Bên ngoài kết giới, mặt hồ sóng yên biển lặng, hai gã đàn ông áo đen
hạ xuống bên bờ, kẻ đến trước khom người cung kính với ta: “Huyết Ma
Nguyên Đạo, đến gặp Dạ Lạc đại nhân”.
“Ngươi cũng thông minh đó, cũng biết chạy đến đây”, Ảo Nguyệt lạnh lùng châm biếm.
“Đầu óc cũng sáng suốt đấy, nếu không thì cứ đợi bọn ta giết qua đó
đi, hắn ta sẽ chẳng có cơ hội mở miệng nói chuyện”, A Mục yêu thích đấm
đánh vặn ngón tay phát ra tiếng rắc rắc, Hoài Nặc chưa thỏa mãn được ham muốn bạo lực của ông ta sao?
“Hai vị quá khen”, Huyết Ma ứng đối tự nhiên, ánh nhìn chuyển đến
phía Tiểu Ly bên cạnh ta, cung kính chào hỏi một câu: “Dạ Vương Điện
hạ”.
“Hừ”, Tiểu Ly cao ngạo ngẩng đầu lên, xem thường phàm nhân, khinh miệt yêu ma.
“Nguyên Đạo, ngươi không trốn, trái lại còn dám chủ động đến gặp ta,
nắm chắc là ta sẽ bỏ qua cho ngươi như vậy sao?” ta khinh mạn hỏi.
“Gặp được Thần đại nhân, tôi há có thể dễ dàng chạy trốn, trừ phi
ngài nguyện mở một mặt lưới”, Huyết Ma duy trì thái độ cung kính khiêm
nhường không vội không gấp. Gã đàn ông dung mạo quái dị ở phía sau hắn
ta thì thấp thỏm lo lắng, dáng vẻ căng thẳng đó trông rất buồn cười.
“Ngươi đến cầu xin tha mạng?”
“Tối thiểu, không phải là đến tự chuốc khổ”, hắn ta lời nói giữ kẽ,
môi máu cong lên, “Nói ra thì, Ma Tộc tôi còn muốn đặc biệt cảm tạ Dạ
Lạc đại nhân đó”.
“Hử?”, cảm tạ ta?
“Ngài quý nhân công việc bộn bề, không biết có còn nhớ hai năm trước
đã tận tay giết Vạn Yêu vương không? Nó là nghịch tặc của Ma Vực tôi, bị ngài hàng phục, có thể gọi là đại chí đại dũng, công lao soi chiếu vạn
cổ, trên dưới trong Ma Vực không một ai là không cảm phục ngài”, Huyết
Ma chậm rãi nói, không ngừng đề cao ta.
“Nói như vậy, ngươi là đặc biệt đến để cảm ơn ta?”, ta hơi ngạc nhiên, Vạn Yêu vương lại là phản đồ của Ma Vực?
“Ngài có thể nghĩ như thế thực sự khiến người ta cảm động”, hắn ta
ngoài mặt cười mà trong lòng không cười, trong ngữ khí hoàn toàn không
nghe ra được chút cảm động.
“Vốn cảm thấy loài người giả tạo, không ngờ các ngươi càng nhàm chán”, Tinh Hà phát ngôn ngắn gọn.
“Chúng tôi không phải là vàng bạc của loài người, cũng chẳng phải
thánh vật của Thần Tộc, đâu có giành được sự yêu thích của người và thần chứ?”, Huyết Ma đối đáp lưu loát.
“Coi như ngươi biết điều.”
“Nguyên Đạo, nếu như ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, thì đáp ứng một
yêu cầu của ta”, ta nhìn sang trận kịch chiến trong lòng hồ, giữa sóng
lớn dữ tợn cuộn xoáy trong kết giới chỉ thấy ba con thức thần thú khổng
lồ quẫy động, “Trả Âu Ngưng về cho Đỗ An Trác”.
“Theo như đại nhân nói, Âu Ngưng mà ngài nói đến là một kẻ loài người bình thường phải không?”
“Ngươi vòng vo đủ chưa vậy, không muốn chết thì mau đem giao cô ấy ra”, Tiểu Ly ghét nhất là vòng vo.
“Dạ Vương điện hạ xin bớt giận, Huyết Ma mặt không đổi sắc, “Mục tiêu của chúng tôi là để Dạ Lạc đại nhân trở thành Ma Vương, đối với loài
người bình thường không hề có hứng thú”.
“Còn giảo biện?”, Tiểu Ly vừa mới nổi giận, đột nhiên bình tỉnh, “Các ngươi… vẫn chưa bỏ cuộc với đại ca của ta?”.
“Ma Vực làm sao có thể vứt bỏ Ma Vương đại nhân?”, Huyết Ma một lời
trúng hai mục đích, vừa trả lời đệ ấy, vừa biểu thị quyết tâm lại ẩn hàm một tầng ý tứ khác… ta cảm thấy không tốt lắm.
“U Mỵ là người của các ngươi?”, ta hỏi thẳng chủ đề chính.
“Cô ta đã vào Ma Vực, tôi có thể mệnh lệnh cho cô ta làm việc, cô ta
cũng có thể tự do đi làm những việc ngoài mệnh lệnh. Âu Ngưng đó, tha
thứ cho tại hạ không hề biết rõ chuyện, nhưng chỉ cần một tiếng dặn dò
của ngài, Nguyên Đạo chắc chắn sẽ điều tra triệt để chuyện này, mang đến cho ngài một câu trả lời hài lòng.”
“Đã như vậy ta không cần phải phí lời thêm nữa, Ảo Nguyệt”, ta chỉ
thị người đàn ông bên cạnh. Nếu thật sự dặn dò Ma Huyết đi điều tra, há
chẳng phải là hình thức ta thừa nhận mình đồng ý tiếp nhận vị trí Ma
Vương.
“Dạ Lạc đại nhân, ngự linh sư ở Cốc Giang càng ngày càng nhiều, ngài
chắc là sẽ không muốn bại lộ thân phận vào lúc này chứ?”, ánh mắt của Ma Huyết chuyển đến phía tình hình trận chiến ở trên mặt hồ.
“Huyết Ma đại nhân, chúng ta…”, gã đàn ông mặt quái dị lo lắng, bị một ánh mắt liếc xéo ép lùi.
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta vô vị như vậy sao?”, Ảo Nguyệt chỉ định trần thuật mà thôi, có cần phải căng thẳng như vậy không?
“Tôi hiểu nhầm ý của ngài rồi, xin hãy bỏ quá cho ạ”, Huyết Ma suy nghĩ một chút, thong thả nhẹ nhàng xin lỗi.
“U Mỵ thừa nhận bản thân mình đã bắt Âu Ngưng, nhưng không rõ cô ta
bị nhốt ở chỗ nào, muốn để khí tức của một người hoàn toàn biến mất
không dấu vết, yêu ma bình thường không làm được mà kẻ có ma linh lớn
mạnh, trước mặt chỉ có một tên”, Ảo Nguyệt lời lẽ lạnh lùng, bức ép
người ta, “Không may là, ta lại phát hiện ra ngươi đã từng lởn vởn ở bên cạnh Đỗ An Trác”.
“Như thế đã định tội cho tôi, U Minh sứ đại nhân không cảm thấy có
chút qua loa sao? Huống hồ, một kẻ loài người tầm thường bắt về, đối với bọn tôi mà nói thì có ích lợi chứ? Chuyện của Ma Vương vẫn chưa giải
quyết xong, tôi đâu có lòng dạ rảnh rỗi như vậy?”
“Nói ra kể cũng trùng hợp, ngươi lại vẫn cần phải có lòng dạ rảnh
rỗi”, Tiểu Ly nhạo báng, “phong ấn trên linh hồn của Đỗ An Trác, là kiệt tác của các ngươi nhỉ?”.
“Sự việc… hình như không giấu nổi nữa rồi”, trong lời nói của Huyết Ma không hề có mảy may kinh sợ.
“Nói đúng sự thực, ta có thể để ngươi chết thoải mái hơn”, A Mục vặn vặn khớp tay.
“Nhưng sự việc này chỉ có thể nói cho Ma Vương, nếu như Dạ Lạc đại
nhân chịu tiếp nạp, bây giờ tại hạ sẽ nói rõ ra tất cả, không biết ý
ngài thế nào?”
“Các ngươi đi đi!”, sau khi yên lặng hồi lâu, ta bình thản đáp lời.
“Dạ Lạc?”
“Đa tạ Dạ Lạc đại nhân nhân từ”, Huyết Ma sắp xếp câu chữ chỉnh tề có trật tự. Đương nhiên hiểu rõ cái ta gọi là “các ngươi” ở đây là bao gồm cả hai kẻ trong trận chiến bên kia.
Sóng ánh sáng rực rỡ bắn ra từ lòng súng bay đến mục tiêu, nhưng khi
còn cách U Mỵ không đến một mét đã bị một bức tường nước đột nhiên dựng
lên ngăn trở, tiếp xúc vào trong một đống băng vụn.
“Đáng ghét, lại một con nữa đến, Tiểu Thiện giận dữ chửi, không khuất phục nâng súng lên, lại lần nữa ngắm chuẩn.
“Tiểu Thiện!”, Lê Tu nôn nóng hét, Giao Long hất đuôi đánh phá một
cột băng lớn từ trong hồ vươn lên, giải cứu thức thần Ly Vẫn khỏi nguy
hiểm bị đóng băng.
“Tiểu Thiện, rút lui trước đã”, Nhị Hoa lớn giọng hét nói với thiếu niên đang thâm nhập quá sâu.
“Chỉ một chút, một chút nữa…”, Tiểu Thiện phớt lờ không để ý đến lời
khuyên của đồng đội, tập trung toàn bộ ý trí nhắm chuẩn vào vật săn phía trước, “Tốt quá rồi, chính là lúc này…”, đang định bóp cò khẩu súng,
trước mặt đột ngột mọc lên mấy bức tường băng, Ly Vẫn mất thăng bằng,
dưới chân Tiểu Thiện lắc rung kịch liệt, bên cạnh lại là một con sóng
khổng lồ đang đến…
“Tiểu Thiện!”, Nhị Hoa kinh hãi hét.
Trong sóng dữ cuồn cuộn, một con phi hộc(1) lao ra, cậu bé ướt lướt thướt nằm bò ở bên trên, dữ tợn mà giận dữ…
Một mặt khác của tường băng, huyết nhãn đỏ thẫm tràn đầy ngọn lửa thù hận: “Tránh ra, đừng ngăn cản ta, nếu không thì sẽ giết luôn cả ngươi”, hệt như một con ác quỷ khát máu.
“Ngươi có thể mù quáng làm bừa, nhưng ta không dám làm giữ hai cánh tay thon dài của cô ta.
“Cút đi, ta phải báo thù…”, U Mỵ vì phẫn nộ cực độ mà giọng nói run rẩy, “Kẻ nào cản ta sẽ chết”.
“Yên tĩnh chút đi, đừng để bị kích động làm mờ đầu óc”, Tuyết Yêu nhíu chặt mày, vẫy tay áo vung ra hoa tuyết khắp trời.
“Ta phải báo thù… giết… giết… giết sạch toàn bộ… mặt mày xấu xí nhơ bẩn…
loài người, ép loài yêu quá đáng… giết… giết sạch các ngươi…”, trước
khi mất đi ý thức, trong miệng U Mỵ vẫn không ngừng lẩm bẩm.
Mặt hồ dần khôi phục lại sự yên tĩnh lúc đầu, dưới ánh nắng lặng lẽ tuôn chảy, kết giới từng chút biến mất.
“Dạ Lạc, ngài cứ thả bọn chúng đi như thế này sao?”, A Mục bực dọc
tức tối, phản ứng giống hệt với Tiểu Ly. Ảo Nguyệt, tảng hàn băng ngàn
năm biến thành hàn thiết vạn năm, Tinh Hà không màng thế sự quen rồi,
khuôn mặt cứng như gỗ.
“Đại nhân nhà ngươi khá là yêu thể diện”, ta cười hòa nhã thân thiết
“Có câu nói gọi là tiền lễ hậu binh, hắn từ đầu chí cuối lấy lễ cư xử,
chúng ta cũng không thể quá thô lỗ, hơn nữa sân khấu hôm nay không được
thích hợp cho lắm, lần tới ta sẽ làm một cái lớn hơn, rực rỡ hơn cho
ngươi, A Mục… ngươi sẽ là nhân vật chính”.
“Ồ? Nghe có vẻ không tệ”, Mục đại thúc xoa xoa cằm, trong mắt lóe sáng, “Ra sân khấu thế này, đúng ý tôi”.
“Thật phiền phức”, Tinh Hà rất biết cách làm cho người ta cụt hứng.
“Phiền phức thực sự còn đang ở phía sau”, ta nhìn ba kẻ trong trận
pháp trên mặt hồ, Ti Ti… bên tai vẫn văng vẳng lời nói kích động của cô
ta: “Dạ Lạc, tôi rất thích ngài, thích ngài nhất…”.
“Bởi vì Dạ Lạc rất lợi hại, ngài ấy có thể bảo vệ tôi…”
“Dạ Lạc… là tốt nhất.”
Ti Ti thật sự rất ngốc, cô ta ngốc nghếch như vậy, không thích hợp
sinh tồn trên thế giới này, không, là thế giới này không thích hợp để cô ta tồn tại. Lựa chọn chốn quay về của mình, trước nay không phải là sai lầm, cô ta đã bảo vệ được U Mỵ tỷ tỷ, nhưng lại vô ý lưu lại thù hận,
cô ta chắc chắn không hy vọng điều này.
Một ao nước đục càng lúc càng vẩn đục hơn, nếu như nói bi kịch trời
định không thể nào thay đổi được, vậy thì, ta nguyện để bản thân mình
trở thành kỳ tích trong tuyệt vọng, kết thúc cuộc chiến tranh này. Thần, có thể thay đổi tất cả, Tà Thần, có thể gánh vác mọi thứ…
Đột nhiên nhớ đến một câu Doãn Kiếm đã nói với ta ở bệnh viện: “… em
cứ tiếp tục mỉm cười như thế này, cho đến khi tốt hơn”. Cứ mỉm cười, cho đến lúc tốt hơn…
Chú thích: 1 Hộc: chim hộc, thiên nga.