Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 42: C42: Này đừng đùa như vậy



Trong lư đồng tản ra làn khói lượn lờ.

Yêu Nhiêu nằm trên giường bị những tiếng âm thanh nhỏ vụn làm bừng tỉnh. Ở trong mộng, nàng như đang nằm trên một nơi mề.hm mại, được người nhẹ giọng an ủi.

Đột nhiên mở mắt ra, sờ thấy khóa Khốn Long trong lòng mới tiêu tan một chút khẩn trương: “May mà bảo bối vẫn còn!”

“Con tỉnh rồi!” Một giọng nữ ôn nhu kinh hỉ vang lên, Yêu Nhiêu bấy giờ mới phát hiện bản thân đang nằm trong một phòng ngủ hoa lệ cho nữ tử, giường khắc hoa tinh mỹ, chăn thêu vô số lá trúc cùng hoa cúc Vân Cẩm.. Trước mắt là một thiếu phụ mặt đầy nước mắt, đang ôn nhu dịch góc chăn cho nàng.

Sao lại như vầy? Nàng không phải mới trốn ra từ sào huyệt của Ma Vân tông sao? Còn kéo theo cả tiểu tử tóc đỏ bị khóa Khốn Long trói lại, làm sao lại chạy đến một hộ gia đình giàu có thế này rồi?

Chẳng lẽ.. Lại xuyên?

Yêu Nhiêu dè dặt cẩn trọng hỏi: “Bà là ai?”

“Vũ nhi, ta là mẫu thân của con” Thiếu phụ kinh hỉ ôm chặt lấy người trên giường, nước mắt rơi xuống như mưa.

Này! Đừng đùa như vậy chứ? Này? Yêu Nhiêu vừa ngồi dậy đã bị lời này của thiếu phụ làm cho choáng váng!

Lần trước khi nàng mở ra mắt, phụ thân điên cũng không đầu không đuôi hô lớn một câu: “Ngoan, ta là phụ thân con!”, lần này lại tiếp: “Ngoan, ta là mẫu thân con.”

Chẳng lẽ trên đầu nàng từ nhỏ đã viết vài chữ lớn: “Xin thu dưỡng ta?”

“Thật ngại quá, ta không phải..”

Yêu Nhiêu vừa định đẩy cái ôm của thiếu phụ ra, lại cảm giác được từng giọt nước mắt nóng bỏng từ cổ chảy vào trong tim.

“Ta biết..” Thiếu phụ nức nở nói nhỏ bên tai Yêu Nhiêu: “Ta biết con không phải Tuyết Vũ của ta, nhưng bộ dạng con rất giống con bé, đặc biệt là hai lúm đồng tiền nhỏ trên mặt. Đại ca cùng Tam đệ* cứu con từ rừng rậm về, ta chỉ liếc mắt một cái đã rất thích, cho nên, ta có thể ích kỷ mong cô nương gọi ta một tiếng mẫu thân được không? Một tiếng là được rồi, Vũ nhi nhà ta đã mất tích mười ba năm rồi.. hức.”

*chương trước là Đại và Nhị cứu, bảo YN là con Tam đệ đã mất tích nhưng đến đây lại đổi thành Đại và Tam mang về, mình kb là do tgia nhầm hay sao nhg thôi cứ để nguyên nha, nếu xuống dưới có chỉnh sửa gì mình sẽ sửa lại sau.

Mùi hương trên người thiếu phụ làm Yêu Nhiêu rất thoải mái, xúc cảm mềm mại mà ấm áp này chẳng lẽ chính là cảm giác thuộc về “mẫu thân”? Yêu Nhiêu vốn chưa từng có mẫu thân, trong lòng cảm thấy ấm áp, không khỏi thốt ra một câu:

“Mẫu thân..”

Dường như không có sự kỳ quái như trong suy nghĩ của mình, cứ tự nhiên mà thốt ra như thế.

“…”

Thiếu phụ kích động run cả người, dùng tay áo lau lung tung vài cái lên mặt, hít một hơi, liều mạng ân cần: “Vũ nhi con xem, đây là Băng Thiềm, có thể xóa đi vết bỏng trên mặt con.. Đây là canh hạt sen huyết yến, con chắc đói bụng rồi phải không.. Đúng rồi, nơi này là Tuyết gia ở Đế Đô, ta là mẫu thân con · Nhược Trúc, cha con đã mất, tuy nhiên cũng không quan trọng, trong nhà có mẫu thân che chở, sẽ không kẻ nào dám khi dễ con hết!”

Thiếu phụ hiên ngang lẫm liệt đứng lên, vỗ ngực nói lời thề son sắt. Đáng tiếc nhất thời dùng sức quá mức, ngược lại làm bản thân ho khan liên tục, đành phải tựa thân hình mềm mại vào mép giường thở hổn hển.

Bộ dạng đáng yêu này khiến Yêu Nhiêu buồn cười, canh hạt sen trong miệng suýt chút nữa thì phun ra. Trong lòng thầm nghĩ: “mẫu thân nhìn qua ôn nhu này nhất định là một cao thủ dụng mỹ nhân kế nhất đẳng!”

“Khụ khụ khụ! Vậy.. con có nguyện ý ở lại Tuyết gia hay không?” Thiếu phụ Nhược Trúc đỏ mặt tía tai, ôn nhu cẩn thận hỏi, bộ dáng điềm đạm đáng yêu thiếu chút nữa một giây hạ gụcYêu Nhiêu.

Thật sự là là một người họa thủy linh lung!

Đế Đô Tuyết gia? Yêu Nhiêu trong lòng kinh ngạc, thì ra là một trong bảy siêu cấp Thế gia ở Đế Đô. Thân phận mới này thật không tồi, nhưng người Tuyết gia khôn khéo vì sao lại nhận sai nàng thành Tuyết Vũ tiểu thư mà đối đãi? Điều này sợ rằng không chỉ đơn giản là vì một thân Thủy thuộc tính lúc này của nàng!

Hừ! Bổn cô nương ngay cả Ma Vân tông đều có thể nháo cho gà chó không yên, còn sợ một Tuyết gia? Nhà ngươi có bảo vật gì, bổn cô nương sẽ không bỏ sót! Hạ quyết tâm, Yêu Nhiêu nhất thời cười tủm tỉm ôm cổ Nhược Trúc, lộ ra bộ dáng nhu thuận: “Mẫu thân, con nguyện ý!”

Mùi trúc hương trên người thiếu phụ làm cho người ta có một loại cảm giác được trấn an, tâm tình sung sướng, làm cho người ta nếu đã thân cận liền không nỡ lòng buông ra. Đáng tiếc không đợi Yêu Nhiêu tĩnh tâm hưởng thụ, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân ba người đi tới căn phòng này.

“Nhược Trúc, nghe nói Vũ Nhi đã tỉnh?” Người tới thật không có lễ phép, không thèm gõ cửa đã bước vào nhà.

“A, Đại ca tới.” Nhược Trúc mặt sợ hãi đứng dậy, cúi đầu đứng bên giường Yêu Nhiêu, căn bản không nhìn ra bộ dáng ôn nhu vừa rồi.

Xem ra người đến là chủ nhân nơi này! Yêu Nhiêu không chớp mắt đánh giá ba người trước mặt.

Dẫn đầu là một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, quan bào hoa lệ thêu hoa văn tuyết hạc tường không, xem ra có địa vị không thấp ở Đế quốc. Nhuyễn vị giáp ở đầu vai cùng sáu ngân tinh trước ngực đều thể hiện thực lực người này trong khoảng triệu hồi sư cấp 6 trung cấp!

Cao thủ cấp 6 trung cấp, thực lực đã gần đạt đến Lĩnh Chủ! Khó trách từ lúc hắn bước vào cửa, không khí trong phòng cũng lạnh hơn vài phần, một cỗ cảm giác áp bách phả vào người.

Xem ra người này là đường chủ Tuyết gia tại Đế Đô · Tuyết Lãnh Ngôn.

“Vũ nhi, con có nhớ được gì về Tuyết gia không?” Tuyết Lãnh Ngôn híp mắt nhìn về phía thiếu nữ đầu ổ gà trên giường, trong mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo.

Ông ta hỏi như vậy quả thực không khác gì đánh rắm, dù lúc này ngồi ở đây là Tuyết Vũ thực sự cũng không có khả năng nhớ được bởi thời điểm nàng và phụ thân Tuyết Lãnh Mặc cùng mất tích còn chưa được hai tuổi. Một tiểu oa nhi vừa cai sữa sau mười ba năm vẫn nhớ được chuyện nhà mình thì mới thật sự là gặp quỷ!

Ông ta tất nhiên là đang muốn thử thiếu nữ Thủy thuộc tính này một chút, nếu nàng ta ham m.uốn địa vị Tuyết gia thì đó là tốt nhất, đến lúc đó đưa nàng tham gia thí luyện Đế Đô nàng cũng sẽ không phản kháng. Còn nếu nàng không bị vinh hoa phú quý trước mắt dụ dỗ? Hừ, vậy thì đừng trách ông ta không khách khí!

Tuyết Ly đứng bên người ông ta cau mày nhìn thiếu nữ trên giường: Đầu tóc rồi bù, mặt mày thì đầy bọng nước, thật sự quá ghê tởm. Nếu không phải phụ thân đã nhắc nhở đây kẻ này nhặt về chỉ để làm kẻ chết thay cho hắn đi tham gia thí luyện Đế Đô thì Yêu Nhiêu ở hắn trong mắt còn không quan trọng bằng một con chó.

Giữ ánh mắt tính kế lạnh nhạt của phụ tử bọn họ trong lòng, Yêu Nhiêu cười ngây ngốc:

“Ha ha, đầu con giống như bị đập, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ. Nhưng mà mùi hương trên người mẫu thân vẫn khiến con có cảm giác rất quen thuộc.”

Đúng vậy, giả ngu! Thượng kế trong 36 kế của Yêu Nhiêu, mặc ngươi là đường chủ Tuyết gia hay là ông trời, dù sao bổn cô nương cũng chỉ có một câu: Không nhớ! Các ngươi hỏi thì hỏi, không hỏi thì chờ bổn cô nương ăn uống no đủ tự nhiên sẽ hoa hoa lệ lệ rời đi.

Không nhớ rõ? Hừ! Coi như nha đầu ngươi thức thời, Tuyết Lãnh Ngôn thu hồi ý lạnh trong mắt, ngoài cười nhưng trong không cười giới thiệu hai người bên cạnh: “Đây là biểu ca con · Tuyết Ly, đây là Tam thúc con · Lãnh Thiên. Về sau Vũ Nhi chính là đích tiểu thư chi thứ hai Tuyết gia ta, đợi buổi tối cùng các thế tử tiểu thư ăn cơm với nhau đi.”

Vừa nghe đến hai chữ “biểu ca” Tuyết Ly đã rùng mình, nổi hết cả da gà, vội vàng cầm cây quạt trên tay che kín cả mặt, sợ bị “biểu muội” xấu xí kia liếc mắt nhiều hơn một cái thì bẩn thỉu trên mặt theo đó lây sang.

Chỉ là một kẻ nhìn mặt mà bắt hình dong, Yêu Nhiêu ngọt ngào gọi lớn một tiếng: “Biểu ca.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.