sao đâu, chúng ta đợi một chút rồi tiếp tục đào!”
“Không được,” Trương Tam nóng nảy: “Sao anh chắc chắn được hắn đi vệ sinh xong sẽ không kiểm tra xem chúng ta có trong phòng hay không? Nhỡ hắn sợ chúng ta nhân lúc nửa đêm trốn mất thì sao?”
Dù họ chỉ là một đám tàn tật, sau khi cửa chính bị khóa lại, tỷ lệ chạy trốn của bọn họ cũng gần như bằng không. Nhưng nếu tính đám côn đồ cẩn thật thì cũng rất có thể sẽ kiểm tra vào nửa đêm.
Các người chơi cũng chẳng dám đợi nữa, cuối cùng đành kéo hai chiếc túi da rắn che chiếc hố lại rồi vội vàng chạy về phòng.
Anh Què được Vinh Huy cõng sau lưng, Trương Tam cũng được Ngô Nhĩ cõng đi, tất cả mọi người cùng lao về phòng bằng tốc độ nhanh nhất, nằm về vị trí cũ, chẳng dám nấn ná dù chỉ một giây.
Vừa mới nằm xuống Dư Tô đã loáng thoáng nghe tiếng bước chân vang lên, dường như tên bảo kê đã đi vệ sinh xong.
Chắc hẳn người này là Lý Nhị, vì tiếng mở cửa khi nãy phát ra từ gian phòng chính.
Sau khi bước khỏi hành lang nhỏ dẫn ra ngoài nhà vệ sinh, bước chân Lý Nhị khựng lại, rồi dần dần có xu hướng tiến gần tới bọn họ.
Sau đó, tiếng bước chân dừng lại trước cửa căn phòng đối diện phòng ngủ bọn họ, cũng chỉ là nơi nghỉ ngơi của đám ăn xin còn lại.
Tiếng mở cửa khẽ khàng vang lên trong đêm đen nghe lại chói tai tới lạ, dường như Lý Nhị đứng trước cửa phòng đối diện một hồi. Xong, hắn khép cửa, quay người bước lại gần phòng đám người chơi.
Đám người chơi vội nhắm tịt mắt, bọn họ nằm im trong bóng đêm không dám nhúc nhích, giả vờ đang say ngủ. Trương Tam còn cố ý giả vờ ngáy o o, tiếng ngáy cứ vang lên đều đều.
Cửa phòng được mở ra, các người chơi đều cảm thấy có ánh mắt đang lướt qua mình.
May là Lý Nhị cũng chẳng để đám người chơi phải giả vờ ngủ quá lâu, hắn chỉ đếm số người một lượt, sau khi chắc chắn đám ăn xin đều trong phòng cả mới khép cửa, quay người chầm chậm trở về phòng.
Đám người chơi vẫn chẳng dám cựa quậy, cho đến tận khi tiếng bước chân biến mất nơi gian chính.
Tiếng quần áo vang lên “sột soạt”, trong đêm đen, Đường Sam cất tiếng trước tiên: “Đợi một lát rồi chúng ta lại đào tiếp, tôi có cảm giác chỉ cần đào được cái xác kia là có thể tìm ra manh mối.”
“Được, chắc chắn chúng ta phải đào tiếp.” Trương Tam thì thầm: “Theo như kinh nghiệm trước đó của tôi, cứ trời tối là kiểu gì cũng có người chết, chúng ta sớm tìm được manh mối mới giữ nổi mạng.”
“Mọi người đoán xem cái xác kia sẽ chứa manh mối gì?” Anh Què nói.
Không ai đáp lời anh ta, Dư Tô thầm nghĩ, manh mối trên thi thể thường sẽ là cách nạn nhân chết, cùng lắm chỉ có thể đoán được sát nhân là ai. Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này là báo thù cho thi thể kia sao?
Dường như những người chơi khác cũng chẳng có ý gì mới nên không đáp lời. Trương Tam nói: “Khi nào đào được thi thể là biết, giờ mất công đoán cũng chẳng ích gì. Cứ đợi đi đã, đợi nghe thấy tiếng ngáy rồi chúng ta lại hành động.”
Bọn họ cũng chẳng phải đợi lâu, chỉ phải phút sau, tiếng ngáy rung trời chuyển đất đã lại vang lên.
Dư Tô đứng dậy, cùng chạy lại chuồng gà cùng những người chơi khác. Bọn họ đẩy đám đồ che chắn phía trên ra, rồi đám người chơi tay chân lành lặn lại tiếp tục đào bới đám đất bùn.
Vì có thêm người hỗ trợ nên tốc độ đào lần này nhanh hơn trước gấp đôi, chỉ chừng vài phút sau, toàn bộ thi thể đã lộ ra khỏi chiếc hố.
Lý Vân đặt cái cuốc sang một bên, quỳ xuống lấy tay lau đám đất bùn dính trên mặt thi thể. Lau được một nữa, tay cô ta khẽ khựng lại. Lý Vân cúi đầu nhìn thi thể chằm chằm, đờ ra một lúc lâu.