Trần Thế

Chương 32: Không thể trở lại trước kia



Lạc
Trần chầm chậm đi bộ từ Hoa Lâm về nhà. Cô đơn toàn bộ sự tập trung vào bước
chân, ép mỗi bước chân của mình phải đi trên mất viên gạch và dẫm lên những
viên có màu sắc thế nào. Lạc Trần chỉ muốn đầu óc mình trống rỗng, không phải
suy nghĩ bất cứ điều gì.

Chuông
di động đột ngột vang lên. Lạc Trần vẫn đi tiếp như không nghe thấy, cũng không
thèm để ý, mặc cho chuông reo đến mấy lần. Dừng một lúc, chuông điện thoại lại
reo, lần này có vẻ gấp hơn khiên Lạc Trần cảm thấy thật phiền phức, trong lúc
cô đang rất cần sự yên tĩnh thì nó cứ kêu ầm ĩ. Lạc Trần rút điện thoại ra định
tắt máy, lúc này cô không muốn liên hệ với bất kỳ ai.

Trên
màn hình hiện lên ba chữ “Sở Kinh Dương” . Lạc Trần do dự một lúc,
cuối cùng vẫn nghe máy. Chắc là anh ta có chuyện gì gấp lắm.

“Sở
Kinh Dương?” Cô vừa khóc xong nên giọng có hơi nghèn nghẹn, khàn khàn.

Lạc
Trần để mặc chuông đổ rất lâu không nghe điện thoại. Sở Kinh Dương đã định nhấn
vào nút dập máy thì đột nhiên lại nghe thấy giọng cô như thế liền hỏi:
“Không phải em đi cùng Lạc Sa à, tâm trạng lại xấu thế?”

“Vâng,
có chuyện gì không?

“Em
đang ở đâu?” Biết Lạc Trần sẽ không trả lời câu hỏi của mình, Sở Kinh
Dương hỏi thẳng.

Lạc
Trần ngẩng đầu lên nhìn, đầu tiên cô cảm thấy rất lạ lẫm, sau cùng dần nhận ra
vị trí của mình đang đứng, thì ra cô đi quá chậm, cảm thấy như mình đã đi cả
thế kỷ rồi mà giờ mới chỉ tới quảng trường Thời Đại, cách Hoa Lâm có hai con
phố, “Em đang ở gần quảng trường Thời Đại”.

“Ở
đó, đợi đi. Anh đến đón hai em. Chắc chỉ mười phút đến nơi thôi. “Sở Kinh
Dương cảm thấy những chuyện có thể khiến Lạc Trần bị ảnh hưởng không nhiều,
chuyện này chắc có liên quan đến Lạc Sa.

Lạc
Trần muốn từ chối nói: “Em định về nhà”, nhưng lúc này cô không thốt
được nên lời. Nếu có một lý do hợp lý, cô hoàn toàn không muốn về nhà, tạm thời
không phải gặp Lâm Tự thì tốt biết mấy! Cô không muốn phải cố gắng tỏ ra vui vẻ
trước mặt Lâm Sa và bác Vương, như thế thì càng khiến cô đau khổ hơn. Còn nếu
bị bọn họ phát hiện ra điều gì, không những không giải quyết được vấn đề mà còn
khiến họ thêm phiền não. Vì vậy, Lạc Trần nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng
rồi cúp máy, ngồi xuống chiếc ghế bên lề đường. Nếu có thứ gì đó có thể lấp đầy
được trái tim cô thì cũng là một việc tốt.

Cô đang
chìm vào suy nghĩ thì một chiếc BMW X5 dừng lại bên đường. Lạc Trần có thể nhận
ra loại xe này, đã có lần Lạc Sa rất long trọng cầm quyển tạp chí ô tô nới với
cô, đợi sau này cậu lớn nhất định sẽ mua nó, cậu muốn Lạc Trần nhớ kỹ, tới lúc
đó còn nhắc nhở cậu. Khi ấy Lạc Trần cũng xem kỹ nó, nhãn hiệu BMW thì dễ nhớ,
loại xe này đúng là nhìn rất phóng khoáng. Lạc Trần cũng thấy thích. Đương
nhiên, nguyên nhân thu hút sự chú ý của cô không phải chỉ có thế, mà là một
chiếc xe đẹp như thế lại ngang nhiên đi ngược chiều trên con đường nhưng vẫn
thu hút rất nhiều ánh mắt không hài lòng của người đi đường.

Lạc
Trần đột nhiên thấy có chút lo lắng. Quả nhiên, Sở Kinh Dương mở cửa xe bước
xuống. Con người này bản chất đã ngông nghênh như thế, coi thường mọi thứ.

Lạc
Trần cau mày, đang định mở miệng thì Sở Kinh Dương đã nói trước: “Mau chạy
thôi. Giờ không phải lúc giáo huấn anh đâu. Nếu cảnh sát mà đến đây thì xe cũng
bị giữ luôn đấy”. Anh vừa nói vừa mở cửa, đẩy Lạc Trần lên xe. Sở Kinh
Dương vừa kéo vừa đẩy Lạc Trần lên xe xong, bản thân cũng vội vàng ngồi vào ghế
lái lập tức cho xe chạy. Xe lao vút đi trong dòng xe qua lại, khiến người ra có
cảm giác gai lạnh sống lưng.

“Sở
Kinh Dương, anh có thể đừng lỗ mãng như vậy không?”. Lạc Trần xoa xoa cánh
tay bị anh túm chặt đến phát đau, “Còn nữa, anh có thể tuân thủ luật lệ
giao thông một chút không? Anh làm vậy là coi thường luật pháp, coi thường tính
mạng của người khác, Dù anh sống đủ rồi cũng không nên hại người khác
chứ”.

“Lăng
Lạc Trần, anh đột nhiên phát hiện, thì ra em cũng là người thích cằn nhằn.
Không muốn đồng sinh cộng tử với anh đến thế cơ à?”

Thật ra
Sở Kinh Dương làm thế là cố ý. Khi anh lái xe từ phía đối diện tới đã thấy Lạc
Trần một mình ngồi trên chiếc ghế dài bên đường, ánh mắt vô hồn, nhìn rất cô
đơn yếu ớt. Thế là anh xông thẳng đến, muốn thu hút sự chú ý của cô. Cho dù là
chuyện gì thì cũng sẽ có cách giải quyết, cô không cần phải để trong lòng tự
làm khổ mình như vậy. Đường đông đúc thế này, cho dù lái xe thì cũng không
nhanh hơn đi bộ là mấy, vì vậy anh đi ngược chiều thì cũng chỉ khiến người khác
bực bội khó chịu, còn nguy hiểm thì chắc chắn là không có.

“Sở
Kinh Dương, anh im miệng đi. Tập trung vào mà lái xe.” Lạc Trần đâu còn
tâm trạng để cãi vã với anh. Anh hành xử vô thiên vô pháp cũng đâu phải chỉ
ngày hôm nay, sự lo lắng của cô trước đó đúng là quá thừa thãi.

“Quy
tắc lập nên chẳng phải là để phá vỡ hay sao? Thế nào gọi là không phá cái cũ
thì không xây được cái mới, nếu không áp dụng vào thực tế, các chế độ sao có
thể cải tiến được đây?” Sở Kinh Dương một tay đặt trên vô lăng, một tay
rút ra điếu thuốc, dùng ngón tay cái của bàn tay cầm thuốc đưa lên cọ cọ vào
chân mày đây là hành động thường gặp khi anh cảm thấy bực bội. Khi suy nghĩ,
anh cũng vô thức làm thế.

Lạc
Trần nghĩ thầm: “Thật không hiểu ai mới là người hay cằn nhằn”, nhưng
cô cũng mặc kệ anh.

Sở Kinh
Dương kéo cửa sổ xuống một tí, điếu thuốc vẫn kẹp trên tay nhưng không hút, chỉ
để mặc cho khói thuốc màu trắng theo gió bay đi.

Lạc
Trần nhìn đóm lửa lập lòe trên tay anh, nhìn làn khói trắng chậm rãi bay lên,
cảm thấy ngoài sự bất lực thì còn là nỗi bi ai.

“Lăng
Lạc Trần”, Sở Kinh Dương gọi cả họ cả tên của cô: “Chúng ta đi đâu
đây?”.

Lạc
Trần cũng không biết nêu đi đâu. Cô cảm thấy giờ có đi đâu thì cũng thế, mà cứ
ngồi trên xe như thế này cũng không sao. Vì vây, Lạc Trần không trả lời, chỉ im
lặng ngồi đó.

Sở Kinh
Dương không hề tỏ ra ngạc nhiên trước thái độ phớt lờ anh của Lạc Trần, anh
cũng đoán ra được tâm trạng của cô không tốt: “Về nhà anh nhé”, Sở
Kinh Dương tự quyết định.

Sau khi
tốt nghiệp, Sở Kinh Dương mới thật sự an gia. Cho dù công ty chỉ vừa bắt đầu
vào quỹ đạo, tiền mặt đều dùng vào việc lưu chuyển nhưng anh cũng không có ý
định mua đồ dùng tạm, tiền mua nhà, mua xe đều là do anh đi vay và đều chọn
những thứ anh thích nhất. Từ sau khi thu dọn xong nhà và chuyển vào ở, Sở Kinh
Dương vẫn mong được đưa Lạc Trần đến xem căn nhà thuộc quyền sở hữu của anh.
Lúc này chính là cơ hội, Sở Kinh Dương anh vốn chưa từng bỏ lỡ một cơ hội nào.

Lạc
Trần hoàn toàn không để ý anh nói gì, cũng không để ý xe đang đi đâu. Cô chỉ
cảm thấy nếu có thể cứ đi theo con đường này, đi mãi mãi không dừng lại thì tốt
biết bao.

Căn hộ
của Sở Kinh Dương cách quảng trường Thời Đại không xa, ở trong một khu có tên
là “Thiên Hạ”, đấy cũng là nguyên nhân vì sao anh lại có thể đến đón
Lạc Trần nhanh như thế. Trong khu này rất yên
tĩnh, có mấy tòa nhà cao tầng san sát, ở giữa bố trí khung cảnh nhân tạo như Tô
Châu thu nhỏ: sơn thạch, một cây cầu nhỏ có nước róc rách chảy qua, hồ nhân
tạo, hành lang dài, tất cả đều rất mới mẻ và tinh tế. Từ đường phố ồn ào đông
đúc rẽ vào đây như đi lạc vào một không gian hoàn toàn khác.

Căn hộ
Sở Kinh Dương chọn ở tầng cao nhất. Điều duy nhất anh cảm thấy tiếc cho khu này
chính là các tòa nhà xây quá cao, dù hoa viên có bố trí đẹp tới đâu nhưng khi
bước chân vào trong vẫn cảm giác mình như ếch ngồi đáy giếng. Nếu nơi anh sống
không thế được tùy ý nhìn thấy trời xanh, mây trắng thì quá buồn. Do đó, Sở
Kinh Dương cảm thấy khá hài lòng với căn hộ ở vị trí cao chót vót này.

Lạc
Trần đi theo Sở Kinh Dương vào bên trong, đây là lần thứ hai Lạc Trần vào nhà
một người đàn ông độc thân. Phong cách bố trí trong căn nhà của Sở Kinh Dương
hoàn toàn khác với Lâm Tự. Căn hộ của Lâm Tự rất quy củ, trong sự tĩnh lặng lại
hơi có cảm giác nặng nề. Nhưng trong căn hộ của Sở Kinh Dương, tất cả đều được
bài trí rất thoải mãi, rất coi trọng sự tiện dụng của các đồ dùng. Một chiếc
ghế sofa to, một vài bức tranh treo trên tường, phong cách đa dạng từ cổ tới
kim, chỗ nào cũng khiến người khác cảm nhận được sự độc đáo và khoáng đạt của
chủ nhân.

“Em
ngồi đi, uống gì không?”.

“Nước.”

“Uống
một lý nhé?” Sở Kinh Dương cười đầy ẩn ý, dùng tay ra hiệu, làm tư thế cầm
ly rượu.

“Không.”

Sở Kinh
Dương rót một cốc nước đưa cho Lạc Trần rồi tự rót cho mình một cốc sữa.

“Lạc
Sa đâu?” Lúc này Sở Kinh Dương mới bắt đầu hỏi cô.

“Về
nhà trước rồi.” Lạc Trần không muốn nói nhiều, cầm cốc nước lên uống một
hơi, cốc nước này hơi có vị chanh, Lạc Trần uống thêm một ngụm nữa rồi mới nói:
“Mông Mông nói, anh muốn bàn về một bộ phim tiếp theo?”

“Ừ,
đây là kịch bản, em xem trươc đi. Đĩa thì anh đã đưa cho Mông Mông rồi.”

Lạc
Trần lật ra xem. Lần này là một bộ phim của Anh, nhìn có vẻ dễ hơn bộ trước
nhưng nội dung kể về câu chuyện của một diễn viễn múa nên lời thoại dùng rất
nhiều thuật ngữ chuyên ngành, nếu muốn làm tốt, dịch chuẩn xác, xem ra vẫn phải
tốn không ít công sức.

Lạc
Trần cầm kịch bản lên: “Em đi trước đây”.

“Anh
đưa em về.” Sở Kinh Dương lập tức đứng dậy.

Lạc
Trần ngăn lại: ” Không cần đâu, em… chưa muốn về nhà”.

“Em
đi đâu, anh đưa em đi.” Sở Kinh Dương kiên quyết.

Lạc
Trần cảm thấy hôm nay Sở Kinh Dương thật lằng nhằng, sự buồn bã kìm nén nơi sâu
thẳm trong trái tim, vô tình trong lúc tranh cãi với anh đã thoáng để lộ ra.
“Đừng có đi theo em”.

“Nói
đi có chuyện gì thế, Lăng Lạc Trần?” Sở Kinh Dương đứng chặn ở cửa, không
chịu nhường đường.

“Không
có gì.” Lạc Trần cúi đầu đi giày.

“Không
có gì mà em lại thế sao? Ánh mắt em lúc nào cũng nhìn đâu đâu, còn tâm trí thì
lại càng ở mãi tận nơi nào ấy.” Sở Kinh Dương đột ngột giơ tay ra, kéo
Lạc Trần lại gần rồi ôm chặt lấy cô: “Ai bắt nạt em sao?”

Lạc
Trần giằng ra, dùng bàn chân vừa đi giày xong đạp lên chân Sở Kinh Dương,
“Buông ra!”, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi không biết là do hành động
vừa rồi của Sở Kinh Dương hay là do hai từ “bắt nạt” đã động đến cô.
Lạc Trần không thể thoát khỏi vòng tay của Sở Kinh Dương, đành mặc kệ cho nước
mắt thấm ướt áo anh. Ở trong vòng tay con người xấu xa luôn thích bắt nạt cô
này, cô đã bộc lộ toàn bộ sự đau đớn trong lòng.

Chỉ một
lúc sau, Lạc Trần dần dần bình tĩnh trở lại, cô cảm thấy không nên tùy tiện bộc
phát tâm trạng của mình như thế. Đưa tay lên lau nước mắt trên mặt nói:
“Xin lỗi, em phải đi rồi”.

Sở Kinh
Dương hiểu, Lạc Trần đã xòe chiếc ô bảo vệ của mình ra rồi tự chui vào đó.
Nhưng anh có thể làm gì bây giờ, động tới nỗi đâu của cô, bản thân anh chẳng
phải cũng đau như thế sao? Trừ khi có thể giúp cô giải quyết vấn đề, nếu không
có hỏi rõ ràng cũng vô ích.

Sở Kinh
Dương vẫn nắm chặt tay Lạc Trần, dường như muốn thông qua đó truyền cho cô chút
năng lượng nhưng Lạc Trần đã rút tay về. Bàn tay Sở Kinh Dương từ từ nắm chặt
lại thành một đấm, rồi lại có phần chán nản buông thõng xuống. Bởi vì không
phải tất cả tâm ý đều có thể được đón nhận, cũng phải sự quan tâm nào cũng
không cần báo đáp.

Lạc
Trần ngẩng đầu lên. Cô có thể nhìn thấy sự đau đớn trong ánh mắt của Sở Kinh
Dương, nhìn thấy sự bất lực trong hành động buông thõng tay xuống của anh. Lạc
Trần nhìn Sở Kinh Dương, nếu như trước kia Sở Kinh Dương có nói gì, làm gì, cô
cũng vẫn nửa tin nửa ngờ thì lúc nào cô chợt hiểu ra, anh thật sự quan tâm tới
cô, vẫn luôn nhẫn nhịn cô.

“Xin
lỗi, em hơi mất tự chủ.” Cũng có thể cô tìm thấy chút ấm áp qua sự quan
tâm của Sở Kinh Duong, nhưng cũng chính vì biết được tình cảm của anh lại bối
rối không biết phải làm sao, Lạc Trần nói với giọng hết sức bi thương: “Sở
Kinh Dương”. Cô cảm thấy không cần thiết phải giấu anh nữa, “Lâm Tự,
muốn lấy người khác”.

Sở Kinh
Dương gật đầu. Thực ra anh đã sớm biết việc này, chỉ không ngờ Lâm Tự lại hành
động nhanh như thế, hoàn toàn không để ý tới Lạc Trần. Thấy Lạc Trần cứ đứng
nhìn mình, anh liền giải thích: ” Chuyện của Hoa Lâm anh cũng biết đôi
chút, có điều anh không ngờ anh ta lại vội vàng đến thế. Là nhà họ Hứa hay nhà
họ Vương?”, người có thể giúp Hoa Lâm chỉ có thể là hai nhà này.

“Hứa
Quán Hoàn.” Lạc Trần thật ra không biết tên cô ta được viết như thế nào
nhưng không hiểu sao chỉ nghe một lần mà cô đã có thể nhớ.

“Cô
gái đó”, Sở Kinh Dương nghĩ, “Lâm Tự dù là kết hôn chiến lượn nhưng
cũng rất có mắt nhìn người đấy”. Hứa Quán Hoàn vừa về nước, trước đó ở
nước ngoài học MBA, rất có tài hoàn toàn không giống với những tiểu thư quyền
quý khác, chỉ coi việc học như một thứ đồ trang sức. Sở Kinh Dương nhớ lại vài
lần gặp mặt trước đó với Hứa Quán Hòan, nếu cô ta làm vợ Lâm Tự, đối với Hoa Tự
mà nói, đúng là hổ mọc thêm cánh. Về điểm này Lạc Trần không thể so sánh được.

“Em
có dự định gì không?” Sở Kinh Dương hoàn toàn không cảm thấy lạ trước
quyết định của Lâm Tự, Lạc Trần là trẻ mồ côi, không gia thế không sự nghiệp,
chẳng có ai để dựa dẫm chỉ sợ Lâm Tự vẫn muốn để Lạc Trần phải tiếp tực phụ
thuộc vào anh ta mà thôi.

Lạc
Trần rất hoang mang. Đúng thế, cô phải làm thế nào? Hình như cô còn chưa nghĩ
đến là mình phải làm thế nào.

Sở Kinh
Dương vòng qua Lạc Trần tiến vào bếp, rót cho Lạc Trần một cốc sữa, đưa cho cô,
“Đừng đi vội. Uống sữa đã rồi chúng ta nói chuyện.” Sữa là pháp bảo
của Sở Kinh Dương, cũng là ấn tượng sâu sắc nhất còn lưu lại trong ký ức về
tuổi thơ của anh, mùi sữa khiến anh cảm thấy hạnh phúc.

Lạc
Trần đón lấy sữa, cầm trong tay nhưng không uống, chỉ nhìn. Lạc Trần không cởi
giày ra, cứ thế ngồi xuống trước cửa, sau đó nói: “Em vẫn nghĩ Lâm Tự rất
lợi hại, anh ấy vì lý do này mà muốn chia tay với em, để lấy người khác, em quả
thật không ngờ tới”.

Sở Kinh
Dương cũng đi tới, ngồi xuống đối diện với cô, “Vậy em cảm thấy nếu anh ta
kết hôn với người khác vì lý do gì thì mới có thể chấp nhận?”

Lạc
Trần nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không biết”.

“Nếu
anh ta vì thích ai đó mà kết hôn, có phải càng khiến em khó chịu hơn không?

Lạc
Trần lại lắc đầu: “Em không thể tưởng tượng được là anh ấy sẽ thích
ai”.

Sở Kinh
Dương gật đầu, đúng là tình cảm của Lâm Tự không được phong phú lắm. Có những
thứ anh ta nghĩ quá nhiều, nhưng có nhứng thứ anh ta lại chẳng nghĩ đến.

“Sở
Kinh Dương, đàn ông có phải ai cũng đều muốn có vợ lớn vợ bé? Có hai vợ tốt tới
vậy sao?”.

Sở Kinh
Dương mỉm cười, đưa tay cầm lấy cốc sữa trên tay Lạc Trần, uống hết. Cô ấy
không uống, cứ giữ mãi cũng mỏi. “Hỏi anh à? Anh không có tư cách phát
biểu. Nhưng anh đoán là việc đó có lợi ích gấp đôi, hứng thú gấp đôi, phiền
phức cũng gấp đôi.

Lạc
Trần nghĩ, Lâm Tự chắc chắn không có vấn đề gì về mặt tình cảm, chỉ có thể là
lợi ích gấp đôi, gánh nặng gấp đôi mà thôi. Nghĩ đến đây, Lạc Trần cũng cười,
cô cười mình tại sao phải buồn, tâm trạng của cô thế nào thì Lâm Tự cũng đâu
quan tâm. Cô buồn cho mình ư? Thế thì phải dừng lại thôi, nếu đã không thể thay
đổi được quyết định của anh, buồn bã cũng có ích gì đâu.

“Sở
Kinh Dương, sự nghiệp rất quan trọng sao?”

“Đúng
thế. Thành tích thể hiện con người mà. Ai lại chẳng muốn làm những việc mà mình
thấy có ý nghĩa.”

Lạc
Trần gật đầu, “Em biết rồi, cảm ơn anh”.

“Được
rồi. Nào, đi tham quan phòng anh và tranh anh vẽ một lát đi.” Sở Kinh
Dương giơ tya ra kéo Lạc Trần đứng dậy. Lạc Trần chỉ kịp cời giày ra đã bị Sở
Kinh Dương lôi vào phòng khách đưa đi tham quan khắp nơi.

Sở Kinh
Dương đưa cô tới đứng trước một bức ảnh, trong ảnh chụp một đôi vợ chồng trẻ,
người phụ nữ ôm trong tay một đứa trẻ, cười tươi rạng rỡ.

“Cha
mẹ anh và anh.” Sở Kinh Dương giới thiệu.

Lạc Trần
tiến lại gần quan sát kỹ hơn. Lúc đó Sở Kinh Dương vẫn còn nhỏ, rất dễ thương
nhưng đã có khí thế của ngày hôm nay, vừa nhìn đã nhận ra là một đứa trẻ thông
minh.

“Lúc
đó”, Sở Kinh Dương giơ tay lên lau khung hình, “Sau khi cha mẹ xảy ra
chuyện, anh gom hết ảnh trong nhà đem đốt cùng họ, chỉ giữ lại một tấm này. Mấy
năm gần đây anh mới dám mang ra nhìn lại”.

“Sở
Kinh Dương, việc đó không phải lỗi của anh.” Lạc Trần do dự một lúc mới
lên tiếng an ủi. Cô cũng biết lời an ủi của mình thật thừa thãi nhưng lại cảm
thấy nhất định phải nói gì đó, không phải để đối phó với tình cảnh lúc này mà
cô thật sự cảm thấy Sở Kinh Dương không nên canh cánh mãi trong lòng chuyện đã
qua.

“Em
phải hiểu là, đây không phải là vấn đề lỗi của ai. Cho dù anh có làm đúng tới
đâu thì cũng không thể cứu được cha mẹ mình. Giờ trong lòng anh chỉ còn lại sự
hoài niệm.”

“Sở
Kinh Dương. Anh đừng như thế.” Lạc Trần ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh,
“Anh đừng khơi lại vết thương lòng mình để an ủi em”.

“Anh
không lo lắng cho em, bất luận giờ em có buồn bã tới đâu thì cũng không ngăn
cản em đưa ra những phán đoán, quyết định lý trí. Thứ em cần không phải sự an
ủi mà là một việc gì đó để làm, để không phải suy nghĩ lung tung.”

Lạc
Trần không dám hữa. Không suy nghĩ, cô làm sao mà có thể phán đoán và quyết
định đây? Vấn đề hôn sự của Lâm Tự, cô phải nghĩ cách nào đó để giải quyết, Sở
Kinh Dương đúng là đã đánh giá cô quá cao rồi.

Lạc
Trần còn đang nghĩ thì chuông điện thoại reo vang. Cô liếc nhìn màn hình, là
Lâm Tự. Nghĩ thế nào, cô vẫn quay người đi, nghe máy.

“Là
anh. Em đang ở đâu?”

Lạc
Trần không biết chính xác là chỗ nào, cô để điện thoại ra xa, hỏi Sở Kinh
Dương: “Đây là ở đâu?”.

Sở Kinh
Dương cầm di động từ tay Lạc Trần, nói: “Alô, chào anh”.

Đầu dây
bên kia Lâm Tự hơi sững lại nhưng lập tức phản ứng lại ngay, “Sở Kinh
Dương?”

“Đúng,
Lạc Trần giờ đang ở với tôi, anh không cần phải lo lắng.”

“Đưa
Lạc Trần nghe máy.”

Lạc
Trần đón lấy điện thoại, vừa áp máy vào tai, giọng Lâm Tự đã vang lên: “Em
về nhà ngay”.

Ngữ khí
của Lâm Tự khiến Lạc Trần rất phản cảm. “Em không muốn về nhà.”

“Em
đang ở đâu?”

“Ở
nhà Sở Kinh Dương.”

“Về
ngay.”

“Muộn
chút nữa em mới về.”

“Đừng
có giở trò giận dỗi nữa. Lập tức về ngay cho anh. Cha mẹ anh từ Mỹ về rồi, buổi
tối chúng ta còn phải qua chỗ ông nội.”

Cha mẹ
chồng đã về rồi, chắc là vì hôn sự của Lâm Tự. Lạc Trần cảm thấy nếu cảm thấy
nếu cô đến đó thì người phải chịu sự xấu hổ cũng chỉ có cô mà thôi. “Chắc
họ về để tham dự hôn lễ của anh phải không?”, Lạc Trần cũng không khách
khí.

“Lăng
Lạc Trần, tốt nhất là em về nhà ngay đi.” Nói xong, Lâm Tự cúp máy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.