“Thế nhưng mà đại thái thái nói, bà cảm thấy em nhu thuận lanh lợi, ý định để cho đại thiếu gia muốn em, đợi đại thiếu gia cưới vợ, em có thể làm thiếp.” Diệp Dung Thanh giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nhưng ngay cả như vậy, nguyên một đám chữ đả thương người, hắn vẫn nghe rành mạch.
Lục Côn Sơn đột nhiên muốn ngửa mặt lên trời cười to, thật châm chọc, hắn như vậy liền không chịu nổi sao?
Hắn khó thở nhìn về phía cô, thật sự cười ra tiếng: “Thật tốt! Em không muốn làm vợ của anh, lại nguyện ý làm thiếp cho anh cả, chẳng lẽ làm vợ của anh, còn không bằng làm thiếp của anh cả?”
Diệp Dung Thanh muốn lắc đầu, nhưng cô lại vô lực, hắn nói rất đúng, hoàn toàn chính xác ở trong mắt cô, làm vợ của một Nhị thiếu gia không được sủng ái, còn không bằng làm thiếp của đại thiếu gia, bởi vì cô tuy rằng là nha hoàn, nhưng mỗi người đều nói cô thông minh nhu thuận lại xinh đẹp. Cô đã tốt như vậy, tại sao phải chịu người khác khi dễ, cô cũng không chênh lệch gì so với cái mọi người gọi là tiểu thư kia, vì cái gì không thể trở nên nổi bật, ở Lục gia chỉ có dựa vào núi đại thiếu gia, mới có thể trở nên nổi bật.
Trong lòng cô tuy rằng đối với Côn Sơn có vài phần ưa thích, nhưng phần ưa thích này cùng vinh hoa phú quý so sánh với nhau, thật sự quá rẻ mạt rồi.
Cô nhẹ gật đầu: “Vâng, em chính là một nữ nhân vì tư lợi như vậy, không xứng có được tình yêu của thiếu gia ngài. Người giống như ngài, mặc dù đối với em tốt, nhưng lại không thể cho em thứ em muốn. Ngài quên em đi!”
“Cô đi đi!” Hắn không muốn lại nhìn thấy cô.
Bác gái!
Lại là bác gái, vì cái gì mỗi lần hắn thích gì, đều sẽ biến thành của đại ca ?! Khi còn bé món đồ chơi là như thế, quyền kế thừa cũng là như thế, hiện tại ngay cả người trong lòng đều là như thế này, có một thứ gì thực sự thuộc về hắn không…
Sáng sớm hôm sau Vạn Phú Quý bảo quản gia mang Bảo Châu và lão gia tử đi tiệm may tốt nhất trong thành may mấy bộ quần áo, đã về nhà, quyết không thể lại keo kiệt như trong quá khứ.
Lão gia tử sống đến từng tuổi này, vẫn là lần đầu trông thấy nhiều tơ lụa như vậy, nhìn vải vóc gì cũng đều cảm thấy đẹp mắt, lại luôn hướng trên người Bảo Châu khoa tay múa chân, ông lớn tuổi, mặc cái gì cũng được, Bảo Châu còn nhỏ lại không có mẹ chăm lo, tự nhiên có nhiều quần áo là tốt, vì vậy đối với quản gia nói: “Cho Bảo Châu mua a! Tôi lão già này mặc đồ tốt như vậy cũng là lãng phí, không biết còn có thể sống thêm được mấy năm.”
Quản gia thiện ý khuyên ông: “Lão gia tử, ngài đừng lo lắng, đại tiểu thư muốn bao nhiêu bộ đồ đều có thể, ngài cũng chọn mấy bộ cho mình đi a!”
Bảo Châu đau lòng cho ông nội, theo trên quầy ngàn chọn vạn tuyển cầm lấy một khúc vải ôm đến trước mặt ông nội: “Ông nội mua cái này a! Ông mặc, đẹp mắt.”
Lão gia tử nhìn vải vóc cũng hiểu được rất đẹp, tơ lụa màu đỏ thẫm, phía trên thêu mấy chữ phúc, nhìn rất vui vẻ: “Vậy ông may một bộ này.”
“Dạ.” Bảo Châu cười gật đầu.
Chưởng quầy đang mời người khách khác vào hướng phía bên này xem xét, lập tức đi tới, đối với Bảo Châu và vạn lão gia tử nói: “Hết sức xin lỗi, vải này đã có người đặt may rôi, các vị đổi một khúc khác a!”
Bảo Châu nhìn xem ưa thích, không có buông tay, mà là chặt chẽ ôm vào trong ngực, ngẩng đầu đáng thương nhìn vị chưởng quầy, cũng không nói chuyện, chỉ là đong đầy nước mắt nhìn qua hắn, giống như đang nói không cho phép đoạt vải của tôi.