“Em đã gặp Đàm Vương Quang sao?” Phương Tử Đăng mở cửa bước vào phòng Phương Tử Quỳnh.
Ban nãy nghe Thương Lăng nói, anh cũng có một chút lo sợ. Anh biết, anh biết trong mắt Đàm Vương Quang có em gái anh, anh nhìn được tình cảm của cậu ta. Nhưng…. quan trọng là anh không thể biết được tình cảm đó lớn như thế nào. Tình cảm đó có đủ để cậu ta không tổn thương Tử Tử của anh lần nữa hay không. Anh cũng không biết, cậu ta có nhìn thấy tình cảm trong mình hay không.
“Dạ? Hôm nay em có gặp anh ta.” Phương Tử Quỳnh dời mắt khỏi cái iPad đang cầm trong tay, ngước mắt lên nhìn anh.
“Cậu ta có nói gì, làm gì em hay không?” Phương Tử ngồi xuống cạnh mép giường nhìn Phương Tử Quỳnh.
“Anh hai. Em lớn rồi mà. Em không như trước nữa đâu!” Phương Tử Quỳnh cười tươi với anh. Lo gì chứ? Cô đã lớn rồi. Không còn là con nhỏ ngu ngốc ngày trước nữa.
“Tử Tử. Anh hai thật sự rất lo cho em. Anh không thể để em chịu ủy khuất nào được.” Phương Tử Đăng nhíu chặt mày.
“Anh hai. Anh đừng lo mà. Em làm sao có chuyện gì được cơ chứ!” Phương Tử Quỳnh giơ tay kéo kéo hai má của Phương Tử Đăng. Anh lúc nào cũng lo cho cô hết.
“Anh. Em biết anh thương em. Nhưng mà em cũng đã lớn rồi. Có những thứ cần chính bản thân mình mới có thể giải quyết triệt để được không phải sao? Anh à. Anh đừng có lo nữa mà. Em không sao đâu. Nếu em có việc gì, em nhất định sẽ nói với anh mà.”
“Tử Tử. Sức khỏe của em vốn không được tốt. Em cũng không thể chịu tổn thương tâm lí nhiều hơn nữa. Em phải biết, dù như thế nào. Sức khỏe của em vẫn là thứ đáng lưu tâm nhất. Em hiểu không?”
“Hiểu hiểu. Em hiểu mà anh.” Phương Tử Quỳnh gật gật đầu. “Mà anh này. Anh xem, cái này có được không? Là goods mới nhất đó.” Phương Tử Quỳnh lập tức đổi chủ đề.
“Lại mua nữa sao?” Phương Tử Đăng thấy cô không muốn nói nữa cũng không bắt ép thêm.
“Anh ơi. Làm ơn đi. Là hàng limited đó anh. Em không thể không mua đâu. Anh mau mau nhờ anh Phong mua cho em đi. Em nghe nói anh ấy sẽ sang đó trong mấy ngày tới nữa mà.”
“Em làm sao biết rõ lịch trình Nhất Phong thế hả?” Phương Tử Đăng véo cái mũi đang chun lại của cô.
“Vì em là Phương Tử Quỳnh tài giỏi nhất đó.” Phương Tử Quỳnh bật cười. “Em chỉ đùa thôi. Vì hôm trước em có nghe anh nói chuyện với anh Phong ở phòng khách ấy.”
.
..
…
Hình ảnh đó…. Tất cả như một thước phim. Từng đoạn…từng đoạn đưa phát chậm lại. Nhấn mạnh từng khoảnh khắc vào tận tâm can…
‘Phương Tử Quỳnh. Tôi nói cho em biết. Tôi không hề thích em, những thứ tôi làm từ trước đến giờ cốt cũng chỉ để nhìn thấy em như ngày hôm nay thôi. Tôi nói cho em biết, đời này kiếp này em cũng đừng hi vọng tôi thích em. Người con gái trong lòng tôi là người khác, mà người đó cho dù vĩnh viễn không chấp nhận tôi, hoặc…tôi không được phép yêu người con gái ấy. Thì em mãi mãi cũng không bao giờ là sự lựa chọn của tôi!’
‘Vương Quan, anh đã có được những gì anh muốn. Em thành tâm chúc anh sẽ có thể ở cạnh người con gái anh yêu.’
[…….]
‘Anh là vì cái dự án đó sao?’
‘Phải!’
‘Anh là không thật lòng?’
‘….Phải!’
‘Người anh muốn yêu mà không thể yêu là cô ấy?’
‘….Phải!’
‘Vì cô ấy…anh không ngại tổn thương bất cứ ai?’
‘Phải!’
‘Được rồi….’
Đầu mày của Phương Tử Quỳnh dán chặt vào nhau. Trán đổ đầy mồ hôi ướt đẫm. Khó chịu….một cảm giác khó chịu, bức bối tràn lan khắp người cô. Phương Tử Quỳnh đột ngột chới với rồi bật dậy. Trên gương mặt vẫn còn rất hoảng sợ. Lấy tay ép chặt lên ngực, cố gằng hít thở từng hơi thật sâu, điều chỉnh lại tinh thần.
Haha. Cô cứ nghĩ cô sẽ có thể đối mặt với anh ta rất bình thường như bao người. Nhưng không ngờ… Không ngờ những gì anh ta làm ra đã khắc quá sâu trong cô. Bây giờ muốn bỏ…bỏ như thế nào đây?
Đôi mắt Phương Tử Quỳnh dần thích nghi với bóng tối. Con người ta…dù muốn dù không cũng phải học cách thích nghi. Còn cô, mãi sao không thích nghi được? Mãi sao không hiểu được con người ta tàn nhẫn với nhau đến độ nào? Sao không hiểu?
Đột nhiên điện thoại của Phương Tử Quỳnh phát sáng, cô xoay người hướng về phía tủ cạnh giừơng để lấy nó. Trên màn hình là một cuộc gọi từ số lạ…
Ai mà lại gọi vào ban đêm thế này?
“Alo?”
“Quỳnh nhi…”
Giọng nói từ phía đầu dây bên kia vọng đến làm cô ngây ngốc. Là anh? Là Đàm Vương Quang? Sao anh lại biết số điện thoại của cô?
Toan cúp máy thôi không nghe thì giọng nói của Đàm Vương Quang lại vang lên.
“Đừng gác máy. Quỳnh nhi…”
Phương Tử Quỳnh vẫn im lặng không trả lời. Nửa đêm thế này, đột nhiên lại nghe giọng anh ta… Cảm giác giống như quay về bốn năm trước vậy.
‘Quỳnh nhi. Em còn chưa ngủ sao?’
‘Quỳnh nhi. Trễ lắm rồi. Ngủ ngon’
‘Quỳnh nhi. Mơ đẹp nhé!’
Lắc đầu thật mạnh. Tất cả những hình ảnh đó phải rũ bỏ hết, tất cả đều phải bỏ. Thực tế cho thấy rằng những thứ quá kì vọng sẽ không thể có được. Thực tế rõ ràng…. Anh ta chưa và cũng sẽ không bao giờ yêu cô. Chính anh ta đã nói như vậy.
“Đàm thiếu. Anh gọi tôi vào đêm như thế này. Chắc không phải để hàn thuyên chứ?” Cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho tự nhiên nhất có thể. Đã rất lâu…rất lâu rồi cô không gặp ác mộng. Vậy mà hôm nay đúng lúc cô gặp chuyện, anh ta lại gọi cho cô.
“Anh…anh chỉ muốn nói chuyện một chút thôi.”
“Đàm thiếu, tôi nghĩ anh nên hiểu phép lịch sự là không được làm phiền người khác vì nhu cầu cá nhân của mình chứ?” Nói chuyện? Anh ta bị điên chắc? Đêm hôm thế này, gọi cô chỉ để nói chuyện? Đáng tiếc…nếu là cô của trước đây thì hẳn là sẽ cảm động phát khóc mất. Nhưng mà bây giờ thì…xin lỗi, cô không có gì để ôn chuyện với anh ta cả.
“Anh….thôi được rồi. Em nghỉ ngơi đi. Ngày mai gặp!” Đàm Vương Quang cũng không nói gì thêm. Âm thầm cúp máy. Nhưng ở bên kia, anh vẫn chưa hề đưa điện thoại ra khỏi tai mình. Cố gắng lắng nghe từng tiếng tút tút như muốn tìm chút gì liên quan đến cô vậy.
Quỳnh nhi…..
.
..
…
Sáng hôm sau, Phương Tử Quỳnh thức dậy từ rất sớm. Nhưng đi khắp nhà cũng không thấy Phương Tử Đăng đâu. Chỉ thấy một tờ giấy dán ở trước cửa phòng anh.
‘Tử Tử. Ở bên kia công ty có chuyện gấp. Anh đi rồi sẽ về ngay trong đêm nhé. Đừng lo, anh sẽ không để em một mình.’
Phương Tử Quỳnh mỉm cười. Thật là…cô không biết đến một lúc nào đó, nếu thiếu anh hai thì cô sẽ bết bát đến độ nào đây. Phương Tử Quỳnh nhanh chóng chuẩn bị rồi cũng đến trường. Anh hai đi, Nhất Phong cũng đi giải quyết việc cho anh hai. Thật là chán chết mà… Đành tự đi học vậy. Nhưng mà, thay vì tự đi xe của mình. Phương Tử Quỳnh lại nảy ra ý hôm nay sẽ đến tàu điện ngầm.
Nghĩ là làm, nhanh chóng mang giày vào rồi ra khỏi cổng. Nhưng…vừa ra đến cổng thì đã thấy một chiếc MPV đổ ở đó.
Phương Tử Quỳnh nheo mắt nhìn chiếc xe. Cái này…nhìn vừa lạ vừa quen ấy nhỉ?! Một khắc sau đó, kính xe hạ xuống.
“Quỳnh nhi! Anh đưa em đi học. Lên xe đi.” Là Đàm Vương Quang. Thông qua khung cửa nhỏ, cô có thể trông thấy được hôm nay anh ta ăn mặc khá thoải mái, không phải là áo vest quần Âu như lần trước cô gặp. Đúng là anh ta không mặc tây trang trông năng động hơn hẳn!
Nhưng mà…ngay lúc Phương Tử Quỳnh định đáp lời thì đã có một chiếc xe đổ xuống cạnh đó. Trên xe, có một người đàn ông bước xuống.
“Anh Lăng.” Phương Tử Quỳnh chạy đến. Theo thói quen hằng ngày, cô thơm vào má Thương Lăng một cái thay cho lời chào hỏi. Thương Lăng cũng như anh trai cô vậy. Hành động này trong mắt cô và Thương Lăng vô cùng bình thường. Thế nhưng khi lọt vào mắt của Đàm Vương Quang lại cay cú kinh khủng. Trong mắt anh, một màn này chính là kiểu ân ân ái ái, thân thân mật mật của các đôi.
Thương Lăng giơ tay xoa nhẹ đầu của Phương Tử Quỳnh. “Tiểu Quỳnh. Hôm nay anh hai em đi rồi. Anh đảm nhiệm chăm sóc cho em một ngày!”
“Thật không ạ? Thế anh…hôm nay em có thể nghỉ học không?” Đột nhiên hôm nay lại trở nên lười biếng như vậy. Sáng đã không muốn đến trường rồi. Dù sao đến trường cũng chẳng thể quậy phá. Rõ ràng ba người kia chỉ chăm chăm đến mục tiêu của mình thôi. Có thèm để ý cô đâu.
“Tiểu Quỳnh. Em muốn nghỉ học thì đương nhiên được rồi. Nhưng mà…em không nhớ hôm nay mình có việc gì sao?”
“Việc?” Phương Tử Quỳnh nhíu chặt mày suy nghĩ. Việc gì?
Việc….
Việc….
Vịê….
Chết rồi!!!
“Chết em rồi. Không xong rồi.” Phương Tử Quỳnh trở nên tay luống chân cuống. Nói năng không đầu không đuôi. Thương Lăng nhìn cô đến ngệt ra đó. Đàm Vương Quang đứng ở cửa xe cũng chẳng hiểu gì.
“Em…không xong rồi. Em đi đây.”
Thương Lăng giơ tay chụp lấy Phương Tử Quỳnh định bỏ chạy.
“Em đi đâu?”
“Anh ơi. Em không có thời gian nữa. Chờ em lấy đồ rồi mau chở em đi.” Trời ạ!! Sáng giờ đã thấy kì kì rồi mà. Linh tính đúng là không sai bao giờ. Chuyện quan trọng như vậy sao có thể quên được chứ.
“Không cần.”
“Anh. Cái gì mà không cần? Phần bài này em không thể không làm đâu mà!”
“Anh nói không cần nữa. Chuyện quan trọng như vậy em cũng quên được. Rất đúng lúc siêu độ tâm hồn cho em là phiên tòa đã dời lại hai ngày sau rồi đấy. Sinh viên thực tập hậu đậu của tôi.” Thương Lăng véo mũi Phương Tử Quỳnh. Không thể tin được là bài thực tập đầu tiên cũng bị cô ném vào một góc trí nhớ. May cho cô là thẩm phán hôm nay không thể đến. Chứ không thì cô thực sự bị sư phụ của mình giáo huấn cho một trận nên người rồi. Trí nhớ thế này…sau này làm luật sư kiểu gì đây?
“Ôi!” Phương Tử Quỳnh ôm tim ngồi thụp xuống. “Anh dọa em chết rồi!!!”
“Xin lỗi xin lỗi. Hôm nay em muốn đi đâu. Anh sẽ đưa em đi.” Thương Lăng cũng ngồi xuống.
Nhìn Phương Tử Quỳnh rồi lại nhìn Đàm Vương Quang. Anh đúng là đoán không sai. Nếu đã gặp, nhất định cậu ta sẽ tìm đến nhà. Mà khả năng của cậu ta, tìm cái gì mà chẳng ra. Huống chi căn biệt thự lớn như thế này? Lại ở trung tâm thànnh phố?
“Quỳnh nhi. Em chắc vẫn còn nhớ lời anh nói?” Cơ hồ chính là Đàm Vương Quang nghiến răng nghiến lợi nói từng câu từng chữ. Cô quên anh nói gì sao? Anh không cho phép cô thân mật với người khác! Không cho phép cô yêu Thương Lăng! Không cho phép!