Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Sau khi gặng hỏi được kế hoạch của Ngô Băng, Dư Tô còn cố ý nấn ná lưỡng lự, giúp Phong Đình có đủ thời gian chạy tới ký túc nữ.
“Dù rằng quá nửa lời cô nói là thật, nhưng cô ấy cũng không ngốc nghếch đến mức hoàn toàn tin tưởng cô. Mà nhất là cô còn có tên đồng đội ngu ngốc như heo nữa.”
Phong Đình đứng ngay trước cửa, lưng chặn mất lối ra vào duy nhất trong phòng rồi đưa tay vẫy Dư Tô lại.
Dư Tô tiến tới đứng cạnh Phong Đình.
Ngô Băng nắm chặt con dao Thụy Sĩ trong tay, hai mắt lom lom nhìn Dư Tô và Phong Đình, rồi đột nhiên cô ta bật cười, “Hai người tưởng rằng thêm một người là sẽ an toàn sao? Tôi đã vượt qua hơn mười màn chơi, không phải chỉ dựa vào may mắn và giả bộ đáng thương để tồn tại đâu.”
Vừa dứt lời, đột nhiên cô ta đã ném thẳng con dao Thụy Sĩ ra ngoài. Một chiếc thẻ màu đen chợt hiện ra giữa hai ngón tay Ngô Băng.
Đó chính là tấm thẻ Dư Tô nhìn thấy khi nãy, chỉ là đương nhiên tác dụng của nó không hề giống như Ngô Băng nói.
Phong Đình nhếch môi, vô cùng thích thú cười hỏi: “Đạo cụ công kích?”
“Đúng vậy, đây là món đạo cụ chỉ người vượt qua được màn chơi thứ mười mới có được. Hai người hợp sức lại cũng không đánh thắng nổi.”
Ngô Băng nghiêng đầu, nụ cười tàn độc hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của cô ta. Cô ta nhìn Dư Tô trừng trừng, hỏi: “Cô cũng nghĩ tôi ngu lắm hả? Tôi bảo gì cô nghe nấy, tò tò đi theo tôi không chút cảnh giác, chẳng lẽ tôi lại tin cô đần độn như vậy thật sao? Đương nhiên, nếu cô ngu tới vậy thì cũng chỉ có lợi cho tôi.
Tôi đã biết trước thể nào cô cũng sẽ báo lại cho Ngụy Minh, nhưng thôi giờ cũng hay, đỡ nhọc tôi phải đi giải quyết từng người một. Chỉ là… tôi lại hơi tiếc ông anh đẹp trai này.”
Nói xong, cô ta nháy mắt với Phong Đình: “Ngụy Minh, anh thật sự không muốn cân nhắc tham gia Hội chúng tôi sao? Nếu anh đồng ý, hãy liên lạc với tôi trong vòng 24 giờ sau khi trò chơi kết thúc, tôi sẽ có cách để anh giúp anh sống sót. Hơn nữa, về sau người trong Hội có thể giúp anh hoàn thành nhiệm vụ, anh không phải quá sức mạo hiểm, thậm chí có thể sống sót được qua từ chín màn chơi trở lên.”
Ngô Băng vừa dứt lời, đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân gấp gáp rầm rầm vọng lại.
Tay nắm cửa sau lưng Phong Đình bị vặn ra, rồi lại có kẻ đẩy tấm ván cửa, cánh cửa đụng vào lưng Phong Đình, không thể mở ra nổi.
Giọng Chung Liêm vọng lại từ ngoài cửa: “Có chuyện gì vậy? Ngô Băng, cô có trong đó không? Sao lại không mở được cửa thế này?”
Ngô Băng chẳng buồn ngó ngàng tới giọng nói bên ngoài, chỉ nhìn Phong Đình rồi cười dịu dàng, hỏi: “Anh nghĩ xong chưa?”
Phong Đình kéo Dư Tô ra sau lưng, dán mắt nhìn Ngô Băng, trầm giọng: “Khóa cửa lại.”
“Xem ra anh định chết chung với cô ta.” Ngô Băng tặc lưỡi, nói mà hơi có phần tiếc nuối: “Khó khăn lắm mới gặp được một người chơi tiềm năng, thật đáng tiếc.”
Trước giờ Dư Tô chưa từng thấy loại đạo cụ như của Ngô Băng, càng không biết uy lực của món đạo cụ này ra sao, nhưng cô cũng hiểu rằng nếu món đồ đã khiến Ngô Băng giữ được vẻ bình tĩnh, thản nhiên như vậy thì nhất định sức mạnh của nó phải vô cùng to lớn.
Dư Tô không thể đọc được bất cứ điều gì từ vẻ mặt của Phong Đình, nhưng khi khóa cửa phòng, cô lại hơi lưỡng lự. Nếu món đạo cụ này quá mạnh, có lẽ cô nên để Phong Đình đi trước chứ không phải là ra khóa cửa.
“Xin lỗi, hình như cô đang hiểu lầm chuyện gì đó.”
Trong lúc Dư Tô đang lưỡng lự, lại nghe tiếng Phong Đình vang lên từ đằng sau.
Giọng điệu vững vàng của Phong Đình mang theo khả năng trấn an lòng người một cách kỳ lạ.
Tay Dư Tô đặt trên ổ khóa, nghe Phong Đình nói: “Không chỉ mình cô có món đạo cụ này.”
“Tách” một tiếng, cửa đã bị khóa lại.
Ngô Băng thoáng kinh ngạc rồi bật cười: “Mấy người mới chơi được bao nhiêu màn? Đạo cụ của mấy người sao có thể bì được với tôi? Thôi bỏ đi, đêm dài lắm mộng, tôi cũng chẳng buồn nói mấy lời vô dụng cùng các người nữa, tạm biệt!”
Ngô Băng vừa dứt lời, chiếc thẻ màu đen trong tay bỗng hóa thành một đám khói đen dày đặc, chỉ trong chớp mắt, làn khói đã khuếch tán, tụ thành một đám đen đặc có dáng nửa hình người.
Bóng đen hình người này tản ra màn khói đen hỗn loạn, nó dùng tốt độ nhanh nhất mà bay vụt về phía hai người!
Dư Tô vung chân tung một cú đá, rồi nhảy sang bên trái vài bước. Đồng thời Phong Đình cũng lách sang phải né tránh.
Vồ hụt một cú, bóng đen đập phải tấm ván cửa, ngay tức khắc, tấm ván đã bị ăn mòn, lõm xuống một mảng lớn dày chừng một centimet.
Một thứ mùi kỳ lạ khó ngửi tỏa ra từ đám khói đen nọ, giống như mùi… một miếng thịt bị để thối rữa suốt hơn một tháng vậy.
Luồng khói đen lại lao tới, dường như nó cũng có ý thức như một con người, chọn ngay kẻ yếu đuối nhỏ gầy nhất ở đây là Dư Tô.
Dư Tô lại né tránh, cô tức khắc cắn chặt con dao găm Kim Cập có phần vướng víu trong miệng. Dư Tô cuộn mình né đòn, nhưng lại tiếp tục bị luồng khói đen ráo riết đuổi theo.
Dù rằng tốc độ của làn khói kỳ quái nọ không mấy nhanh, nhưng sau ba lần liên tục tránh né, Dư Tô cũng đã bắt đầu cảm thấy không ổn…
Thể lực của cô đang cạn kiệt một cách nhanh chóng, hơn nữa, lòng cô cứ chực dâng trào cảm giác tuyệt vọng một cách hết sức kỳ lạ.
Rõ ràng lý trí nhắc nhở Dư Tô phải cố gắng trốn thoát, nhưng đầu óc lại cứ nảy ra một suy nghĩ khác: “Đừng trốn nữa, chết cũng không phải không tốt, sống thì có ý nghĩa gì?”
Cái ý nghĩ chán nản tuyệt vọng này càng lúc càng khuếch trương trong não bộ Dư Tô. Chỉ trong vòng vài chục giây ngắn ngủi, nó đã tràn ngập, chiếm cứ hoàn toàn lấy cô.
Đối mặt với làn khói đen lại lao vào lần nữa, chân tay Dư Tô không còn nghe lời cô nữa mà buông thõng xuống. Lòng cô thậm chí còn bắt đầu nghĩ, “Tốt quá rồi, sắp được giải thoát rồi, sắp có thể thoát khỏi cái thế giới bẩn thỉu xấu xa này rồi!”
Đúng giây phút này, con dao găm Kim Cập Dư Tô ngậm trong miệng đột nhiên phát lên một tràng rên rỉ than khóc.
Cơn lạnh buốt xương phút chốc đã lan khắp cơ thể Dư Tô, khiến cô bỗng chợt tỉnh lại!
Nhưng giờ cũng đã muộn rồi, luồng khói đen đang kề ngay sát Dư Tô, cô chẳng còn thời gian mà né tránh nữa.
Xem ra, lần này cô phải chết thật rồi.
Dư Tô chỉ kịp nghĩ như vậy, cô trơ mắt nhìn luồng khói đen lao thẳng tới mặt mình. Giây kế tiếp, cái chết mà Dư Tô đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận lại không ập đến, luồng khói đen nọ đột ngột tan biến không để lại tung tích.
Một tiếng “Rầm” nặng trịch vang lên, Dư Tô ngơ ngác mất mấy giây mới quay đầu nhìn lại, thấy Ngô Băng đã ngã sóng soài trên mặt đất, còn Phong Đình thì đang tựa vào vách tường.
Phong Đình vươn cánh tay trái giấu sau lưng ra, một làn sương khói dày đặc đang quấn quanh lấy cánh tay Phong Đình.
Một làn khói đen mỏng manh bay ra từ mũi Ngô Băng, rồi hòa vào với màn sương trên tay trái Phong Đình như thể tự có sinh mệnh.
Sắc mặt Phong Đình lúc này không được tốt, cánh môi hơi tái. Phong Đình khe khẽ thở dốc rồi mới hỏi Dư Tô: “Không sao chứ?”
Dư Tô phản ứng lại, cô rút con dao đang ngậm trong miệng xuống, lắc đầu hỏi ngược lại: “Anh thì sao, trông anh có vẻ không ổn lắm.”
Phong Đình cười, nói: “Không sao, sau khi sử dụng món đạo cụ này tôi đều luôn như vậy.”
Làn khói đen trên tay trái Phong Đình dần dần tan ra. Phong Đình ngồi xổm xuống đất, nhặt tấm thẻ đen trên tay Ngô Băng lên.
“Rốt cuộc đây là thứ gì vậy? Sao tôi không thấy có bài viết về nó trên diễn đàn?” Dư Tô nghĩ lại mà vẫn còn sợ tới rùng mình: “Lúc này tôi đột nhiên cảm thấy không muốn sống nữa, chỉ muốn chết ngay đi, còn cảm thấy có thể chết là một chuyện rất đáng mừng.”
Phong Đình đưa cho cô tấm thẻ đen rồi nói: “Những người tham gia thảo luận trên diễn đàn của Ứng dụng đều không phải là cao thủ gì, dù cũng có người giỏi giang thật nhưng sẽ chẳng chịu tiết lộ thông tin quan trọng.
Trước đây tôi thấy cô còn cách màn chơi thứ mười một khoảng thời gian dài nên mới không nói cho cô biết, mỗi người chơi sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ mười sẽ đều nhận được món đồ thế này.
Thật ra cũng chẳng ai biết đây là thứ gì, nhưng chỉ cần nó xuất hiện, trong một thời gian ngắn những người xung quanh đều sẽ chịu ảnh hưởng của nó, xuất hiện triệu chứng như cô ban nãy, sau đó chỉ cần thứ này tiếp xúc được với đối tượng, nạn nhân sẽ bỏ mạng ngay tức khắc.
Sau khi chết đi, bên ngoài cơ thể nạn nhân sẽ không xuất hiện thương tích, trông như thể bị hút mất hồn. Chỉ là món đạo cụ có uy lực lớn này có số lần sử dụng hạn chế, tổng cộng có ba lần, chiếc thẻ của cô ta chỉ còn lại duy nhất một lần.
Món đạo cụ này còn có một khuyết điểm khác, đó chính là nếu có hai người cùng sử dụng nó tại một địa điểm, vậy trong lúc sử dụng, cả hai người này sẽ đều không bị ảnh hưởng bởi tác dụng tiêu cực.”
Có hai cách để sử dụng món đạo cụ này, một là giống như Ngô Băng khi nãy, cho một làn khói đen bay ra, tốc chiến tốc thắng, giải quyết kẻ địch một cách nhanh chóng.
Cách thứ hai giống như Phong Đình, chỉ tách ra một sợi nhỏ từ làn khói đen. Với cách này, uy lực của đạo cụ sẽ trở giảm sút đi rất nhiều, không thể khiến kẻ địch mất mạng ngay lập tức, còn phải mất rất nhiều sức lực để khống chế món đạo cụ, khiến người sử dụng kiệt sức nhanh chóng. Nhưng điểm hay của cách này đó là ra tay đánh lén nhân lúc kẻ thù buông lỏng cảnh giác.
Ngô Băng không hề hay biết Phong Đình cũng là một người chơi đã hoàn thành mười nhiệm vụ, dù sao số người chơi sống sót được sau mười màn thử thách cũng vô cùng ít ỏi, rất khó gặp được. Vậy nên cô ta không ngờ Phong Đình cũng có món đạo cụ này. Lúc Phong Đình sử dụng đạo cụ để tấn công, Ngô Băng rất khó có thể phát giác.
Khi đó Ngô Băng cứ ngỡ, sau khi làn khói đen xuất hiện, cả Phong Đình lẫn Dư Tô đều sẽ chịu ảnh hưởng, không thể phản kháng lại cô ta, vậy thì cô ta có thể giải quyết từng người một, nhưng Ngô Băng không ngờ rằng khi đang dồn hết lực chú ý vào Dư Tô thì mình đã lại chết trước rồi.
Dư Tô đón lấy tấm thẻ, ngó qua ngó lại một lát, nhưng trên tấm thẻ không có gì, chỉ có lúc chạm vào, trong đầu Dư Tô mới hiện lên lời nhắc số lần sử dụng còn lại của món đạo cụ.
Cô hỏi: “Vậy thì quyền sở hữu món đồ này sẽ thuộc về người chiếm giữ được nó, ai cũng có thể sử dụng phải không?”
“Đúng vậy,” Phong Đình khẽ cười: “Màn chơi này không lỗ gì cả, dù rằng khi nãy có hơi nguy hiểm nhưng lại đoạt được món đạo cụ này, cũng coi như kiếm được một khoản lời lớn.”
Dư Tô vội dúi tấm thẻ cho Phong Đình: “Thế anh mau cầm đi, món đạo cụ này mạnh lắm!”
“Cô không muốn à?”
Dư Tô lắc đầu: “Nếu không có sếp thì ôm nay tôi đã chết ở đây rồi, hơn nữa, nếu không phải giúp tôi thì anh đã chẳng mất một lần sử dụng đạo cụ, nhặt được tấm thẻ của Ngô Băng vừa khéo bù lỗ cho anh. Nhưng mà… e là lần này chúng ta đã gây thù chuốc oán với Ngô Băng rồi.”
“Không sao, hoàn thành nhiệm vụ rồi bàn tiếp.” Phong Đình không nhiều lời, nhận lấy tấm thẻ rồi bước lại mở khóa cửa, kéo cánh cửa ký túc ra.
Vương Đại Long không biết đã tới từ lúc nào, giờ đang đứng ngay ngắn ngoài cửa, còn vác theo Chung Liêm đang ngất xỉu. Anh ta tươi cười vẫy tay với Dư Tô.
Bạch Thiên đứng ngay sau anh ta, tay còn lăm lăm một tảng đá to bự.
Vương Đại Long ném Chung Liêm xuống gần cửa rồi mới lườm Phong Đình: “Khóa cửa, còn khóa cửa cơ à?! Anh biết bên trong nguy hiểm mà còn dám khóa cửa!”
Nhận được tin nhắn của Phong Đình xong, Vương Đại Long mới cùng Bạch Thiên chạy tới, lúc vừa chạy đến sân ký túc bọn họ lại vừa khéo thấy Chung Liêm đang lao vào cổng.
Vậy nên Bạch Thiên bèn chạy ra bãi cỏ, nhặt một cục đá trang trí, hăng hái chạy lên tầng. Sau khi thấy Chung Liêm cố đẩy cửa ra mà không được, Vương Đại Long bèn lao ra bịt kín mồm ông ta từ đằng sau, còn Bạch Thiên thì vung tay đập thẳng cục đá vào đầu Chung Liêm.
Nếu không phải bọn họ đang ở ngoài hành lang, sợ có ai nhìn thấy cảnh họ giết người thì chỉ e Chung Liêm giờ đã thành cái xác không hồn rồi.