Trình Gia Có Hỉ

Chương 4: Tình yêu, thì có nghĩa là phải nói chuyện mới có yêu



Trong chốc lát Xuân Hỉ chưa thể thích ứng được với chuyện có bạn trai này. Ví dụ như, Chung Gia Bình gởi tin nhắn hỏi cô trưa đã ăn gì hoặc là có
chuyện gì không vui không. Cô ngồi nghĩ đến nửa ngày, người kia là ai?
Sau đó mới chậm rãi phục hồi và bắt đầu trả lời tin nhắn, nhưng mà cô
thường thường cũng không biết phải nói như thế nào.

Có thể Gia Lập nói đúng, cô thật sự có chướng ngại vật về chuyện tình cảm
đi. Cô không thể an lòng đối mặt với Chung Gia Bình như bình thường, cứ
cảm thấy thiếu thiếu điểm gì đó; giọng điệu nói chuyện cũng không lưu
loát, thậm chí thường xuyên nghẹn lời, không biết phải bắt đầu câu
chuyện cùng anh ta như thế nào hay là tiếp tục ra sao.

Nhưng là, mấy vấn đề này lúc nói chuyện với Gia Lập lại không có vấn đề gì .
Khi trước mặt anh ta ở nhà, cô luôn luôn nói cũng không xong, biểu đạt
trong lởi nói cũng không xong cảm thấy rất khó chịu, cho dù Gia Lập
thường mắng cô, thường xuyên giáo huấn cô, thường xuyên khinh bỉ cô, cô
vẫn cảm thấy lúc đứng cùng một chỗ với Gia Lập là vui vẻ nhất, thậm chí
thường xuyên quên rằng cô đã tự nhận cùng Gia Lập thù sâu oán hận vài
chục năm.

Chung Gia Bình hẹn cô tan tầm cùng nhau đi ăn cơm tối. Xuân Hỉ lằng nhằng kì
kèo rồi đáp ứng, trong lòng của cô cứ lo lắng không yên, cũng có chờ
mong. Cô tin tưởng, cô là lần đầu tiên yêu chưa có kinh nghiệm nên tay
chân mới luống cuống như thế, cũng không phải cái gọi là chướng ngại vật về chuyện tình yêu.

Chu Thiến Văn đang cùng Xuân Hỉ viết lên tờ áp phích lúc tan tầm, nhìn thấy Chung Gia Bình đứng chờ Xuân Hỉ tan tầm ở cửa công ty, vẻ mặt của cô
kinh ngạc không chút che giấu. Cô che miệng nhìn Xuân Hỉ: “Trời ạ, Xuân
Hỉ cậu đang quen với bạn trai?”

“Uh…”

Ở công ty Xuân Hỉ chỉ có quan hệ tốt với một người duy nhất là Chu Thiến
Văn, nhưng vì sao đôi khi Xuân Hỉ vẫn cảm thấy cô ấy chẳng phải thân
thiện. Ví dụ như cô ấy không ngừng ở trước mặt Xuân Hỉ khoe rằng cô ấy
có một bạn trai nhiều tiền và đẹp trai như thế nào; ví dụ như thỉnh
thoảng ‘không cẩn thận’ tiết lộ cho quản lí biết Xuân Hỉ không làm tốt
công tác; lại như hiện tại, trong giọng nói của cô ấy vĩnh viễn đều tràn ngập châm chọc cùng ý tứ hàm xúc, làm cho Xuân Hỉ nghe qua vô cùng khó
chịu.

Chu Thiến Văn còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Xuân Hỉ đã chạy nhanh rồi vẫy tay tạm biệt với cô, “Ngày mai gặp.”

“Đi ăn đồ ăn Thượng Hải nhé, thế nào?” Chung Gia Bình vừa lái xe vừa nói.

Xuân Hỉ có thích đồ ăn Thượng Hải hay không, kỳ thực cô chán ghét đồ ăn mặn
bên trong lại cho nhiều đường, vừa mặn lại vừa ngọt hương vị rất kỳ
quái. Cô suy nghĩ một chút nói: “Đồ ăn Thượng Hải à, thật không tệ!
Nhưng gần đây lại không có quán cơm Thượng Hải nào? Đi xa rất phiền
phức, em nghe nói phía trước công viên Nguyệt Kiều bên kia có mở một nhà hàng lẩu mới, mùi vị không tệ, không bằng chúng ta tới thử một chút
đi?”

Xuân Hỉ từng xem qua trong một quyển sách, muốn thành công khéo léo từ chối
chuyện mình không thích làm, vậy đầu tiên nên tán dương trước, tán dương xong lại khéo léo biểu đạt tiếc nuối, cuối cùng đưa ra đề nghị mà mình
thích, cho dù người khác không tiếp nhận đề nghị của mình, cũng sẽ không lại làm chuyện mà mình không thích kia.

Quả nhiên hữu hiệu. Chung Gia Bình gật gật đầu nói: “Quán cơm Thượng Hải là rất xa, song có lẽ ăn lẩu sẽ nóng hơn, chờ trên khuôn mặt xinh đẹp của
em xuất hiện vài cái mụn màu đen em sẽ cảm thấy hối hận. Liền qua bên
kia đi, ăn cơm Bắc Kinh.”

Quên đi, Xuân Hỉ là không trông cậy vào có thể ăn được nhà hàng mà mình
thích, cơm Bắc Kinh thì cơm Bắc Kinh, chấp nhận. Nếu Gia Lập mang cô đến tiệm ăn, cô sẽ không khó khăn ép buộc như vậy, nói thẳng “Không được,
em muốn ăn lẩu!”, cho dù Gia Lập ban đầu không cho, nhưng cuối cùng cũng sẽ thỏa hiệp.

Nói đến đây, kỳ thật Gia Lập đối với cô vẫn là không tệ, dung túng cô, chiều chuộng cô.

Ngừng lại ăn cơm một lát, Xuân Hỉ hầu như cũng không mở miệng nói chuyện
nhiều, cô nhìn thấy đôi môi mỏng manh của Chung Gia Bình liền liên tưởng đến Gia Lập, sau đó suy nghĩ sẽ không tự giác bay xa.

Mới đầu Chung Gia Bình còn cười đùa giỡn với cô, cuối cùng khi cơm nước
xong xuôi, Chung Gia Bình bỗng nhiên nói: “Cố Xuân Hỉ, em không biết
rằng tôi đang ăn một mình đơn độc sao? Làm ơn phản ứng một chút được
không?”

Xuân Hỉ trừng mắt nhìn, nói: “Gia Bình lời nói chê cười của anh rất khá đấy!”

Chung Gia Bình cười khổ, lắc đầu thở dài: “Tôi nghĩ chúng ta hay là thôi đi, hẹn hò không phải nói chuyện như thế này.”

Xuân Hỉ lại không cảm thấy khiếp sợ, ngược lại thẳng tắp ‘À!’ một tiếng, làm cho Chung Gia Bình càng thêm dở khóc dở cười.

Cái này được kêu là thất tình sao? Nhưng Xuân Hỉ cũng không có cảm giác
nhiều lắm đâu, ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng thở ra. Thì ra cô ở chung
một tiếng với Chung Gia Bình, cô căn bản là không biết anh ta, bọn họ
cũng không thích hợp, mới gặp mặt một lần làm sao có thể nói chuyện yêu
đây?

Cô là vì muốn cho Gia Lập xem mới đi làm quen với bạn trai, nhưng mà Gia
Lập căn bản không thèm để ý, thì cô làm việc này có ý nghĩa gì đâu? Dù
sao, cô cũng không phải thật sự muốn đi hẹn hò.

Xuân Hỉ về đến cửa nhà, đang muốn mở cửa, đã bị mẹ Trình cạnh nhà kêu lên
uống canh. Xuân Hỉ một chút cũng không đói, nhưng là vì thịnh tình không thể từ chối.

Lúc vào đến cửa, đã thấy Gia Lập đang ở nhà một bên uống canh một bên nói
chuyện với ba Trình, nhìn thấy Xuân Hỉ đến, anh ta liền đứng dậy đi vào
phòng bếp cầm một cái bát, múc cho cô một chén canh xương đầy.

Xuân Hỉ cùng ba Trình nói chuyện ngồi vào bên cạnh Gia Lập đang cầm bát canh kia vùi đầu uống ừng ực, uống hơn một nửa bát, Xuân Hỉ khẽ nhíu mày,
đem chỗ còn lại đến trước mặt Gia Lập, “Em không uống được nữa.”

Miệng Gia Lập vừa nói xong “Lãng phí”, nhưng vẫn là cầm bát của cô lên, uống sạch sẽ chỗ còn lại.

Xuân Hỉ nhìn cái bát đã sạch sẽ, liếm liếm môi nói: “Em thất tình, anh an ủi em một chút đi.”

“Em thoạt nhìn một chút khổ sở cũng không có.”

“Vẫn là nên an ủi em một chút đi mà.”

“Cố Xuân Hỉ, anh đã nói rồi, em nên tự chịu trách nhiệm vì hành vi của
mình, hành vi ngây thơ của em, sẽ xúc phạm tới người khác.” Gia Lập nói. Anh ta cũng không có an ủi cô, ngược lại còn giáo huấn cô.

“Em không muốn nghe anh giáo huấn!” Xuân Hỉ căm giận nói.

Gia Lập cũng không lên tiếng, chỉ là dựa vào ghế dựa xa xa xem tivi.

Thật lâu sau, Xuân Hỉ hỏi: “Anh vì sao không muốn đính hôn với em? Có lẽ, chúng ta có thể thử xem sao?”

Gia Lập từ chối cho ý kiến nhướng mày, “Em có nghĩ đến chưa? Chúng ta một
khi đã chia tay hoặc là ly hôn, cha mẹ của em cùng cha mẹ của anh phải
tiếp tục ở chung như thế nào?”

“Không… Nghĩ tới.”

“Cho nên, chuyện tình cảm trước hết là phải suy nghĩ cặn kẽ cho tốt, huống
chi là quan hệ đến chuyện cả đời của hai đấy.” Gia Lập nói xong, thu dọn bát đi vào phòng bếp.

Nhưng mà, không thử thì làm sao mà biết không được đâu?

Xuân Hỉ kinh ngạc che môi lại, cô tự nhiên lại nghiêm túc suy nghĩ chuyện
tình cảm của cô và Gia Lập! Đầu óc cô nhất định là động kinh hoặc là đầu bị cánh cửa chẹt vào!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.