“Tiểu Thiện!”, Nhị Hoa tránh được nhát đâm kinh hãi đó, rơi vào tình thế nguy hiểm.
“Chị Nhị Hoa”, giọng nói của Tiểu Thiện nôn nóng mà run rẩy, tay vẫn
đang công kích, “Em cũng không muốn… em… em không khống chế nổi cơ thế
của mình, chị mau đi đi, mau trốn đi, mau lên…”, khuôn mặt cậu bé lộ ra
vẻ đau khổ đến tột độ, trong lòng giằng xé phẫn nộ.
“Tiểu Thiện!”, cô ta chỉ phòng vệ, tránh né lưỡi đao nhọn, không hề có ý phản kích, lùi dần từng bước.
“Trốn mau, chị Nhị Hoa”, Tiểu Thiện lo lắng đến rơi nước mắt, “Trốn
mau… nếu không thì hãy giết em đi, mau lên! Hành động nhanh lên, em xin
chị, mau ra tay…”.
“Đủ rồi, em câm miệng cho chị”, Nhị Hoa phẫn uất gầm lên với cậu ta,
“Muốn chị giết em, chẳng thà tự sát, ngốc nghếch, chị nhất định sẽ cứu
em, đừng có động một tý đã từ bỏ, chết gì mà chết, đến con gián cũng
mạnh hơn em, hừ, tiểu tử em muốn làm chị thương được, đợi trăm năm nữa
đi”, ánh mắt liếc nhìn thiếu niên tà mị kia, là hắn giở trò, chìa khóa
cứu Tiểu Thiện chính là phải đánh gục hắn ta, nhưng mà, phải làm thế nào đây?
Đang suy nghĩ, bên tai cô ta chợt lướt qua một cơn gió lạnh vi vu…
“Chị Nhị Hoa, cẩn thận!”, Tiểu Thiện gào lên, hét lớn. Vừa mới phân
tâm một chút, cô ta đã bất tri bất giác bị bức vào góc chết, chân vấp
phải một thanh xà gỗ rơi xuống, Nhị Hoa ngã ngồi xuống, vừa khéo tránh
được một đòn tấn công, nhưng ngay sau đó thì không còn may mắn như vậy
nữa.
“Chị Nhị Hoa!”, Tiểu Thiện tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Mắt thấy thanh đao hạ xuống, Nhị Hoa hoảng loạn, từ trong đống mẫu gỗ ở bên cạnh tóm lấy một thanh gỗ gãy, kịp thời chặn lại, chỉ nghe tiếng
“rắc cạch” lanh lảnh, thanh gỗ nứt ra khe hở, lưỡi đao sắc nhọn hướng
thẳng vào mặt của cô ta ép xuống.
“Chị… Nhị… Hoa…”
Tay phải Nhị Hoa nắm chặt cán đao của Tiểu Thiện, thử điều khiển nó,
không hiểu sao chân tay căn bản không nghe theo điều khiểu của não bộ.
Đao nhọn từ từ đâm sâu vào thanh gỗ, khe nứt càng lớn hơn, Tiểu Thiện
rơi nước mắt hét lớn, “Chị Nhị Hoa, chị sẽ chết đói mau đánh trả đi, cầu xin chị, đánh trả mau lên… xin chị đó giết em đi, để em giải thoát
đi!”.
“Ngậm cái miệng quạ đen của em lại đi”, Nhị Hoa nghiến răng kiên trì, Chị làm sao có thể giết em? Làm sao có thể?”, rồi lại chọc cười pha trò một chút, “Không ngờ rằng tiểu tử em rất lợi hại đó chị thực sự là hơi… chịu không nổi rồi…”, lông mày nhíu chặt, vết nứt càng lúc càng to ra,
cuối cùng “rắc” một tiếng, thanh gỗ triệt để đứt vỡ.
“Đừng mà…”, tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng nhấn chìm trong ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt chảy vào trong.
Tiểu Thiện bị ánh sáng bật ra, trượt mấy bước, chân không vững khiến
thân thế nghiêng đổ xuống đất. Quầng sáng vàng nhạt rực rỡ như một luồng hương dịu ngoài trăm dặm, như nước suối mát lành từ trong khe núi, như
khúc hát du dịu dàng tuôn ra từ sợi dây đàn, lan khắp căn lầu, an ủi
linh hồn tuyệt vọng. Khi quầng sáng dần lùi đi, một sợi ánh sáng màu
nhạt lặng lẽ thấm vào trong Đồ Đằng.
Tình Triết đang nheo nhắt sung sướng, thoải mái thưởng thức cảnh đồng đội tàn sát nhau, bỗng ngạc nhiên, không chỉ thấy Tiểu Thiện giải được
khỏi khống chế hoạt động như bình thường, xông đến bên cạnh Nhị Hoa đỡ
cô ta dậy. Trước mắt, cũng xuất hiện một bé gái xinh xắn đáng yêu mặc
một chiếc váy bồng màu vàng nhạt, khoác một chiếc áo voan màu đỏ, chân
đi đôi giày múa màu đỏ, tóc đài đen nháy tết thành mấy lọn ở phía sau,
dùng một dải lụa đỏ thắt hình nơ bướm, còn có hai sợi đai dài thuận theo tóc đen rủ xuống đến thắt lưng, môi đỏ, răng trắng, làn da trắng mịn
như được tắm bằng sữa bò, đôi mắt đen như ngọc thạch lóe lên ánh sáng
rực rỡ, chiếc mũi tinh tế và chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, như một tiểu
mỹ nhân trời sinh.
Trong tay cô bé có cầm một quả cầu sáng trắng bạc như mặt trăng giống một viên trân châu bóng loáng cỡ lớn, tôn thêm cho cô bé mấy phần tư
thái thần tiên, không nhiễm bụi trần.
“Cô ta… bé con?”, Nhị Hoa kinh ngạc.
“Hình như… là cô bé đã cứu chúng ta”, Tiểu Thiện lẩm bẩm nói.
“Tiểu cô nương là thuộc hạ của Dạ Lạc, U Minh sứ giả?”, Tình Triết
dần khôi phục lạị bình thường, Thi Quỷ suy đoán không sai, Ngự linh sư
giăng Ngũ Hành trận, Dạ Lạc chắc chắn sẽ có hành động.
“Ngươi đã biết đại nhân nhà ta, thấy được bốn sứ giả, thì biết phải
tiến thoái thế nào. Phàm việc gì cũng đừng có quá đáng quá”, Diệu Âm ánh mắt lạnh lẽo.
“U Minh sứ đại nhân, khẩu khí thật lớn đó!”, Tình Triết cười nhạo
khinh thường, hai tay chống lên xà ngang, nghiêng nghiêng đầu, “Có thể
giải Ma Tâm Liên, cũng chẳng trách, linh lực của cô… rất mạnh. Nhìn
không ra tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu như thế này, lại là một trong
sáu vị bảo vệ của Dạ Lạc đại nhân, vinh hạnh, vinh hạnh, sau này còn
phải xin chỉ giáo nhiều”.
Nghe thấy Dạ Lạc, Tiểu Thiện không kìm nén được lửa giận bốc lên, ánh mắt nhìn Diệu Âm giống như là nhìn kẻ có thù sâu như biển. Nhị Hoa kéo
chặt cậu ta, thấp giọng khuyên cậu ta bình tĩnh, một kẻ là ác ma thiếu
niên giờ đã ứng phó không lại rồi, nếu chọc giận tiểu cô nương này, hai
nguời chắc chắn sẽ khó giữ được tính mệnh. Nghe lời đối thoại của họ, có thể biết được một số tin tức… Dạ Lạc và U Minh sứ giả… phải nghĩ ra
biện pháp để báo cho bọn A Tân.
Diệu Âm cảm nhận được ánh nhìn thù hận, quay mặt lại, lời có ý nói
mát mẻ: “Ta vừa mới cứu các ngươi, ngươi vì sao không biết cảm ơn, trái
lại còn thống hận như vậy?”.
“Dạ Lạc”, Tiểu Thiện chầm chậm rít qua kẽ răng, bật ra hai từ, trong mắt tích đầy căm hận.
“??”, Diệu Âm không hiểu rõ, Dạ Lạc đại nhân tuy lạnh lùng cao ngạo,
nhưng thật ra rất dịu dàng lương thiện, người thấy người yêu cậu ta sao
lại thù hận như vậy, con ngươi trợn lên đến mức hận không thể băm vằm
mình ra làm nghìn vạn mảnh?
“Dạ Lạc là chân Thần đại nhân chúng ta sùng kính nhất, ngưỡng mộ
nhất, đối với U Minh sứ đại nhân bên cạnh ngài ấy, loài người thấp hèn
các ngươi đừng có quá vô lễ đó!”, Tình Triết vô cùng vui vẻ đổ thêm dầu
vào lửa.
“Khốn nạn…”, Tiểu Thiện bạo nộ, gắng sức giằng co, “Chị Nhị Hoa thả em ra, em phải giết bọn chúng, buông em ra…”.
Nhị Hoa sõng chết ôm chặt lấy cậu ta: “Em đánh không lại bọn chúng, mau bình tĩnh…”.
“…”, Diệu Âm càng thêm bất lực. Đây chắc chắn là chứng vọng tuởng
thêm vào đó là động kinh mà Điện hạ đã nhắc đến, bệnh nhân tâm thần trầm cảm đang gào thét?
Cục diện mất khống chế bị một âm thanh đột ngột ngăn lại: “Thiên Ma
đại nhân, xin ngài hãy quay về đi! Nơi này để thuộc hạ xử lý,” trên bệ
cửa sổ là một người đàn ông vóc dáng cao ráo, trông rất bình thường, cạo đầu trọc, khoác chiếc áo khoác xanh oliu, biểu cảm rất cứng ngắc.
“Bách Trì”, trong mắt Tình Triết trào ra ý cười lười biếng, giễu cợt, “Nhân gian thú vị hơn Ma Vực nhiều”.
Người đàn ông nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, đi đến trước Đồ Đằng: “Thiên Ma đại nhân, việc cỏn con này để thuộc hạ làm là được rồl, không cần
ngài đích thân ra tay”, rồi lại hướng sang Diệu Âm khom người, “U Minh
sứ đại nhân”.
“Gặp được U Minh sứ giả danh tiếng lừng lẫy, chuyến đi này quả không uổng phí”, Tình Triết vui vẻ nói, “Bách Trì, Đố Võng đâu?”.
Ngoài cửa sổ có bốn người bay vào, cắt đứt lời mà người đàn ông đang
muốn trả lời. Anh ta hơi sững lại, châm chậm mở miệng: “Như ngài thấy
đó”, Ngự linh sư còn sống, chứng tỏ Đố Võng không chết thì cũng tàn.
“À, vật cưng đáng thương của ta, Ngự linh sư… quả có thực danh”, trên mặt thiếu niên tràn ngập tà ác tàn bạo, hoàn toàn không phù hợp với vẻ
bề ngoài.
“Còn định tiếp tục ở lại sao?”, Diệu Am nhàn nhạt hỏi.
“Không đâu, tạm biệt U Minh sứ giả đáng yêu”, Tình Triết không hề vội vàng, “Chờ mong lần sau gặp lại cô”, bóng dáng trên xà ngang hóa thành
một một khối sương đen tan đi.
Sau khi Tình Triết và Bách Trì rời đi, Diệu Âm bình thản nhìn nhìn
mấy Ngự linh sư, quả cầu sáng trước người phát ra quầng sáng rực rỡ.
“Khoan đã…”, Khâu Vấn Tông nhìn cô gái dần dần mờ đi trong quầng
sáng, vội ngăn lại. Người kia không buồn để ý, ánh sáng tan hết, trong
căn lầu chỉ còn lại một đống đổ nát… và Đồ Đằng ánh lửa rừng rực.
Cổ mộ Đông Dật, Địch Siêu ngẩng đầu nhìn màn đêm vô tận, hướng Vạn
Kiếp tháp thấp thoáng hiện lên quầng sáng vàng, lông mày nhíu chặt rồi
lại thả lỏng ra, Đồ Đằng dưới chân, Mộc của Ngũ Hành đang tỏa ra ánh
sáng mờ, tuôn ra những điểm sáng rải rác trước, sau như rồng lớn vươn
vào trong không trung, tăng vọt mạnh mẽ, những cột sáng xông thẳng vào
màn đen…
Đỉnh của cao ốc, năm đạo quang trụ bên rìa thành phố hiện lên rõ ràng nổi bật. Bầu trời đêm lập tức được một tầng ánh sáng trắng rực rỡ ngăn
cách, giống như một tấm kính phẳng trong suốt khổng lồ, cuồn cuộn không
dứt, từ trong cột trụ Ngũ Hành hút đi ánh sáng, chầm chậm lan ra xung
quanh. Khung cảnh rộng lớn, rung chuyển trời đất như càn khôn điên đảo.
đia thổ trùng sinh. Ta có chút cảm khái: Các Ngự linh sư thật sự là làm
được chuyện lớn! Ngày mai báo chí sẽ đăng như thế nào nhỉ? Không đúng,
bây giờ đã là một giờ sáng rồi, nên nói là báo chí của ngày hôm nay. Có
chú “mèo” đêm nào ra ngoài quay video không?
Lại nhìn Doãn Kiếm ở trước mặt, sững sờ ngơ ngác, không có chút phản
ứng nào với thay đổi sóng gió của thế giới bên ngoài, vẫn đang chìm đắm
trong câu nói “Phong Linh chẳng sống được bao lâu nữa, cô ấy sắp chết
rồi” kia, mãi mà không thể khôi phục được thần phách.