Trần Thế

Chương 37: Chớp mắt thời gian đã trôi qua



Thật ra
Utah cũng đang rất muốn gặp Lâm Tự. Anh vừa ra khỏi bệnh viện đã lập tức gọi
cho Lâm Tự nhưng máy tắt, gọi đến văn phòng công ty, thư ký nói anh ấy đã ra
ngoài. Có điều Lâm Tự đi đâu thì đến trợ lý Vương cũng không biết. Hôm nay công
ty không có việc gì quan trọng nên Utah mới ra ngoài. Rốt cuộc thì Lâm Tự đã đi
đâu?

Utah do
dự cân nhắc thấy độ nghiêm trọng của sự việc, thấy vẫn nên đợi Lâm Tự về rồi
nói. Tận mắt chứng kiến Lạc Trần ngất xỉu, Utah cũng thấy rất lo lắng. Thế là
anh lập tức chạy thẳng tới phòng viện trưởng, lấy hồ sơ kiểm tra của Lạc Trần
hôm nay đưa cho các chuyên gia xem. Kết luận là cô ấy cũng không mắc bệnh gì
trầm trọng, chỉ gặp chút rắc rối nhỏ, chịu khó nghỉ ngơi an dưỡng vài hôm là
ổn, sức khoẻ cơ bản là tốt, việc hôm nay cô bị ngất nguyên nhân là do cơ thể
suy nhược, mệt mỏi và bị kích động tinh thần. Được mấy chuyên gia Đông y, tây y
ra sức đảm bảo, Utah mới cảm thấy an tâm hơn.

Utah
lái xe ra khỏi bệnh viện, lái xe đi khắp nơi tìm kiếm vận may, hy vọng có thể
vô tình tìm thấy Lâm Tự ở quán bar quen hoặc nơi nào khác. Lang thang hai tiếng
đồng hồ, gần đến giờ cơm tối thì anh tìm thấy Lâm Tự thật. Utah phát hiện ra xe
của Lâm Tự đỗ trước một câu lạc bộ mà họ thường lui tới, liền vội vàng đỗ xe
vào bãi, xông vào trong tìm Lâm Tự.

Khi
đứng trước mặt Lâm Tự, bất giác Utah cảm thấy có chút thất vọng về anh trai
mình. Lâm Tự đang uống rượu với Hứa Quán Hoàn, đã ở trong tình trạng ngà ngà
say. Hai người bọn họ uống rượu rất thoải mái, chẳng có vẻ gì là khách sáo cả,
chỉ cạch cốc một cái sau đó tự cạn ly của mình. Trước mặt mỗi người đều bày đầy
các ly thuỷ tinh đựng rượu, nhưng một nửa trong số đó đã rỗng không.

“Hứa
Quán Hoàn, cô có âm mưu gì?” Utah nhảy dựng tới, hét toáng lên.

Hứa
Quán Hoàn liếc xéo Utah một cái, “Anh nói xem tôi có âm mưu gì?”

“Làm
sao tôi biết được? Cô âm mưu gì thì chỉ mình cô biết! Ai hiểu lòng dạ cô chứ,
thâm sau khó lường.” Utah đến nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, “Tôi khuyên cô
nên từ bỏ đi, anh tôi uống rượu cũng là vị chị dâu tôi, chẳng liên quan gì đến
cô đâu.”

Hứa
Quán Hoàn dựa người vào ghế, nói: “Này, Utah, anh không cần nóng vội thế, tôi
cũng đâu có nói anh ấy uống vì tôi đâu. Nhưng chắc anh cũng nhìn thấy cả rồi,
người đang ngồi cùng anh ấy là tôi.”

Lâm Tự
ngồi bên cạnh cũng chẳng buồn để ý tới sự tranh cãi của họ. Hứa Quán Hoàn không
uống, anh vẫn nâng cốc lên, một mình uống cạn.

Utah
bước đến cạnh Lâm Tự, giật ly rượu trên tay anh, “Đi thôi, em đưa anh về nhà.”

Lâm Tự
hoàn toàn không phản đối, chỉ buông thõng tay xuống, “Về nhà? Về đâu?”

Utah im
lặng. Lâm Tự giờ đang ở công ty, anh cũng biết. “Anh muốn về đâu thì chúng ta
sẽ về đấy.”

Lâm Tự
lắc đầu, lại tiếp tục lắc đầu. Hôm nay Hoa Lâm đang phát triển như vũ bảo nhưng
dường như điều đó không mang lại cảm giác thoả mãn như anh mong đợi. Trái tim
anh như thủng một lỗ, bao nhiêu thứ cũng không thể lấp đầy.

Vì vậy,
hôm nay khi Hứa Quán Hoàn nói muốn tìm anh đi uống rượu nói chuyện, anh cũng
chẳng ngần ngại gì mà đồng ý luôn. Chuyện thì anh không hứng thú, nhưng rượu
thì anh cần. Đã bao nhiêu năm nay hầu như anh không đi uống rượu vào buổi chiều
nữa, buông thả một chút có lẽ sẽ dễ chịu hơn chăng?

Utah
cho rằng Lâm Tự không muốn đi cùng mình là do muốn ở đây với Hứa Quán Hoàn,
liền đưa tay lên đẩy ngã Lâm Tự: “Anh, em chỉ nói với anh một lần thôi. Chị dâu
ốm rồi, nếu vẫn còn quan tâm tới chị ấy thì hãy đi với em. Nếu không thì hãy
tiếp tục ở đây uống rượu với cô ta… coi như em nhiều chuyện! Sau này, việc của
anh, em sẽ không quan tâm nữa!”.

Lâm Tự
vẫn chưa nghe rõ: “Cậu nói ai ốm?”

Utah
không thèm để ý tới Lâm Tự, quay người bỏ đi. Xem ra lần này sự lo lắng của anh
là thừa rồi, Lâm Tự và Hứa Quán Hoàn đang uống rượu rất vui vẻ, sung sướng vô
cùng kia mà.

Hứa
Quán Hoàn lại đột nhiên đưa tay ra kéo Utah lại, sau đó nói với Lâm Tự: “Nếu
tôi nghe không nhầm thì là: Lăng Lạc Trần ốm rồi?”

Lâm Tự
nghe thấy thế, lập tức đứng bật dậy, mặc dù hơi rượu vẫn còn ảnh hường khiến
anh ngã nghiêng không vững, “Cô ấy làm sao?”.

Utah
bĩu môi: “Vào viện rồi, nếu muốn biết thì đi theo em”. Sau đó, anh đắc ý nhìn
Hứa Quán Hoàn. Cướp lại được Lâm Tự từ tay cô, việc này đối với anh thật sự rất
thú vị, mặc dù anh phải thừa nhận mình hơi trẻ con.

Hứa
Quán Hoàn đi đến, đỡ Lâm Tự: “Đi nào, tôi đưa anh đi xem sao.”

Utah
đứng chắn ở cửa, không suy nghĩ gì liền nói với giọng gay gắt: “Cô làm thế này
không phải có chút vội vã sao?”.

Hứa
Quán Hoàn nghe thấy thế, lập tức buông tay: “Nếu tự anh có thể giải quyết được
thì xin mời.”

Utah
nhìn Lâm Tự đang cố gằng điều khiển tứ chi không còn nghe theo lệnh của mình
nữa, trong lòng cảm thấy thật mất mặt. Nhưng cũng không thể trách Lâm Tự, anh
ấy đâu có biết Hứa Quán Hoàn đã miễn nhiễm với rượu, uống rượu như uống nước
lọc, không ai uống lại được với cô ta. Đã nhiều năm nay anh chưa từng thấy bộ
dạng say sưa của Lâm Tự, giờ thì đã được chứng kiến rồi.

Utah
nhìn đồng hồ, bước đến đỡ Lâm Tự dậy: “Nhanh tay một chút, thưa Hứa đại tiểu
thư thích giúp đỡ người khác. Bất cứ lúc nào cô cũng không quên tự cao tự đại
nhỉ?”

Hứa
Quán Hoàn cũng lập tứ phản pháo: “Làm sao bằng kẻ lúc nào cũng thích khoác lác
như anh?”.

“Tôi
khoác lác khi nào?”

Hứa
Quán Hoàn cười nhạt, “Có cần tôi phải nói rõ ra không, vị công tử lúc nào cũng
nhận mình là kẻ phong lưu?”.

Utah
đưa tay ra ngăn cô lại: “Được, coi như cô lợi hại, lão đây xin thừa nhận”.

Hứa
Quán Hoàn “Hừ” một tiếng.

Hai
người mặc dù cãi qua cãi lại nhưng cũng nhanh nhẹn đỡ Lâm Tự ra ngoài.

Lên xe
được một lúc, Lâm Tự đã tỉnh táo hơn, “Lạc Trần làm sao?”

Utah cố
ý nói: “Ngất xỉu ở bệnh viện. Đợi anh nhớ đến mà quan tâm thì có khi chị ấy đã
chết lâu rồi”.

Lâm Tự
cau mày, “Lái nhanh lên.”Anh không muốn hỏi Utah thêm nữa, cứ gặp thẳng Lạc
Trần chẳng phải sẽ biết ngay có chuyện gì sao.

Utah
biết Lạc Trần không sao, liền lải nhải nói tiếp: “Phóng nhanh như chớp chắc là
được nhỉ, tiếc là chúng ta không thể đi với tốc độ đó”, còn không quên khích
Lâm Tự một câu, “Có nhanh đền đâu cũng không nhanh bằng việc kết hôn của anh,
còn nhanh hơn cả tàu lượn siêu tốc.”

Lâm Tự
giơ tay kéo Utah: “Cậu đi ra, để anh lái.”

Utah vội
vàng đạp phanh xe, “Anh đừng có làm bừa, anh uống nhiều như thế mà còn đòi lái
xe, nếu anh lo lắng cho chị dâu thì hãy ngoan ngoãn mà ngồi đợi đi.” Thấy Lâm
Tự ngồi xuống, Utah mới tăng tốc cho xe chạy thẳng đến bệnh viện.

Nhưng
bọn họ vẫn không gặp được Lạc Trần. Mặc dù lúc Utah rời đi đã dặn dò không được
cho Lạc Trần xuất viện nhưng làm sao anh ngờ được Lạc Trần không làm bất cứ thủ
tục nào mà cứ thế bỏ về. Vì vậy, khi Lâm Tự xông vào thì căn phòng đã trống
rỗng.

Lâm Tự
mặc kệ Utah đứng bên cạnh hết gọi người này lại quát người kia, lấy điện thoại
ra gọi Lạc Trần nhưng anh chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hệ thống trả
lời tự động: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được, xin quý
khách vui lòng gọi lại sau”. Gọi đi gọi lại mấy lần vẫn chỉ nhận được câu trả
lời như thế, Lâm Tự ném thẳng điện thoại xuống đất, Lúc này, anh thật sự rất
bối rối.

Utah có
chút kinh ngạc. Anh và Lâm Tự từ nhỏ lớn lên bên nhau, cho dù gặp phải khó khăn
thế nào cũng chưa từng nhìn thấy Lâm Tự như thế bao giờ. Lâm Tự từ trước tới
nay đều là người che dấu cảm xúc rất tốt, dù là người thường xuyên tiếp xúc với
Lâm Tự như anh cũng chỉ có thể nắm bắt tâm trạng của Lâm Tự qua những manh mối
ít ỏi.

Hứa
Quán Hoàn nhìn quanh phòng bệnh, lấy tờ giấy ghi ở đầu giường đưa cho Lâm Tự.

Lâm Tự
cầm lấy, nhíu chặt mày, đến nhìn cũng không nhìn, vo viên ném thẳng xuống đất.

Utah
định ngăn cản nhưng không kịp, đành đi tới nhặt lên: “Anh, đây là tư liệu về
bệnh của chị dâu.”

Lâm Tự
không nói không rằng, đi thẳng ra ngoài.

Utah
định đuổi theo, nhưng giọng nói nhạo báng của Hứa Quán Hoàn đã cất lên: “Theo
tôi thấy, anh đừng gây chuyện nữa thì hơn.”

Nỗi ấm
ức trong lòng cả ngày hôm nay của Utah còn chưa biết xả đi đâu, anh đột ngột
quay người lại, chỉ thẳng vào Hứa Quán Hoàn: “Nếu không phải cô cứ bám lấy anh
tôi thì chị dâu tôi cũng đâu phải bỏ đi như thế.”

Hứa
Quán Hoàn ung dung ngồi xuống một góc của chiếc sofa bên cạnh: “Ồ, chị dâu anh
biết tôi và anh trai anh uống rượu cùng nhau nên giận quá bỏ đi sao?”

“Cô
đừng có giả vờ giả vịt nữa. tôi đã nói rồi, anh trai tôi chẳng có ý đồ gì với
cô đâu, cô nên từ bỏ dã tâm đó thì hơn.”

Hứa
Quán Hoàn nghe thấy vậy, vẻ mặt cũng có chút hơi biến đổi nhưng lập tức trấn
tĩnh trở lại: “Anh trai anh có ý đồ gì với tôi hay không là việc của tôi và anh
ấy, không cần anh phải lo”. Nói xong, cô đứng dậy định bỏ đi.

Utah
lập tức xông lên phía trước, đứng chặn trước mặt cô.

“Anh
định làm gì?”

“Chẳng
làm gì cả, chỉ định làm chút việc tốt, giúp cô quản lý cái miệng vô thiên vô
pháp của mình thôi”. Nói xong, anh ôm lấy Hứa Quán Hoàn, vòng tay qua đường
cong xinh đẹp trên người cô, gắn chặt môi mình lên môi cô.

Khi môi
anh áp sát lại gần, Hứa Quán Hoàn ngửa cổ phá lên cười.

Nụ cười
của cô đầy đắc ý và kiêu ngạo, khiến Utah như bừng tỉnh lại. Hứa Quán Hoàn đang
định mở miệng thì Utah đã đưa tay lên bị miệng cô lại: “Cô không nói gì thì sẽ
xinh đẹp hơn đấy.”

Hứa
Quán Hoàn giật tay Utah ra, “Anh nghĩ tôi định nói gì?”, nhưng cô không buông
mà vẫn giữ chặt tay của Utah.

Utah
dùng bàn tay còn lại bóp chặt hai má Hứa Quán Hoàn, ép cô phải há miệng: “Tôi
phải xem bên trong có ngà voi không. Xì, hình như chỉ có một chiếc răng giả”.

Hứa
Quán Hoàn lúc này đã thật sự tức giận, hất tay anh ra: “Được, anh được lắm. Anh
cứ đợi đấy mà trở thành em chồng của bà chị dâu có chiếc răng giả này đi”.

Utah
đang định phản kích thì một cô y tá đẩy xe đi vào, lấy dụng cụ ra dặn dò: “Hai
người ở đây làm gì? Bệnh nhân đâu, đo nhiệt độ, năm phút sau tôi quay lại lấy”.

Utah từ
nhỏ sức khoẻ đã không được tốt, bị tiêm nhiều quá thành sợ, nhìn thấy y tá lập
tức tỏ ra sợ hãi, vốn chỉ định che giấu bớt đi nhưng lại thành ra nói dối: “À,
chị ấy đang ở trong nhà vệ sinh, sẽ ra ngay.”

Y tá
nhìn họ, cũng không nghi ngờ gì, đưa cặp nhiệt độ cho Utah, sau đó đẩy xe sang
phòng bệnh khác.

Utah
cầm cặp nhiệt độ, đưa Hứa Quán Hoàn: “Nhiệt độ cơ thể phụ nữ các cô tương đương
nhau, cô đo đi, qua loa thôi rồi đưa cho họ”.

“Tôi
không đo, anh tự đo đi”. Hứa Quán Hoàn cảm thấy Utah thật ngốc, “Anh cứ ngồi đó
từ từ mà đo, chờ chị y tá của anh đến lấy, tôi về trước đây.”

Utah
cầm nhiệt kế, đi cũng không được mà ở cũng không xong. Cuối cùng anh bỏ thẳng
nhiệt kế vào túi áo, chuồn ra ngoài.

Khi từ
phòng bệnh đi ra, Lâm Tự đã hoàn toàn tỉnh táo, có điều đầu anh rất đau, hôm
nay đúng là đã uống quá nhiều. Chuyện mà Hứa Quán Hoàn muốn nói, cái mà cô ấy
gọi là câu chuyện ấy, thực ra chỉ có vài câu.

“Lâm
Tự, tôi đồng ý kết hôn với anh, thực ra chỉ là muốn thử sức một chút mà thôi.
Tôi đã từng yêu anh, ít nhất là khi đấy tôi cho rằng đó là yêu. Tôi thích con
người xuất sắc, điềm tĩnh được chỉ định sẵn sẽ trở thành chồng mình như anh, đó
là việc hết sức tự nhiên”.

“Cũng
có thể là do ôm trong lòng ảo tưởng đẹp đẽ của một thiếu nữ như thế, tôi đã hy
vọng tôi có thể tìm được hạnh phúc”.

“Tôi đã
thử tiếp cận anh, thâm chí là trở thành bạn gái của Utah. Thế nhưng cho tới tận
khi chúng ta đi xem mặt, anh vẫn không có chút ấn tương nào với tôi cả”. Hứa
Quán Hoàn cầm ly lên, một hơi uống cạn. Hồi tưởng lại tình yêu say đắm một thời
của mình cũng cần có dũng khí.

“Niềm
vui khi ở bên cạnh Utah là mỗi ngày đều vui vẻ cười đến nỗi không khép nổi
miệng. Nhưng điều đó hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của tôi về tình yêu”.

“Năm
đó, khi biết tin anh kết hôn, tôi có cảm giác như một góc của thế giới đã sụp
đổ. Tôi cảm thấy mình bị tổn thương nặng nề, bị coi nhẹ, bị khinh thường, lòng
tự tôn của tôi của tôi bị tổn thương sâu sắc. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình
thật bất lực và nhỏ bé”.

“Tôi bị
tổn thương, theo bản năng lại đi làm tổn thương người khác để giải toả. Tôi cãi
nhau với Utah, nói với anh ấy mục đích tôi tiếp cận anh ấy là gì, sau đó chúng
tôi chia tay, tôi ra nước ngoài tự đày ải chính mình. Lúc đó chúng tôi còn trẻ,
cả hai đã nói rất nhiều câu làm tổn thương đến đối phương”.

“Muốn
xác nhận tình cảm của mình thật ra rất đơn giản, chỉ cần một cuộc chia ly, mặc
dù cuộc chia ly này kéo dài tới vài năm. Tôi phát hiện ra tôi nhớ anh ấy, nhưng
rồi nỗi nhớ nhung đó cũng nhạt dần theo thời gian”.

Lâm Tự
từ đầu tới cuối vẫn im lặng nghe, uống hết ly này tới ly khác, đến đây mới xen
vào một câu: “Tại sao lần nào cô cũng lựa chọn phương thức sai lầm để xuất
hiện?’. Lâm Tự không trách móc gì, chỉ không hiểu sao cô ấy lại khiến mọi việc
trở nên phức tạp như thế.

Hứa
Quán Hoàn mỉm cười, “Sai lầm ư, cũng có thể. Tôi đã quá tự tin, tôi sợ bị từ
chối. Tôi chỉ có thể cố gắng đến mức ấy, còn tiến hay lùi đều tuỳ thuộc quyết
định của người khác”.

“Có
đúng là cô chưa bao giờ nghĩ tới việc kết hôn với tôi không?”

“Chưa
bao giờ” Hứa Quán Hoàn rất thẳng thắn, “Trong tình hình hiện nay, nếu anh có
thể thu được lợi nhuận thì cứ tranh thủ đi”.

Lâm Tự
biết là mình bị chơi, giờ đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nhưng không hiểu
tại sao, trong lòng anh không hề có ý trách móc cô ấy, Hứa Quán Hoàn thẳng thắn
tới mức này cũng không dễ dàng gì rồi. Nếu anh chỉ là vai phụ, có xảy ra chuyện
gì thì cũng chẳng bị ảnh hưởng, anh cũng thấy nhẹ nhỏm hơn. Có thể xét ở góc độ
này mà nói, anh cũng xem như đã giải quyết mọi chuyện thoả đáng rồi, việc công
việc tư đều toàn vẹn, cũng không làm trái ý mẹ. Phần còn lại, anh sẽ phải tự
mình giải quyết. nhưng anh không ngờ rằng, Lạc Trần lại không chịu ở yên đó đợi
anh.

Lâm Tự
ra ngoài bắt một chiếc taxi, hết sức tự nhiên nói ra địa chỉ nhà Lạc Trần. Thì
ra anh vẫn luôn biết cô đang ở đâu. Từ khi biết được tin cô phải vào viện, Lâm
Tự đã cưỡng chế không cho mình nghĩ tới lý do cô phải vào viện, rốt cuộc mắc
phải bệnh gì. Trước khi tới thăm cô, anh không được nghĩ tới những điều này.

Xe chạy
tới trước toà nhà Lạc Trần ở, không đợi xe dừng hẳn lại, anh đứ cho tài xế một
tời giấy bạc rồi đẩy cửa lao xuống. Vừa đẩy cửa bước vào nhà, Lâm Tự đã nghe
thấy ở phía sau có người hét: “Anh đứng lại, anh đứng lại!”. Lâm Tự không nghĩ
rằng người đó gọi mình, vẫn giữ nguyên tốc độc cho tới khi có một bàn tay túm
chặt anh kéo lại. Lâm Tự quay đầu lại, thì ra là Mông Mông.

Mông
Mông chặn Lâm Tự lại, trong lòng nghĩ thầm hôm nay sao lại may mắn thế này, Lâm
Tự đã tự chui mình vào rọ! Mông Mông chưa từng nghĩ tới việc nếu đắc tội với Lâm
Tự thì nhỡ sau này họ tái hợp sẽ thế nào, giờ cô chỉ muốn thay Lạc Trần ra mặt.
Lạc Trần là vì anh ta mới bị bệnh!

Thấy
Lâm Tự dừng bước, Mông Mông cũng buông lỏng tay.

“Anh
đến đây làm gì?”

“Chào
em, anh đến thăm Lạc Trần”. Vì Mông Mông là bạn Lạc Trần, Lâm Tự vẫn cố gắng
trả lời cô hết sức lịch sự.

“Cô ấy
không muốn nhìn thấy anh, tốt nhất anh nên quay về đi”.

“Nếu
đích thân cô ấy nói không muốn gặp tôi, tôi sẽ về ngay”.

Mông
Mông vốn là người ruột để ngoài da, cho dù đang cực kỳ tức giận cũng không thể
thốt ra những lời lẽ thô tục: “Anh có thời gian thì hãy chăm sóc cho vợ chưa
cưới của anh đi. Lạc Trần đã có chúng tôi lo”, nói xong liền quay người đi lên
nhà.

Lâm Tự
ngập ngừng một lát rồi cũng đi theo cô,

“Anh có
theo tôi cũng chẳng ích gì, sau khi tôi vào, quyết không mở cửa cho anh”. Mông
Mông vừa chạy vừa hét, trong tay vẫn còn xách túi đồ đựng những thứ mà Sơ Kinh
Dương dặn cô mua.

Cấm cửa
sao? Lâm Tự lắc đầu, với những gì anh hiểu về Lạc Trần, cô ấy sẽ không làm thế.
Gặp được Mông Mông thế này cũng là may mắn vì thực sự anh cũng không biết nhà
cô cụ thể là căn nào, số nhà của các căn hộ kiểu cũ thế này đều đã hỏng cả rồi.

Mông
Mông gõ cửa, vội vàng xông vào rồi đóng sập cửa lại khiến Lâm Tự chỉ kịp nhìn
thấy cánh cửa trước mặt rung lên.

“Lạc
Trần, Lạc Trần!” Mông Mông ném túi đồ vào trong bếp rồi chạy ngay vào phòng của
Lạc Trần, nhìn thấy Lạc Sa ngồi trong đó liền nuốt những lời định nói xuống.

“Chuyện
gì thế?”

“Ngoài
đó, ngoài đó…” Mông Mông vẫn còn chưa kịp nói xong thì bên ngoài đã vang lên
tiếng gõ cửa, Mông Mông chỉ ra ngoài nói: “Là Lâm Tự, mình gặp anh ấy ngoài
kia”. Phải để Lạc Trần có thời gian chuẩn bị về mặt tâm lý mới được, “Mình nói
rồi, sẽ không mở cửa cho anh ấy”.

Lạc
Trần đột nhiên phá lên cười, cô nàng Mông Mông quả là rất trẻ con nhưng thành ý
của cô ấy thật đáng quý, “Lạc Sa, em ra mở cửa đi, cứ nói chị không sao, cảm ơn
anh ấy đã tới thăm”.

Lạc Sa
gật đầu. Nhưng khi cậu đi ra thì Sơ Kinh Dương đã mở cửa rồi, hai người đó đang
đứng ngoài cửa nhìn nhau chằm chằm, không ai nói gì. Thấy Lạc Sa đi ra, Lâm Tự
bước vào trong rồi đóng cửa lại.

“Chị em
đâu?”

“Chị ấy
đang nghỉ ngơi. Chị không sao. Cảm ơn anh đã tới thăm”. Lạc Sa nói xong liền đi
ra mở cửa, ý tứ rất rõ ràng.

Lâm Tự
quy đầu lại nhìn cánh cửa đang mở rộng, lại nhìn hai người trước mặt mình, hình
như anh đã trở thành mục tiêu công kích chung rồi thì phải. “Anh vào thăm một
lát”. Nói xong, anh liền đi thẳng vào trong.

Sơ Kinh
Dương không bày tỏ thái độ gì nhưng Lạc Sa rất kiên quyết kéo Lâm Tự lại: “Hôm
khác anh hãy đến, chị em cần phải nghỉ ngơi”.

Lâm Tự
cũng rất kiên định nhìn Lạc Sa, không nói gì, cũng không nhất quyết đòi đi vào
trong.

Ba
người cứ đứng như thế, Mông Mông đỡ Lạc Trần đi ra, “Sao không đóng cửa vào,
lạnh quá!”.

Lạc Trần
nhìn Lâm Tự. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh kể từ sau khi họ chia tay, cô
cũng không biết cảm gíac trong lòng mình lúc này là gì nữa. Anh ấy vẫn lạnh
lùng như thế, chỉ gầy hơn một chút, khuôn mặt góc cạnh hơn. “Mời ngồi”, Lạc
Trần nói.

Sơ Kinh
Dương kéo Mông Mông vào bếp. Lạc Sa đóng cửa xong cũng trở về phòng mình. Mọi
người đều rất giữ ý nhường không gian riêng lại cho hai người.

Lâm Tự
cau mày, nhìn Lạc Trần có vẻ gầy đi rất nhiều, anh thật đau lòng, “Sao em phải
vào viện, bệnh gì?” Anh là như vậy. Thái độ của anh khiến cho Lạc Trần cảm thấy
cho dù tình trạng của cô đã đến mức này thì cũng là vấn đề của riêng cô, cô
không nên khiến anh phải lo lắng.

Lạc
Trần mỉm cười buồn bã: “Không sao cả, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi một thời
gian là khoẻ thôi”.

“Không
có gì mà phải vào viện. Em còn tự ý bỏ về nhà. Em nên ngoan ngoãn ở đó dưỡng
bệnh mới đúng chứ”

Lạc
Trần nhìn thẳng vào Lâm Tự: “Vâng, em sẽ chú ý tới sức khoẻ của mình. Cám ơn
anh đã đến thăm. Nếu không có chuyện gì nữa thì bọn em phải ăn cơm tối rồi”.
Đối với người thân Lạc Trần sẽ không nói nhiều như thế, sẽ không tỏ ra khách
sáo như thế, cô càng đối xử lễ phép thì càng chứng tỏ cô đã coi đó là người xa
lạ.

Lâm Tự
cũng rất thẳng thắn: “Em đang đuổi anh đi phải không?”

“Anh
bận rộn thế, em lại không sao….” Lạc Trần vẫn còn chưa nói hết, Lâm Tự đã túm
chặt lấy người cô.

“Không
sao, em xem sắc mặt em trắng bệch ra thế này. Em mau cùng anh quay lại bệnh
viện, kiểm tra kỹ lại một lần nữa xem sao”. Gặp được Lạc Trần rồi tất cả nỗi sợ
hãi lập tức bùng phát, Lâm Tự có cảm giác tay mình không ngừng run lên, căn bản
là không khống chế được sự hoang mang đang làm chủ bản thân.

“Lâm
Tự, em sẽ chú ý giữ gìn sức khoẻ, sẽ chú ý hơn bất kỳ ai. Anh không cần phải
lo. Ngày mai em sẽ tới bệnh viện để tiêm. Sau này, chuyện của em, anh không cần
phải lo nữa đâu”. Mặc dù thấy Lâm Tự lo lắng cho mình, trái tim Lạc Trần cũng
mềm nhũn nhưng anh ấy đã không còn là người thân của cô nữa, hà tất phải dây
dưa với nhau làm gì?

“Lăng
Lạc Trần, em đang làm gì vậy, muốn đẩy anh đi sao?” Lâm Tự không ngờ rằng Lạc
Trần lại phản ứng như thế.

Lạc
Trần im lặng. Ngữ khí anh ấy dùng, từ ngữ anh ấy chọn, đều có chút mập mờ.

“Đi
thôi, về nhà với anh”.Lâm Tự kéo Lạc Trần đứng dậy. Anh nhất định phải nhìn
thấy cô hàng ngày, có thế mới cảm thấy yên lòng.

Lạc
Trần nhẹ nhàng giằng ra, “Lâm Tự, đây là nhà em. Em sẽ không đi đâu hết”.

“Em
không thể tự chăm sóc được bản thân, anh sẽ đưa bác Vương đến, hai em hãy
chuyển về đấy đi”.

Nghe
Lâm Tự nói càng lúc càng lạc đề, Lạc Trần ngẩng đầu lên, “Lâm Tự, anh cho rằng
em đang đùa sao, anh cho rằng việc em đi chỉ là do giận dỗi với anh sao?”.

Lâm Tự
thoáng chút do dự, cho dù lúc này không phải là cơ hội tốt để giải thích nhưng
anh cũng không bỏ lỡ: “Hôm nay, anh đã nói chuyện rõ ràng với Hứa Quán Hoàn
rồi, việc kết hôn của bọn anh sẽ không thể thành hiện thực, vì vậy…” Lâm Tự
chưa nói hết thì ánh mắt lạnh lẽo của Lạc Trần đã khiến anh không sao nói hết
được.

“Cô ấy
có kết hôn với anh hay không là việc của gia đình anh, anh không cần phải nói
với em”. Lạc Trần chầm chậm nói, trong lòng cũng ngầm nhắc nhở bản thân không
được kích dộng, phải bình tĩnh. Mặc dù cô giận tới mức phát điên lên nhưng vẫn
kiên quyết không thể để lộ bất cứ điều gì, không thể mềm yếu. Nếu anh nghĩ tới
tình cũ mà đến thăm hỏi cô lúc ốm đau cũng chẳng sao, nhưng việc hôn sự của anh
bị đổ bể rồi mới nghĩ tới cô thì tuyệt đối chẳng còn gì để nói nữa cả.

“Em
muốn thế nào mới chịu về nhà?”

Lạc
Trần khoanh tay trước ngực, “Anh đừng phí công nữa, đây cũng không phải là
phong cách của anh. Em sẽ không đi đâu hết, càng không đi với anh, anh về đi”.

Lâm Tự
buông cô ra, ngồi xuống một bên. Bộ dạng của Lạc Trần cứ như cô không hề có
quan hệ gì với anh vậy, không phải sự nguội lạnh sau khi bị tổn thương mà giống
như từ đầu đến cuối chưa hề động lòng vậy. Một Lạc Trần vô tình như thế khiến
Lâm Tự có cảm giác thật xa lạ. Một Lạc Trần như thế khiến anh không biết phải
nói gì mới có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý.

“Lăng
Lạc Trần, đây chính là tình yêu của em sao?” Giọng Lâm Tự giống như tiếng kêu
ai oán của một chú chim cô độc, “Chỉ cần phủi tay một cái là có thể vứt bỏ, đó
là tình yêu à?”.

Lạc
Trần nhìn thẳng vào mắt Lâm Tự, “Vậy anh hy vọng nó như thế nào? Tình yêu là
chỉ được cho đi một cách vô điều kiện? Yêu rồi là suốt đời suốt kiếp phải đắm
say? Tình yêu rốt cuộc là như thế nào em cũng không rõ, cũng không nghĩ mình có
tư cách để định nghĩa nó. Nhưng tình cảm của em là như thế không nhận được sự
hồi đáp, không thấy sự hy vọng thì tình cảm sẽ đơn thuần là việc riêng của em
thôi, mặc nó thối rữa cũng được, mốc meo cũng được, đều chẳng liên quan gì tới
người khác hết”. Lạc Trần càng nói, nước mắt càng không kiềm chế được mà rơi
xuống. Cho dù cô có tỏ ra mạnh mẽ tới đâu, tự tôn tới đâu thì vết thương lòng
cũng chưa khép lại được, sao có thể không đau?

Mặc dù
nước mắt giàng giụa nhưng giọng Lạc Trần vẫn hết sức rõ ràng mạnh mẽ, thì ra
đau đớn còn có tác dụng trấn tĩnh tinh thần: “Lâm Tự, anh đi đi. Quãng thời
gian thuộc về hai chúng ta đã qua rồi, vĩnh viễn qua rồi”.

Lâm Tự
gục đầu vào hai bàn tay, những lời Lạc Trần nói khiến anh không có cảm giác gì,
nhưng điều khiến anh đau lòng chính là giọng điệu bình thản của cô, là thái độ
hoàn toàn không muốn liên quan gì đến anh của cô.

Một lúc
lâu sau Lâm Tự vẫn không nói được gì. Anh không biết lúc này có thể dùng thứ gì
để lay chuyển được cô, tiền bạc? Sự nghiệp? Tình thân? Tình yêu? Anh có gì chứ?
Hình như ngoài tiền ra anh chẳng có gì? Thứ mà anh không có sao có thể lấy ra
mà mang tặng cho cô?

Qua
thật rồi sao? Thì ra thứ tình yêu anh vẫn luôn không chịu tin, không chịu đi
tìm hiểu đó đã trôi qua như thế! Lạc Trần đã thật sự mang tất cả tình cảm của
cô đi. Sự say mê trong quá khứ, nỗi lo âu trước mắt, sự cự tuyệt ngay lúc này,
tất cả đều dồn đến cùng một lúc, Lâm Tự có cảm giác cơ thể mình lúc nóng lúc
lạnh, cuối cùng cơn chóng mặt ập tới, anh ngã xuống ghế sofa, ngất đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.