Editor: White Silk-Hazye
Sau khi tạm biệt với từng con dã thú trong rừng rậm, hai người cuối cùng rời đi khu rừng rậm nơi đã sống cùng với nhau gần mười bốn năm.
Trở về xã hội loài người, quần da thú ngắn để lộ ra mông nhỏ gợi cảm đương nhiên là không thể mặc!
Đồ điên ngoại trừ cái áo choàng lớn màu đen đã mặc mười mấy năm sống chết không chịu cởi ra kia, ở bên trong cuối cùng mặc vào một bộ trang phục võ sĩ sạch sẽ, một đầu tóc rối cuối cùng cũng thay đổi trở thành Kim Hoàng Sắc rực rỡ, nếu không nhìn đến mặt con rết thì nhìn người thật cũng có khuôn mẫu lắm.
Từ trong lời nói của người qua đường Yêu Nhiêu mới biết được thế giới này không phải là nơi Bạch Hổ đại lục của nàng, mà tên là– Chu Tước đại lục, bị Ma Hải huyền ảo vô hạn vây quanh, chỉ là những cái này Yêu Nhiêu không có đặt ở trong lòng, bây giờ chuyện nàng quan tâm nhất chính là sớm trở thành một Triệu Hồi Sư cường đại !
Ước chừng người “Mẫu thân” mà đồ điên giới thiệu sức chiến đấu nhất định cũng không có kém hơn đồ điên, tuyệt đối là một vị đạo sư thật tốt.
Lại qua mười ngày sau, đi qua vô số trấn nhỏ, phụ thân điên ôm Yêu Nhiêu cuối cùng đi tới một cái thành siêu cấp lớn tên là “Bạch Vân”, chỉ là ngẩng đầu nhìn cửa đi vào thành cao chót vót, cũng có thể khiến mũ trên đỉnh đầu của người ta rơi xuống dưới đất, đáng tiếc đồ điên căn bản là không có đi qua cửa chính, mà là tìm một cái góc không có người qua lại mở ra Hỏa Dực, trực tiếp bay vào bên trong thành trong thành !
“Phụ thân, mẫu thân ở trong này sao?” Nhìn thấy phụ thân điên cứ nhắm thẳng về phía trước mà đi, Yêu Nhiêu tò mò hỏi.
“Không nhớ rõ, phụ thân ta chỉ là dựa theo mùi hương mà đi thôi!”
Phụ thân điên lắc đầu, xem ra còn chưa có khôi phục toàn bộ trí nhớ, chỉ là chí ít sẽ không còn náo lên rồi khóc lớn nữa, cũng sẽ không tùy ý đốt “Tiểu Hỏa Hoa” để diệt ma.
Hóa ra là dựa vào ngưi mùi hương? Trên đầu của Yêu Nhiêu treo đầy hắc tuyến. Trong đầu lập tức hiện ra một bóng dáng của cao nhân lánh đời rất thúi ! Nữ nhân mà đồ điên nhận thức, nhất định là cực kỳ xinh đẹp, là một tuyệt thế cao thủ rất cường đại, nói không chừng còn có thân phận tôn quý làm cho người ta kinh ngạc. Nhiều năm qua luôn ẩn cư ở bên trong Bạch Vân Thành! Nhất định rất lợi hạii! Còn rất thúi ! (Coi nữ chính tưởng tượng kìa ôi ôi cười muốn đau ruột luôn)
“Để phụ thân suy nghĩ lại một chút….”
Trí nhớ của phụ thân điên lại có chút rối loạn, nắm tay không ngừng gõ mạnh vào đầu của mình: “Phụ thân còn nhớ…. ……Lúc ở vùng phụ cận, chỗ nào đó của nàng, có một cỗ hơi thở giống với Hắc Châu của con, con nhất định phải mang vật kia về trong tay con, thứ đó, cũng cường đại giống như nó.” Đồ điên giơ tay lên, chỉ chỉ viên Hắc Ám Ma Châu trên cổ của Yêu Nhiêu
Hóa ra là mùi của bảo vật ! Giỏi thật, còn chưa có tìm được tân mẫu thân, đồ điên đã mà bắt đầu dạy yêu Nhiêu phải nhớ đến bảo vật của mẫu thân.
Còn có hạt châu! Yêu Nhiêu mừng thầm một trận, trong lòng đã sớm không có kiêng dè vật phẩm Hắc Ám giống như lúc làm Thánh Nữ nữa.
“Phá Thiên Chỉ”—Mượn năng lượng Hắc Ám này, một ngày có thể phát ra hai đạo kiếm khí để phòng thân, nếu mà có thể lần nữa ở chỗ của mẫu thân lấy đến viên thứ hai, vậy chẳng phải là một ngày sẽ có bốn đạo kiếm khí để dùng sao!
Nghe đồ điên nói xong, Yêu Nhiêu lập tức quyết định muốn ở trước mặt tân mẫu thân giả bộ làm một cục cưng ngoan ngoãn, để giành được sự vui vẻ cùa nàng sau đó sẽ lừa gạt bảo vật của nàng. Đối với thứ bảo vật này, từ trước đến nay Yêu Nhiêu ai tới đề không từ chối.
Hai người phụ thân và con gái một người đang nhớ lại đường đi, một người nghĩ đến đến bảo vật mới, ai cũng không có chú ý tới một người mập mạp ăn mặc sang trọng đang đi ở trước mặt, mập mạp tục tằn không chịu được.
Nhắc tới người mập mạp này, ở Bạch Vân Thành cũng coi như có chút danh tiếng, tên là Kim Đại Phú, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Cả nhà không phải là hoàng thân quốc thích, nhưng phụ thân của mập mạp là thương nhân kinh doanh dược liệu lớn nhất ở trong Bạch Vân Thành.
Cho nên thằng nhãi này Kim Đại Phú này, trong ngày thường yêu thích lớn nhất chính là đi gây sự, nào là bắt nạt nam nhân áp bức dân nữ, chuyện hà hiếp lăng nhục không chuyện nào không là làm. Không có cách nào, ác thú cặn bã (là những người ác độc làm moi điều ác như thú hoang dã ak mọi người), tất nhiên chỉ có chỉ số thông minh cùa cặn bã mới có thể lý giải được.
“Này! Tên ăn mày kia! Có biết là đã Đụng vào bản công tử hay không!”
Kim Đại Phú phe phẩy một cái quạt lấp lánh kim quang, vẻ mặt chán ghét nhìn chằm chằm vào đồ điên.
“Mặt con rết ngươi đủ buồn nôn, không có chuyện gì rêu rao để một đầu tóc vàng để tỏ ra mình rất phong cách sao! Nhìn một cái liền không thích rồi! Còn có tên ăn mày nhỏ kia, nếu như bộ dạng xinh đẹp một chút thì thôi, đằng này một đầu tóc ổ quạ lại thêm khuôn mặt đầy mụn nước, thật sự bẩn mắt mà! Điểm tâm sáng của bản công tử đều muốn ói ra hết rồi! Hai cực phẩm như vậy, cũng dám đi ra ngoài làm ô nhiễm môi trường! Gặp được bản công tử, coi như hai người các ngươi xui xẻo!”
Kim Đại Phú bóp mũi giống như là sợ bản thân ngửi được cái mùi thúi đó, ngay cả giọng nói cũng cũng sắc bén.
Tóc và mụn nước của Yêu Nhiêu là khi ở trong rừng rậm cùng lão vượn đen đi cướp Chu Quả bị lão Ngốc Ưng phun lửa đốt, đồ điên nhìn thấy cơ thể của nàng chịu được thú hỏa tinh lọc như vậy, dứt khoát liền cho nàng ăn một loại dược thủy tự chế tên là “Sinh Cơ Hoàn”, có thể nhờ vào loại hỏa lực này trong cơ thể bức ra toàn bộ mụn nhọt ra bên ngoài cơ thể, củng cố xương cốt, đáng tiếc chính là phải bị hủy dung mấy tháng. Chỉ là dù sao đồ điên cũng không thích rêu rao vẻ ngoài xinh đẹp của Yêu Nhiêu .
“Bản công tử sẽ dạy cho các ngươi biết một số quy củ của Bạch Vân Thành, đầu tiên, gặp bản công tử thì phải dập đầu! Thứ hai, ăn mặc kém như vậy thì không thể ra ngoài đường ăn xin! Thứ ba, người vi phạm quy củ sẽ phải nhận trừng phạt!”
Kim Đại Phú vẫy tay một cái, đám tay sai thủ hạ liền ngầm hiểu đi lại vây quanh hai người Yêu Nhiêu và đồ điên. Cường hào ác bá nha, hay thích nhìn thấy vẻ mặt của kẻ yếu quỳ ở dưới chân khóc lóc cầu xin tha thứ.
“Yêu Yêu, bọn họ tại sao lại vây bắt chúng ta vậy, aiz! Ta không có động chạm họ nha, vì cái gì mà đánh chúng ta?”
Đồ đeiên lấy tốc độ không giống như là con người nhanh chóng tránh thoát mấy quyền, trong lòng rất ủy khuất, vừa rồi rõ ràng không có đụng vào tên tiể tử mập mạp này được không, tại sao lại không nói chuyện với nhau thật tốt mà lại sai khiến thủ hạ động thủ đánh người chứ.
Vẻ mặt của đồ điên hoang mang, thiếu chút nữa lại đốt lên “Tiểu Hỏa Hoa”.
Ánh mắt của Yêu Nhiêu lập tức trở nên u ám, những người này như thế nào lại không nói lý lẽ như vậy, nàng và đồ điên lúc đầu là không muốn làm người khác chú ý khi vào thành, đặc biệt tìm nơi ít người mà bay vào thành, không nghĩ tới bộ dáng nghèo túng vẫn là đưa tới trận phiền toái không thể đoán trước được này.
“Không có cái gì là tại sao. là do bọn họ ngứa da.”
Dám dùng nắm đấm với phụ thân điên vô cùng đáng yêu của nàng mà ra tay, mặc kệ đối phương là ai đều chỉ có một kết quả, đó chính là—phải chết!
Tốc độ của Yêu Nhiêu so với nhóm tay sai kia nhanh hơn nhiều, vung lên nắm đấm một quyền đánh vào mặt của Kim Đại Phú!
Vốn tưởng rằng bắt nạt người yếu đuối nhỏ bé, Kim Đại Phú không nghĩ tới lại trêu chọc hai con sói xám lớn khoác áo da dê! Còn chưa kịp kịp phản ứng trước mắt của Kim Đại Phú rồi đột nhiên xuất hiện một cái nắm tay được phóng đại, tiếp theo thì cái mũi liền bị méo, thân thể mập mạp hoa lệ bay lên!
“Phụ thân, đi thôi, ruồi bọ đáng ghét đã bay mất!” Yêu Nhiêu vỗ vỗ bụi đất ở trên vạt áo trước, từ lúc ra tay đến khi kết thúc, chỉ là vài giây đồng hồ mà thôi, loại phế vật này, nếu không phải là khi dễ đến trên đầu của đồ điên, thì nàng căn bản chính là khinh thường ra tay.
“Ừ, ruồi bọ thật đáng sợ!” Đồ điên cầm lấy tay nhỏ bé của Yêu Nhiêu, trực tiếp bước qua thân thể của Kim Đại Phú bị té trên mặt đất, nghênh ngang rời đi.
” Các người mau nhìn đi! Một tên ăn mày nhỏ nhoi lại có thể đánh bayĐại thiếu gia của Kim gia!” Người qua đường có người kinh ngạc che miệng nói.
“Thật không ngờ nha! Cái bọn cường hào ác bá cũng có một ngày ăn khổ!”
“Đừng nói nữa! Các người còn muốn tiếp tục ở Bạch Vân Thành lăn lộn hay không, tên ăn mày kia nhất định sẽ sống không quá tháng này.” Không biết là ai hiểu rõ có lòng tốt nhắc nhở mọi người đang nói không có chừng mực trên đường kia.