Trăng Tàn

Chương 27: 27: Gọi Ta Là Tiểu Bạch Đi



Ở trong phòng Trần Tố Tố ăn vài miếng cơm đau lòng mà nói với Tiểu Thất:

“Xin lỗi Tiểu Thất, là nương mang đến gánh nặng cho con.”

Tiểu Thất dừng đũa cầm lấy bàn tay đang run lên của bà:

“Nương nói gì thế, người cho con một gia đình con biết ơn còn không hết, nhi tử phụng dưỡng mẫu thân chẳng phải là việc nên làm sao, nương còn nói như vậy con sẽ rất buồn.”

“Đứa trẻ ngốc nghếch này.”

Trần Tố Tố giờ cảm thấy thật nhẹ nhõm và may mắn vì lúc trước không ngăn cản chuyện thành thân của nhi tử, âu cũng là cái duyên cái số hết rồi bà có cản cũng không được.

Độc trong người Bạch Thái Thiên đã được giải nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, đến hơn một tuần sau chàng mới mơ màng mở mắt.

Bên tai nghe vang vẳng tiếng sáo du dương trầm bổng, tiếng sáo vừa cô đơn lạc lõng vừa nhớ nhung da diết, Bạch Thái Thiên ngước ánh mắt mơ mơ hồ hồ nhìn theo hướng phát ra tiếng sáo.

Trong không gian mờ tối le lói ánh sáng từ chiếc đèn lồng treo lủng lẳng ngoài hành lang cùng với đèn trong dược phòng Bạch Thái Thiên nhìn thấy một thiếu niên đứng nơi cửa sổ đang hòa cùng giai điệu của tiếng sáo trúc.

Bạch Thái Thiên chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đó cùng với đôi bàn tay nhỏ nhắn thon dài, chàng không hiểu trong lòng mình lúc này là tư vị gì, cái cảm giác mông lung này giống như mình đã lạc vào cõi tiên vậy.

Mình chết rồi sao?

Đó là điều mà trước khi nhắm mắt thiếp đi Bạch Thái Thiên đã từng nghĩ.

Cho đến khi tỉnh lại lần nữa thì ngoài trời đã sáng bưng, lúc này đầu óc chàng đã thanh tỉnh hơn nhiều, cái đau nhức từ mạn sườn trái khiến Bạch Thái Thiên xác định bản thân đã được người khác cứu sống.

Trong đầu hiện lên hình ảnh của thiếu niên tối qua, Bạch Thái Thiên nhíu mày đưa tay ray ray thái dương đau nhức, chàng đưa mắt nhìn quanh nơi mình đang ở.

Một gian phòng nhỏ và đơn sơ đầy mùi dược liệu, cả gian phòng chỉ có một cái giường một bộ bàn ghế cũ và một cái tủ đựng dược liệu với mấy cái lọ chẳng rõ đựng gì.

“Huynh tỉnh rồi, tốt quá.

Tỉnh lại thì chắc sẽ không sao nữa.”

Tiếng của Tiểu Thất từ ngoài cửa làm Bạch Thái Thiên thoáng sửng sốt đưa mắt nhìn người đang bưng chén thuốc tiến lại chỗ mình.

Thiếu niên đứng ngược sáng mỉm cười nhẹ nhõm với Bạch Thái Thiên, y dáng người gầy yếu mảnh khảnh, khuôn mặt như được người phác họa ra từ trong tranh mỹ nhân thiên cổ nhưng lại trong sáng và thuần khiết đến kì lạ, hoàn toàn không giống như người mang đầy tâm sự giống như trong tưởng tượng của Bạch Thái Thiên về người thổi sáo đêm qua.

Thiếu niên đưa tay bắt mạch rồi đưa chén thuốc tới đút từng muỗng bỏ vào trong miệng cho chàng.

“Mạch tượng ổn định rồi, huynh chịu khó uống thuốc một thời gian nữa sẽ không sao.”

Bạch Thái Thiên khó khăn mở lời, giọng khàn khàn cổ họng cũng đau nhức:

“Đa tạ ơn cứu mạng của đại phu.”

“Chuyện nên làm thôi không cần khách khí như vậy.

Uống thuốc xong thì nghỉ ngơi đi vết thương của huynh còn chưa lành nên sẽ rất đau đấy, chịu khó một chút.”

Bạch Thái Thiên im lặng để Tiểu Thất bón thuốc giúp mình, lục phủ ngũ tạng của chàng như bị lửa thiêu đốt dù là cử động nhỏ cũng vô cùng đau đớn thế nhưng vẫn không thể ngăn được ánh mắt của chính mình luôn đặt trên khuôn mặt của thiếu niên.

Cho đến khi Tiểu Thất rời khỏi phòng Bạch Thái Thiên vẫn dõi theo không rời còn bất tri bất giác mà mỉm cười.

Vài ngày sau đó người đưa thuốc và băng vải sạch cho Bạch Thái Thiên không phải là Tiểu Thất nữa mà Chu Mẫn, nhìn nam nhân tuy bị thương sắc mặt trắng bệch nhưng khí chất cùng dung mạo tuấn tú vẫn không hề bị che lấp, Chu Mẫn rất nhẹ nhàng mà quan tâm.

Cô ngỏ ý muốn giúp Bạch Thái Thiên bôi thuốc lại bị chàng dứt khoát cự tuyệt, trực giác nhạy bén khiến chàng cảm thấy cô nương này không phải người có tâm tư đơn thuần như vẻ bề ngoài.

Đã mấy ngày không nhìn thấy Tiểu Thất nên Bạch Thái Thiên có chút nóng lòng, lúc Chu Mẫn chuẩn bị ra ngoài chàng mới lên tiếng hỏi:

“Cô nương, xin hỏi vị đại phu kia sao mấy ngày rồi không thấy cậu ấy vậy.”

Chu Mẫn đảo mắt suy nghĩ sau đó mới à lên một tiếng:

“Công tử muốn tìm thiếu phu nhân sao? Vết thương của huynh có phải lại đau rồi không?”

Bạch Thái Thiên thoáng bỡ ngỡ:

“Thiếu phu nhân? Không phải tại hạ muốn hỏi cậu thiếu niên đã cứu mình hôm trước.”

“Chính là thiếu phu nhân cứu công tử mà.

Cậu ấy là thê tử của công tử nhà tiểu nữ, mấy hôm trước huyện phủ có chuyện nên thiếu phu nhân qua đó rồi, huynh…!sao thế?”

“À không sao, đa tạ.”

Bạch Thái Thiên bây giờ đâu còn tâm trạng để ý Chu Mẫn nữa chàng chỉ quan tâm đến chuyện mình vừa mới nghe được, thiếu niên xinh đẹp kia thích nam nhân, cậu ấy cưới nam nhân.

Thật đáng tiếc, người ta đã thành thân rồi, có lẽ là phu quân đi xa nên những lúc cô đơn thiếu niên mới thổi sáo để lấp đầy khoảng không cô quạnh trong lòng.

Bạch Thái Thiên thở dài một tiếng, thầm than cho đường tình duyên của mình sao lại trắc trở tới như vậy.

Trở về từ huyện phủ Tiểu Thất liền đi tới dược phòng kiểm tra xem thương thế của Bạch Thái Thiên như thế nào rồi, vừa vào phòng đã thấy nam nhân thân trên trần trụi đang cúi đầu bôi thuốc.

Bạch Thái Thiên thấy có người tiến vào nhanh như cắt vươn tay với trung y ở bên cạnh mặc vào, chàng ho nhẹ rồi hướng Tiểu Thất mỉm cười gật đầu.

Tiểu Thất bước nhanh tới cũng chẳng ngại ngùng gì mà kéo trung y của Bạch Thái Thiên lên.

“Ngồi xuống đi ta giúp huynh bôi thuốc.

Cảm thấy trong người thế nào rồi, đã khá hơn chưa?”

Bạch Thái Thiên thoáng sửng sốt trước hành động quá đỗi tự nhiên của Tiểu Thất rồi rất nhanh liền tỏ ra bình thường mà đáp lời:

“Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ…!thiếu phu nhân.”

Tiểu Thất khựng tay lại, không được tự nhiên mà nhìn Bạch Thái Thiên:

“Gọi ta là Tiểu Thất đi.

Còn huynh, ta vẫn chưa biết danh tính của huynh.”

“Ngươi là Tiểu Thất, vậy gọi ta là Tiểu Bạch đi.”

“Được rồi, Tiểu Bạch.” Tiểu Thất nhìn thẳng Bạch Thái Thiên mà cười thật tươi, nụ cười như cơn mưa rào bất chợt rơi xuống dưới cái nắng nóng oi bức của mùa hạ.

Bạch Thái Thiên ngẩn người hồi lâu, cảm nhận nhịp đập trái tim mình nhanh đến bất thường..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.