Trò Chơi Chết Chóc

Chương 58



Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Tóc Đỏ nói xong bèn cuộn ống quần lên, rút con dao găm buộc bên cẳng chân ra trả lại cho Dư Tô.

Dư Tô nhìn anh ta, thầm cười một tiếng.

Có vẻ anh ta cũng đang nghĩ giống cô. Dù ngoài mặt bảo rằng giải quyết gọn cả hai kẻ đáng nghi, nhưng trên thực tế, tình hình sẽ không tiến triển như vậy…

Chừng mười mấy phút sau, ngoài phòng lớn vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, cùng với đó nghe loáng thoáng có tiếng người đang nói chuyện.

Tiếng bước chân đi tới cửa phòng bên thì dừng lại, Dư Tô nghe có kẻ khẽ rủa một câu chửi thề. Không nhìn cũng biết, chắc chắn bọn họ vừa thấy cái xác của tên đàn ông bị Tóc Đỏ giết hại.

Ngay sau đó có một tiếng “ruỳnh” thật lớn chợt vang lên, dường như có ai đang nổi giận, không biết vừa đá cửa hay đập phá gì.

Rất nhanh sau đó những người này đã tiến tới gian phòng của đám người chơi.

Sau khi khóa cửa được mở ra, có kẻ bên ngoài đá toang ván cửa, tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, khiến toàn thân Yến Yến run thật mạnh.

Đám người chơi đứng trong phòng, ai ai cũng đều nhìn cửa ra vào chằm chằm.

Chỉ thấy tay phải Lưu Mãng đang lăm lăm cây gậy bóng chày, hắn là kẻ đầu tiên bước vào, vẻ mặt nặng trình trịch, ngoài ra còn có thêm bốn tên đàn ông khác đi theo sau lưng hắn.

Trong đó có cả tên đàn ông phụ trách trông chừng bọn họ sáng nay, mặt mày hắn ta sưng vù, có vẻ đã bị đánh cho một trận ra trò.

Lưu Mãng đưa mắt đảo qua căn phòng một vòng, nhấc gậy bóng chày chỉ anh chàng tóc đỏ: “Mày, ra đây.”

Kẻ giết chết tên đàn ông mặc áo ba lỗ phòng bên chính là Tóc Đỏ, lúc này anh ta bị gọi lên đầu tiên, ý Lưu Mãng đã quá rõ ràng.

Mà điều duy nhất Tóc Đỏ có thể làm đó là run rẩy sợ hãi lùi về phía sau, lắc đầu không ngừng, hãi hùng nói: “Không liên quan gì đến em cả, đứng đánh em… Mọi chuyện đều là do Nguyệt Nguyệt và Y Y đầu têu! Anh Lưu Mãng, em thật sự không còn cách nào khác, nếu không làm theo lời chúng nó chúng nó sẽ giết em!”

Dù không khóc nổi nhưng anh ta vẫn diễn vẻ sợ sệt oan ức khá tốt.

Lưu Mãng không ngu, hắn ta không hoàn toàn tin tưởng lời của Tóc Đỏ, nhưng lòng hắn cũng hiểu chắc chắn không phải chỉ một hai người thôi là có thể làm chuyện bung bét ra thế này.

Vậy nên việc những cô gái vừa chạy trốn quay ra cắn lại nhau, khai ra chủ mưu để tránh bị phạt là hoàn toàn có thể.

Vậy thì… chủ mưu thực sự là Nguyệt Nguyệt và Y Y sao?

Mắt Lưu Mãng ánh lên tia ác động hung hãn, hắn quay sang Nguyệt Nguyệt và Trương Dịch, rồi lại nhìn những người khác: “Chúng mày nói tao nghe, chủ mưu là ai?”

Mắt Híp là kẻ đầu tiên đáp lời: “Chính là Y Y và Nguyệt Nguyệt! Bọn họ lập kế hoạch, nói hôm nay là thời cơ tốt nhất, nếu bỏ lỡ ngày hôm nay thì về sau sẽ không còn cơ hội chạy trốn nữa!”

Chỏm Râu là kẻ chạy nhanh nhất, nên cũng vô cùng lo lắng sợ mình sẽ phải chịu đòn, thấy vậy bèn gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, chính là hai đứa chúng nó, nếu không phải chính miệng chúng nó bảo nhất định lần này sẽ thoát được thì em không đời nào nghe lời hai đứa nó.”

Dư Tô nói: “Là bọn nó đấy, không biết Y Y và Nguyệt Nguyệt lôi từ đâu ra một con dao, đưa cho Phỉ Phỉ cầm đi giết người, mới nãy khi đang chạy nó còn ném dao vào thùng rác ven đường.”

Không nói vậy lỡ lát nữa đám Lưu Mãng hỏi hung khí đâu rồi lục soát người, Dư Tô sẽ tiêu mất.

Chỉ còn hai kẻ bị chỉ đích danh là chủ mưu không nói tiếng nào, Lưu Mãng hỏi Nguyệt Nguyệt trước: “Mày không có gì để nói à?”

Nguyệt Nguyệt cười khổ: “Chẳng có gì để nói cả, em chỉ nghe lời Y Y thôi.”

Trong hoàn cảnh này chỉ có kẻ chột dạ mới lắm lời.

Đương nhiên Trương Dịch cũng biết điều này, mắt anh ta loang loáng, chỉ nói: “Em cũng chẳng có gì để nói, khi đó mọi người cùng bàn kế hoạch với nhau, giờ thất bại rồi mọi người lại đẩy tôi ra thế mạng, một mình tôi chẳng nói lại mấy người.”

Lưu Mãng cười, cây gậy bóng chày trong tay gõ nhẹ xuống đất, rồi hắn lại từ từ vươn gây, chỉ ba người Trương Dịch, Nguyệt Nguyệt và anh chàng tóc đỏ, chậm rãi cất lời: “Cho chúng nó một trận nên thân cho tao, đánh ngay tại đây. Những đứa khác nhìn cho rõ vào, nhớ kỹ, nếu còn có lần sau thì cả đám chúng mày tất cả đều phải chết!”

Mấy tên đàn ông sau lưng Lưu Mãng bước lại, tên bị đánh cho sưng vác mặt mũi lưỡng lự một hồi rồi dừng lại bên người Lưu Mãng, kề tai thì thầm mấy câu với hắn.

Lưu Mãng hé mắt, cười lạnh, quay sang nhìn Trương Dịch.

Lòng Trương Dịch khẽ run lên, anh ta còn chưa kịp mở miệng cản lại Lưu Mãng đã cất lời trước: “Đánh tất cả những đứa khác trừ Y Y, đánh Phỉ Phỉ và Nguyệt Nguyệt thật mạnh cho tao!”

Hắn ta vừa dứt lời, đám người chơi đã hiểu rõ mọi chuyện.

Dư Tô biết, lúc tên đàn ông kia vào cửa, người ra hiệu cho hắn bỏ đi chính là Trương Dịch.

Giờ người đàn ông nọ báo cáo lại với Lưu Mãng vốn là muốn Trương Dịch khỏi chịu đòn oan, nhưng hắn lại không thể ngờ rằng ý tốt của mình lại là một đòn chí mạng cho Trương Dịch.

Đám đàn ông thượng cẳng chân hạ cẳng tay với các cô gái trong phòng, bọn chúng làm đúng như những gì Lưu Mãng căn dặn, người chịu đòn nặng nhất chính là Nguyệt Nguyệt và anh chàng tóc đỏ.

Lúc bị đánh, Tóc Đỏ ngậm chặt miệng không nói tiếng nào, lúc sau bị kéo vào nhà vệ sinh dìm nước cũng chẳng buồn cất tiếng.

Sau khi đám người chơi lần lượt ăn đòn xong, Lưu Mãng mới dẫn lũ đàn em ra ngoài.

Lúc chúng bỏ đi, Trương Dịch chủ động cầu xin chúng nhốt mình vào gian phòng có người chết kế bên.

Trương Dịch hiểu rõ nếu chúng tiếp tục giam anh ta cùng phòng với những người chơi còn lại, chắc chắn bọn họ sẽ giết anh ta ngay tức khắc.

Trong căn phòng giam của đám người chơi giờ chỉ còn lại mấy kẻ mặt mũi sưng vù, Dư Tô đưa mắt nhìn những người khác, vừa thấy bất lực lại vừa buồn cười.

Tóc Đỏ bị đòn rất nặng, gãy hẳn hai cái răng, lúc này anh ta nằm trên sàn nhà, cả người ướt rượt, đang thở hổn hển.

Nguyệt Nguyệt cũng bị thương nặng nhưng chỉ mất vài phút, thương tích trên người cô ta đã có chuyển biến tốt rõ rệt.

Dư Tô tựa vào bờ tường, nhìn Tóc Đỏ đang có vẻ rất đau đớn. Trong lòng cô thầm nghĩ, thật ra anh ta là người rất tốt, khi thực hiện kế hoạch, anh ta đảm nhiệm phần nguy hiểm nhất, hơn nữa lại hoàn thành nhiệm vụ của mình thuận lợi, sau khi chuyện thất bại cũng không buông một câu oán trách những người chơi khác, thậm chí giờ bị thương nặng đến vậy cũng chẳng nói lời nào.

Lúc mới đầu cũng vậy, Dư Tô lựa chọn tới nhà vệ sinh vào nửa đêm, những người chơi khác vì an toàn nên không ai đồng ý đi cùng cô, chỉ mình anh ta là dám mạo hiểm, hơn nữa còn phân tích lợi, hại cho mọi người.

Khi đó Trương Dịch cũng chọn theo cùng, Dư Tô chưa từng nghi ngờ anh ta, nhưng giờ biết Trương Dịch là kẻ phản bội, Dư Tô nhớ lại sự việc khi trước thì thấy rất có thể anh ta muốn đi cùng cô để xem xét tình hình, kịp thời cản trở mình.

Mà đêm ấy, vì cô “Cẩu Lỵ” nọ xuất hiện nên cuối cùng Dư Tô chỉ đành một thân một mình tiến vào nhà vệ sinh.

Nghĩ theo hướng như vậy, “Cẩu Lỵ” khi đó dọa Dư Tô sợ hết hồn hóa ra lại là giúp cô.

Còn rốt cuộc “Cẩu Lỵ” này là ai… có thể đây lại một trong những cô gái đáng thương đã chết trong tiệm làm đâu.

Còn có một chuyện nữa, khi ấy bọn họ hỏi thăm được từ NPC Yến Yến và Vi Vi, nhân vật anh chàng tóc đỏ sắm vai Phỉ Phỉ đã bị vai diễn Y Y của Trương Dịch lừa tới đây, sau đó Y Y từ người bị hại đã trở thành quản lý tiệm làm đầu.

Lúc đó bọn họ không hề liên hệ nhân vật Y Y và Trương Dịch lại với nhau, nào ngờ Trương Dịch đã tiếp nhận hoàn toàn vai trò của quản lý Y Y.

Dư Tô thôi không nghĩ nữa, nhìn anh chàng tóc đỏ, lòng nghĩ nếu sống sót hoàn thành được màn chơi lần này, mời được anh ta tham gia Nhóm của mình cũng không tồi. Chỉ là làm vậy có liệu có phải là hại anh ta không?

Thật ra Nguyệt Nguyệt cũng khá ổn, mới đầu màn chơi mà cô ta đã dám mạo hiểm, cũng là một người rất can đảm. Nếu có thể…

“Mọi người,” Yến Yến chợt cất giọng, phá vỡ sự im lặng trong căn phòng: “Trước đó mọi người nói rất nhiều điều mà tôi không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tôi cứ cảm thấy mọi người đã thay đổi rồi, không hề giống trước đây nữa.”

Tất cả mọi người đều đang đau đớn, chẳng ai muốn hầu chuyện một NPC nữa. Dư Tô thấy không ai cất lời mới đáp: “Cô đừng hỏi thêm nữa, chỉ cần biết mục đích của bọn tôi là trốn khỏi đây là được rồi.”

Có lẽ vì trước đó Dư Tô đã giúp mình cởi trói mà Yến Yến cực kỳ có thiện cảm với cô, nghe vậy bèn gật đầu, đáp “Ừ” một câu rồi không cố truy hỏi nữa.

Tóc Đỏ hổn hển, khó khăn cất giọng: “Xem ra chúng ta phải ở lại đây thêm một đêm rồi…”

Bọn họ bị nhốt kín trong phòng, chẳng lam được gì, bèn tìm chỗ nằm xuống nghỉ ngơi luôn.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, đám người chơi bị nhốt chặt trong phòng hoàn toàn chẳng còn khái niệm giờ giấc nữa.

Nhưng Dư Tô đang mơ mơ màng màng buồn ngủ lại chợt bị đánh thức bởi tiếng đập cửa vang lên từ căn phòng kế bên.

Cô ngồi bật đậy, thấy những người chơi khác cũng đều đang lắng tai nghe tiếng động bên kia.

Sau tiếng đập cửa lại là một tràng âm thanh đồ đạc bị va chạm, còn có cả vài tiếng đập liên tục vào vách tường.

Chừng hai ba phút sau Lưu Mãng ngoài phòng lớn mới quát hỏi: “Lại có chuyện gì?”

Ngay sau đó tiếng bướ chân hỗn loạn vang lên, tiếng mở khóa cửa bị âm thanh va đập trong phòng vùi lập hoàn toàn.

Ngay giây phút cánh cửa phòng bật mở, những tiếng vang ầm ĩ đột nhiên biến mất hoàn toàn.

“Mẹ kiếp!”

Dư Tô nghe có tên đàn ông gào vang một tiếng, dường như đang rất kinh hãi bởi một thứ gì đó.

Sau đó, có kẻ hoảng loạn: “Ma… Anh Lưu, ma lại giết người rồi! Con bé Y Y đó là chỉ là đứa con gái mười mấy tuổi chưa giết người bao giờ, thế mà cũng bị ma giết mất rồi! Lại còn chết thê thảm thế này! Anh Lưu, liệu có phải… sắp đến lượt chúng ta rồi không?”

Trương Dịch đã chết rồi, đám người chơi đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều vô cùng nặng nề.

Phòng kế bên cứ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nói chuyện, rất nhanh thôi Dư Tô đã nghe được về cái chết của Trương Dịch.

Anh ta thật sự đã chết rất thê thảm, loạt âm thanh va đập lúc nãy hóa ra đều là do đầu của anh ta đập vào phòng.

Dư Tô nghe bọn họ nói nửa cái đầu của anh ta đã bị đập đến vỡ tung, nát bét nhầy nhụa.

Lòng Dư Tô thầm nghĩ, cái chết của Trương Dịch có lẽ là do thân phận của anh ta bị lộ. Nếu như không bại lộ, anh ta vẫn sẽ tiếp tục quá trình thực hiện nhiệm vụ, hồn ma bị chịu hạn chế của Ứng dụng sẽ không thể ra tay với Trương Dịch.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.