Mấy binh lính trên tháp canh, có lẽ bọn họ đã nhận ra điều gì không đúng khi thấy tướng quân Genard liều mạng lao tới bắt lấy mũi tên.
Lúc ấy đã có mấy binh lính ấn Abel xuống đất: “Ngươi, ngươi điên rồi, không có mệnh lệnh cũng dám bắn tên!”
Mặt Abel nhăn nhó trên nền gạch, còn hung hãn gầm lên: “Nó muốn hại tướng quân, các ngươi không thấy sao, nó muốn hại tướng quân!”
Đột nhiên có người hét lên: “Xảy ra chuyện gì rồi, phía dưới… phía dưới hình như không đúng lắm.”
Các binh sĩ vội bám tường thành nhìn xuống.
Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra, tướng quân Genard đức cao vọng trọng ấy, thế mà lại quỳ xuống bên cạnh ma tộc đã ngã xuống, hai tay giơ lên trời hệt như đang ngửa mặt mắng lại như đang cầu xin.
Ngay sau đó, lão tướng quân như bị trúng lời nguyền mà đấm ngực gào khóc, cấu xé tóc của mình, thậm chí còn tự tát vào mặt mình mấy cái.
Đội quân mà tướng quân dẫn tới cũng hỗn loạn, dường như một tin tức chấn động đang truyền ra, đội quân bắt đầu đổ xuống từ hàng trước, nói là người ngã ngựa đổ cũng không ngoa chút nào. Rất nhiều kỵ sĩ lăn xuống ngựa, vừa khóc vừa chạy về phía trước, có mấy phó tướng cố vẫy cờ, nhưng không thể khiến đội quân khôi phục lại trật tự.
Cách nhau quá xa, mấy binh sĩ trên tháp canh không thể nghe thấy tiếng la hét bên dưới, chỉ có thể kinh hãi nhìn nhau.
“Sao vậy.” Có người hoảng hốt: “Có chuyện gì xảy ra à, ma tộc bị Abel bắn trúng đã làm gì sao?”
Tiếng bước chân dồn dập, đội trưởng xông lên từ dưới thành lầu, đôi mắt đỏ ngầu hệt như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục: “Kẻ nào bắn tên, súc sinh chết tiệt nào đã bắn tên!?”
Đồng thời xông lên còn có phó tướng của Genard, “Quân y, quân y đâu!? Mau, mau lên!!”
Quân y bị phó tướng túm lấy chạy xuống mà không hiểu ra sao. Đội trưởng thở hổn hển, hầm hầm nhìn Abel bị đè dưới đất: “Là ngươi… là tên súc sinh nhà ngươi!”
Abel cứng cổ, gân xanh nổi lên: “Đúng, là ta đấy, nhưng nó ——”
Hắn ta mới nói mấy chữ đã bị đội trưởng túm gáy, đập mặt vào tường!
“Khốn kiếp, chết tiệt, ngươi có biết người ngươi bắn là ai không!!!”
Đội trưởng gần như phát điên: “Đồ khốn, ta phải giết ngươi!!”
Đám binh lính xung quanh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, dù muốn can ngăn cũng không dám ngăn cản. Mặt mũi Abel đầy máu, mũi bị gãy, hắn ta chẳng sợ hãi mà sừng sộ: “Ta bắn ai ư!? Ta bắn chính là ma tộc! Ma tộc có thể có cái gì tốt, huống chi nó còn đột nhiên tấn công tướng quân, một mũi tên của ta bắn chết nó đấy! Là ta bắn chết đấy!”
Đội trưởng đá một cú vào bụng Abel, hắn ta rên rỉ ọe ra nước chua, nước mắt ứa ra: “Mẹ nó, vì sao các ngươi không tin ta, vì sao!!”
“Bảy năm trước ta đã bị ma tộc bắt làm tù binh, ta biết rõ lũ sinh vật đó có bao nhiêu hung tàn! Năm đó ta tận mắt chứng kiến cha chết dưới móng vuốt đầy ma lực lượn lờ đó…”
“Đó rõ ràng là ác ma… là ác ma…”
Lửa giận trên mặt đội trưởng đã biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt cực kỳ phức tạp, pha trộn giữa căm ghét, thương hại và buồn thảm.
Anh cười lạnh hỏi Abel: “Ngươi nói năm đó mình bị ma tộc bắt làm tù binh, vậy làm sao trở về được?”
“Đội trưởng, ý ngươi là gì? Vương quốc ai cũng biết, chính là Thánh Quân bệ hạ năm đó…”
Binh lính bên cạnh đột nhiên khuých Abel. Anh ta trợn mắt nhưng chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt của đồng sự.
Sự im lặng ngột ngạt bao trùm giữa các binh sĩ trên thành lầu, bọn họ đều nhận ra được khả năng đáng sợ ấy, nhưng không thể tin được trên đời này lại thực sự xảy ra bi kịch như vậy, thế là không một ai lên tiếng.
Song cuối cùng, yết hầu của ai đó nhấp nhô, rốt cuộc ngập ngừng nói: “Đội, đội trưởng…”
“Ngài nói, ma tộc biến đổi từ người thật sao?”
=========
Langmuir mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào.
Nhiều người vây quanh, nhiều người chạy tới, kinh ngạc thốt lên và gào khóc xung quanh y. Lão tướng quân Genard gọi “bệ hạ”, âm thanh đó dường như muốn nôn hết ruột gan ra ngoài.
À, hóa ra vẫn có người vui lòng thừa nhận thân phận Thánh Quân trước đây của y, cũng có người sẵn lòng rơi nước mắt vì y.
Hóa ra, không chỉ có Ma Vương… Ngay cả quê hương ngày xưa của y, con dân ngày xưa của y cũng không còn hận y nữa.
Tốt quá. Langmuir nghĩ, cảm thấy mình đã không còn đau lòng khổ sở nữa. Gió trên núi lay nhẹ mái tóc bạc của y, ánh nắng nhảy múa trên mí mắt nhắm nghiền của y, đưa ý thức của y đến một nơi cao hơn và xa hơn.
Trước tháp canh hoàn toàn rối loạn.
“Quân y!! Sao quân y còn chưa tới!!”
Giọng của Genard đã mang theo tiếng khóc nghẹn ngào. Ông quỳ gối trên núi, nắm thật chặt bàn tay phải lạnh lẽo của Langmuir, xoa những lớp vảy ấy: “Bệ hạ, bệ hạ…”
Lúc quân y tới, hắn vừa lăn vừa bò nhào tới, chỉ nhìn thoáng qua ngực trái của Thánh Quân đã cứng đờ, bất lực nhìn tướng quân nhưng không nói lời nào.
Phó tướng quát: “Đứng chết trân ở đó làm gì, mau cứu người, cứu người đi!!”
Quân y ngơ ngác lắc đầu.
Genard gầm lên một tiếng tuyệt vọng, ông còng lưng, vung vẩy đôi bàn tay nhuốm máu: “Tìm xe ngựa!! Mau lên, đưa bệ hạ trở về vương thành!! Chắc chắn có cách, chắc chắn…”
Đột nhiên, lão tướng quân cảm giác có một sức lực yếu ớt truyền đến từ bàn tay ấy.
Ma tộc tóc bạc mắt tím hơi mở mắt ra, cố hết sức để thở, luồng sương trắng nhỏ thoát ra từ đôi môi nhuốm máu của y, dường như có lời muốn nói.
Genard vội nằm xuống, cúi người ghé tai bên miệng Thánh Quân, ông nghe thấy Langmuir nói từng chữ: “Ta không… trách… người bắn tên…”
Genard như bị sét đánh, thừ người ra.
Phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, chứng tỏ Aiden bệ hạ đã đến.
Quốc vương của vương quốc được kỵ sĩ dìu đỡ, hoặc là nói dẫn tới.
Cậu đã nghe thấy tiếng khóc lóc hỗn loạn của binh lính ở trên đường, suýt nữa đã ngã xuống khỏi ngựa. Khó khăn lắm, đôi giày của cậu mới chạm đất, nhưng cả người run rẩy bước cũng không nổi một bước.
“Nhanh lên, dìu ta tới… dìu ta tới…”
Aiden ứa mồ hôi lạnh cả người, đôi mắt nhìn đăm đăm, lẩm bẩm: “Huynh trưởng, huynh trưởng đã trở về, huynh ấy chắc chắn muốn gặp ta. Nhanh, nhanh lên…”
Khi Aiden trông thấy bộ dáng ma tộc từ xa, thì tất cả sức lực và nước mắt đều tuôn ra khỏi cơ thể.
“Không, không…”
Nước mặt đẫm cả gương măt Aiden, cậu lắc đầu thoát khỏi cái dìu đỡ của kỵ sĩ, bất lực nắm lấy ngón tay của ma tộc tóc bạc.
“Huynh, huynh sao huynh lại biến thành bộ dáng này…”
“Xin lỗi, Aiden tới muộn… Huynh trưởng huynh đừng giận, không sao, không sao hết, cố gắng thêm một chút, chúng ta sẽ lập tức trở về hoàng cung, vương thành có rất nhiều y sư tài giỏi…”
Langmuir nằm im trên tảng đá, mí mắt cụp xuống, cũng không có phản ứng.
Aiden vội gọi y: “Huynh, huynh? Huynh đừng ngủ, huynh cố gắng một chút… xe ngựa đâu, sao còn chưa tới!”
Tướng quân Genard vẫn luôn im lặng từ nãy tới giờ, đặt tay lên vai Aiden.
“Bệ hạ…”
“Thánh Quân bệ hạ… đã ngủ rồi…”
Aiden ngửa mặt lên, ánh mắt gần như hung ác: “Câm miệng!!”
Môi cậu đã trắng bệch.
“Huynh đừng nghe ông ấy nói bậy, huynh không được ngủ…”
Bàn tay Aiden run rẩy nâng gương mặt Langmuir lên, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng.
Nhìn kỹ mới phát hiện, đôi ngươi ấy đang giãn ra. Vừa nãy nói xong một câu với Genard, Thánh Quân đã trút hết hơi thở cuối cùng.
“Không, huynh? Huynh, đừng ngủ mà!!”
Aiden đè lại vết thương đang rỉ máu ngay tim của Langmuir: “Không, huynh nhìn đệ đi, đừng ngủ, đừng…”
“Đừng đi, đừng đi, huynh còn chưa nói với đệ một lời nào, huynh còn chưa ngắm nhìn vương thành bảy năm sau, xin huynh đừng đi như vậy…”
Aiden gục ngã thì thào, nước mắt rơi xuống từng giọt. Máu của Langmuir thấm ra giữa các ngón tay cậu, cậu vội chồng thêm bàn tay còn lại, hệt như đang níu giữ lại sức sống đang chảy đi của Thánh Quân.
Song làm thế cũng vô ích. Con ngươi của Langmuir đã hoàn toàn giãn ra, hơi thở của y đã ngừng từ khi nào, nhịp tim cũng ngừng đập. Dường như chỉ có đuôi mắt vương lại chút lưu luyến buồn bã cũng đang dần tiêu tán.
Genard bắt đầu khóc, quân y và phó tướng cũng bắt đầu khóc, còn có các binh sĩ như biển phía sau cũng vậy. Aiden rống giận một tiếng: “Khóc cái gì mà khóc, không được khóc! Không được khóc!”
Cậu bế Langmuir lên nhưng cả người đã run rẩy không biết nên chạy đi đâu để cầu cứu.
Xung quanh là tiếng thút thít hoặc tiếng khóc của binh sĩ. Bầu trời u ám, mây hát điếu ca.
Aiden thừ người ra, cơ mặt co giật, dường như bị đánh bại ngay tức thì.
Cậu quỳ xuống, gân xanh trên cổ nổi lên, tan nát cõi lòng khóc to thành tiếng: “Ahhhhh… cứu lấy huynh ấy đi, cứu lấy huynh ấy đi! Huynh ấy mới về nhà, rõ ràng huynh ấy đã về nhà rồi, không thể nào lại thành như vậy…”
Giọng của quốc vương trẻ vang vọng đầy tang thương, Aiden vùi mặt thật sâu vào mái tóc xám bạc của anh mình, bả vai run rẩy gào khóc.
Song người anh trai vốn luôn hiền hòa của cậu đã không còn có thể mở mắt ra, nhẹ nhàng an ủi cậu như hồi còn bé nữa.
=========
Di thể của Thánh Quân Langmuir, cuối cùng được liệm trong một quan tài trong suốt, đi qua mười tám thành phố và do đích thân quốc vương Aiden hộ tống đưa về vương thành.
Từ khi quốc vương tiết lộ sự thật về ma tộc đã có bốn năm rồi, vẫn có một lượng lớn binh sĩ và con dân vẫn chưa sẵn lòng chấp nhận sự thật rằng ma tộc biến đổi từ nhân tộc. Bởi vì từ đầu tới cuối luôn thiếu một bằng chứng trực tiếp nhất, có lực tác động nhất.
Vì vậy Aiden nghĩ thầm, nếu huynh còn sống thì chắc chắn đây là điều huynh hy vọng.
Hy vọng rằng cái chết của mình sẽ gõ lên hồi chuông cảnh báo đồng tộc đừng tương tàn. Hy vọng rằng cơ thể dị hóa của mình sẽ hoàn toàn chấm dứt cuộc chiến đầy sai lầm và tội lỗi này.
Aiden cũng tiết lộ sự thật về trận chiến vương thành bảy năm trước, kể cho vương quốc của mình nghe mọi chuyện mà Thánh Quân đã làm năm đó.
Giờ đây khi toàn bộ chướng khí trong vực sâu đã được thanh lọc, mọi người không còn phải lo lắng việc Ma Vương xé bỏ kết giới mang đến khí độc ăn mòn nguy hiểm nữa.
Trong quan tài trong suốt chất đầy hoa tươi và trân châu lạnh bảo vệ di thể, bên cạnh còn đặt mũi tên đoạt mạng kia. Gương mặt của Langmuir đã được lau sạch, y nằm đó như đang ngủ say.
Nhân dân đổ xô tới như thủy triều, bất kể nam nữ già trẻ, bất kể giàu nghèo tôn ti.
Bọn họ khóc lóc cầu nguyện, với tay chạm vào quan tài trong suốt rồi bỏ thêm hoa vào đó.
“Thánh Quân bệ hạ…”
“Thánh Quân bệ hạ…”
“Thánh Quân bệ hạ, đừng đi, đừng đi…”
“Lạy Đức Mẹ, xin hãy trả lại ngài ấy cho chúng con đi!”
Có người vừa nức nở, vừa cố gắng đưa pháp lực ít ỏi của mình vào quan tài.
Quốc vương luôn nói, nếu mọi người đồng tâm hiệp lực liền có thể tạo ra thần tích. Có lẽ thật sự có thần tích, có lẽ Thánh Quân bệ hạ cũng có thể sống lại như Đức Mẹ?
Chẳng mấy chốc, càng nhiều người bắt đầu làm theo, nhưng bọn họ đều là những bình dân không biết pháp thuật chữa trị, những pháp lực đó hội tụ quanh Langmuir như đom đóm, ánh lên mặt mày Thánh Quân càng trở nên thiêng liêng hơn, nhưng cũng không thể đánh thức người đã an giấc ngàn thu.
Aiden dẫn ngựa đi ở phía trước, đôi mắt đã đỏ hoe, mỉm cười buồn bả thì thầm: “Huynh có thấy không? Huynh đã về nhà rồi.”
…
Tiếng khóc của nhân gian, Langmuir đã không còn nghe thấy nữa.
Linh hồn của y bay bổng, dường như đang lang thang ở một nơi rất ấm áp.
Dần dần, một tia sáng vàng rơi xuống phía trước, nơi nào được chiếu sáng nơi ấy có hoa nở và nước suốt ngọt nào. Bậc thềm dài uốn lượn và cột đá đầy cỏ dại quấn quanh lần lượt xuất hiện giữa đám mây, bốn phía trắng ngọc trắng ngà như một cõi lưu ly.
Đây là đâu?
Langmuir kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, ánh mặt trời luôn nhẹ nhàng bao bọc lấy y, nơi nào y đi qua đều có hoa và nước suối ngọt ngào.
Đột nhiên, hằng hà sa số “tồn tại” xuất hiện trước mặt.
Đấy là những linh hồn đầy sức sống trẻ tuổi, không có ngoại hình hay chủng tộc cụ thể, nhưng mỗi người đều vô cùng đẹp đẽ.
“Thần tử đại nhân.”
“Thần tử đại nhân.”
Các thần cười, lần lượt vươn tay ra với Langmuir, ánh mắt sáng ngời lại nghiêm túc: “Thần tử đại nhân vất vả rồi.”
“Xin lỗi, các ngươi là…”
Langmuir càng thêm bối rối, ánh sáng vô tận khiến y choáng váng, chỉ có tiến về phía trước trong sự vây quanh của những linh hồn thân thiện này.
Các linh hồn cười như những đứa trẻ ngây thơ, có ai đó choàng khăn lụa trắng như tuyết, có ai đó đội cho y vòng hoa sặc sỡ.
Các thần nói: “Tới đây, hãy tới bên bọn ta nào.”
Các thần nói: “Bọn ta đã dõi theo ngài từ lâu rồi!”
Chẳng mấy chốc, trái tim của Langmuir thoáng rung động, vì y nhận ra cô nương rất mỹ miều ấy. Nàng có một đôi mắt ấm áp lại ngoan cường, đang nhìn y một cách trìu mến.
Trời ạ, đây chẳng phải bà lão đã tiết lộ sự thật cho y trong hầm ngục sao?
Phía sau bà lão ấy là một chàng trai trẻ kề vai sát cánh với gia đình, trong tay mỗi người đều cầm một món đồ nhỏ do người bán hàng trong vương thành sẽ bán. Đây chắc chắn là ông nội mà bà lão từng nói tới.
Hóa ra món quà của ông nội cuối cùng cũng đã được trao đến tay những người xứng đáng. Hóa ra tất cả những linh hồn tốt đẹp đều đoàn tụ ở đây.
Dường như Langmuir đã ngộ ra điều gì, trong đôi mắt hiện lên vẻ thư thái vui vẻ.
Y nhỏ giọng hỏi các linh hồn: “Đức Mẹ… cũng ở đây sao?”
Các linh hồn đều gật đầu nghiêm túc: “Đức Mẹ cũng đợi ngài rất lâu rồi!”
Đột nhiên, Langmuir nghe thấy đàn hạc vang lên.
Đó là giai điệu vĩnh cửu dẫn đường cho những linh hồn đến đây. Trong nốt nhạc không có bắt đầu cũng không có kết thúc, vảy trên người Thánh Quân hóa thành cánh hoa bị gió cuốn bay, cặp sừng trên đỉnh đầu y hóa thành ánh nắng, chiếc đuôi sau lưng hóa thành sương tuyết, lớp vảy cuối cùng dưới mắt y hóa thành giọt nước rơi xuống, còn mái tóc bạc dần trở lại màu vàng đậm…
Y trở nên trẻ trung, đẹp đẽ và thuần khiết như trước. Dường như mọi vết thương và vết sẹo cả đời này đều hóa thành những điều tốt lành.
Một bóng dáng màu vàng trắng đi tới trước mặt Langmuir, ánh mặt trời rực rỡ lại dịu êm, vô số linh hồn vây quanh y.
Đức Mẹ cúi xuống, tự tay nắm lấy tay thiếu niên tóc vàng mà hỏi: “Con có muốn đi theo mẹ không?”
Langmuir lại chần chừ ngoảnh đầu nhìn thoáng qua con đường mình đã kinh qua.
Y hỏi: “Con có thể không đi được không?”
Các linh hồn đều thốt lên “không không không”, “đến giờ rồi”, “bây giờ về sẽ đau lắm”.
Đức Mẹ xoa đỉnh đầu của y, hái xuống một đóa hoa trắng như tuyết, nhẹ nhàng đặt lên trái tim Langmuir: “Con còn có điều quyến luyến sao?”
Langmuir chợt cảm thấy đau nhói, đó là nỗi giằng xé mà chỉ người sống mới cảm nhận được.
Y nhịn đau nhận lấy đóa hoa ấy bèn nói: “Dạ.”
Các linh hồn đều im lặng, các thần đều đau lòng nhìn y.
Đức Mẹ nghiêng đầu lắng nghe rồi nói: “Có rất nhiều người đang níu giữ con, có phải vì những âm thanh đó không?”
Nỗi đau Langmuir ngày càng trở nên khắc khoải, tựa như bị hàng ngàn dao nhọn cứa vào xương.
“Không liên quan đến người khác…” Y khó khăn nói: “Mà đó là tư tâm của con… Bản thân con vẫn có điều không thể dứt bỏ được.”
Đức Mẹ bình thản nhìn y.
=========
Đêm dài sắp kết thúc, xe ngựa hộ tống di thể Thánh Quân đang băng băng trên vùng đất hoang đầy tuyết.
Nơi này từng có thần điện Quang Minh, thờ phụng tượng thần Đức Mẹ bằng vàng.
Bảy năm trước, đội quân ma tộc đi ngang qua nơi này, đập nát bức tượng thần bên trong đến khi chỉ còn lại một nửa người rồi ném ra ngoài.
Ngay khi thế lực của thần điện bị diệt, không ai để ý tới nửa tượng thần của Đức Mẹ. Nó đổ nghiêng xuống ven đường bị gió và nắng làm rỉ sét, mùa hè sẽ phủ đầy rêu dày, mùa đông thì bị tuyết trắng đóng băng.
Khi mọi người khóc lóc đuổi theo xe ngựa phía trước, không một tín đồ nào liếc nhìn bức tượng thần tàn tạ ấy.
Mọi người đến, đi qua đây rồi lại rời đi.
Khi mặt đất trở nên vô cùng yên tĩnh, bức tượng thần tàn tạ vẫn còn đó, chỉ có ánh trăng chiếu xuống người nó.
Dường như nó đã ở đó mãi mãi. Dù là bị mạ vàng, thờ phượng lên thần đài, hay bị búa đập nát, ngã vào bụi bặm.
Thần và một số ý chí mà thần tượng trưng sẽ chỉ im lặng mà cô độc ở đó… mãi mãi.
Răng rắc.
Khóe mắt của tượng thần Đức mẹ rỉ sét, đột nhiên xuất hiện một vết nứt dài nhỏ.
Có lẽ chỉ là trời quá lạnh làm cho bức tượng nứt ra, nhưng vị trí và hình dạng ấy lại khiến nó trông giống như một vệt nước mắt.
Ở giữa xe ngựa phía xa, trong quan tài trong suốt chất đầy hoa tươi, pháp lực của vô số người hội tụ đến cực hạn.
Mặt trời mọc ở phía bên kia triền núi. Ánh sáng ban mai chiếu lên quan tài trong suốt, bên trong quan tài sáng lên hào quang nhàn nhạt.
Nương theo một tiếng giòn tan chói tai, quan tài trong suốt nổ tung, cánh hoa bay xuống như mưa, mấy trăm người xung quanh đều bị hất bay ra ngoài!
Ngựa hí vang, binh sĩ và dân thường đều bị giật mình, không biết chuyện gì đang xảy ra, quốc vương Aiden xoay người lại, đôi mắt như tro tàn đột nhiên hiện ra ánh sáng.
Cậu thấy pháp lực như thác nước màu vàng hòa vào ánh rạng đông, chiếu rọi chiếc quan tài trong suốt ấy. Vô số chim muông trắng muốt từ đâu bay tới, bay qua đám đông đang kinh ngạc thốt lên ——
Mà vị Thánh Quân bệ hạ vốn nên an nghỉ trong quan tài ấy, chậm rãi mở ra đôi mắt, ngồi dậy giữa hoa tươi trong ánh sáng rực rỡ như vậy.
Một đóa hoa vô danh màu trắng tinh khôi rơi xuống từ ngực y, vết thương do mũi tên xuyên qua trái tim đã biến mất không thấy.
…
Những trang màu mỏng manh chậm rãi rơi xuống, vẽ ra một vòng cong trong ánh sáng ấm áp.
Cuốn truyện cổ tích dày cộp bị một bàn tay thô ráp khép lại, phát ra tiếng “bộp” nhẹ.
“Được rồi, câu chuyện tối nay đến đây là kết thúc.”
Đêm đã khuya, những vì sao treo ngoài cửa sổ. Người cha cười tủm tỉm ngồi ở bên giường gỗ nhỏ, quơ quyển sách trong tay: “Nội dung còn lại tối mai lại… à, không đúng, chuyện xưa của Thánh Quân bệ hạ đã kể xong rồi, xem ra tối mai phải đổi cuốn truyện mới.”
Một cặp anh em đang nằm trên giường. Trên đỉnh đầu người anh có sừng ngắn nhỏ, còn mặt của em gái có ba chiếc vảy, cả hai đều là con lai giữa nhân tộc và ma tộc.
Đôi mắt cô bé sáng ngời, rõ ràng còn đắm chìm trong câu chuyện: “Ba ơi, trên đời này có Đức Mẹ thật sao?”
Cậu bé lớn tiếng nói: “Đồ ngốc, trên đời đâu có Đức Mẹ. Lúc trước anh đã hỏi giáo viên lớp pháp thuật, giáo viên nói rằng đó là kết quả của việc gom góp pháp lực từ bản thân.”
“Em nghĩ thử xem, nếu trên đời có Đức Mẹ thật thì tại sao trên đời vẫn còn một kẻ bại hoại như trưởng lão Tiên Tri làm loạn đây? Vì sao Thánh Quân bệ hạ lại phải chết một lần chứ?”
“Nhưng.” Cô bé trầm ngâm nói: “Nếu trên đời này chỉ có chuyện vui mà không có chuyện buồn, lại càng không có khó khăn hay thử thách thì làm sao có thể phân biệt được ai là linh hồn tốt, ai là linh hồn xấu chứ?”
“Nếu ngay cả linh hồn bại hoại như Tiên Tri cũng có thể lên thiên đàng sau khi chết thì em cũng không cần toàn chuyện vui đâu!”
Đột nhiên, cửa phòng ngủ bị mở ra, người mẹ tức giận chống tay lên hông, đập đuôi vào khung cửa: “Này, muộn thế này rồi mà còn không cho bọn nhỏ ngủ?”
Người cha vội cười làm lành rồi vội nhét sách vào tủ, còn thuận miệng an ủi hai đứa nhỏ: “Ngày mai các con muốn nghe chuyện gì đây?”
Hai đứa đều đồng loạt giơ tay: “Con muốn nghe chuyện kết hôn giữa Thánh Quân bệ hạ và Ma Vương gãy sừng!!”
Cha mẹ nhìn nhau mỉm cười bất đắc dĩ, lại nở nụ cười cưng chiều.
Người mẹ ma tộc lau tay vào tạp dề, lặng lẽ tiến lại gần mấy bước, hỏi chồng nhân loại của mình: “Mình à, thực sự có Đức Mẹ sao?”
Người chồng suy nghĩ một chút, ôm lấy vợ yêu ma tộc của mình, cười bảo: “Em tin thì có, nhưng không phải ở thần điện mà là ở trên đỉnh đầu và trong thâm tâm của em.”
Màn đêm kéo dài vô tận, hàng ngàn ngôi nhà trong vương thành thắp sáng đèn, cùng hòa lẫn với những vì sao trên bầu trời.
Khi đó đã trôi qua rất nhiều năm kể từ khi chiến tranh và kết giới Gasol hoàn toàn biến mất.
Tác giả có lời muốn nói:
Về cách xử lý của mình trong chương này, nhất là sự cân bằng giữa thần linh và người phàm, mình đã suy nghĩ và điều chỉnh từ trước cho đến khi đăng nhiều kỳ. Vốn dĩ mình có nhiều điều muốn nói lắm, nhưng viết xong chương này lại cảm thấy vẫn nên để độc giả tự trải nghiệm, nên tạm thời không lảm nhảm dài dòng. Vậy là phần ngược đến đây là ngừng, dao đã bán hết, tiếp theo là quá trình nướng bánh ngọt từ từ, hy vọng mọi người sẽ thích nó.