Trao Anh Trái Tim Em

Chương 47



Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau sẽ lên đường đi đến khu du lịch nghỉ dưỡng, nên tối hôm qua Lục Chẩm

Tuyết không về nhà, ở lại nhà ba mẹ Lâm Cảnh một đêm.

Có lẽ vì Lâm Cảnh không ở bên cạnh, cô lại cảm thấy hơi lạ giường, ngày hôm sau đã tỉnh dậy rất

sớm.

Nhưng lúc thức dậy, ngày hôm nay cũng không có gì khác so với mọi ngày, khi cô rửa mặt xong và đi

xuống lầu, dì đang bưng sữa bò đã được đun nóng ra bàn ăn, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết,

cười hỏi: “Làm sao còn sớm như vậy đã thức dậy rồi? Có phải tối hôm qua ngủ không ngon không cháu?”

Lục Chẩm Tuyết mỉm cười đáp lại, vừa đi xuống lầu vừa lễ pháp nói: “Cháu ngủ ngon lắm dì.”

Cô đi đến trước bàn ăn, “Cháu đến giúp dì nhé.”

“Được.” Mẹ Lâm cười đáp một tiếng, đặt sữa bò nóng lên bàn trước, sau đó mới dắt Lục Chẩm Tuyết đi

xuống phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Chờ lát nữa chúng ta ăn bữa sáng xong, có lẽ sẽ bắt đầu đi lúc

chín giờ, đến khu du lịch sẽ khoảng mười một giờ, sửa soạn đồ đạc một lúc trước giờ ăn trưa, đến

buổi chiều thì chúng ta có thể ra ngoài đi dạo vòng vòng. Nơi đó non xanh nước biếc, chắc chắn cháu

sẽ thích nó.”

Lục Chẩm Tuyết quả thật là rất thích những nơi có phong cảnh thiên nhiên non xanh nước biếc như

thế, buổi trưa đến nơi du lịch nghỉ dưỡng, cô vừa xuống xe, đã có thể cảm nhận được không khí tươi

mát nơi rừng núi này, ánh sáng mặt trời chói chang đầu hạ chiếu xuống người cô, nhìn thoáng qua một

vòng, nơi đâu cũng đều có màu sắc núi non xanh thẳm, trong nháy mắt, cả người như được thanh tĩnh

lại không ít.

Quả nhiên là một nơi tốt, thích hợp để nghỉ dưỡng.

Cô không nhịn được, bèn cầm điện thoại chụp mấy tấm hình phong cảnh xung quanh, gửi cho Lâm Cảnh.

Hình vừa mới được gửi đi, mẹ Lâm đã vui vẻ gọi cô, “A Tuyết, đi thôi, chúng ta đến khách sạn trước

đã.”

“Vâng, cháu đến đây ạ.” Lục Chẩm Tuyết cất điện thoại lại vào trong túi áo, đi về phía mẹ Lâm đang

đứng.

Mẹ Lâm hào hứng cầm tay Lục Chẩm Tuyết, quay đầu nói chuyện với chồng mình đang loay hoay đậu xe,

“Em với A Tuyết về phòng trước nhé, một hồi xong thì anh đến đó.”

Vừa dứt lời, đang chuẩn bị đi vào trong khách sạn, ngờ đâu vừa đi được mấy bước, ngước mắt lên thì

nhìn thấy có một chiếc xe quen thuộc chạy về phía họ.

Mẹ Lâm mỉm cười, chờ người trên xe bước xuống, lập tức cời nói: “Hai người đến đúng lúc lắm, bọn

chị đang chuẩn bị vào khách sạn dọn dẹp đồ đạc một lúc, sau đó sẽ đi ăn cơm trưa trước.”

Người bước xuống chiếc xe vừa chạy đến đó, cũng là người Lục Chẩm Tuyết đã quen biết trước đó, chú

thím của Lâm Cảnh ở trang viên rượu nho lần trước.

Đối phương bước xuống xe với tư thái thanh nhã xinh đẹp, cười nói: “Vốn có thể tới sớm hơn một lúc

ạ, kết quả thì trên đường đi lại bị kẹt xe một lúc khá lâu.”

Mẹ Lâm cười nói: “Không sao cả mà, đến giờ này rất đúng lúc, tụi chị cũng vừa mới đến thôi.”

Dứt lời, bà lập tức kéo Lục Chẩm Tuyết lên để giới thiệu: “Giới thiệu với em một chút nhé, đây là A

Tuyết.”

Thím Lâm không nhịn được cười, nói: “Em đã gặp con bé từ lâu rồi chị ạ.” Bà quay mặt nhìn về phía

Lục Chẩm Tuyết, dịu dàng nói: “A Tuyết, đã lâu không gặp, cháu vẫn xinh đẹp như vậy.”

Lục Chẩm Tuyết lễ phép mỉm cười, lịch sự đáp: “Cháu chào thím ạ.”

Mẹ Lâm hơi kinh ngạc, tò mò hỏi: “Hai người đã gặp nhau lúc nào vậy?”

Thím Lâm cười nói: “Lần trước em tổ chức ngày kỉ niệm kết hôn, lúc ấy, anh chị không kịp bay về

tham dự, A Cảnh đã đưa A Tuyết đến chơi.” Mẹ Lâm cười nói: “À là vậy sao.”

Nói chuyện mấy câu, mọi người cùng đi vào bên trong khách sạn.

Đây là một khu du lịch nghỉ dưỡng, là một khách sạn trên danh nghĩa của Lâm Cảnh, vô cùng rộng lớn,

diện tích xanh hóa rất cao, tương đương với cả diện tích của khách sạn khu du lịch.

Trước đó, mẹ Lâm đã để lại một căn nhà gỗ nhỏ ở phía Nam cho cả nhà, thời điểm đi qua đó, ánh mặt

trời đang chiếu rọi xuống khu vực đó, ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ cây cối và căn nhà, đẹp vô cùng.

Mẹ Lâm đã cố ý sắp xếp phòng của chị em phụ nữ ở một tầng, phòng của hội đàn ông ở một tầng riêng.

Một căn nhà gỗ này có hai tầng, gồm ba phòng ngủ.

Thế là, Lục Chẩm Tuyết, mẹ Lâm và thím Lâm cùng ở chung trong một phòng.

Vừa bước vào nhà gỗ nhỏ, đã thấy có một hồ bơi lớn trong sân nhà, bên cạnh hồ bơi là một vài ghế

nằm và dù che nắng. Trong sân có trồng rất nhiều cây cối và các loài hoa cỏ, ánh sáng mắt trời

chiếu rọi trên mặt nước hồ trong veo, đẹp đến độ khiến lòng người say đắm.

Mẹ Lâm đang đi ở phía trước, bỗng quay đầu hỏi Lục Chẩm Tuyết, “A Tuyết, cháu có thích nơi này

không?”

Lục Chẩm Tuyết cười, “Thích, quá thích luôn dì ạ.”

Mẹ Lâm cười nói: “Thích là tốt rồi. Chúng ta sửa soạn dọn dẹp lại đồ đạc trước đi đã, một hồi lại

ra ngoài ăn cơm trưa nhé.”

“Vâng dì.”

Hành lí của Lục Chẩm Tuyết đã được đưa lên lầu, cô trở về phòng dọn dẹp lại đồ đạc một lúc, ánh mắt

trời từ ban công chiếu vào trong phòng, ấm áp dịu nhẹ đến nỗi khiến cô muốn nằm xuống ngủ một giấc.

Cô cầm quần áo, chuẩn bị đi tắm rửa thì chuông điện thoại vang lên.

Cô liếc mắt nhìn màn hình hiển thị, khóe môi lập tức cong lên, cô bấm nhận điện thoại, giọng nói

của Lâm Cảnh vang lên, “Đến nơi rồi à?”

Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, “Đúng vậy. Thời tiết hôm nay quá tốt luôn, phong cảnh bên này cũng rất

đẹp đó.”

Cô vừa nghe điện thoại, vừa cầm bộ váy sẽ thay đi vào phòng tắm, sau khi treo lên giá để đồ, cô lại

đi ra ngoài lấy đồ rửa mặt.

Lâm Cảnh cười, “Bên đó cũng không tệ lắm. Em ăn cơm chưa? Đang làm gì vậy?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Em vừa mới đến khách sạn thôi, em đang chuẩn bị đi tắm trước, sau đó mới ra

ngoài ăn cơm trưa cùng với chú dì ạ.”

Lâm Cảnh cười, nói: “Cứ chơi cho vui đi.”

Lục Chẩm Tuyết vẫn cảm thấy có hơi tiếc nuối, “Có anh ở đây là tốt rồi.” Đầu bên kia điện thoại,

Lâm Cảnh đang ngồi trong xem, chuẩn bị ra sân bay.

Nghe giọng nói không giấu được sự nhớ anh của Lục Chẩm Tuyết, bỗng nhiên tâm trạng rất tốt, khóe

môi cong lên cười, ừ một tiếng thật thấp, cố ý đùa giỡn anh, “Nhớ anh như vậy sao?”

Lục Chẩm Tuyết nghe ra được ý cười trong giọng nói của Lâm Cảnh, cũng không nhịn được cười, nói:

“Không có. Chỉ là em cảm thấy phong cảnh đẹp như vậy, còn Lâm tổng thì phải bận rộn nhiều công

việc, thật là đáng thương quá.” Còn nói tiếp: “Nhưng không sao cả, em sẽ chụp thật nhiều hình gửi

cho anh nhé.”

Lâm Cảnh không nhịn được cười, cưng chiều nói: “Ừ. Em tắm rửa rồi ăn cơm trưa đi, buổi chiều có thể

anh sẽ hơi bận rộn, buổi tối sẽ gọi điện thoại lại cho em.”

“Vâng ạ.” Lục Chẩm Tuyết đáp lời, không quên dặn dò anh, “Anh cũng phải ăn cơm đầy đủ nha.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Lục Chẩm Tuyết lập tức đi vào trong phòng tắm.

Trong phòng khách dưới lầu, mẹ Lâm vừa gọt trái cây vừa nói chuyện phiếm với thím Lâm, cười nói:

“Trước kia chị thật sự rất lo lắng, cảm thấy tính cách A Cảnh lạnh lùng như băng, cũng không biết

sẽ thích một cô gái như thế nào. Bây giờ mới phát hiện, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn

mà, chỉ có A Tuyết có thể đánh bại được nó.”

Thím Lâm cũng cười nói: “Lúc trước em đã sớm nhìn ra rồi. Cái hôm lễ kỷ niệm kết hôn của tụi em, có

lẽ lúc đó hai đứa vẫn chưa ở bên nhau đâu.

Nhưng dù gì em cũng là một người từng trải, liếc mắt một cái đã phát hiện A Cảnh thích con gái

người ta. Buổi tối lúc ăn cơm, ánh mắt đều chăm chú nhìn A Tuyết không rời được một phút cả buổi

trời.”

Mẹ Lâm buồn cười trêu chọc con trai mình, “Nó tự làm thì tự chịu. Ban đầu hai đứa nó rõ ràng có hôn

ước, bảo nó tiếp xúc làm quen thử xem, nó lại không chịu, không nói lời nào đã đến tận cửa nhà

người ta để từ hôn. Ai ngờ đâu vòng vo tam quốc một hồi, vẫn chịu thua dưới tay của A Tuyết.” Thím

Lâm cười nói: “Vậy nên mới nói, chuyện duyên phận, đều là được ông trời sắp đặt từ trước.”

“Đúng đó.”

Buổi trưa, những người thân thích khác trong họ vẫn chưa đến nơi.

Lục Chẩm Tuyết và ba mẹ Lâm, còn có chú thím Lâm đã bao một phòng riêng trong khách sạn để ăn cơm

trưa.

Một bữa cơm vui vẻ hòa thuận, ăn cơm xong, mọi người chỉ đi lại trong khách sạn, vào lúc xế chiều,

lại rời khỏi nhà gỗ để đi dạo chợ một lúc.

Thật ra khu chợ của khu du lịch nghỉ dưỡng này cũng không có đồ đặc biệt gì, dù sao cũng không khác

biệt gì mấy so với những khu du lịch nghỉ dưỡng khác.

Lục Chẩm Tuyết tùy ý nhìn một vòng, không có đồ gì đặc biệt muốn mua cả.

Khoảng hơn bốn giờ chiều, mọi người thân thích trong nhà cũng đã đến nơi.

Bởi vì là ngày cuối tuần, mọi người không phải đi làm, nên đến rất đông đủ.

Đây là lần đầu tiên Lục Chẩm Tuyết gặp những người thân thích này trong nhà Lâm Cảnh, anh lại không

có ở đây, mặc dù cô biểu hiện rất khéo léo, cũng vô cùng lịch sự lễ phép, nhưng ít nhiều vẫn sẽ cảm

thấy không được tự nhiên.

Mẹ Lâm cũng rất lo lắng, sợ rằng Lục Chẩm Tuyết sẽ thấy ngượng ngùng, cho nên khi đi đến chỗ nào,

bà đều đi cùng với Lục Chẩm Tuyết, rất quan tâm đến cảm giác của cô.

Trong lòng Lục Chẩm Tuyết cảm thấy vô cùng ấm áp.

Sau khi cô và Lâm Cảnh ở bên nhau, quen biết gia đình anh, mới biết thật ra anh trưởng thành trong

một gia đình vô cùng ấm áp. Bất kể là ba hay mẹ, đều là người dịu dàng có học thức, em gái cũng là

một cô bé đáng yêu hiền lành, giống như một mặt trời nhỏ ấm áp vậy.

Còn về Lâm Cảnh, mặc dù vẻ bề ngoài anh là một người rất lạnh nhạt, anh luôn bày ra dáng vẻ cảm

thấy phiền toái với rất nhiều chuyện, nhưng sau khi ở bên nhau, mới phát hiện ra, thật ra sâu trong

nội tâm, anh cũng là một người rất dịu dàng và hiền lành.

Tính cách và nhân phẩm của một người, đúng là có quan hệ rất lớn với cách dạy dỗ của gia đình.

Mặc dù người nhà Lâm Cảnh rất nhiều, nhưng mọi người ai cũng rất nhiệt tình, mới đầu đúng là Lục

Chẩm Tuyết hơi ngượng ngùng, nhưng rất nhanh cũng đã hòa nhập với mọi người.

Buổi tối, mọi người đi đến sơn trang bên cạnh ăn dê nướng nguyên con. Một nhà mấy chục miệng ăn, vô

cùng náo nhiệt.

Nhiều người nên ăn cơm cũng rất chậm, một bữa cơm tối kéo dài đến hơn mười giờ đêm nhưng vẫn chưa

có dấu hiệu kết thúc,

Những người đàn ông uống kha khá rượu, vừa nhâm nhi rượu vừa trò chuyện về cuộc sống của mình, náo

náo nhiệt nhiệt, rất có bầu không khí chuyến du lịch nghỉ dưỡng của gia đình.

Lục Chẩm Tuyết gửi hình chụp tối nay cho Lâm Cảnh, có lẽ anh vẫn đang bận rộn, thật lâu sau vẫn

chưa thấy anh trả lời tin nhắn của cô.

Cô nhìn điện thoại một hồi, không thấy gì nên cất điện thoại lại vào trong túi áo.

Ăn cơm tối xong thì đã hơn mười một giờ, mọi người tản bộ đi về khách sạn.

Nhưng mọi người vẫn chưa hết hứng thú, không dự định sẽ về nghỉ ngơi luôn, không biết có ai đột

nhiên đề nghị muốn chơi mạt chượt xuyên đêm nay. Mọi người đều rất hào hứng, cả đoàn người như đàn

ông vỡ tổ chạy đến căn nhà gỗ nhỏ của ba Lâm Cảnh.

Mẹ Lâm không nhịn được cười, kéo Lục Chẩm Tuyết, nói: “Cháu đừng để ý đến họ làm gì, nếu mệt thì

quay về phòng nghỉ ngơi đi, không cần phải thức trắng đêm với họ đâu.”

Lục Chẩm Tuyết cong môi cười, “Không sao đâu dì ạ, cháu cũng sang đó xem một chút.”

Lục Chẩm Tuyết vốn không định chơi, kết quả vừa đi sang đó, đã bị chị họ Lâm Cảnh kéo đến bàn mặt

chượt.

“A Tuyết có biết chơi không?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Biết ạ. Nhưng em chơi không giỏi lắm đâu.”

Cô không khiêm tốn chút nào đâu. Bình thường cô vốn không hay chơi mạt chượt, chỉ có chơi với người

nhà vào mấy dịp lễ hay ngày tết thôi. Hơn nữa, khi chơi cô thường sẽ xem vận may, hôm nào vận may

tốt thì có thể thắng mấy ván liền, hôm nào vận may không tốt, cô có thể thua đến thê thảm.

Giống như tối hôm nay vậy, vận may của cô kém đến độ không thắng nổi ván nào, cầm lên bài nào là

bài đó không có tương lai liền.

Ngồi đối diện cô trên bàn mạt chượt em họ Lâm Cảnh, thắng nhiều nên trông rất vui vẻ, miệng không

khép lại được nữa, “Thật xin lỗi chị dâu, em không hề cố ý thắng chị đâu, tối nay như kiểu có gì

xảy ra với em ấy, vận may tốt quá xá luôn ha ha ha ha ha——-“

Lục Chẩm Tuyết cười, cầm tiền trong ngăn kéo ra đưa cho cậu, “Không sao đâu, do vận may của chị

không tốt thôi mà.”

Cậu em họ này là sinh viên, tính cách vui tươi cởi mở như ánh mặt trời, trên bàn chỉ có mỗi mình

cậu là không ngừng bô bô nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, khi thắng cũng vui vẻ cười ngoác cả

miệng.

Chị họ ngồi bên cạnh cũng bị chọc cười, đùa giỡn nói: “Em tem tém lại chút đi nha, chờ anh em trở

lại rồi, biết em bắt nạt chị dâu như vậy ha, chắc chắn em tiêu đời.”

Em họ cười ha ha, cà lơ phất phơ đáp lại: “Không biết đâu, anh ấy vẫn đang đi công tác mà.” Lại nói

tiếp: “Hơn nữa, chị dâu của em cũng không có ngại gì đâu.”

Lục Chẩm Tuyết cười,

Đúng là cô thấy không có vấn đề gì cả, người một nhà cùng chơi bài, vui là chính mà.

Nhưng vấn may của cô tối nay thật sự quá thúi luôn, chưa bao giờ cầm được quân bài tốt dù chỉ một

lần.

Em họ thắng nhiều nên cũng hơi ngượng ngùng, còn cố ý đổi chỗ ngồi với Lục Chẩm Tuyết.

Kết quả thì vận may của Lục Chẩm Tuyết vẫn không cải thiện được chút nào.

Chính cô cũng không nhìn được bật cười.

Em họ còn đùa giỡn nói: “Sau này nếu chúng ta thiếu tiền, có thể tìm chị dâu để đánh bài đó nha,

đánh mấy ván thôi là đủ tiền sinh hoạt cho cả tuần rồi đó.”

Lục Chẩm Tuyết cười, “Vậy cũng không cần phiền phức như vậy đâu, em có thể trực tiếp hỏi thẳng chị

luôn.”

Chị họ cười ha ha, nói: “Lời nói này của em đừng để cho anh em nghe được đấy, đến lúc đó, em tiêu

đời bằng cách nào cũng không biết đâu nha.”

Em họ nói: “Dù sao anh ấy cũng không biết mà.”

“Anh không biết cái gì.” Em họ vừa dứt lời, giọng nói của Lâm Cảnh đã truyền đến từ cửa.

Trong lòng Lục Chẩm Tuyết vui mừng, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lâm Cảnh đang cầm âu phục trên

tay, mỉm cười đi về hướng cô đang ngồi.

Cô không nhịn được, lập tức bật cười, “Sao anh quay về rồi?” Lâm Cảnh nói: “Làm xong rồi nên anh

về.”

Mọi người đều không ngờ rằng Lâm Cảnh sẽ trở lại sớm như vậy, chồng dì hai quay đầu lại nói: “Sao

cháu không quay về sớm hơn một chút chứ, buổi tối không thể uống rượu cùng chú được rồi.”

Lâm Cảnh nói: “Cháu có trở lại cũng sẽ không uống rượu với chú đâu.” Mọi người cười ha ha, mẹ Lâm

cũng bật cười, hỏi anh: “Ăn cơm tối chưa? Có muốn mẹ bảo khách sạn đưa một ít đồ ăn đến không.”

“Không cần đâu, con ăn trên máy bay rồi.”

Anh đi đến bàn của Lục Chẩm Tuyết đang ngồi, hỏi: “Vừa nãy đang nói gì vậy, anh không biết cái gì?”

Chị họ lập tức cười gian xảo, tố cáo ngay: “Tên nhóc Lâm Phong này thẳng chị dâu của nó cả đêm nay

rồi, không hề tôn trọng chị dâu chút nào luôn.” “Em bị oan mà!” Lâm Phong lập tức nói lớn: “Em tôn

trọng chị dâu như đối với những người khác đó.”

Lục Chẩm Tuyết không nhịn được, bật cười mấy tiếng.

Lâm Cảnh nhếch khóe môi, ngồi xuống chiếc ghế Lục Chẩm Tuyết đang ngồi, cô cũng ngồi nhích về phía

trước theo bản năng, Lâm Cảnh ngồi ở phía sau cô, hai tay vòng qua hai bên người cô, cả người cô

đều lọt thỏm trong lồng ngực anh.

Anh nhìn qua bài một lượt, lại xem xét trong chốc lát, thấp giọng hỏi Lục Chẩm Tuyết: “Thua bao

nhiêu?”

Lục Chẩm Tuyết nhịn cười, “Không đếm xuể.”

Lâm Phong ngồi đối diện đã sắp khóc ra nước mắt, “Anh, em sai rồi, anh tha cho em đi mà.”

Lâm Cảnh nói: “Không sao cả, bài của anh tệ lắm.” Lâm Phong: “Thật….Thật không vậy?”

“Ừ.”

Hai mươi phút sau.

Số tiền Lâm Phong thắng được đều đã thua sạch dưới tay Lâm Cảnh, đau khổ tủi thân, “Anh, lần nào

anh cũng bảo là bài tệ mà….”

Lâm Cảnh: “Bài tệ thật đó còn gì.”

Anh vừa dứt lời, ngẩng đầu lên, khóe môi hơi nhếch, cười nói: “Nhưng kĩ thuật của em vẫn cùi quá.”

Lâm Phong: “….”

Lục Chẩm Tuyết: “Phụt…..”

Chị họ: “Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Những người khác ngồi trên bàn cũng cười to hết lên, Lâm Cảnh than khóc nói: “Em sai rồi anh ơi,

chị dâu ơi em sai thật rồi, sau này em không dám nữa.”

Lâm Cảnh cười: “Biết sai là tốt rồi, sau này phải nhường chị dâu của em.” Lâm Phong: “Vâng! Tuân

lệnh!”

Lâm Cảnh cười, tiện tay đặt số tiền vừa mới thắng được lên lại trên bàn, cười nói: “Mời mọi người

đi ăn khuya.”

Dứt lời, anh đứng dậy, kéo Lục Chẩm Tuyết đi ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.