Khi dây dưa kịch liệt trong màn đêm kết thúc, cả người Langmuir như được vớt ra khỏi nước, y chẳng còn sức cử động một ngón tay.
Trong chuyện này ma tộc luôn thô bạo, chưa kể sau khi chiến thắng, các chiến sĩ còn hứng khởi, theo lý nên thưởng thức rượu ngon, thịt nướng và niềm vui, đồng thời dùng nhiều hình thức khác nhau để giải tỏa năng lượng tràn trề của mình.
Chỉ có điều mấy năm nay, Ma Vương không còn tham gia tiệc mừng của tộc nhân nữa, mà chỉ thích trốn vào trong trướng, giày vò nô lệ nhân loại đẹp đẽ ấy.
Mới đầu cũng rộn lên tin đồn, cho đến khi những người nói lung tung bị Hôn Diệu xé đứt đuôi bằng tay không, đề tài này mới dừng lại.
Gió hoang rít gào, sâu trong chủ trướng chỉ còn lại ngọn đèn.
Hôn Diệu ôm Langmuir nằm trên giường, thỏa mãn hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của nô lệ.
Nói là giường, nhưng khi hắn xuất chinh ở bên ngoài thì chỉ là một tấm chiếu bện bằng gỗ mềm rồi phủ một lớp vải. Hôn Diệu nghiêng người nằm ở phía trên, bảo nô lệ tựa vào khuỷu tay mình.
Con ngươi Langmuir tan rã, khóe mắt ươn ướt đỏ bừng, y há miệng thở gấp, lồng n.gực phập phồng như còn chưa khôi phục lại dư âm sau chuyện vừa xảy ra.
Vừa nãy ở ngoài trướng, vảy từ đuôi của Hôn Diệu cứa vào cổ chân của y một chút, lúc này đã được cẩn thận bôi thảo dược, dù miệng vết thương thực ra cũng không thể gọi là chảy máu.
“Cảm giác ở mức trung bình thôi.” Hôn Diệu với ngón tay nhọn của mình vào mái tóc dài tựa sương bạc, khàn giọng nói: “Chỉ có điều, xét đến em đã cố gắng rất nhiều.”
Có nghĩa là đồng ý việc giao những tù nhân ngoài trướng cho nhân loại xử lý.
Ma Vương híp mắt, chờ đợi nô lệ lộ ra vẻ mặt vui vẻ, chủ động tiến tới hôn mình, nhưng người trong ngực vẫn không có động tĩnh một lúc lâu.
“Langmuir?” Hôn Diệu gọi y một tiếng.
Ma Vương không đợi được câu trả lời bèn nâng lên mặt của Langmuir, đối phương vẫn như cũ bất động, sâu trong đôi mắt khép hờ ngơ ngác không có ánh sáng giống như đã mất đi tri giác.
Hôn Diệu thót tim, cảm giác hoảng loạn vô cớ xâm chiếm hắn.
Ma Vương còn chưa kịp suy nghĩ đã bất ngờ xoay người ngồi dậy, ôm lấy cơ thể mềm nhũn của nhân loại, quát lên: “Langmuir!”
Langmuir run lên, hệt như đột nhiên tỉnh lại. Khi y ngước mắt lên, nụ cười dịu dàng lại hiện ra, thở gấp đáp một tiếng: “… Ngô Vương.”
Hôn Diệu thở phào, ôm cơ thể của nô lệ vào lòng, thuận tay xoa trái tim của y: “Sao vậy? Em khó chịu à?”
Langmuir lắc đầu, mái tóc dài màu xám bạc rối tung trong lòng Ma Vương: “Không phải, chỉ là vừa nãy có hơi choáng váng thôi…”
Y không nghe thấy câu ám chỉ vừa nãy của Ma Vương, gắng gượng chống đỡ đứng lên: “Em vẫn còn có thể, vương muốn tiếp tục không?”
Hôn Diệu hừ một tiếng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu: “Thôi, ta mất hứng rồi.”
“Langmuir.” Ngón tay của hắn thản nhiên vuốt ve khóe mắt của nhân loại, còn có sống mũi và bờ môi: “Em lười biếng thì tối may ta đi tìm ma tộc khác hợp hóa.”
Hợp hóa, trong ngôn ngữ của ma tộc có nghĩa là hòa làm một thể.
Hôn Diệu nói xong, lén nhìn sắc mặt của Langmuir, nhưng đối phương lại lắc đầu mỉm cười.
Hắn suy nghĩ một lát lại vẫy đuôi một cái, nhấn mạnh hơn: “Tìm mấy đứa.”
Langmuir chẳng cắn câu, y nhắm mắt lại nghiêng đầu, khi ngón tay Hôn Diệu lướt qua gò má một lần nữa thì hôn nhẹ lên đầu ngón tay của Ma Vương.
Giọng nói của y có chút mệt mỏi: “… Vậy tốt quá, vừa hay để em nghỉ ngơi một chút.”
Sắc mặt của Hôn Diệu lập tức bí xị, đuôi quất vào đầu giường.
Hắn đã nhiều năm không chạm vào người khác, nô lệ trước mắt rõ ràng là người biết rõ nhất.
Song Langmuir đã nhắm mắt không để ý đến hắn, Hôn Diệu nghiến răng hồi lâu giống như đánh vào bông, cuối cùng vẫn chấp nhận số phận bế nhân loại lên, đi về phía thùng tắm.
Tắm rửa xong, Langmuir cũng không mở mắt ra nữa. Một giờ sau, Hôn Diệu ôm y trở về, tôi tớ đã dọn dẹp xong mọi thứ.
Hôn Diệu kéo tấm thảm cáo lửa qua, trải lên giường, bế Langmuir lên. Hắn thổi tắt đèn, còn mình ngồi ở mép giường, ngẩn ra nhìn nô lệ nhân loại này.
Đã bảy năm, Hôn Diệu bỗng nhiên nghĩ.
Hắn có được nô lệ nhân loại này đã tròn bảy năm.
Langmuir khẽ cử động, lông mi chậm rãi run lên, một âm thanh yếu ớt phát ra từ cổ họng.
Y sợ lạnh nên theo bản năng vùi mình vào một nơi ấm áp, nhưng có lẽ y thực sự mệt mỏi, biên độ cử động rất nhỏ, càng giống đang dán vào nơi có hơi ấm để giữ ấm, thoạt nhìn có hơi đáng thương.
Hôn Diệu nhìn chằm chằm y một lúc, duỗi móng ra đè lại tấm lưng thon gầy của nhân loại, đẩy y vào sâu trong da cáo lửa.
Cho đến khi gần như toàn bộ khuôn mặt trắng nõn đều phủ trong da lông đỏ rực, cuối cùng Langmuir không còn nửa tỉnh nửa mê cọ loạn nữa, chìm vào giấc ngủ sâu.
Hôn Diệu thấy vậy trong lòng xôn xao, đuôi của hắn không kiềm chế được vẽ vòng trên mặt đất. Hắn nghiến răng, ước gì có thể ngay lập tức kéo tên nô lệ đã dùng mọi cách dụ dỗ hắn dậy, làm lại lần nữa, nhưng động tác tay lại không nghe lời, hắn nhẹ nhàng kéo một đầu khác của bộ lông cáo dày, đắp lên người Langmuir để cho nhân loại ngủ ở trong cuộn thảm đỏ rực.
Sau đó Hôn Diệu cũng nằm xuống. Cứ như vậy ôm Langmuir qua tấm thảm rồi nhắm mắt lại.
Thực ra, Hôn Diệu cũng giống như mỗi một ma tộc mạnh mẽ khác cũng không thích giai điệu nhẹ nhàng, mà hắn càng thích những buổi đêm kịch liệt, giày vò Langmuir cho đến khi y cảm thấy sắp chết đuối, cuối cùng ngất đi trong vòng tay của mình.
Giống như mấy năm trước, khi chiến lợi phẩm của hắn mỗi khi ngất đi đều luôn ướt đẫm, vô lực nhỏ từng giọt nước ấm. Ma Vương sẽ tham lam vắt kiệt y rồi chậm rãi thưởng thức.
Thế nhưng bây giờ, hắn đã không làm vậy nữa. Cơ thể nô lệ của hắn yếu ớt nhiều bệnh, ngay cả tối nay cũng có chút quá giới hạn. Ngày mai lại tặng thứ gì đó để lấy lòng đi, Hôn Diệu nhắm mắt lại suy nghĩ, nên tặng thứ gì đây…
Gió trong vực sâu rền rĩ, như tiếng sáo, như tiếng khóc.
Thổi vào trong giấc mơ, hóa thành âm thanh của quá khứ.
…
Leng keng, lại là tiếng xiềng xích vang lên.
Lại là một vùng hoang dã vô tận khác, lửa trại và doanh trướng.
Các tù binh bị kéo vào, các chiến binh của ma tộc thô bạo đưa bọn họ đến trước mặt vương.
Xích sắt lạnh lẽo nặng nề đè xuống, đè cơ thể nhân loại đến còng xuống. Tù binh quỳ xuống đất có mái tóc dài mềm mại màu vàng đậm, tay chân thon dài trắng nõn, trường bào vải lanh loang lổ vết máu.
“Ngô Vương.” Có tôi tớ dâng roi ngựa lên.
“Không.” Hắn chưa bao giờ dùng thứ này để dạy dỗ nô lệ, vì nó quá nhẹ, quá bé, còn không bằng vỏ đao, cán giáo hay thậm chí vảy và móng của mình.
Vì thế vào lúc này, Ma Vương trẻ duỗi tay ra kìm lấy khuôn mặt nô lệ, không chút thương tiếc nhấc lên.
“Sao bây giờ không cầu nguyện?”
Khi hắn thấy gương mặt đó, một tia sáng dữ tợn và phấn khích bùng lên từ trong mắt: “Phải chăng, ngươi cũng biết rằng ân sủng của thần Quanh Minh cũng không thể chiếu vào vực sâu Gasol sao ——”
“Langmuir, Thánh Quân của nhân loại?”
Đôi mắt tử la lan của tù binh hơi mất tập trung, phản chiếu bóng dáng cao lớn của Ma Vương.
“Ta đã không còn là… Thánh Quân rồi.”
Langmuir bị thương nặng, yếu đến độ ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, nói nửa câu đã thở hổn hển: “Ma Vương Hôn Diệu, như ngươi mong muốn, ta hiện tại là… tù binh và nô lệ của ngươi.”
“Vậy hãy gọi ta là Ngô Vương.” Hôn Diệu nhỏ giọng nói: “Hãy hôn vảy đuôi của ta, dâng lên máu tươi, tính mạng, lòng trung thành và linh hồn của ngươi.”
Langmuir run rẩy, nhịn đau một chút cúi người xuống. Sau lưng y là khóa nặng chỉ dùng cho tù binh của chiến tướng ma tộc, nó kêu leng keng theo chuyển động của y.
“… Ngô Vương.” Y hôn lên chiếc đuôi Hôn Diệu rũ xuống trên đất.
Chỉ có điều do kiệt sức, sức nặng trên người và bị thương nặng đã khiến người từng là Thánh Quân không còn có thể thẳng lưng nữa mà chỉ có thể cúi đầu trước “chủ nhân mới” của mình với tư thế hấp hèn nhục nhã nhất.
“Nghe nói, trước khi vào vực sâu, thần dân của ngươi còn quỳ trước thần điện xưng tội ba ngày ba đêm.” Hôn Diệu nhìn y chằm chằm, chậm rãi nói: “Nói cho ta biết, đây có phải sự thật hay không?”
Langmuir đổ mồ hôi lạnh thở gấp hồi lâu, mới miễn cưỡng lên tiếng trả lời: “… Phải.”
Cơ thể còng xuống của y lung lay sắp ngã, sắc mặt ngày càng trắng bệch, dường như y có thể mất sức mà ngất xỉu bất cứ lúc nào.
m thanh giễu cợt của một ông cụ phát ra: “Thánh Quân vào vực sâu, dĩ nhiên là vì một đám chuột vô ơn như vậy.”
Sau đó lại có một giọng nữ cao ngạo châm chọc nói: “Ai bảo thần điện tuyên bố thần Quang Minh che chở không gì không thắng, nhưng Thánh Quân lại bại bởi Ma Vương chứ? Ha, những nhân loại đó đều nói, nhất định là y không đủ thành kính, không đủ trong sạch!”
Langmuir cụp mắt không đáp.
Bỗng nhiên, trước mặt y hiện lên một bóng râm, Hôn Diệu ngồi xổm xuống trước mặt y, rút ra một con dao găm nhỏ bằng vàng từ thắt lưng hắn rồi lại nâng mặt y lên hỏi: “Ngươi nhận ra nó không?”
“… Cái gì?” Langmuir chậm rãi chớp mắt, y ngửi được mùi máu tươi từ Ma Vương, nhưng tầm nhìn của y lại lốm đốm không rõ ràng, chuyển dần sang màu đen.
Y ấp úng nói: “Xin lỗi, ta thấy không rõ…”
“Vậy đoán thử xem.” Hôn Diệu nói.
Langmuir im lặng một lúc: “… Là mũi tên đó à.”
“Ngươi rất thông minh.”
Hôn Diệu đứng lên: “Ta tôi luyện mũi tên đó bằng ma lực của mình, bây giờ nó đã biến thành một con dao găm. Langmuir, bảy năm qua ta chưa bao giờ dám quên ngươi một giây một phút nào, cùng với tất cả những gì ngươi ban tặng cho ta.”
Langmuir đã không còn sức để đưa ra phản ứng gì nữa. Hôn Diệu rút bàn tay về, đầu y liền lặng lẽ cúi xuống, đôi mắt dần tan rã.
“Vậy sao… ta cũng…” Song y lại yếu ớt mỉm cười, nhẹ nhàng nói như đang tự giễu: “Chưa bao giờ dám quên… ngươi.”
Y nói xong, hệt như đã dùng hết sức lực cuối cùng, nhắm mắt lại không còn cử động nữa. Chỉ có điều tù binh không được phép bất tỉnh trong quá trình thẩm vấn, một binh sĩ ma tộc tiến lên, siết chặt xiềng xích quanh cổ Langmuir.
Kí hiệu đính kèm phát huy tác dụng, Langmuir cương thẳng sống lưng, đau đớn rên lên một tiếng, nhưng chỉ mấy hơi sau khi tác dụng của kí hiệu giảm bớt, y lại co giật phun ra mấy ngụm máu đen rồi lại ngất đi.
Nỗi đau như vậy thậm chí không thể kíc.h thích được một giây phút tỉnh táo, Hôn Diệu nhíu mày: “Y bị sao vậy?”
Bên cạnh hắn, một lão ma tộc lắc đầu, chính là ông cụ vừa châm biếm: “Bẩm Ngô Vương, nhân tộc không chịu được chướng khí của vực sâu.”
“Huống chi, tên này còn bị trọng thương lại quỳ ba ngày… Bộ dạng quỷ quái này đi vào vực sâu, lẽ ra y đã trút hơi thở cuối cùng mới phải.”
“Y không dễ chết thế đâu.” Hôn Diệu lắc đầu, nhìn thoáng qua dao găm mật kim trong tay: “Tako, giữ tỉnh táo cho nô lệ của ta.”
…
“Như Ngô Vương mong muốn, ta đã nguyền rủa y đủ để y tỉnh táo cả đêm.”
“Chỉ có điều sáng mai tinh thần của y có thất thường biến thành kẻ ngốc hay không, vậy thì khó nói.”
Một lát sau, lão tư tế niệm chú xong thì cung kính bước sang một bên, Langmuir đã tỉnh nhưng cũng đang co ro run rẩy trên mặt đất, y cắn mạnh vào tay mình, cố gắng kiềm chế không phát ra tiếng kêu thảm.
Đáy mắt Hôn Diệu hung ác nham hiểm, ngọn lửa chiếu sáng gương mặt phủ đầy vảy cứng của hắn. Hắn nắm lấy dây xích quanh cổ Langmuir, con dao găm mật kim ấn vào cách trái tim nhân loại chỉ còn một tấc.
Nơi đó đang chảy pháp lực hùng mạnh, khi sức mạnh này giải phóng toàn bộ cũng đã đủ chống lại ma lực của Ma Vương.
“Thánh Quân, sau đêm nay.”
“Ngươi sẽ không thể nào rút cung hay cầm giáo được nữa.”
Ma tộc xung quanh hét lên một cách quái dị và hưng phấn. Chẳng mấy chốc đã trở thành một tiếng gầm điếc tai.
“Làm nó tàn phế! Giết nó đi!” Bọn họ hét lên, nguyền rủa kẻ thù đã từng khiến bọn họ sợ hãi vô bờ bến này bằng những lời lẽ độc ác: “Nhân loại, con lợn đê tiện, kẻ đáng thương!”
Chẳng bao lâu sau, lời nguyền biến thành tiếng reo hò, lũ ma tộc nhảy múa quanh ngọn lửa, hét lớn: “Ngô Vương! Ngô Vương vô thượng!” Bọn họ đang chứng kiến cảnh tượng vua của ma tộc đánh bại vua của nhân loại.
Langmuir nhắm mắt lại. Giây tiếp theo, con dao găm đâm vào lồng ng.ực của nhân loại.
Ngay lập tức, máu tươi nhanh chóng phun ra!
Mật kim là kim loại duy nhất trên lục địa này có thể hấp thụ sức mạnh.
Bảy năm trước, thần tử Langmuir lấy mật kim đúc thành mũi tên, bắn gãy sừng phải của Ma Vương Hôn Diệu cũng tước đi một nửa ma lực của hắn.
Lúc này, pháp lực trong cơ thể Langmuir nhanh chóng bị rút đi, mà ánh sáng trên con dao găm vàng ngày càng mạnh mẽ.
Xung quanh là tiếng hò hét của ma tộc như một nồi nước sôi.
Hôn Diệu có hơi ngẩn ra.
Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của Langmuir, thầm nghĩ: Sau đêm nay, trên đời này sẽ không còn một người nào có thể sánh ngang với hắn nữa…
“Langmui, ngươi không nên đến vực sâu. Ngươi rõ điều đó hơn bất cứ ai…”
Hôn Diệu tự lẩm bẩm, cầm con dao găm vàng trong tay, đâm sâu vào ngực nhân loại: “Ta chỉ muốn báo thù lên người ngươi.”
Máu bật ra giữa răng môi Langmuir, đau đến không nói nên lời. Y ngước đôi mắt tan rã, nhìn Ma Vương trước mặt, cùng với chiếc sừng gãy dữ tợn xấu xí đó ——
Hôn Diệu quan sát ánh mắt ấy, hắn nắm lấy tay Langmuir, đặt lên chiếc sừng bị gãy của mình, nở nụ cười tàn nhẫn: “Đúng vậy… ngươi thấy đấy, rõ ràng ngươi biết rất rõ.”
Langmuir nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Sau đêm nay, ngươi không còn là thần tử thánh khiết nữa, ma lực bẩn thỉu mãi mãi ở trong cơ thể của ngươi.”
“Lần sau, khi những người mà ngươi đã hiến thân gặp lại ngươi, ngươi có biết bọn họ sẽ gọi ngươi là gì không?”
Langmuir bắt đầu nôn ra máu. Chẳng mấy chốc, đôi mắt và đôi tai cũng bắt đầu chảy máu.
“—— dị giáo.”
Dao găm bằng vàng không thể chứa đựng cả pháp lực và ma lực cùng lúc, vì nó vốn là hai loại sức mạnh hoàn toàn khác nhau. Khi pháp lực thuần khiết tràn vào trong, ma lực còn sót lại trong mật kim bị đẩy ra ngoài, theo máu tươi chảy xuống xông vào trong cơ thể Langmuir, nhưng cơ thể nhân loại làm sao có thể chịu được sự ăn mòn của ma lực?
Nó giống như dung nham thiêu đốt mặt đất, sau khi xông vào, vùng đất màu mỡ biến thành than tro.
“—— dơ bẩn.”
Khi ma lực đang dị hóa, mái tóc dài màu vàng đậm của Langmuir ban đầu dần nhạt dần, biến thành màu tóc xám bạc mà chỉ một người già sắp chết mới có.
Y run rẩy đau đến rơi nước mắt, nhưng lại thêm vào lời nguyền rủa thì ngay cả ngất đi cũng là xa xỉ.
“Tàn nhẫn, tà ác, ngay cả thần Quang Minh mà ngươi tín ngưỡng cũng phải khinh thường…”
Langmuir nghẹn ngào, đau đớn ngẩng cổ lên, khóe mắt chợt toét ra, dường như có thứ gì đó đang đông lại trong máu thịt của y.
Hôn Diệu thỏa mãn nở nụ cười, hắn dùng lòng bàn tay lau bừa vết máu trên mặt nhân loại, lần này tất cả ma tộc đều có thể thấy rõ ràng: Một lớp vảy kỳ lạ mọc ra từ làn da vốn trắng nõn không tì vết ấy.
“—— ma tộc.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả không dám nói gì hết.