Tại tầng cao nhất tòa nhà, một căn phòng làm việc không treo bất cứ
bảng biển gì, không gian cực kỳ rộng rãi thông thoáng, toàn bộ một mặt
tường là cửa sổ kính dài sát đất hình cong, tầm nhìn rộng rãi bao quát
được hơn nửa thành phố, từ xa có thể nhìn thấy Phong Sơn trùng trùng
điệp điệp.
Sàn nhà sáng sạch in bóng một thân hình thanh mảnh, ánh mặt trời
chiếu vào, dẫn theo ánh nắng sớm không chân thực chiếu lên khuôn mặt anh tuấn ngồi nghiêng bên chiếc bàn tròn, những sợi chỉ nhỏ đan chéo nhau
trên chiếc áo sơ mi hiện lên hơi óng ánh. Thân thể người đàn ông nghiêng về phía trước, một đôi mắt tinh anh đang tập trung toàn bộ tinh thần
vào quả bóng nhỏ màu trắng, cây gậy chỉ theo phương hướng.
Cùng với tốc độ gậy bi – a đánh ra, mấy tiếng va đập liên tục, bốn
năm quả bóng nhỏ màu đỏ còn lại trên mặt bàn tất cả đều rơi xuống lỗ.
“Đại thiếu gia, thuộc hạ may mắn không làm nhục sứ mệnh, tìm thấy anh ta rồi”, một góc có bóng tối duy nhất trong phòng truyền ra giọng nói
bình ổn.
“Ở đâu?” người đàn ông dựng thẳng cây gậy ở bên cạnh bàn.
“Cốc Giang, để tránh bị phát hiện, thuộc hạ không dám đến quá gần,
cho nên hành tung cụ thể không rõ, có thể xác định, hàng ngày anh ta đều ra ngoài, mấy ngày gần đây liên tục xuất hiện ở gần một ngôi trường
tiểu học, bên cạnh còn có một đứa bé trai”, bóng đen chỉ nghe thấy tiếng không thấy người tiếp tục báo cáo.
“Hắn ta có con rồi?”, người đàn ông trầm tư.
“Không, đứa trẻ đó không phải người bình thường, trên người nó có ma linh cực mạnh, chắc là… là Ma Tộc.”
“Hừ, Sở Tiêu Nhiên, không ngờ được rằng ngươi đã sa đọa đến mức bằng
hàng với ma”, khóe miệng người đàn ông nhếch lên, nở ra nụ cười tàn
khốc, “Giết anh ta, là ý trời”.
“Đại thiếu gia, Cốc Giang càng ngày càng không yên ổn nữa rồi.”
“Mục tiêu của chúng ta là Sở Tiêu Nhiên, những thứ khác không cần quản.”
“Vâng.”
“Đao Quỳ, làm việc tốt lắm”, người đàn ông rất hài lòng, tay phải phủ lên trán, hơi nặng đầu, “Nhớ đó, người là quỷ linh ta triệu gọi ra,
phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của ta, bất cứ khi nào cũng không
được hai lòng”.
“Thuộc hạ nhớ kỹ, nguyện đi theo đại thiếu gia, hết lòng phụng sự.”
“Ngươi lui xuống trước đi!”
“Đại thiếu gia”, giọng nói trong bóng tối im lặng một hồi, “Tử Thần làm thế nào?”.
“Tạm thời không cần để ý đến, có tinh thạch trong tay, cho dù ta giết Sở Tiêu Nhiên rồi, hắn ta cũng sẽ có chút kiêng dè.”
“Hắn ta có thể dè chừng một viên tinh thạch, chủ nhân cũ của tinh
thạch đó có phải là mấu chốt khắc chế hắn ta không? Nếu như đại thiếu
gia cùng “anh ta”
liên thủ, giải quyết mối lo lắng này thì chẳng còn gì đáng nói nữa.”
“Đao Quỳ, lời không nên nói thì đừng nói bừa”, người đàn ông hơi lộ
ra vẻ tức giận, “Ta và Vô Thương có hẹn từ trước, trước khi Sở Tiêu
Nhiên chết, hắn ta sẽ không làm gì ta”.
“Thuộc hạ lỡ lời”, Đao Quỳ tự giác lùi đi.
Một chiếc đồng hồ Audemars Piguet kim cương lấp lánh hấp dẫn trên cổ
tay trái, lật mở nắp kim ra, một viên tinh thạch xanh rực rỡ khảm bên
trong, lung linh trong suốt, chủ nhân cũ của tinh thạch? Cô ấy… có thân
phận gì? Khuôn mặt đó hết lần này đến lần khác hiện lên trong đầu óc,
không chịu khống chế, Doãn Kiếm chẳng hiểu sao suy nghĩ cứ rối loạn, đã
không gặp bao nhiêu ngày như vậy rồi cô ấy nhất định là sống rất thoải
mái! Có khi nào nhớ đến mình không? Người phụ nữ như cô ấy… có trái tim
không?
“Đại thiếu gia”, hình ảnh màn hình treo trên không trước bàn làm việc lóe lên, cắt đứt dòng cảm xúc rối rắm.
“Vào đi”, Doãn Kiếm gấp chiếc đồng hồ lại, đứng dậy đi đến bên bàn làm việc, thuận tay tắt màn hình đi.
Một người đàn ông tinh thần hăng hái đeo một chiếc kính màu đen bê
kẹp tư liệu đi vào, cung kính đưa lên: Đại thiếu gia, đây là báo cáo Mạc Tân vừa mới làm xong, mời xem qua”.
Doãn Kiếm đón lấy, ngồi vào trong ghế, tùy ý lật xem, “Mạc Tân? Người Nhàn Nhân giới thiệu đến?”.
“Vâng.”
“Cũng không đến nỗi tệ, có thể tiếp tục giữ lại dùng”, anh ta xem sơ qua một lượt, đưa ra quyết định.
“Đại thiếu gia, chuyên cơ của Hoắc tồng ngày mai sẽ đến Cốc Giang, sẽ sắp xếp gặp…”
“Tôn Chí, Quảng An vẫn là do anh ra mặt xử lý, tôi và ông ấy gặp riêng một chút là được rồi.”
“Nhưng mà đại thiếu gia, bây giờ cậu quay lại rồi…”, Tôn Chí tỏ ra hơi khó xử.
“Vẫn luôn như thế này, không phải sao? Sau này cũng không cần thay
đổi”, Doãn Kiếm vứt kẹp giấy tờ xuống, dựa vào lưng ghế, “Mấy ngày nữa,
Tiểu Điệp thi vào đại học xong, tôi sẽ sắp xếp để con bé đến đây thực
tập, anh là nguyên lão của Quảng An, phải chỉ bảo con bé cẩn thận”.
“Đại thiếu gia, cho nhị tiểu thư đến gấp gáp như thế này…”, Tôn Chí đẩy đẩy gọng kính, cảm thấy không hiểu ý anh ta lắm.
“Quảng An sớm muộn gì cũng cho con bé.”
“Lời này quá dễ khiến người ta hiểu nhầm, giống như anh muốn rời đi…”
“Rời đi?”, Doãn Kiếm không kìm được khẽ cười, “Quảng An đang như mặt
trời giữa trưa, Bác Thái cũng vừa mới xây dựng, rất nhiều việc cần phải
xử lý, tôi làm sao có thể rút thân đi vào lúc này chứ?”.
“Vậy tôi yên tâm rồi”, Tôn Chí thở phào nhẹ nhõm, “Không có đại thiếu gia thì không có Quảng An hôm nay, nếu như đại thiếu gia bỏ Quảng An,
chúng tôi phải làm thế nào mới được đây?”.
“Tôn Chí, anh quả khiếm tốn rồi, Quảng An trong tay anh, tôi không
thể yên tâm hơn, sau khi Tiểu Điệp đến, anh phải đối xử với nó như đối
xử với tôi.”
“Vâng, đại thiếu gia.”
Ngoài bức tường màu trắng cao cao, Hàn Tiểu Trinh ấn vang chuông cửa, trả lời vẫn cứ là câu nói “Thiếu gia không có nhà” kia.
Đối diện với cánh cổng sắt lạnh băng, đứng trước một tòa biệt thự tư
nhân hào hoa xa sỉ, những gì mắt thấy chỉ là một góc núi băng, có thể
nhìn thấy hoa thường xuân và một dải tường vy lớn bên trong sân, đài
phun nước hình người cá, thiên nga phun ra từng trận mưa phùn lất phất,
mang đến cảm giác mát mẻ sảng khoái cho buổi tối ngày hạ.
Hàn Tiểu Trinh nhìn cảnh trí bên trong vườn đến xuất thần, cung điện
hoàng tử buổi tối hôm đó đã cùng với Phong Linh đi vào, một điệu waltz
khiến cô cả đời khó quên, tình cảm khó có thể nói rõ được.
Tiểu Trinh tự cười nhạo mình: “Đừng vọng tưởng nữa, bản giữa mình và
anh ấy chỉ tồn tại quan hệ giao dịch, hai bên đạt được thứ mình muốn,
không phải là mỗi một cô bé lọ lem đều có thể trở thành công chúa, có
được tình yêu đích thực của hoàng tử”.
Đừng lưu luyến nữa, quay về đi thôi…
Một chiếc xe màu bạc dừng lại ở trước sân, bước xuống là một thanh
niên văn nhã ngời ngời, ngũ quan anh tuấn, rất ưa nhìn, trước khi anh ta xuống xe đã chú ý đến Hàn Tiểu Trinh ở bên đường, thế là trực tiếp đi
về phía cô, chào hỏi giống như người quen: “Hi, Hàn tiểu thư”.
“Thẩm tiên sinh?”, Hàn Tiểu Trinh nhận ra anh ta.
“Hàn tiểu thư vẫn còn nhớ tôi sao”, Thẩm Kiệt Duệ tâm trạng rất tốt, “Cô đến tìm Doãn Kiếm sao?”.
“Vâng, anh ấy không có nhà.”
“Không có nhà? Tôi cũng có chuyện đến tìm cậu ấy?”
“Hôm khác lại đến vậy!”, Hàn Tiểu Trinh miễn cưỡng nở một nụ cười.
Thẩm Kiệt Duệ không đáp, nhìn vào trong sân, nghĩ ngợi một lát, nói:
“Tôi biết một chỗ này, cậu ấy có thể sẽ đến, Hàn tiểu thư muốn đi cùng
không?”.
“Chỗ nào?”, Tiểu Trinh chẳng hề suy nghĩ liền hỏi.
“Dạ Minh Châu.”
Thẩm Kiệt Duệ nói với Tiểu Trinh, có hôm buổi tối Doãn Điệp gọi điện
thoại cho anh ta oán thán anh trai chuyện uống say, nửa đêm canh ba mời
về nhà, một nhân viên của quán bar đưa anh ta về nhà. Quán bar đó tên là Dạ Minh Châu. Sau đó Thẩm Kiệt Duệ cũng cùng đi đến đó một lần, trong
quán bar đó có một đại mỹ nữ bốc lửa phóng khoáng, rất “quan tâm” đến
Doãn Kiếm, toàn phải nhờ anh chàng pha chế ở quầy bar giúp cậu ấy giải
vây.
“Có thể thưởng thức được Dạ Minh Châu, đến Cốc Giang một chuyến, thật đáng giá”, Thẩm Kiệt Duệ thỏa mãn nghĩ lại dư vị.
Dạ Minh Châu, Hàn Tiểu Trinh thầm nghĩ: “Quán bar Phong Linh từng ở
ư? Đại mỹ nữ bốc lửa phóng khoáng? Người con gái đó vừa nhìn thấy Phong
Linh liền ôm lấy cô ấy gọi “Tiểu Lạc Lạc”? Họ hàng xa của Phong Linh?
Đợi chút, Tiểu Lạc Lạc… Lạc… Dạ Lạc… Phong Linh, câu chuyện trong cuốn
truyện tranh… thật sự? Không, cô ấy không thừa nhận, nhưng mà… có thể,
cô ấy có một cái tên khác, cái tên mang họ Dạ, Dạ Lạc.
Chị gái của Dạ Ly, cùng họ Dạ, cô ấy là Dạ Lạc, cái tên thật kỳ quái, vì vậy mới giữ lại cái tên Phong Linh, mà không dùng tên họ thật của
mình sao?
Điều này là bí mật của cô ấy?
Nghĩ đến Phong Linh của tối đó, Hàn Tiểu Trinh nghi hoặc: “Cô ấy biểu hiện rất bình thường, không có chút xíu cử chỉ hoảng loạn khi bị người
ta lột mặt nạ, không khác chút nào với bình thường. Càng nghĩ càng thấy
phức tạp, không quản nữa, cuộc phẫu thật của mẹ không thể trì hoãn tiếp
nữa, cần một khoản tiền rất lớn.