“Đúng vậy a! Đây là tiểu nữ Bảo Châu.” Vạn Phú Quý rất hưởng thụ ánh mắt người khác đối với Bảo Châu kinh diễm, nhẹ gật đầu, nhớ ngày đó hắn lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Bảo Châu, cũng là kinh diễm có chút thất thần, trước kia vẫn cho là Bảo Châu dáng vẻ nhìn có chút quê mùa, hôm nay ăn mặc tinh tế như thế, ngược lại cùng mẹ cô năm đó có vài phần tương tự, trong lòng cảm khái , yêu ai yêu cả đường đi đem việc tưởng niệm vợ chuyển hóa thành đối với đứa con yêu thích, hướng về phía Bảo Châu vẫy vẫy tay: “Bảo Châu tới, con đứng ở đàng kia đã bao lâu?”
“Một lát.” Bảo Châu đi qua, lại không vội mà ngồi xuống, tam nương dẫn cô đi xuống, cũng không có giúp cô giới thiệu vị khách nhân này, bởi vì tam nương là thiếp thất lại không có sinh dưỡng, không có tư cách giới thiệu khách quý cho cô biết, vừa vặn có hạ nhân gọi Nhị thái thái nói ba thiếu một, lại để cho cô đi cùng Lục thái thái đánh bài, lúc gần đi nhắn nhủ Bảo Châu đừng có chạy lung tung.
Không thể chạy loạn vậy cũng chỉ có thể đứng tại chỗ, Nhị nương đã từng nói qua ngồi không dễ tiêu hóa, Bảo Châu muốn đứng đấy đợi tí nữa tốt có thể ăn nhiều thêm vài thứ.
Tuyệt đối không phải như trong lòng Lục lão gia nghĩ, đứa nhỏ này thực nghe lời, thấy khách nhân đang nói chuyện, cũng không quấy rầy chỉ đoan trang đứng ở đàng kia, quả nhiên là khí chất của trưởng nữ, Lục lão gia đối với đứa con dâu tương lai này so với trước kia dự đoán thoả mãn hơn nhiều, mang đi ra ngoài cũng rất có mặt mũi, nghĩ thầm nếu tiểu cô nương này lấy con trai trưởng của mình cũng không tệ nên đối với Bảo Châu vậy rất thân thiết mà nói: “Bác là bác Lục của con.”
“Bác Lục khỏe.” Bảo Châu đánh cái bắt chuyện, sau đó tiếp tục đứng đấy.
Lục lão gia chỉ chỉ người trẻ tuổi ngồi ở ghế sô pha bên trái đang bị hai chị em Bảo Nguyệt Bảo Trân vây quanh nói chuyện và người ngồi ở ghế sô pha chính giữa không có phản ứng đối với Bảo Châu nói: “Đó là hai đứa con trai của bác, Hoài Ninh và Côn Sơn, con mới tới, hết thảy còn rất lạ lẫm, có rảnh có thể để cho Hoài Ninh dẫn con đi ra ngoài một chút.”
Vạn Phú Quý lập tức hiểu ý, Lục lão gia tử là tạm thời đổi chủ ý, muốn đem Bảo Châu nhà hắn kết giao với Lục Hoài Ninh, lập tức thân thiện lên, đối với Bảo Châu nói: “Con đi với tâm sự với Hoài Ninh, nghe nói Hoài Ninh bây giờ đang kinh doanh thực phẩm, cha nghĩ các con sẽ rất có chuyện để nói.”
Thực phẩm?
Đó không phải là ăn sao?
Bảo Châu lập tức cảm thấy hứng thú, nhẹ gật đầu, hướng ghế sô pha bên kia đi đến, trong lòng Vạn Phú Quý âm thầm đắc ý, hắn đương nhiên biết rõ đồ ăn ngon là tử huyệt của con gái, có thể đem Bảo Châu gả cho Lục Hoài Ninh cũng không quá đáng, hắn hiển nhiên đánh giá cao chỉ số thông minh của Bảo Châu.
Bảo Châu hướng ghế sô pha bên kia đi vài bước thì dừng lại, có chút khó xử nhìn hai người trước mặt, ai là Lục Hoài Ninh?
Là người bị hai chị em vây lấy, hay là cái người đơn độc ngồi ở đàng kia ngủ gà ngủ gật? Do dự hai giây, Bảo Châu vẫn đi về hướng Lục Hoài Ninh, rất rõ ràng ah! Người làm kinh doanh đều có tác phong, trước mắt chính là người này a!
Bảo Châu đến gần một chút mới phát hiện là người mới gặp được ngày hôm qua, kinh hỉ nhìn hắn: “Là anh ah!”
“Thật cao hứng khi gặp lại cô, tiểu thư xinh đẹp, nguyện ý cùng tôi ra ngoài sân một chút không?” Bị Bảo Nguyệt cùng Bảo Trân cuốn lấy đau cả đầu Lục Hoài Ninh ngẫng đầu, nhìn thấy Bảo Châu, lập tức có một loại cảm giác cứu tinh đến rồi, cũng không biết cha đã sửa lại chủ ý, muốn đem Bảo Châu gả cho mình.
“Tốt!” Bảo Châu vui vẻ đáp ứng, vận động thần mã có thể ăn cơm rất nhiều đi.