Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 43: Khí phách tương trợ



Bảo Châu thấy hắn nhìn mình lom lom, sợ chính mình làm không tốt chỗ nào, hỏi Trương tỷ đứng bên cạnh: “Có phải em đưa thiếu? Trong túi em còn có.”

Trương tỷ tranh thủ thời gian thấp giọng ở bên tai cô nói: “Đại muội tử của tôi ơi! Em là cho nhiều lắm, nghe nói chỉ cần nộp 50 đồng là được rồi, bất quá hiện tại đoán chừng không cầm trở lại được.”

“A!” Bảo Châu không nghĩ tới dễ dàng như vậy, bất quá cũng không có sao á! Nhiều hơn thì nhiều hơn, Bảo Châu đối với cảnh sát vẫn còn ngu ngơ nói: “Tiền này, không chỉ là mua chức vị cho chồng tôi, còn mua cho A Long và A Hổ, chồng Trương đại tỷ tôi cũng mua.”

Nói xong Bảo Châu quay đầu chỉ chỉ những người còn đang do dự nói: “Phần của bọn họ tôi cũng thanh toán luôn.”

Cảnh sát kia cười đến không ngậm miệng được, một bên hỏi tên cô, một bên quay người đi vào bên trong mời lãnh đạo, cho dù tất cả đều mua thì tiền này vẫn nhiều hơn.

Bảo Châu không biết chữ, nhưng chung quanh có người nhận thức chữ, mọi người chiếm được tiền nghi của cô, rất nguyện ý giúp dỡ, nghĩ thầm vị phu nhân này thật sự là người tốt, vậy bọn họ đều không cần buồn rồi, tiền đều đã nộp rồi mà!

Một lão tiên sinh trong đó vạn phần cảm kích đi tới, đối với Bảo Châu nói: “Lục thái thái, hôm nay được cô tương trợ, chúng tôi nhất định sẽ không quên, về sau chồng cô ở trong cục có bất luận khó khăn gì, tôi đều bảo con của tôi hỗ trợ.”

Vài người khác cũng nhao nhao gật đầu, sảng khoái mà nói: “Đều hỗ trợ, hôm nay thật sự rất cảm ơn cô.”

Từ sở cảnh sát trở về, lúc Bảo Châu vào cửa, thấy Thẩm mẹ đang rất sốt ruột ở trong cửa hàng đi qua đi lại : “Thẩm mẹ, bà làm sao vậy?”

“Thiếu nãi nãi cô rốt cuộc trở về rồi, chạy đi đâu vậy? Cả buổi không thấy đâu, hiện trong thành rất loạn, bọn buôn người đặc biệt nhiều, một hồi lâu không thấy bóng cô, còn tưởng cô bị lừa bán đi, thiếu gia vừa trở về, nghe nói cô ra ngoài đã lâu chưa trở về, cùng Tiểu Đông đi ra ngoài tìm, bảo tôi trông chừng cửa hàng, cô trở về là tốt rồi, xem chừng bọn họ một hồi sẽ trở lại, chạy đi đâu chơi?”

“Con và Trương đại tỷ cùng đi đấy, khát quá à!” Bảo Châu nói xong hướng phòng bếp đi đến, trong phòng bếp không có sẵn nước sôi, cô dùng gáo lớn múc nửa gáo nước giếng đã được lắng trong vạc uống, chết khát cô.

Côn Sơn chạy không kịp thở, nghe Thẩm mẹ nói cô đã về, lập tức đi đến, thấy cô ghé vào vạc uống nước nên yên tâm hơn, vẫn không khỏi giáo huấn, vươn tay ở trên đầu cô gõ nhẹ một cái: “Về sau có đi lâu, phải nói với Thẩm mẹ, hoặc là mang Thẩm mẹ đi theo. Còn có lần nữa, anh sẽ đánh mông em.”

“A, Côn Sơn anh khát không? Uống nước.” Bảo Châu nói xong đem gáo nước đưa tới, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.

Côn Sơn lập tức mềm lòng, hôm nay trong lòng hắn vốn có chút bực bội sốt ruột, lần trước người huynh đệ trong nội đường chạy đi đã bị bắt, có lẽ sẽ bị cảnh sát ép hỏi sau đó giao cho thủ hạ tham quan, bọn họ muốn cứu người, lại không có một chút biện pháp, nghe nói có trọng binh trông coi, không phải người trong sở cảnh sát căn bản vào không được, Bảo Châu lại náo không thấy, làm hắn càng thêm buồn bực, nhưng lúc này nhìn thấy cô nịnh nọt chính mình như vậy, liền hết giận : “Hôm nay em chạy đi đâu chơi?”

“Thật nhiều người đi mua chức vị cảnh sát cho nam nhân của mình, em cũng đã mua cho anh, ngay cả A Hổ và A Long cũng mua.” Bảo Châu nói xong, quan sát sắc mặt của hắn một chút rồi nói: “Anh có phải không vui hay không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.