“Đó là kịch nam, mẹ em gọi cha em là gì?”
Bảo Châu lắc đầu: “Em không biết, em chưa thấy qua mẹ em. Ông nội nói khi em hai tuổi, chạy nạn, mẹ đã chạy mất.”
“Vậy bà nội em gọi ông nội em là gì?”
Bảo Châu lần nữa lắc đầu: “Em chưa thấy qua bà nội.”
Lục Côn Sơn bất đắc dĩ lại yêu thương cô, gọi lão gia tựa hồ quá già, gọi tiên sinh, hắn thật sự không đủ nho nhã, dù sao là thời đại mới : “Gọi tên a! Về sau gọi anh Côn Sơn là được.”
Bảo Châu gật gật đầu, cô rất dụng tâm nhớ kỹ: “Ừm.”
“Anh còn có chút chuyện, giữa trưa có khả năng không trở lại ăn cơm, em và Tiểu Đông ăn đi, không cần chờ anh.”
Bảo Châu lần nữa nhẹ gật đầu, thật biết điều đứng ở bên trong cửa, đưa mắt nhìn hắn mở cửa đi ra ngoài.
Thật ra thì ngoài cửa đã sớm tụ tập một ít người, đều chờ đợi xem náo nhiệt, nghĩ thầm tiểu tử hư hỏng như vậy lại cưới một người vợ ngốc, khẳng định đã sớm huyên náo gà bay chó rồi. Nhưng mà thời điểm cửa mở ra, chỉ thấy một thiếu phụ duyên dáng yêu kiều, mặc sườn xám ngắn tay màu xanh nhạt, cười tiễn đưa trượng phu đi ra ngoài, ánh mắt trong suốt giống như là nước suối ngày hè, làm cho lòng người mát lạnh, ở đâu ngu muội, là mỹ nữ khó gặp a.
Mà Lục Côn Sơn cũng không hung ác giống như trong truyền thuyết, một bên ôn nhu gọi vợ trở về phòng, một bên mặt mày hớn hở đi ra ngoài.
Hắn vốn lớn lên không xấu, nụ cười này như tắm gió xuân, bao nhiêu cô gái đang xem náo nhiệt hối hận không thôi. Đẹp trai như vậy, các cô trước kia tại sao dễ tin lời đồn chạy được bao nhiêu xa thì hay bấy nhiêu ah! Nếu không giờ phút này người được hắn ôn nhu nhìn nhất định là mình rồi.
Các nam nhân càng hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè, người đẹp như vậy lại để cho tên phá gia chi tử hủy hoại rồi, thật sự là tàn khốc. Sớm biết như vậy bọn họ đã phái người đi Vạn phủ cầu hôn, ngay cả Côn Sơn bình phong kém như vậy, đều có thể lấy được cô, chính mình nếu sớm đi cầu hôn, chỉ sợ em bé đều sinh đi ra rồi.
Bảo Châu không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy những người này trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, có phải trên mặt mình dính gì hay không, đưa tay sờ sờ khuôn mặt của mình hỏi Lục Côn Sơn: “Trên mặt em dính bẩn sao?”
“Không bẩn, vào đi thôi!” Lục Côn Sơn cũng không biết những người này trợn mắt há hốc mồm cái gì, một ít nữ nhân coi như xong, rõ ràng còn có mấy nam nhân theo dõi vợ hắn. Cái khác hắn không biết, nhưng có một điểm, ai dám đánh chủ ý lên người vợ hắn, đề đầu tới gặp! Hắn gần nửa đời người gặp vận rủi, cuối cùng nghênh đón được đào hoa, hắn dễ dàng từ bỏ sao?
Bảo Châu gật đầu một cái, đợi Lục Côn Sơn đi xa, Bảo Châu mới chịu đóng cửa, lại bị một đại tẩu hàng xóm gọi lại: “Cô nương, đợi đã nào…! Làm quen a! Tôi ở bên cạnh nhà cô, tôi họ Trương, về sau có chuyện gì có thể tới tìm tôi ah!”
Các hàng xóm khác cũng không cam chịu yếu thế, có thể cùng cô nương tựa thiên tiên như vậy làm hàng xóm, quá vinh hạnh rồi. cửa hàng đối diện nhà cô mở tiệm mì tiểu Trương ca cũng nói: “Cô nếu muốn ăn mì, thì tới tìm tôi, tôi không thu tiền.”
Bảo Châu cười gật gật đầu, có chút cảm động nhìn bọn họ, nghĩ thầm người trong thành thật nhiệt tình: “Ừ, cám ơn. Đúng rồi chờ tôi một chút.”