Trình Gia Có Hỉ

Chương 6: Sinh nhật cùng lễ vật



Khi Xuân Hỉ tìm được đến khoa tim mạch của Gia Lập, thì anh đang khám cho bệnh nhân.

Gia Lập thản nhiên nhìn cô một cái, lại tiếp tục cùng bệnh nhân nói chuyện. Xuân Hỉ lẻ loi đứng ở một bên, cô cắn môi oán hận trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái.

Dì y tá trưởng thấy cô đến, lại rất cao hứng: “Tiểu Cố à, đã lâu không thấy cháu tới đấy! Cũng là do, thời gian trước bác sĩ Trình cũng không ở đây. Sao vậy? Tìm bác sĩ Trình ăn cơm tối a?”

Xuân Hỉ gật gật đầu, mắt nhìn nhìn Gia Lập, nói: “Vâng, hôm nay muốn hẹn hò cùng Gia Lập.”

Thanh âm của Xuân Hỉ không lớn, nhưng lại đủ để cho toàn bộ mọi người trong văn phòng nghe thấy, bỗng nhiên một cái chớp mắt lặng im.

Theo như y tá trưởng chứng kiến, thì hai người kia luôn luôn xưng là anh em, hành vi ngôn ngữ cũng giống như anh em. Nhưng mà hôm nay Xuân Hỉ lại nói hẹn hò với Gia Lập, thật là làm mọi người kinh ngạc, chẳng lẽ… Bọn họ loạn luân?

Y tá trưởng không khỏi tò mò đánh giá hai người bọn họ.

Gia Lập đưa tay ra chỉ vào cái ghế đối diện kia, nói: “Cố Xuân Hỉ, đến bên kia nghỉ ngơi đi, im lặng một chút.”

Xuân Hỉ bĩu bĩu môi, nói với y tá trưởng: “Cô làm việc đi a, cháu ở chỗ này chờ Gia Lập là được rồi.”

Cô ngồi xuống chán muốn chết nhìn cửa sổ phía sau Gia Lập, ngoài cửa sổ là cây đại thụ xanh biếc tươi tốt che bầu trời, cành lá sum xuê kéo dài rồi mở ra, che khuất nửa cửa sổ, gió nhẹ phật phật, lờ mờ, ánh nắng buổi chiều màu cam tà tà chiếu tiến vào, chiếu vào trên nửa cánh tay của Gia Lập.

Gia Lập hôm nay mặc một bộ quần áo màu trắng, sơ mi trắng, bên ngoài lót thêm một cái áo bằng lông cừu màu xám, tùy ý phủ thêm chiếc áo choàng dài, một bàn tay cầm bút, một bàn tay đặt lên bàn, nhẹ nhàng nắm lấy một góc trên lịch bàn, hơi nghiêng người thấp giọng nói chuyện với bệnh nhân. Giọng của anh không lớn, Xuân Hỉ có thể nghe thấy tiếng nói trầm thấp mà nhẹ nhàng của anh, giống như tự nhiên, một chút một chút, làm cho căn phòng nhỏ hẹp không cảm thấy ngột ngạt, mà ngược lại còn làm cho cô thoáng chốc cảm thấy yên ổn.

Tầm mắt của cô lướt qua, nhìn chăm chú vào gương mặt của Gia Lập, không có nguyên do mà bỗng nhiên tim đập mau lên.

Gia Lập tiễn bước bênh nhân cuối cùng, anh liền cởi áo dài trắng, thấy Xuân Hỉ đang ngẩn người, anh đưa tay ra vỗ đầu cô một chút: “Suốt ngày không biết đang suy nghĩ cái gì, không phải tìm anh ăn cơm tối sao.”

Xuân Hỉ tim đập mạnh và loạn nhịp lấy lại tinh thần, sờ sờ mặt, cười cười: “A, đúng vậy!”

Gia Lập không tiếng động cười rộ lên: “Đi thôi.”

Xuân Hỉ đi theo sau anh, lại không phát hiện ra Gia Lập bởi vì cô chậm chạp chưa đi lên cùng anh mà dần dần đi chậm lại. Xuân Hỉ nhớ tới lời dặn dò của mẹ cô, cô vỗ một cái từ trong túi lấy ra vé xem phim: “Đúng rồi! Mẹ em đưa hai cái vé xem phim, bảo chúng ta buổi tối đi xem phim.”

Cô nhìn thời gian chiếu phim rồi nói: “Buổi tối tám giờ mới bắt đầu, hiện tại là… sáu giờ, uh, còn kịp.”

Gia Lập vừa đi vừa nói chuyện: “Không bằng em tìm Điền Nghiên Nghiên đi di, tôi sẽ không đi.”

Xuân Hỉ vò vò vé xem phim: “Vì sao?”

“Anh phải tăng ca.”

“Như vậy ư, thật tốt quá, kỳ thật em cũng không muốn đi, vừa vặn đấy! Nếu mẹ em không tới ép em, em cũng sẽ không tới tìm anh đâu.” Bộ dạng Xuân Hỉ thoạt nhìn thật cao hứng.

“Uh, thế là tốt nhất . Buổi tối muốn ăn cái gì? Anh chỉ có nửa giờ.” Gia Lập nói.

“Đối diện với bệnh viện có tiệm bán mì, em muốn ăn mì vằn thắn!” Xuân Hỉ vui rạo rực nói.

“Được.”

Ăn xong cơm tối, Xuân Hỉ vẫn là đem một cái vé xem phim nhét vào trong túi quần của Gia Lập, nói: “Này anh cầm đi, bằng không mẹ em nhìn thấy hai vé xem phim còn nguyện vẹn không tổn hạo gì, khẳng định sẽ không buông tha cho em!”

Gia Lập gật gật đầu, không có ý kiến gì, chỉ dặn một câu: “Trên đường cẩn thận.” rồi quay trở lại bệnh viện.

Xuân Hỉ đứng ở ven đường nhìn anh rời đi, cô cầm vé xem phim còn lại trong tay, thở dài. Cô không cái chìa khóa nên không thể quay về a, quên đi, vẫn là đi xem phim một mình là được rồi.

Rạp chiếu phim người xem rất đông, chung quanh Xuân Hỉ chỉ có ghế bên cạnh cô là trống không. Cô nghiêng đầu hưng trí nhìn lên màn hình lớn thoáng hiện lên mấy chữ rất lớn ——《 Năm tháng đã mất 》.

Cô vốn không có lòng dạ nào để xem phim, nhưng dần dần bị chuyện xưa hấp dẫn, làm cô xem đến lúc mà cảnh diễn viên đóng vai người cha ở trong mưa gió bảo vệ người thân, cô đã sớm che miệng yên lặng để cho nước mắt chảy ra.

Bỗng nhiên bên cạnh có một bàn tay kéo tay cô xuống dưới, đưa ra cái khăn tay đặt vào trong lòng bàn tay của cô.

Cô kinh ngạc đến quên khóc, kinh ngạc ngẩng đầu lên vừa thấy, ngọn đèn mặc dù không rõ, nhưng là Xuân Hỉ vẫn biết người vừa tới là ai, kinh ngạc nói: “… Gia Lập?”

Trong bóng tối của rạp chiếu phim, Gia Lập ho nhẹ một tiếng kề sát vào nói: “Trước hết lau nước mũi của em đi.”

“A…”, cô xoa xoa lung tung mặt, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Đừng nói nữa, xem phim.” Anh làm tư thế chớ có lên tiếng.

Ngồi ngay ngắn lại xem phim Xuân Hỉ ước chừng lau mất một túi khăn giấy, lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim, cô vẫn còn khụt khịt, ủ rũ ủ rũ, không nói lời nào. Bộ dáng kia, căn bản chính là hoàn toàn mang theo bầu không khí trong phim đi ra.

Mãi cho đến khi Gia Lập lấy xe, chở cô về nhà, cô vẫn là không nói được một lời nào, quả thực không phù hợp với tình cách huyên náo của cô thường ngày.

Gia Lập lại cảm thấy như vậy rất tốt, bởi vì có vẻ im lặng.

“Về sau em phải đối xử với ba mẹ tốt một chút!” Xuân Hỉ bỗng nhiên nói, ngữ khí chắc chắn.

Khóe môi Gia Lập giương lên, hiện ra một nụ cười nhợt nhạt. Cô quả nhiên vẫn là Cố Xuân Hỉ lải nhải kia, thật vất vả lắm mới được yên tĩnh, chỉ trong chốc lát, lại lộ nguyên hình.

Xuân Hỉ bắt đầu lộn xộn, lấy trong xe ra một gói thịt bò, một bên vừa ăn vừa nói: “Gia Lập, nếu anh không phát hiện ra em ở rạp chiếu phim, thì anh có phải sẽ không xem phim, mà trực tiếp đi về nhà?”

“Anh không trả lời câu hỏi giả như.”

“Ách, đổi lại một cái, sao anh muốn đi xem phim cùng em vậy?”

“Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”

“Em muốn chứng minh một chút, trong lòng của chúng ta có thông với nhau một chút hay không thôi!” Xuân Hỉ hay nói giỡn nói.

Thật lâu sau, Gia Lập nói: “Anh chẳng qua không muốn mẹ Cố làm khó dễ cho em, nếu em không có ở rạp chiếu phim, anh sẽ gọi điện cho em, sau đó về nhà cùng với em. Huống hồ nhất định em sẽ đi xem phim.”

“…?” Xuân Hỉ ngây người nhìn anh, vì sao anh lại khẳng định như vậy?

“Trước tiên là em sẽ đau lòng, sẽ không lãng phí vé xem phim mà không đi.” Gia Lập nói xong, nở nụ cười.

Xuân Hỉ xùy một tiếng, cô có tham tiền như vậy sao? Rõ ràng chính là cô không có nơi để về đành phải đi xem!

Một lát sau, Xuân Hỉ nói: “Sắp sinh nhật em, anh chuẩn bị quà gì cho em?”

Gia Lập không hề nghĩ ngợi, liền hỏi: “Em thích cái gì?”

“Anh sao không tự mình nghĩ, em thích cái gì thì anh sẽ đưa cái đấy, như thế sẽ không ngạc nhiên nha!”

“Tặng em quà sinh nhật hơn hai mươi năm, mỗi lần anh tặng em đều không thích, em xác định muốn ngạc nhiên?”

Kỳ thật quà của Gia Lập đưa Xuân Hỉ đều rất thích, chính là mỗi lần cô đều cố ý nói không thích, là muốn anh tặng thêm lần nữa, nhưng là mà một lần cũng chưa thành công, Gia Lập chỉ biết nói: lần sau sẽ không mua nữa.

Xe chạy quá một tấm biển quảng cáo thật lớn, đèn chiếu xuống, nhìn sản phẩm của Apple có vẻ phá lệ sa hoa, mà tinh xảo.

“Em muốn quả táo!” Cô cách cửa kính xe chỉ vào biển quảng cáo đang dần dần lui ra phía sau, nói, “Nhìn thấy cái kia không? Ta muốn Itouch trên mặt biển quảng cáo kia ”

Xuân Hỉ cũng cho là dù nói như thế, cũng chỉ nói lấy lệ cho Gia Lập! Sản phẩm của Apple đắt như vậy, cô không trông cậy gì vào Gia Lập có thể mua cho cô, đương nhiên, cô cũng không quen dùng đồ đắt tiền như vậy.

Thứ tư ngày hai mươi mốt tháng tư. Nên chúc mừng. Đây là ngày sinh nhật của Xuân Hỉ.

Sáng sớm, mẹ Cố liền nấu cho Xuân Hỉ một bát mì trường thọ thơm ngào ngạt.

Xuân Hỉ ôm mặt của mẹ cô, hôn mạnh một cái: “Cám ơn mẹ!”

Mẹ Cố sờ sờ mặt, ngượng ngùng nói: “Đứa nhỏ này, lắm chuyện, làm như còn nhỏ lắm!”

Xuân Hỉ cười hắc hắc, đưa tay đang cầm lấy túi quà tặng đưa cho mẹ cô: “Ngài lần trước lải nhải cả nửa ngày vì không mua được quần áo, con gái của mẹ mua cho người đây, cảm động không?”

Xuân Hỉ có một thói quen, đó là tự mình ghi nhớ đến nay, hàng năm vào sinh nhật của cô đều mua cho mẹ Cố một phần quà, để đền đáp cho mẹ của cô vào ngày này đã trăm đắng ngàn cay sinh ra cô. Từ những cái nhỏ nhất như đồ tiện lợi sữa đường, cho đến bây giờ là bộ quần áo mà mẹ Cố tiếc rẻ mãi không mua, không có năm nào bỏ quên.

Mẹ Cố đánh khẽ vào đầu Xuân Hỉ: “Muốn chết a! Bộ đồ đắt như vậy mà con cũng mua được! Một tháng con được bao nhiêu tiền, thật lãng phí!”

Tuy là nói như vậy, nhưng Xuân Hỉ vẫn thấy được trong mắt của mẹ cô lóe ra ý cười cùng tự hào.

Gia Lập từ phía sau đi vào, nhìn thấy mẹ Cố đang cầm quần áo yêu thích không buông tay, không khỏi mím môi cười cười, anh biết thói quen này của Xuân Hỉ.

Xuân Hỉ nâng mặt lên từ từ, mắt làm như vô tình nhìn hai tay của Gia Lập, trống không, lại không có quà tặng!

Một nỗi tức giận không biết từ đâu đánh đến, lần đầu tiên trong hai mươi bốn năm qua đấy! Anh lần đầu tiên không tặng quà sinh nhật cho cô! Cô thập phần ai oán giận dữ nhìn Gia Lập, hỏi: “Quà của em đâu?”

Gia Lập ngồi vào đối diện với cô, buồn cười nói: “Ăn nhanh một chút, em cũng sắp muộn giờ làm rồi đấy. Quà ở trong xe, sẽ không quên. Thật sự là tính trẻ con!”

“A.” Xuân Hỉ ngượng ngùng cúi đầu tiêu diệt hết mì trong bát, không rõ hỏi: “Anh muốn ăn sao? Đây là mì trường thọ tình yêu của mẹ em!”

Gia Lập lắc đầu, chỉ là có một chút thản nhiên tươi cười nhìn cô.

Ăn xong điểm tâm, Xuân Hỉ ngồi xuống vào trong xe Gia Lập, liền buông tay tìm anh muốn đòi quà.

Gia Lập vuốt tay cô: “Gấp cái gì? Tới rồi sẽ đưa cho em.”

Vì thế dọc theo đường đi, Xuân Hỉ liền quay chung quanh tìm quà sinh nhật của cô, nói bóng nói gió hỏi Gia Lập đưa quà gì. Nhưng trong đáy lòng cô lại nói, mặc kệ là cái gì cô đều thích, bởi vì là do Gia Lập tặng .

Đến trước cửa công ty của Xuân Hỉ, Gia Lập từ bên chân đưa cho Xuân Hỉ một cái túi quà tặng : “Buổi tối tan tầm đừng nóng vội, chờ anh một chút, anh tới đón em.”

Xuân Hỉ mừng rõ hỏi: “Đón em làm gì?”

“Về nhà.”

Cô hóp hóp miệng, xí, còn tưởng rằng cái gì đâu!

Gia Lập nhìn bộ dạng của cô giống như một cô vợ nhỏ bị nghẹn khuất, lắc đầu bật cười, “Đứa ngốc, mang em đi ăn đại tiệc.”

Nghe thấy vậy, Xuân Hỉ nhoẻn miệng cười, nhưng lại nhất thời hưng phấn tới mức hôn vào một bên má của anh: “Gia Lập, anh thật tốt!”

Gia Lập ngẩn ra, nhìn Xuân Hỉ nhảy xuống xe đi vào trong tòa nhà, bộ dạng dường như có chút suy nghĩ.

Xuân Hỉ vừa đến văn phòng liền ngồi xuống, thật cẩn thận mở ra túi quà tặng ra, món quà hiện ngay ra trước mắt cô, kinh ngạc nói không ra lời. Xuân Hỉ khẽ che môi, thở dài: “Trời ạ, Trình Gia Lập thật đúng là không tiếc tiền, thật sự đã mua Itouch cho mình…”

Vừa vặn Điền Ngiên Nghiên lúc này lại gọi điện chúc mừng: “Con nhóc, vào chín giờ lẻ bảy phút buổi sáng hôm nay chúc mừng đại thọ cậu tròn hai mươi bốn tuổi, Điền Nghiên Nghiên mình đưa đến những lời chúc phúc chân thành và tha thiết nhất, mong cho cậu sớm có ngày thoát khỏi tình trạng độc thân khỏi làm ô nhiễm môi trường…”

Cô ấy còn chưa nói xong, Xuân Hỉ liền chặn lời cô: “Phi! Cậu mới là người độc thân làm ô nhiễm môi trường!”

“Này con nhóc làm sao lại nói như vậy! Chị đây là cô gái xinh đẹp như một đóa hoa vì em mà chị phải chôn vùi tuổi thanh xuân của mình, bao nhiêu nam nhân đi theo chị khi thoáng qua chết cũng không xát được tia lửa nào không phải bởi em loại hàng hóa loại hai này toàn phá hỏng sao! Không phải là người độc thân làm ô nhiễm môi trường thì là cái gì chứ?”

“Thiên sứ gãy cánh.”

“Cút đi!”

“…”

“Con nhóc buổi tối đã làm gì chưa đấy? Nếu không chị mời em đi ăn cơm?”

Xuân Hỉ sờ sờ Itouch bóng loáng trên bàn, môi liền hiện lên một nụ cười nhẹ: “Ai gia đêm nay phải đi ăn hải sản với mặt than quân, cái mà gọi là quân tử báo thù mười năm không muộn, anh hôm nay chết chắc rồi!”

“Cậu đều ăn hải sản của mặt than quân hai mươi mấy năm nay, mỗi lần đều vui mừng như trúng sổ xố! Không thú vị! Nói thật đi, có phải cậu thích Trình Gia Lập hay không?”

Xuân Hỉ sửng sốt, nhìn vào điện thoại oán hận rống lên câu: “Cút đi!”

“…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.