Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 73: Gạo nấu thành cơm



Nếu ở trong mộng, làm cô gạo nấu thành cơm, thì có sao?

“Vợ à, hôn anh một cái…” Có lẽ bởi vì hôm nay uống quá nhiều, lúc hắn nói chuyện mang theo mùi rượu nồng đậm, hơi thở ấm nóng phun vào tai cô, nói xong hắn dùng môi nhẹ nhàng chạm vào vành tai của cô một chút.

Bảo Châu rất nghe lời ở trên mặt hắn hôn một cái,

Gương mặt tuấn mỹ cách cô gần như vậy, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn cùng hô hấp trầm đục. Giờ phút này hắn tựa hồ không còn bộ dáng lạnh lùng như trước, uống say làm trong ánh mắt hắn có chút kỳ quái, có chút cảm giác xấu xa, nhưng Bảo Châu không ghét.

“Vợ, cho anh…” Côn Sơn cười nhìn về phía vợ yêu mềm mại trong lòng ngực của hắn, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Châu lên, hôn như mưa, ôn nhu cùng vội vã, giờ phút này hắn đã hy vọng lâu rồi, lại vẫn cảm thấy Bảo Châu quá nhỏ, sợ đả thương cô nên không dám manh động.

“Cho cái gì?” Bảo Châu không rõ nhìn hắn, vừa muốn hỏi rõ, lại một lần nữa bị nụ hôn nồng nhiệt của hắn ngăn chặn miệng.

“Thịt.” Hắn nói xong một tay ôm lấy cô đứng dậy, ném tới trên giường, sau đó lập tức nhào tới, áp cô dưới thân thể.

Thịt?

Thế nhưng thịt không phải ở phòng bếp sao?

Bảo Châu nhíu mày nói: “Anh có phải đói bụng hay không? Em đi xuống bếp nấu bát mình cho anh ăn.”

“Anh là đói bụng, nhưng anh muốn ăn chính là em.” Nói xong hắn lần nữa bắt đầu cướp đoạt, môi cực nóng theo xương quai xanh một đường đi xuống…

Bảo Châu dần dần kìm lòng không được hô hấp trở nên dồn dập, nhưng cô lại có chút sợ hãi, Côn Sơn muốn ăn cô như thế nào? Cô có cái gì ngon để ăn sao? Không phải là muốn cắt thành từng miếng nấu ăn đi!

Bất quá Bảo Châu rất nhanh yên tâm lại, hắn là chồng cô, đối với cô tốt nhất, làm sao có thể thật sự ăn cô!

Bảo Châu cảm giác được trên người mát lạnh, mới phát hiện hóa ra không biết từ khi nào quần áo trên người đã bị anh cỡi ra toàn bộ, giờ phút này hai tay của hắn đang từ từ chạy trên người cô, làm thân hình nhỏ nhắc của cô run lên, toàn thân tựa như bị lửa thiêu đốt rất khó chịu, rốt cục cô kìm lòng không được vươn tay ôm lấy hắn…

Đúng rồi!

Cởi quần áo đánh nhau!

Quần áo đã cỡi ra rồi, cô cũng nên làm việc, vốn định phất tay cho hắn một quyền, bất đắc dĩ thân thể đột nhiên mềm nhũn, làm cô không còn sức lực, vung vẩy nắm tay nhỏ, cũng như là đánh vào trên bông, như là đang đấm bóp cho hắn.

Côn Sơn hôn thân thể cô, xoay người ghé vào trên người cô, sau đó cúi đầu xuống lần nữa chìm vào trong rừng cây âm u…

“Này! Không được hôn chỗ đấy!”

Mặc kệ! Côn Sơn vẫn không nghe!

“Này! Không được cầm gậy đâm em!” Bảo Châu đau nhỏ giọng kêu lên.

Mặc kệ, tiếp tục đâm!

“Đau quá…” Trong một khắc hắn tiến vào, Bảo Châu đau kêu ra tiếng, đau đớn như tê liệt toàn thân.

Nằm trên người cô Côn Sơn thoáng dừng lại, có chút hoang mang, rõ ràng là đang nằm mơ, vì sao cảm giác lại chân thật như vậy?

Một giây sau một nắm đấm của Bảo Châu vung qua, trúng vành mắt của Lục Côn Sơn!

Con mắt bên trái biến thành mắt gấu mèo. Cảm giác tê rần này làm hắn thanh tỉnh rất nhiều, lý trí ah! Lương tri ah!

Đều trở về rồi, hắn không phải đang nằm mơ?

Nguy rồi, bảo bối của hắn!

Côn Sơn bất chấp đau đớn trên ánh mắt, đem bảo bối ôm vào trong ngực: “Ngoan, đừng lộn xộn, một hồi sẽ không đau.”

Bảo Châu vẫn cảm thấy đau, nước mắt rầm rầm rơi xuống: “Ô ô ~ anh bắt nạt em, cầm gậy đâm em!”

“Đừng khóc, đều là lỗi của anh, bảo bối đừng khóc, em muốn cái gì anh đều mua cho em, ngày mai sẽ bảo phòng bếp làm một mâm tiệc Mãn Hán cho em ăn được không? Đừng khóc!” Thấy cô khóc làm cho lòng hắn tan nát, làm bậy a! Cảm giác được trên người từng đợt nóng lên, phát nhiệt, dù ngu dốt, hắn cũng biết xảy ra chuyện gì, hắn bị người hạ dược, người hạ dược không thể là Bảo Châu, nhất định là lão ba hồ đồ kia, hừ! Ngày mai sẽ cùng ông tính sổ! Trước mắt an ủi vợ quan trọng hơn, cho dù lúc này hắn đúng là tên đã trên dây không bắn không được, nhưng cắn răng chịu đựng không biết chịu được bao lâu?

“Tiệc Mãn Hán?”

“Đúng, mấy trăm đồ ăn bày ở trước mặt em, muốn ăn gì thì ăn.”

“Không được! Ăn xong sẽ không được ăn nữa, có thể một ngày làm một món hay không , em sẽ ăn được một năm.” Bảo Châu lập tức đã bị mỹ thực câu dẫn.

“Có thể, em vui vẻ là được.”

“Vậy đánh nhau với em đi!” Bảo Châu được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Đánh nhau? Vì sao?”

“Trong hình vẽ đã nói, không mặc quần áo đánh nhau sẽ có tiểu bảo bảo.” Bảo Châu vẻ mặt ngây thơ nói.

“Hình vẽ gì?”

Bảo Châu chỉ chỉ dưới giường, lấy ra một bản đông cung đồ.

Côn Sơn cố nén hạ thân trướng đau, tiếp tục cùng Bảo Châu nói chuyện phân tán lực chú ý của cô, như vậy cô sẽ cũng không cảm thấy đau nữa, nghĩ thầm nếu hắn biết ai cho Bảo Châu những vật kia, hắn nhất định phải lột da người đó: “Ai đưa cho em?”

“Cha Phú Quý.”

“Nhạc phụ?” Côn Sơn yểu xìu xuống, lột da nhạc phụ? Nói lột da chính mình còn đáng tin hơn. Lập tức không còn tức giận, nhạc phụ đại nhân vất vất vả vả nuôi dưỡng Bảo Châu lớn lên, sau đó gả con gái bảo bối cho hắn, lại trăm phương ngàn kế đưa hắn lên giường, dễ dàng sao?

“Ừm.”

Côn Sơn một bên dùng môi dán sát lỗ tai của cô, một bên thò tay kéo chăn qua che người cô nói: “Ngủ đi!”

Hắn thử từ trong thân thể Bảo Châu lui ra ngoài, kết quả hắn khẽ động, Bảo Châu đã đau đến nước mắt rơi xuống : “Đau!”

Côn Sơn tiến thối lưỡng nan, lại không dám đè trên người cô như cũ, ôm cô ngủ.

Thời tiết đã có chút lạnh, trên trán của hắn lại đổ mồ hôi như mưa, khóe miệng cũng nhếch, giống như rất đau.

Bảo Châu lau mồ hôi cho hắn: “Anh rất nóng sao?”

“Anh không sao.” Côn Sơn nhẹ nhàng hôn hôn trán của cô, giọng điệu vô cùng ôn nhu, hắn nói rất nhiều, lúc đầu Bảo Châu cảm thấy rất đau, nhưng nghe hắn nói chuyện lại quên đi, về sau từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đáng thương cho Côn Sơn một đêm này cơ hồ không thể ngủ, chỉ cần Bảo Châu khẽ động, hắn liền tỉnh.

Kỳ thật Bảo Châu cũng ngủ không ngon, trong thân thể có một vật cứng cứng lại nóng hầm hập như vậy, cô làm sao ngủ yên?

Bảo Châu ngủ không được, liền mở mắt ra nhìn thấy hắn nhắm mắt giả bộ ngủ, cùng lông mi đang khẽ run rẫy.

Côn Sơn vốn lớn lên tuấn tú, bọn họ lại không tắt đèn, dưới ánh đèn chiếu xuống ngủ quan của hắn lộ ra càng thêm rõ ràng, Bảo Châu nhìn xem, không nhịn được ở trên mặt hắn hôn một cái.

Côn Sơn lập tức mở mắt ra: “Còn đau không?”

“Không đau.” Bảo Châu lắc đầu.

“Vậy trước hết để cho anh đi ra.” Hắn giật giật thân thể, vừa muốn đi ra ngoài, Bảo Châu cảm giác được phần bụng phía dưới có chút cảm giác là lạ, bỗng nhiên nhúc nhích…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.