Vì hình tượng ngay thẳng, ta bỏ qua vấn đề tiền bạc, đồng ý thỉnh cầu của Mạc Tân, còn hỏi cô ta hình dáng chiếc nhẫn đó như thế nào.
“Ồ, so sánh với chiếc này chỉ có màu sắc là khác nhau”, cô ta duỗi
tay trái ra, một chiếc nhẫn hoàng ngọc trong suốt có quầng ấm áp rực rỡ, “Hai chiếc vốn là một cặp, chiếc của Cẩm Phàm có màu cam”, cô ta gỡ
chiếc nhẫn ra, khảng khái đưa cho ta xem kỹ.
Bàn tay duỗi ra của ta dừng lại giữa không trung, chuyển qua cầm cốc
trà ở trên bàn: “Hay là vẽ bức tranh phác thảo nhỉ! Tôi cũng thuận tiện
để cho những người khác trong nhà xem”, lần trước ở biệt thự Hương Vy ta chưa thử, không biết chiếc máy thăm dò cỡ nhỏ này gián tiếp thì không
có động tĩnh gì, trực tiếp tiếp xúc liệu có phản ứng không, khoa học kỹ
thuật của loài người không thể xem thường.
“Nhưng… chúng tôi đều không biết vẽ tranh”, Mạc Tân hơi lộ ra vẻ lúng túng.
Ta bảo cô ta đặt lên bàn, móc di động ra, “Tách, tách”, chụp xong hai cái, thế là xong.
Cô ta lặng lẽ thu chiếc nhẫn về đeo lên, hình như có chút thất vọng,
lập tức chuyển hướng,: “Tôi có thể gặp người nhà của cô một chút
không?”.
“Hử?”, ngụm trà còn chưa vào miệng.
“Không có ý gì, tôi chỉ muốn làm quen một chút, gặp mặt cảm ơn bọn họ giúp đỡ việc tìm nhẫn, mọi người đều là người tốt bụng”, Mạc Tân lưu
loát ứng đối, “Vừa rồi là quản gia, còn hai vị khác kia…”.
“Em trai tôi Dạ Ly và… họ hàng xa, Ảo Nguyệt.”
Tôi nghe cảnh sát Iris nói, gia đình cô khá là… kỳ lạ, một cặp chị em thất tán nhiều năm và… những người họ hàng xa sống ở… trong hung trạch
mà ai nhìn thấy cũng muốn tránh…”, Mạc Tân ngập ngừng nói, thỉnh thoảng
lại quan sát biểu cảm của ta.
“Người ta luôn đem những chuyện mà bản thân mình cho rằng là thích
hợp trong nhận thức cảm tính, ở trong mắt người ngoài, chúng tôi có thể
hơi kỳ quái, nhưng bản thân chúng tôi lại không thấy vậy, góc độ nhìn sự vật không giống nhau thì kết luận đưa ra cũng sẽ khác nhau nhỉ!… Mạc
tiểu thư thấy thế nào?”
“Tôi tin rằng cô chắc chắn có thể giúp em trai tôi tìm được chiếc
nhẫn”, cô ta không chút nghi ngờ gật đầu, “Họ hàng cô thì sao?”.
Tư duy nhảy cóc rất hay!
“A… chị…”, cậu thiếu nhiên cũng bị kinh động một chút.
“Hai người đang đi học, hai người đang đi làm”, ta đáp từng chữ rõ ràng.
“Ồ!” cô ta dường như nghe hiểu rõ, lấy giấy bút từ trong một chiếc
túi da nhỏ mang theo người, trải lên trên bàn viết một dòng địa chỉ rồi
giao cho ta, “Hôm nay tôi quên không mang danh thiếp, nếu như tìm được
chiếc nhẫn, xin hãy gửi đến địa chỉ này”, cô ta rút ra một tờ chi phiếu, “Đây là khoản đặt cọc, sau khi tìm thấy, sẽ còn cảm ơn nhiều hơn”.
Khẩu khí điển hình của kẻ giàu có, ta nhìn tờ chi phiếu nhiều chữ số, không chút biểu cảm, tờ giấy có viết địa chỉ, bên trên có một cái tên
thu hút khiến ta chú ý: Ngân hàng Quảng An, Quảng An của Doãn Kiếm? Mạc
Tân làm việc ở đó?
Cuối cùng, tờ chi phiếu kiên quyết bị nhét lại, hai người đó như trút được gánh, nhẹ nhàng rời đi, dễ dàng tin tưởng thế này… chỉ nói phương
vị đại khái mà chiếc nhẫn bị rơi, Phong Sơn lớn như vậy, tìm nó chẳng
khác gì mò kim đáy b ể.
Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, Tinh Hà tan học về nhà liền đưa ra cho ta một chiếc nhẫn bảo thạch màu cam tỏa sáng lấp lánh: “Nhặt được trên đường, cho ngài xử trí”. Đây là chuyện sau đó.
Tiễn chị em Mạc Tân đi, ta cảm thấy phòng khách có chỗ nào đó không
bình thường, “Dạ…”, Tiểu Ly cùng xuất hiện với Ảo Nguyệt đang muốn gọi
đại danh vang lừng của ta, ta làm thế này ra hiệu im lặng, chặn lời vừa
đến bên miệng của cả hai.
“Chủ nhân, bọn họ…”, A Mục xông vào trong phá tan sự im lặng trong phòng khách.
“A Mục, đi tưới nước cho hoa viên”, ta thong thả dặn dò, “Rồi quét dọn phòng vẽ một chút”.
Thấy dấu hiện bệnh Alzheimer của ông ta, ta giơ tay lên búng một cái, mở lòng bàn tay ra, bên dưới sofa có một máy nghe trộm loại nhỏ tinh vi nhẹ mỏng bay ra, thứ khiến ta cảm thấy không bình thường. Ta nắm lấy
chiếc máy nhỏ mỏng phỏng đoán, cô ta giở trò khi nào, ngoài đáng yêu ra, cô ta còn có chút đáng sợ, nhưng mà, tiếp cận cô ta, cũng là tiếp cận
ngự linh sư…
Ta đón lấy chiếc nhẫn trong tay Tinh Hà, ánh sáng chói mắt đột nhiên tắt ngấm.
“Ý? Vì sao đại nhân cầm nó thì không sáng nữa?”, Diệu Âm kinh ngạc.
Có thể bởi vì Phong Linh từng là loài người sinh sống đã mười tám năm trong thế giới này, cũng gạt bỏ được thể chất của cương thi rồi, thân
phận của Phong Linh, không hoàn toàn thuộc về dị thể. Nếu biến về làm Dạ Lạc, tình huống có thể sẽ khác.
Như thế này rất tốt…
Nhưng mà, sau khi ta cẩn thận kiểm tra chiếc nhẫn, không kìm được vỗ trán đồng tình nhìn sang phía cậu bé đang đi ra.
“Làm sao vậy?”, cậu ta cứng như gỗ quay đầu.
“Phiền phức của ngươi.”
“Vô vị”, Tinh Hà mặt không biểu cảm, đi vào phòng chơi máy tính.
Cuối hành lang tối om, cánh cửa thứ ba chầm chậm bay lên giữa đỏ và
trắng, cửa gỗ màu đen nổi bật rất bắt mắt, giữa khe hở cánh cửa gỗ, từng sợi từng sợi vuốt đen so le nhau duỗi ra, cuốn chặt lấy cô gái ngồi
phệt dưới mặt đất, sau cửa có giọng nói trầm đục mê hoặc truyền vào não: “Đến đây! Đến đây!
Đây mới là con đường người nên đi, kẻ sa ngã, linh hồn của ngươi sẽ thông qua hắc ám vô biên, rơi vào làm đồ ăn của ma quỷ…”.
“Không… không, thả ta ra, thả ta ra… ta không phải… thả ta ra…”, cô
gái kinh hãi vật lộn, gắng sức vặn xoay cơ thể muốn vùng thoát ra khỏi
vuốt đen, nhưng càng cuốn càng chặt.
“Loài người ngu ngốc! Đáng thương như vậy… ngươi đã quên mất chuyện mình đã làm sao? Linh hồn đã bị bán đi…”
Cô gái đột nhiên giật mình, bất giác ngừng vật lộn: “Tôi đã làm… cái
gì…”, hai viên thủy tinh thể tròn trong tròng mắt run rẩy, “Bán đứng…”.
“Đến đây! Chỗ này là đường đi của ngươi, chốn quay về của kẻ sa ngã…”
Cô gái đôi mắt trống rỗng bò dậy, giống như bị dụ dỗ, hấp dẫn, từng bước từng bước đi về hướng gọi là chốn quay về.
“Âu Ngưng, Âu Ngưng…”, tiếng gọi lo lắng trong trẻo không dừng ở phía sau lưng, nhưng mà cô gái đã không nghe thấy…
“Âu Ngưng… Tiểu Ngưng…”, giọng nói sốt ruột, phiền đến mức cô ấy
không cách nào ngủ yên, cô gái trên giường bệnh khẽ rên, chầm chậm cuốn
mi mắt lên.
“Tiểu Ngưng…”, Đỗ An Trác nắm chặt tay của cô ấy, thấy bạn gái tỉnh
lại, một cảm xúc kích động không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt được
trào lên.
Nghiêm Tuấn vui mừng, Iris thở phào một hơi: “Tỉnh lại là tốt, chắc là không sao rồi”.
“Chị Iris, cảm ơn chị đã cứu Âu Ngưng về”, Lương Dĩ Tiên thành tâm cảm ơn .
“Đừng khách sáo, chị cũng không làm gì… buổi sáng hôm nay phát hiện
ra cô ấy ngã bên đường, liền đưa đến bệnh viện. Trước khi ở đây cô ấy đã trải qua những gì, nguyên nhân xuất hiện ở bên đường, đợi cô ấy tự giải thích.”
Âu Ngưng tỉnh táo, từ nói ra nhiều nhất là “Không biết”, đối với sự
việc trong khoảng thời gian mất tích kia, câu trả lời chỉ là không biết, không rõ. Nghiêm Tuấn đùa nói bọn họ đúng là đôi tình nhân đúng nghĩa
thực sự, đều quên sạch sành sanh những điều quan trọng nhất mà mình gặp
phải.
Cô ấy gắng cười vui vẻ, trong lòng rõ nhất, “Linh hồn đã bị bán đi…
chốn quay về của kẻ sa ngã”, giống như ma chú chặt chẽ kìm chặt chẹn
trong họng không thở ra nổi, nặng nề chèn ép.
“Tiểu Ngưng, anh bảo đảm, sau này… sẽ từng giờ từng phút ở bên cạnh
em, không để em chịu ấm ức, không để em rơi nước mắt, không để em… rời
xa anh nữa, bất kể là khi nào… nhất định bảo vệ em. Từ nay về sau, sẽ
đổi lại là anh an ủi em, chăm sóc cho em…” chân tình trong mắt Đỗ An
Trác khiến Âu Ngưng được chiều mà sợ.
Cuối cùng thì sau cơn mưa trời lại sáng… nước mắt hạnh phúc thấm đẫm hai gò má.
“Hai người lại ngọt ngào như lúc ban đầu, các cậu từ từ nói, tôi đi
gọi điện thoại cho Tiểu Phong, báo cho cô ấy Âu Ngưng đã quay về rồi”
Lương Dĩ Tiên nói xong liền đi ra khỏi phòng bệnh.
“Dĩ Tiên, để tôi nói với cô ấy”, Đỗ An Trác đột nhiên xen lời.
Nước mắt trên khuôn mặt Âu Ngưng hơi ngưng đọng, khi chảy xuống hàm đã biến thành đục ngầu.