Trần Thế

Chương 41: Đợi anh trong pháo đài của mình



Xe chạy thẳng tới trước nhà Lạc Trần. Lạc Trần định mở
cửa xe bước xuống thì Lâm Tự đột nhiên kéo cô trở lại.

“Em đến có việc gì?”. Lâm Tự lên tiếng hỏi. Anh vẫn
không nhìn cô, chỉ nhìn chăm chăm về phía trước.

Lạc Trần không trả lời thẳng, mà hỏi lại: “Anh nhìn
thấy em bao lâu rồi?”.

“Em đến bao lâu rồi?”.

Cả hai người bọn họ đều nhìn thẳng về phía trước, dùng
thái độ nghiêm túc nói những chuyện chẳng liên quan gì đến nhau. Lạc Trần thấy
tình huống lúc này thật buồn cười, giống như đang dùng ám hiệu vậy.

Lâm Tự thấy Lạc Trần chần chừ không chịu trả lời, một
lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Em đến tìm anh phải không?”.

Lạc Trần gật đầu, “Lần trước em bị ốm đã làm phiền
anh. Còn chưa kịp cảm ơn thì anh đã đi rồi, em thấy như thế thật không ổn”.

“Có chỗ nào không ổn? Là việc anh nhìn thấy hai người
ở bên nhau không ổn, hay là sau khi bị anh nhìn thấy, cứ để anh đi như thế nên
cảm thấy không ổn?”.

Lạc Trần chớp chớp mắt, từ
lúc nào Lâm Tự lại nói chuyện phức tạp như thế? “Từ sao
ý vậy”.

Lâm Tự đột nhiên quay sang nhìn thẳng vào mắt Lạc
Trần, “Anh dừng lại ở đó, quan sát em đứng nhìn về phía đối diện. Anh cứ suy
nghĩ xem em đang đợi ai, có phải là tới để tìm anh hay không?”.

Lạc Trần không nói gì, im lặng lắng nghe.

“Mỗi một phút em đứng ở đó, anh lại càng chắc chắn hơn
được một chút”. Lâm Tự đột nhiên cầm chiếc túi ở bên cạnh mình ném về phía sau,
“Nhưng mẹ kiếp, tại sao anh lại phải xác nhận chuyện đó chứ?”.

Chiếc túi sượt qua đầu Lạc Trần, đập vào cửa kính phía
sau rồi mới rơi xuống ghế, phát ra âm thanh rất lớn. Lạc Trần vô thức đưa tay
lên ôm lấy đầu, một Lâm Tự như vậy khiến cô hoảng sợ, một lúc lâu sau vẫn không
sao bình tĩnh lại được.

“Anh làm gì thế?” Lạc Trần hét lớn hỏi.

Lâm Tự túm chặt lấy hai vai cô, “Em là vợ anh, nhìn
thấy em ở bên cạnh một người đàn ông khác, anh còn không được nói sao? Em xuất
hiện trước mắt anh, anh còn không dám tin là em tới tìm anh, thế là thế nào?”.
Lâm Tự thả lỏng tay, Lạc Trần ngã người về phía tựa ghế, “Xin lỗi, anh không
nên tức giận với em. Chính anh cũng không biết anh làm sao nữa. Anh bây giờ
thật khiến người khác chán ghét”.

Lạc Trần dựa người vào cửa xe như muốn cách Lâm Tự
càng xa càng tốt, “Em không phải vợ anh, chưa bao giờ là vợ anh”.

“Đấy là sự thật, không phải em muốn phủ nhận là có thể
phủ nhận”.

“Lâm Tự, chúng ta có cần thiết phải đôi co vì chuyện
này nữa không? Đối với em mà nói, chúng ta chỉ như hai người bạn đồng hành trên
một đoạn đường, giờ đã tới chỗ rẽ, chúng ta phải tự đi đường của mình rồi”.

“Chúng ta chỉ là người qua đường thôi sao? Sống cùng
nhau mấy năm, chúng ta chỉ là người qua đường?”.

Lạc Trần thấy Lâm Tự có vẻ kích động, vội vàng giơ tay
ra an ủi anh, “Lâm Tự, anh muốn thế nào? Chẳng phải chúng ta đã nói rõ với nhau
rồi sao? Giờ anh thế này là làm sao chứ?”.

“Anh làm sao không cần em phải lo!” Lâm Tự hất tay Lạc
Trần ra nhưng rồi lại vội vàng nắm chặt lấy, “Em chỉ cần biết anh nghĩ thế nào
là được rồi, chúng ta tái hôn đi”.

Lâm Tự chưa từng suy nghĩ kỹ về việc tái hôn, nhưng
khi anh buột miệng nói ra mới phát hiện, hình như suy nghĩ này đã nung nấu
trong lòng từ rất lâu rồi. Giờ nói ra được, anh có cảm thấy như được giải
thoát.

Lạc Trần sững người, sự đả kích quá đột ngột đó khiến
cô trở nên kích động, “Lâm Tự, anh nghĩ việc kết hôn là chìa khóa vạn năng sao?
Muốn dùng ở chỗ nào cũng được, muốn đem ra giải quyết vấn đề nào cũng xong à?
Anh cho rằng ai cũng khao khát, khẩn cầu được gả cho anh sao? Chỉ đợi một câu
đó của anh là vội vàng gật đầu đồng ý sao?”. Lạc Trần vẫn cho rằng việc kết hôn
của Lâm Tự với người khác không thành nên mới nhớ tới cô, “Em nói cho anh biết,
anh hãy tỉnh lại đi. Nhà họ Lâm anh, em với không tới, em cũng chịu đựng đủ anh
rồi. Tái hôn? Anh đừng mơ tưởng hão huyền nữa!”.

Cô vô cùng tức giận, giờ lại nói một hơi hết những ấm
ức trong lòng, chỉ cảm thấy không khí có chút ngột ngạt. Cho dù là anh ấy có
cầu hôn một cách hết sức trịnh trọng thì trong hoàn cảnh hiện tại, Lạc Trần
cũng quyết không đồng ý, huống hồ Lâm Tự lại tùy tiện nói ra như thế, cứ như
người ta chỉ ở đó và chờ anh đến bố thí ân huệ vậy! Đến người chết cũng tức đến
đội mồ sống dậy!

Lông mày của Lâm Tự lập tức nhíu lại, người phụ nữ này
sao lại khó khăn đến thế? Anh đã xin lỗi rồi, cũng đã bày tỏ rồi, còn chủ động
nói muốn tái hôn, cô ấy lại kênh kiệu làm cao cái gì nữa? Thật không thể hiểu
được! “Lăng Lạc Trần, em còn giận dỗi gì nữa? Chẳng phải là anh nói muốn lấy em
sao? Những chuyện trước kia, coi như anh đã sai”.

“Cái gì mà coi như anh đã sai, cái gì mà chẳng phải
anh đã nói muốn lấy em? Em cầu xin anh lấy em à? Em không cần anh nhận sai, bản
thân anh không nhận ra sai lầm của mình, thừa nhận thì có ích gì?”.

“Anh sai ở chỗ là không nên để em ra đi dễ dàng như
thế, không nên quá tự tin vào bản thân mình như thế. Sai ở chỗ luôn cho rằng
mình không cần ai cũng vẫn sống tốt, cho rằng em không thể rời xa anh. Cho dù
những việc này đều không nói lên điều gì, nhưng nếu chúng ta có thể lại ở bên
nhau thì có cần phải tính toán như thế không?”.

Lạc Trần nhìn thái độ Lâm Tự như đang đùa giỡn, hận
không thể giết anh tại chỗ. Tình trạng lúc này thực sự khiến cô muốn phát điên,
có nói cũng không thể nói rõ được với anh.

“Lâm Tự, anh không sai. Anh không cần phải nhận sai.
Người sai là em, người sai là em đã được chưa? Vì vậy, anh không cần phải lo
lắng cho em, không cần phải làm bất cứ việc gì để bù đắp. Hôm nay em đến tìm
anh là em không đúng, anh đại nhân đại lượng, tha thứ cho em lần này!” Lạc Trần
nói xong liền mở cửa định xuống xe. Cô cảm thấy cô đã nhẫn nhịn tới cực điểm
rồi, thực sự không thể chịu đựng hơn được nữa.

Nhưng Lâm Tự lại không chịu buông tha cho cô. Anh lôi
cô trở lại, đóng cánh cửa xe cô vừa mở ra, khóa toàn bộ cửa xe lại, “Chúng ta
còn chưa nói xong, em muốn đi đâu?”.

Lạc Trần cuối cùng không thể nhịn được nữa, ngồi trong
vòng tay Lâm Tự, bắt đầu đánh anh. Cô đấm thùm thụp vào ngực anh, cảm thấy vẫn
không thể hả giận, liền dang hai tay ra, vừa tát vừa gào thét điên cuồng. Từ
nhỏ tới lớn Lâm Tự chưa bị đánh bao giờ, huống hồ lại bị tát ngay vào mặt thế
này. Lạc Trần ra sức đánh khiến mặt Lâm Tự đau đến đỏ rực cả lên.

Lâm Tự nhận mấy cái tát, cuối cùng nhịn không được,
giữ chặt tay cô: “Em điên rồi sao, cứ đánh mãi thế?”.

“Đúng, em điên rồi, em điên rồi! Anh nói xem, anh còn
muốn lấy một người điên như em nữa không?” Lạc Trần giằng tay ra, vươn người lên,
nhắm vào đầu Lâm Tự mà giáng.

Lâm Tự đưa tay lên đỡ nhưng vẫn không ăn thua, cuối
cùng đành ôm chặt lấy đầu mình: “Anh lấy! Em điên cũng là vì anh mà điên. Em có
điên, cũng là người điên của anh!”.

“Ai cần anh lấy? Lâm Tự, em nói cho anh biết, cho dù
đàn ông con trai trên thế giới này có chết hết, em cũng không…”, Lạc Trần còn
chưa nói xong đã bị Lâm Tự dùng tay bịt chặt miệng lại.

“Lạc Trần, em có phát điên thì anh cũng có thể chiều
theo em nhưng những lời độc ác như thế không được nói tùy tiện!” Chỉ vài động
tác là Lâm Tự đã khống chế được Lạc Trần, bế cô xuống xe, lên lầu về nhà.

Mặc dù khoảng cách từ cửa xe vào tới nhà chỉ là một
quãng đường ngắn nhưng cũng đủ để Lạc Trần bình tĩnh lại rất nhiều. Vừa rồi
đánh Lâm Tự khiến sức lực của cô bị tiêu hao, cơn giận dường như cũng đã tan
mất, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đến trước cửa nhà, Lạc Trần
nói, “Cho em xuống, em phải mở cửa. Như thế này khó coi lắm”.

Lâm Tự nhẹ nhàng đặt Lạc Trần xuống, đỡ cô đứng thẳng.
Sự dịu dàng thể hiện qua cách anh ấy quan tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt luôn
khiến người khác có cảm giác ấm lòng, nhưng sự lạnh lùng của anh cũng khiến
người ta nhanh chóng bị đông lạnh thành băng.

Mở cửa xong, Lạc Trần đứng chắn ngay ở cửa: “Lâm Tự,
anh về đi. Hôm nay chúng ta đều có chút mất tự chủ, hãy quên hết đi. Chúng ta
hãy sống cho tốt cuộc sống của mình, quên hết tất cả mọi thứ đi”.

Lâm Tự không quan tâm tới những gì Lạc Trần nói, ôm cô
đẩy vào nhà rồi đóng cửa lại, tự nhiên như ở nhà mình. Anh đã suy nghĩ kỹ rồi,
chỉ cần có thể khôi phục lại cuộc sống trước đây, dù phải làm gì anh cũng làm.

Lạc Trần từ bỏ việc giằng co vô ích, chỉ thoát khỏi
Lâm Tự, tìm đến ghế sofa ngồi xuống. Cô không muốn nói chuyện, càng không muốn
để ý tới anh. Trước kia cô cho rằng ngôn ngữ đối với hai người là thừa, bởi vì
họ đều là những người ít nói; bây giờ, ngôn ngữ đối với hai người cũng vẫn
thừa, bởi vì họ vốn không nói cùng một thứ tiếng. Cô nhìn đồng hồ, Lạc Sa cũng
sắp về, phải nấu cơm thôi, lãng phí thời gian với anh ấy quá nhiều rồi.

Lạc Trần đứng dậy đi vào bếp, Lâm Tự cũng đi vào theo.
Anh ôm lấy Lạc Trần từ phía sau, “Những việc trước kia anh làm thật sự khó tha
thứ đến thế sao? Đến mức dù chỉ một cơ hội em cũng không thể cho anh?”.

Vẫn trong vòng tay anh, Lạc Trần quay người lại, “Lâm
Tự, em thật sự ân hận vì sự nhiều chuyện của mình ngày hôm nay, nhẽ ra em không
nên đi tìm anh. Em cho rằng dù chúng ta đã chia tay thì cũng vẫn phải sống cho
tốt. Em hoàn toàn không muốn dùng dằng mãi trong mối quan hệ của chúng ta nữa.
Em thấy cuộc sống hiện nay của em rất ổn, không cần có bất kỳ thay đổi nào,
cũng không muốn có liên quan gì tới anh nữa. Em nói như thế chắc anh cũng hiểu
rồi phải không? Anh đúng cũng được, sai cũng chẳng sao, em không quan tâm.
Trang sách có anh, em đã lật qua rồi, sẽ không lật ra để xem lại nữa đâu. Đúng
sai thế nào thì em cũng sẽ không mang ra để bình luận, phê phán nữa”.

“Quá khứ của em cứ nhất định phải không liên quan gì
tới tương lai và hiện tại hay sao?”.

“Lâm Tự, chỉ cần em không tiếp tục suy nghĩ nữa thì
trong lòng em, anh chẳng khác gì một bức ảnh, mặc dù chứa đựng rất nhiều hồi ức
nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Anh thông minh như vậy, chắc sẽ hiểu phải không?”.

“Giống thế nào được! Lạc Trần, ít nhất anh cũng mạnh
hơn một bức ảnh nhiều!”, anh vừa nói vừa bế Lạc Trần vào trong phòng, làm cái
việc mà anh đã muốn làm từ rất lâu rồi, đó là ôm chặt và hôn cô.

Lạc Trần ra sức phản kháng, Lâm Tự cũng thật là, anh
ta ôm mãi thành thói quen rồi! Nhưng khi nụ hôn mang theo hương vị quen thuộc
của anh đặt lên môi cô, Lạc Trần cũng quên mất việc phải chống cự. Nụ hôn của
anh chất chứa quá nhiều điều khiến Lạc Trần không thể không rung động. Trong đó
có sự thăm dò, có lời xin lỗi, có sự khát khao, còn có một chút dỗ dành nữa. Từ
đôi môi anh, Lạc Trần còn cảm nhận được cả sự khinh bỉ bản thân. Đây có thật là
một Lâm Tự không thể sống cùng thế giới với cô không? Anh hôn cô một cách hết
sức nhẹ nhàng, thận trọng, đến dùng lực cũng chỉ như ve vuốt, như sợ khiến Lạc
Trần kinh động.

Lạc Trần có chút mệt mỏi nhắm mắt lại. Thừa nhận đi,
thừa nhận rằng cô cũng nhớ anh, thừa nhận rằng cô cũng cảm thấy mừng rỡ khi anh
quay trở lại, thừa nhận khi thấy anh sống khổ sở cô cũng chẳng dễ chịu gì. Cũng
đâu có gì là to tát, cô thừa nhận rằng cô vẫn còn quan tâm tới người đàn ông
này.

Cuối cùng, lưỡi của Lâm Tự tiến vào trong tìm kiếm
lưỡi Lạc Trần, mong muốn được nhận sự đáp trả. Tay anh đặt ra phía sau gáy cô,
nhẹ nhàng mát xa giúp cô thư giãn.

Lạc Trần nằm đó, cảm nhận được Lâm Tự cứ từng chút một
lấp đầy không gian quanh mình, tiếp cận mình, đầu cô vang lên suy nghĩ, “Hỏng
rồi, mình hết thuốc chữa rồi”. Cô muốn hiểu rõ mọi
chuyện nhưng cuối cùng chẳng có gì rõ ràng cả. Cô nên nói “không”, nên đẩy anh
ra mới phải. Lạc Trần cố gắng giúp mình tỉnh táo lại, giơ tay lên định đẩy anh
thì Lâm Tự đã nắm lấy tay cô, dẫn dắt nó ôm lấy anh.

“Dừng lại, Lâm Tự! Dừng lại đi!” Lạc Trần bắt đầu lo
lắng. Khó khăn lắm cô mới ép được tay của anh xuống nhưng dường như lại giúp
anh càng dễ dàng tiếp cận cô hơn, thế lả cô đành từ bỏ.

Lâm Tự sao có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế, anh
thì thầm bên tai Lạc Trần: “Lạc Trần, anh chỉ hận là không thể nuốt em vào
trong bụng. Đừng cự tuyệt, đừng nghĩ nữa, lúc này, đừng nghĩ gì nữa…”. Bàn tay
anh vuốt ve cơ thể Lạc Trần như muốn tìm lại ký ức xưa, lại cũng giống như muốn
khắc sâu những ký ức mới lên đó, khám phá từng đường cong trên cơ thể cô, không
bỏ qua một chỗ nào.

Lời nói của anh, hành động của anh, tâm trạng của anh
dường như đều có một ma lực vô cùng hấp dẫn khiến Lạc Trần dần dần đánh mất sự
tự chủ, chỉ muốn được mãi mãi ở trong vòng tay thân quen ấy, tận hưởng niềm vui
sướng đã để tuột mất từ lâu.

Lâm Tự nhấc cánh tay của Lạc Trần lên, nghiêng đầu cắn
vào mặt trong. Anh không phải nhẹ nhàng đùa trêu như trước mà thật sự dùng sức
cắn khiến Lạc Trần đau tới mức phải kêu lên: “Lâm Tự, bỏ em ra! Đau quá, bỏ em
ra!”.

Lâm Tự đột ngột dừng lại: “Em cũng biết đau sao? Anh
nói cho em biết, sự đau đớn này không bằng một phần triệu sự đau đớn mà anh
phải chịu đâu”.

Lạc Trần cũng tức tối cắn mạnh vào ngực anh, muốn gây
hấn sao, xem ai sợ ai! Ai không biết đau chứ, có điều anh chỉ biết đến bản thân
mình thôi! Lâm Tự, anh đúng là con quỷ đầu to ích kỷ! Cô thầm mắng trong lòng
nhưng cũng lại hận mình. Đống tàn tích này phải thu dọn thế nào mới ổn đây?

Anh giơ tay ra kéo hai má của Lạc Trần, ép cô phải mở
miệng, sau đó kéo cô dậy, đưa miệng mình tới gần, “Cắn ở đây này. Chỗ này sợ
đau nhưng cũng không gây trở ngại gì đâu”.

Nói với người này thật chẳng ăn thua gì, da mặt dày
như tường thành lại còn cứng đầu cứng cổ, cô còn cách nào chứ? Lạc Trần quay
mặt đi để tránh Lâm Tự, không thèm để ý tới anh. Đột nhiên bên ngoài có tiếng
mở cửa. Lạc Trần vội vàng đẩy Lâm Tự ra: “Là Lạc Sa, anh mau mặc quần áo đi!”,
sau đó cô cũng tự mình luống ca luống cuống mặc đồ vào, đóng cửa đi ra.

Lâm Tự nằm lại ở trong phòng, một lúc lâu sau vẫn chưa
hoàn hồn. Cảm giác của anh lúc này là mình đã bị dùng xong rồi vứt bỏ, nhưng dù
sao vẫn có chút ngại ngùng. Anh còn đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Lạc Sa ở bên
ngoài hỏi: “Chị, ai đến thế?”.

Lạc Trần lúng túng nhưng cho rằng vẫn nên nói thật thì
hơn, “Là Lâm Tự”.

“Ở đâu rồi?”

Lạc Trần đứng chặn ngay ở trước cửa phòng mình. Không
biết lúc này Lâm Tự đã ăn mặc chỉnh tề lại chưa?

Lạc Sa tưởng Lâm Tự lại khiến chị mình phải đau lòng:
“Chị, chị tránh ra, để em nói chuyện với anh ấy”, chưa nói xong cậu đã mở cửa
bước vào trong.

Lâm Tự vừa đứng dậy khỏi giường. Hai người bọn họ đứng
đối mặt với nhau, Lạc Sa lại là người ngại ngùng trước, Lâm Tự thì thản nhiên
như không.

“Chị, hai người thế này là, thế này là…” Lạc Sa thật
sự không biết nên hỏi thế nào, mà cũng không thể hỏi ra miệng được.

Lạc Trần chạy tới bên giường, nhặt quần áo của Lâm Tự
lên, nhét vào tay anh: “Xin anh đấy, mau mặc vào rồi đi đi”. Chỉ khi anh đi rồi
cô mới có thể giải thích với Lạc Sa, mặc dù thực ra cô cũng không biết phải
giải thích thế nào nữa.

Lâm Tự thật không biết điều, anh mặc quần áo một cách
cực kì từ tốn xong mới nói: “Vậy anh về trước, hai chị em thu dọn đi, ngày mai
anh sẽ cho người qua đón về”.

“Quay về?” Lạc Trần và Lạc Sa đồng thanh hỏi một cách
kinh ngạc.

“Đã thế này rồi, em còn định không về nhà ở hay sao?
Cứ chần chừ như thế để làm gì?” Lâm Tự nói với Lạc Trần xong lại quay sang nói
với Lạc Sa, “Anh muốn tái hôn với chị gái em”, coi như là lời giải thích.

Lạc Sa không quan tâm đến Lâm Tự, chỉ nhìn Lạc Trần.

Lạc Trần đành phải đẩy Lâm Tự ra cửa, nói: “Anh về
trước đi, những chuyện khác, chúng ta để sau hãy nói”.

“Ngày mai anh đến đón em”.

“Ngày mai không được”.

“Ngày kia?”

“Ngày kia cũng không được”.

“Vậy ngày nào?”

“Ngày nào cũng không được!” Lạc Trần đẩy Lâm Tự ra
khỏi nhà, nhanh chóng đóng cửa lại, “Em sẽ không lấy anh đâu, cũng sẽ không có
bất kỳ mối quan hệ nào với anh cả. Chuyện ngày hôm nay, anh cứ coi như em bị
điên đi!”. Nói xong, cô quay người đi vào nhà. Hai người không bình thường gặp
nhau, để xảy ra một chuyện không bình thường, cũng chỉ có thể giải thích như
thế thôi.

Lạc Trần quay trở lại phòng mình, Lạc Sa vẫn đứng đó
như có gì muốn nói. Lạc Trần lắc đầu không muốn giải thích, cô cho rằng đây
hoàn toàn là chuyện riêng của mình, sẽ không ảnh hưởng tới Lạc Sa, vì vậy cũng
không cần phải nói nhiều. Huống hồ, cô cũng không biết phải giải thích với Lạc
Sa thế nào.

“Buổi tối em tự ăn cơm nhé, chị nghỉ một lát”.

Lạc Sa vẫn đứng ở đó rất lâu, không nói gì, lúc sau
mới chầm chậm quay ra, nhẹ nhàng mở cửa, lại nhẹ nhàng đóng cửa vào.

Không khí vẫn tràn ngập mùi của Lâm Tự, nồng đậm đến
mức có cảm tưởng như có thể nhấn chìm cô trong đó. Lạc Trần mở tung cửa sổ để
không khí tươi mát bên ngoài ùa vào, xua đi mùi vị của Lâm Tự trong phòng. Kéo
chiếc áo khoác quấn quanh người, Lạc Trần đứng bên cửa sổ lặng lẽ hứng gió. Cô
không nghĩ gì, dường như luồng không khí tươi mới, mát mẻ này sẽ thanh lọc tất
cả, còn cô chỉ cần đứng đây hưởng thụ là được rồi.

Không biết đứng đó bao lâu, Lạc Trần vô tình cúi đầu
nhìn xuống. Dưới lầu, Lâm Tự đang lặng lẽ đứng dựa vào xe, chắc cũng khá lâu
rồi. Anh chỉ mặc bộ đồ vest mỏng manh mà đứng trong gió lạnh. Nhìn bộ dạng của
anh hình như đang bận suy nghĩ điều gì.

Nhìn Lâm Tự từ trên cao, trải nghiệm này quả là mới
mẻ. Mặc dù tòa nhà cô ở không phải quá cao nhưng vẫn khiến Lâm Tự trở nên thật
nhỏ bé, chỉ cần cô đưa tay ra là hoàn toàn có thể che khuất anh khỏi tầm nhìn.
Nếu bàn tay này cũng có thể dễ dàng chặn anh lại bên ngoài trái tim cô thì tốt
biết bao.

Lạc Trần thu tay về, quay người lại, ngồi tựa vào bức
tường dưới cửa sổ, đầu óc vô cùng hỗn loạn. Anh đứng đó làm gì? Anh mặc áo
phong phanh như thế đứng đó để làm gì? Được món hời rồi đi luôn cho rồi, ở lại
thực hiện khổ nhục kế chắc? Nếu cô không nhìn thấy thì chẳng phải anh đã tự
hành hạ mình vô ích hay sao? Đây chắc chắn không phải là phong cách của Lâm Tự.

Lạc Trần áp đôi má lạnh lẽo của mình vào đầu gối để
sưởi ấm, một lúc sau mới phát hiện ra đùi mình ướt một mảng lớn. Cô hoảng hốt
nâng mu bàn tay lau nước mắt, mu bàn tay cũng đã ướt từ lúc nào. Nhìn đôi bàn
tay ướt đẫm nước mắt, Lạc Trần nghĩ mình bệnh thật rồi, nước mắt đã thoát khỏi
sự kiểm soát của cô từ lúc nào? Trong lòng cô có nhiều sự ấm ức và tổn thương
như thế sao? Bản thân lúc này thật lạ lẫm và đáng ghét, khóc lóc là việc cực kỳ
vô ích.

Lạc Trần tìm thấy khăn giấy, rút từng tờ định lau khô
mặt mình. Nhưng dường như cô đang lau nước mắt cho người khác vậy, não bộ không
những không nghe theo mệnh lệnh của cô mà ngược lại, càng lau nước mắt lại càng
nhiều.

“Lăng Lạc Trần, mày thật chẳng ra gì. Anh ấy mới đứng
có một lúc mày đã đau lòng, đã nghĩ là anh ấy đứng vì mày, đã tưởng anh ấy thật
lòng, đã nghĩ ngay tới suốt đời suốt kiếp!”, Lạc Trần vô thức tự nói với mình.
Cũng có thể trước đó cô khóc là bởi vì không tìm được lối thoát. Giờ Lâm Tự đưa
đến một cái phao, cô lại như tìm được điểm tựa mà vội vàng đón nhận. Một Lạc
Trần mạnh mẽ và độc lập trong tưởng tượng của cô thì ra chỉ là ảo ảnh, chỉ là
pháo đài cô dựng lên trong những lúc không có Lâm Tự.

Ném đống giấy ăn trong tay đi, Lạc Trần quyết định cứ
để mặc cho nước mắt rơi. Khi Lạc Sa gõ cửa đi vào thì thấy Lạc Trần đang ngồi
bệt dưới đất, mặt ngẩng cao, giàn giụa nước mắt. Lạc Trần không có bất kỳ phản
ứng gì trước sự xuất hiện của cậu, nước mắt của cô sáng lấp lánh dưới ánh sáng
hắt vào từ ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ. Mỗi một điểm sáng đều khiến Lạc Sa
đau nhức nhối.

Lạc Sa nhìn cốc sữa mà cậu chuẩn bị cho Lạc Trần, do
dự một lúc rồi đặt một bên, đi ra ngoài. Ai đã khiến chị phải rơi nước mắt, ai
mới có thể an ủi chị? Lạc Sa sớm đã phát hiện ra Lâm Tự vẫn còn đứng dưới nhà,
vốn không định nhiều chuyện nhưng lúc này e là không thể đừng được rồi.

Lạc Sa khoác áo vào chạy xuống dưới nhà, chỉ cần có
thể giúp chị bớt đau khổ một chút thôi cũng tốt rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.