Phương Tử Đăng bước vào phòng bệnh, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Phương Tử Quỳnh, lòng anh vô cùng đau xót.
“Ưm…” Phương Tử Quỳnh mấp máy môi.
Cổ họng khô rát, muốn nói nhưng không nói được.
“Tử Tử…Tử Tử!” Phương Tử Đăng vội chạy đi gọi bác sĩ.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ chỉ nói rằng không sao nữa.
Nghỉ ngơi vài ngày sẽ hồi phục lại.
“Anh…anh hai.” Phương Tử Quỳnh mở mắt ra, không ngờ lại trông thấy Phương Tử Đăng.
Một lần nữa, lại một lần nữa khi cô bất lực có anh ở cạnh.
“Ừ.
Anh đây.
Ngoan.
Không sao, không sao!” Phương Tử Đăng ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng cô.
Anh cảm nhận được hơi thở đứt quãng của cô.
Cảm nhận được thân thể cô run rẩy.
Cảm nhận được vòng tay cô siết lấy anh rất chặt.
Anh biết….cô đang hoảng sợ.
“Anh hai….em không muốn.
Em không muốn ở một mình nữa.
Em không muốn anh bỏ em đi nữa.
Không muốn.
Anh hai!” Phương Tử Quỳnh siết chặt thắt lưng của Phương Tử Đăng.
Đầu vùi vào lồng ngực của anh, lắc thật mạnh.
Cô rất sợ…cô không muốn ở một mình nữa.
Không muốn! Không muốn!!! “Ừ.
Được được.
Anh không bỏ đi.
Không đi nữa.
Ngoan.
Không khóc.” Vỗ vỗ đầu cô.
Lòng anh đau vô cùng.
Anh hiểu cô, anh biết cô rất rõ.
Anh cũng không muốn xa cô.
Không muốn bỏ mặt cô.
Anh cũng không thể bỏ mặt cô.
Cả đời này, dù có phải hi sinh cả tính mạng cũng không thể bỏ rơi cô.
Anh thương cô.
Đứa em gái của anh rất đáng thương.
Cùng một nỗi đau, anh không thể để nó tái diễn lần hai trên người cô.
“Thật không?” Phương Tử Quỳnh ngước mặt nhìn anh.
“Thật.
Anh hứa với em.
Được không?” Phương Tử Đăng kiên định gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng với cô.
Thấy cô gật đầu, anh nói tiếp “Ngoan.
Nằm xuống nghỉ ngơi một chút nữa.
Nghe lời anh.
Được không?” Phương Tử Quỳnh gật đầu, nhẹ nằm xuống.
Bàn tay nhỏ bé vẫn siết chặt lấy áo anh không buông.
“Nhắm mắt lại.
Ngoan.” Phương Tử Đăng vỗ vỗ tay cô.
Nhìn cô chìm dần vào giấc ngủ.
Nhẹ gỡ tay cô ra khỏi áo của mình, kéo chăn đắp cho cô rồi bước ra ngoài.
“Chuyện tôi nói sao rồi?” “…..” “Được.
Tiếp tục theo dõi.” Gác máy, anh quay lại phòng bệnh.
Anh không nhìn lầm.
Đúng là cậu ta.
Người đưa em gái anh vào bệnh viện lại là cậu ta.
Đàm Vương Quang! Cái tên này…dù giết chết anh, anh cũng không quên được cái tên này! Đàm Vương Quang.
Cậu đã đi thì sao không hoàn toàn biến mất hả? Bây giờ cậu lại xuất hiện.
Cậu chính là muốn đem cuộc sống bình yên của chúng tôi làm loạn lên sao? Đàm Vương Quang…cậu xem thường tôi quá.
.
..
…
“Anh hai…” Ánh nắng xuyên qua rèm cửa màu trắng của phòng bệnh chiếu lên gương mặt đã ửng chút hồng hào của Phương Tử Quỳnh.
Cô mở mắt thì trông thấy thân ảnh cao lớn của Phương Tử Đăng đang ngồi trên sofa phía đối diện.
Nghe tiếng kêu của Phương Tử Quỳnh, Phương Tử Đăng ngước mắt lên nhìn cô rồi nhanh chóng đứng dậy đi về phía giường bệnh.
“Ừ.
Anh đây.
Em thấy không khỏe chỗ nào sao?” Phương Tử Đăng ngồi xuống mép giường.
Lấy tay vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán của cô.
Nghe anh hỏi, Phương Tử Quỳnh lắc đầu.
“Không có.
Anh, em khỏe rồi.
Mình về nhà có được không?” “Không được.
Bác sĩ nói em phải điều dưỡng thêm.” Cương quyết lắc đầu.
Mới tỉnh lại đã đòi về nhà.
Con bé này xem sức khỏe của mình như trò chơi sao? “Không có.
Em đã khỏe rồi.
Anh hai, mình về nhà trước rồi dưỡng bệnh sau được không anh? Em không muốn ở đây.
Em rất ghét bệnh viện.
Anh hai…” Anh hai là thương cô nhất.
Cô không tin trò này của mình lại không có tác dụng.
Anh hai cô chính là….sợ nhất mỗi khi cô làm nũng.
Phương Tử Đăng nhìn chằm chằm Phương Tử Quỳnh.
Nhẹ thở dài một hơi rồi gật đầu.
“Nhưng em phải hứa, đến khi chưa khỏe hẳn thì không được ra khỏi nhà!” Phương Tử Quỳnh nghe nói vậy, biết anh đã thỏa hiệp.
Vội vàng mỉm cười với anh thay cho lời cảm ơn.
Sau khi thu xếp một chút, Phương Tử Đăng đưa Phương Tử Quỳnh về nhà.
Khi đưa cô ra xe, cả hai người không ai để ý ở phía bên kia đường, có một chiếc MPV đang đậu ở đó.
Trong xe là ánh mắt sắc như chim ưng hướng về phía hai người.
“Lái xe” Tài xế nghe lệnh lái xe chạy đi.
Thật không hiểu được hôm nay Đàm thiếu bị cái gì.
Sáng nay tự dưng lại bảo anh ta chạy đến đây.
Anh ta tưởng Đàm thiếu muốn đi thăm bệnh hay khám bệnh.
Ai dè lại ở đây gần hai tiếng đồng hồ không nói không rằng nhìn về phía cửa bệnh viện kia.
Đàm thiếu càng ngày càng khó hiểu! Tuy thắc mắc như vậy, nhưng người tài xế kia cũng không hỏi nhiều, nhiệm vụ của anh ta chỉ là lái xe.
.
..
Người đó là ai vậy? Bạn trai của cô gái hôm qua? Là người thất thần chạy như bay vào phòng bệnh của cô gái đó tối hôm qua? Thật là…
Đàm Vương Quang anh đây hôm nay là bị cái gì.
Tự dưng lại ngồi đây hơn hai tiếng để mong chờ cái gì? Nhìn thấy cô gái kia bước ra cùng người đàn ông nọ thì khó chịu như vậy.
Hôm qua, cô gái đó đột nhiên ngã xuống trước xe của anh.
Làm hồn vía anh gần như lên mây.
Anh cũng chẳng tiếc mấy mạng người.
Nhưng anh đây là không muốn hại chết người dưng đâu, càng không muốn tổn thương phụ nữ.
Lúc đưa cô gái nọ vào bệnh viện.
Trên người cô ta không có lấy một giấy tờ tùy thân.
Duy nhất cái điện thoại cũng vì ướt nước mà không sử dụng được.
Anh cũng không hiểu người hôm qua làm sao có thể biết cô gái kia nhập viện.
Nhưng không phải chuyện của anh.
Không nên quản nhiều thì hơn.
.
..
…
Chiếc xe lăn đến trước công biệt thự thì dừng lại.
Cánh cổng từ từ mở ra, chiếc xe đó tiếp tục lăn bánh vào trong sân.
Xe dừng lại, Phương Tử Quỳnh bước xuống cùng Phương Tử Đăng.
Vừa vào đến nhà đã trông thấy Kiều Lập Ngân, Khắc Linh Lung, Phúc Thiên Nhan ngồi đó.
“Tử Tử.
Mày làm sao vậy? Tao nghe anh Nhất Phong nói mày nhập viện.
Có sao không hả?” Kiều Lập Ngân vội bật người dậy đi hề phía cô.
Cô chỉ nhẹ lắc đầu ý nói không sao.
“Sao hôm nay lại đến đây?” “Âyyy.
Không phải bọn này bỏ mày đâu mà.
Chỉ là….” Khắc Linh Lung ngập ngừng.
“Tao biết.
Mày là vì bị cái anh khóa trên hớp hồn nên chuyển đến gần nhà ổng chứ gì?” Phương Tử Quỳnh cười giảo hoạt.
Nói vậy thôi, cô biết nó chẳng bỏ cô vì cái lí do lí trấu của nó.
Sự thật là trọng sắc khinh bạn mới đúng đấy! “Còn nữa.
Hai đứa bây có cần tao nói luôn lí do không?” Quay sang chĩa mũi vào Phúc Thiên Nhan và Kiều Lập Ngân.
Vừa dứt lời thì hai cái đầu lắc nguầy nguậy.
Cô hiểu mà.
Phương Tử Quỳnh cô đây rất hiểu người khác nha.
“Thôi.
Tử Tử, không chọc nữa.” Phương Tử Đăng vừa vào bếp lấy ra cho Phương Tử Quỳnh một ly nước, ngồi xuống cạnh cô, nhẹ giọng nói.
“Được rồi.
Không chọc thì không chọc.
Nghe anh!” Phương Tử Quỳnh bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn không nói thêm lời nào nữa.
“Thế nào? Ba đứa có ở lại dùng cơm không?” “Không ạ.
Bọn em đi ngay đây.
Hồi sáng nghe nói Tử Tử nhập viện làm em sợ mất mật.
Còn cả đống việc chưa làm xong.” Kiều Lập Ngân xua tay rồi cúi đầu chào Phương Tử Đăng ra về.
Sau đó, Phúc Thiên Nhan và Khắc Linh Lung cũng lần lượt rời đi.
Dùng xong bữa trưa thì Phương Tử Quỳnh bị Phương Tử Đăng ép buộc đi ngủ.
Khi tỉnh dậy cũng đã là bốn giờ chiều.
Lăn qua lăn lại trên giường, cô đang thắc mắc cái người đưa mình vào viện hôm qua là ai! Cô biết, người đó không phải Phương Tử Đăng anh hai của cô.
Trên người của người đó không có mùi mộc hương nhẹ nhẹ của anh hai.
Hương thơm của người đó là mùi hổ phách.
Tuy rằng lúc đó cô đã không còn biết gì nữa.
Cũng không rõ sự tình vì sao mình lại ngất đi.
Nhưng cô biết, cô cảm nhận được cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của người đó.
Cảm nhận được mùi hương thoảng trên người.
Rốt cục là ai chứ? Lúc anh hai đến tìm cô có thấy không? A, phải rồi.
Anh hai! Chỉ cần hỏi anh hai là được.
“Cạch” tiếng cửa phòng bật mở.
Cô vẫn nằm yên bất động trên giường.
Đôi mắt nhìn lên trần nhà.
“Tử Tử.
Dậy rồi sao?” Là Phương Tử Đăng.
“Ưm.” Gật đầu với anh.
Sau đó cô lại hỏi tiếp khi nhìn thấy anh đã ngồi xuống giường.
“Anh hai, hôm qua…hôm qua lúc anh đến bệnh viện tìm em.
Anh có gặp được người nào đã đưa em đến không? Hay có gặp được ai từ hướng phòng bệnh em đi ra không?” Cô bám lấy tay anh.
Nghe cô hỏi, Phương Tử Đăng có chút không tự nhiên.
Anh quả thật không gặp được người đã đưa Phương Tử Quỳnh vào bệnh viện.
Nhưng….lại gặp được người mà cả đời này không muốn gặp! Thấy anh lâu rồi mà không trả lời.
Cô hỏi tiếp “Sao vậy anh?” “À.
Không có gì.
Anh chỉ đang nhớ lại thôi.
Không có.
Lúc anh đến người đưa em đi bệnh viện đã biến mất.” Phải.
Anh đúng là không muốn cô biết anh đã gặp ai.
“À.
Vậy thôi.” Phương Tử Quỳnh có chút hụt hẫng.
“Em có muốn ăn gì không? Anh đi làm cho em ăn?” Phương Tử Đăng cho Phương Tử Quỳnh dựa vào đầu giường.
“Không.
Em muốn ngủ thêm một chút.” Phương Tử Quỳnh lắc đầu.
“Ừ.
Em ngủ đi” Phương Tử Đăng gật đầu rồi đi ra ngoài.
.
..
…
“Anh là vì cái dự án đó sao?” “Phải!” “Anh là không thật lòng?” “….Phải!” “Người anh muốn yêu mà không thể yêu là cô ấy?” “….Phải!” “Vì cô ấy…anh không ngại tổn thương bất cứ ai?” “Phải!” “Được rồi….”