Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 64: Trúc nở hoa – 7



Sáng sớm hôm sau, Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương đến tìm thì Thích Quân đang đọc sách.

Thích Quân sau khi nghe được ý định của hai người, ngẫm nghĩ, nói:

“Tiểu Lê con không phải là không biết quy củ của nhà họ Thích, con muốn đi thì đi cũng được… Nhưng mà…”

Nhâm Lê cũng biết yêu cầu của mình khiến cho Thích Quân khó xử, cậu đưa vẻ mặt đau khổ nhìn sang Nghiêm Dương, Nghiêm Dương cười yếu ớt gật đầu.

“Cậu, thực ra A Dương… Ừm… Bà nội của A Dương cũng là người nhà họ Thích.”

Thích Quân rõ ràng là không ngờ Nghiêm Dương cả người tản ra sát khí như thế lại là con cháu của nhà họ Thích, kỳ quái hỏi:

“Bà cậu tên là gì?”

“Thích Như Thủy.”

Nghiêm Dương đáp.

Thích Quân ‘a’ một tiếng, kinh ngạc nhìn Nghiêm Dương, trong ánh mắt tràn ngập phức tạp, thật lâu sau mới mở miệng.

“Hai đứa… Đi theo ta.”

Đường nhỏ giữa rừng trúc rất yên tĩnh, đại khái bởi vì đang là sáng sớm, xa xa còn tản ra một lớp sương mù mỏng manh.

Người đi lại cũng không nhiều, nhưng khi bọn họ nhìn thấy ba người Thích Quân đều dừng chân tặng bọn họ nụ cười thân mật, thỉnh thoảng còn có mấy cô gái trẻ tuổi mặc trang phục dân tộc thiểu số cười khanh khách, trong đó một người còn can đảm xông lên tặng cho Nhâm Lê một bó hoa.

Nhâm Lê xấu hổ nhìn bó hoa trước mắt, nhận không được không nhận cũng không được, chỉ có thể liếc nhìn Thích Quân cầu xin sự giúp đỡ.

Ai ngờ Thích Quân ở bên cạnh không làm gì cả, trong mắt còn đầy vẻ trêu tức.

Nhâm Lê lại nhìn về phía Nghiêm Dương, Nghiêm Dương nhìn cậu nhíu nhíu mi, sau đó ôm lấy thắt lưng cậu rồi hôn môi.

Xa xa lập tức truyền đến tiếng các thiếu nữ hét chói tai, sau đó cô gái chạy lại đây tặng hoa nhanh chóng nhét hoa vào trong ngực Nghiêm Dương rồi không hề quay đầu lại chạy đi, để lại Nghiêm Dương dở khóc dở cười nhìn bó hoa dại không biết tên kia.

Thích Quân cười đầy thiện ý.

“Yên tâm yên tâm, đây là ý chúc phúc.”

Ba người lại đi về phía trước, không lâu sau, liền nhìn thấy một tấm bia đá, chữ khắc trên bia đá đã phai mờ đi rất nhiều, khiến người ta không thể nhìn rõ được.

Thích Quân dừng chân lại.

“Cậu không đi nữa, các con tự đi vào đi, độ cao của Tàng Thư Các gần bằng tháp Phật, nhận ra rất dễ.”

Nhâm Lê chần chừ.

“Cậu không đi theo giúp chúng con sao?”

Thích Quân làm ra vẻ ưu sầu, thở dài một tiếng thật sâu:

“Ai… Đừng nói nữa, cậu sợ đi vào sẽ bị đám bạn bè của con gà rừng kia trả thù.”

Nhâm Lê ‘xì’ một tiếng bật cười, sau đó nói:

“Vậy con cùng A Dương đi vào đây.”

Thích Quân khoát tay.

“Đi đi, đi đi, cậu về trước.”

Nói xong, không hề quay đầu lại rời đi.

Nhâm Lê bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Dương.

“Không hiểu sao em cảm thấy cậu rất giống một đứa trẻ.”

Khóe miệng Nghiêm Dương nhếch lên thành một độ cung rất đẹp.

“Người như vậy, đại khái là sống rất thoải mái đi.”

Nhâm Lê bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

Hai người lại đi về phía trước, bước chân vào phần đất bên trong tấm bia đá mới cảm thấy rừng trúc này là một chốn bồng lai khác, vốn nhìn bên ngoài là một rừng trúc rậm rạp, sau khi đi vào lại là một vùng đất rộng rãi, mấy ngôi nhà lớn nhỏ vây xung quanh bốn phía một tòa tháp trắng, cách tháp trắng không xa có một tòa lầu màu đỏ, không khó để nhìn ra mục tiêu của hai người, Tàng Thư Các.

Từng hồi kinh văn không biết là truyền ra từ nơi nào, theo tiếng gió mờ ảo truyền vào tai hai người, vô hình trung khiến tâm của hai người bình tĩnh đi không ít.

Nhâm Lê sắc mặt nghiêm túc, cung kính cất cao giọng nói.

“Đệ tử nhà họ Nhâm đến chào hỏi.”

Tiếng kinh văn chưa biến đi, Nhâm Lê cũng không nghe ra được đây là hoan nghênh hay là không chào đón, Nghiêm Dương mặc dù nhận ra tiếng kinh văn này cũng không có ác ý, nhưng vẫn tập trung tinh thần đề phòng đứng bên cạnh Nhâm Lê.

Đột nhiên, một tiếng cười sang sảng truyền đến, cùng với một câu ‘Đứa bé này’, tiếng kinh văn cũng ngừng lại.

Không biết từ khi nào, một người gương mặt hiền hòa, rất có phong thái của Phật Di Lặc hiện ra trước mặt hai người, Nghiêm Dương nhất thời cả kinh toát ra một thân mồ hồi lạnh, anh thế nhưng không biết người nọ xuất hiện từ lúc nào!

Nhâm Lê rõ ràng cũng bị dọa không nhẹ, ‘A’ một tiếng không biết nói cái gì mới tốt.

Người kia nhìn thấy bộ dáng của hai người Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương liền cười ha ha, sau đó cảm thấy hứng thú nói với Nhâm Lê:

“Con chính là con trai của bé con Thích Vân kia? Thích Quân đâu? Sao lại không dám tới?”

Nhâm Lê nhìn người trước mắt, không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhưng Nghiêm Dương lại trả lời câu hỏi của người nọ.

“Thích Quân ông ấy sợ ngài trách cứ.”

Người nọ vốn là dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nghiêm Dương, rõ ràng không dự đoán được Nghiêm Dương lại dám mở miệng nói chuyện, sau khi nhìn Nghiêm Dương liền kinh hãi:

“Thích Như Thủy là gì của cậu?”

Nghiêm Dương bình tĩnh đáp:

“Là bà nội của tôi.”

Người nọ nhìn Nghiêm Dương, lại nhìn nhìn Nhâm Lê, thở dài, chỉ về hướng Tàng Thư Các nói.

“Đó là Tàng Thư Các, hai đứa tự mình đi vào đi.”

Nhâm Lê dừng lại nói cảm ơn, người nọ phất phất tay đi về một hướng khác, Nhâm Lê loáng thoáng nghe được lời nói của người nọ, chỉ nói ba chữ:

“Nghiệt duyên mà…”

Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê không hiểu sao lại ngây người ra, quan tâm hỏi.

“Làm sao vậy?”

Nhâm Lê cau mày:

“Anh không nghe thấy gì sao?”

“Nghe thấy cái gì?”

Lời của Nhâm Lê ra đến sát miệng rồi, cuối cùng vẫn không nói ra.

“Quên đi… Chúng ta nhanh nhanh đi thôi, làm xong sớm còn quay về nhà.”

Trong Tàng Thư Các.

Trong Tàng Thư Các có tất cả bốn tầng, càng lên cao thì các bộ sách càng trân quý, Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương ở trong này gặp được khá nhiều bản đơn lẻ đã bị tàn phá không ít, cùng với những quyển sách chưa bao giờ nghe thấy tên.

Nhâm Lê thở dài, nhìn Tàng Thư Các lớn như vậy, không biết nên bắt tay vào từ chỗ nào.

Một buổi sáng bọn họ cũng xem được một tầng, nhưng lại chỉ xem qua tên sách, về phần những văn tự tối nghĩa trong sách bọn họ đọc không hiểu cũng không nhận ra!

“Thế này cũng không phải cách đâu.”

Nhâm Lê buồn bực ngồi trên bậc thang, hai tay chống cằm.

Nghiêm Dương cũng thở dài, cầm một quyển sách nhét vào giữa giá, đi tới ngồi bên cạnh Nhâm Lê, cười khổ lắc đầu.

“Hôm nay anh mới biết thì ra còn nhiều chữ anh không biết như vậy.”

“Em nghĩ dựa theo tốc độ này, chờ đến khi Anh Thi Đạo hiện thế chúng ta cũng chưa tìm ra nguyên nhân trúc tía nở hoa.”

Nhâm Lê ỉu xìu nói.

“Không thể tìm người đến giúp sao?”

Nghiêm Dương đột nhiên hỏi.

Nhâm Lê mở to hai mắt.

“Đúng nha, chúng ta có thể tìm người đến giúp đỡ… Nhưng em cảm thấy ngay cả người nhà họ Thích cũng sẽ không đưa người nhà mình đến xem sách ở đây…”

“Chúng ta có thể tìm một người quen thuộc với Tàng Thư Các nhất đến giúp đỡ không?”

Nghiêm Dương trầm ngâm.

Nhâm Lê không biết nghĩ đến cái gì, cười ‘hắc hắc’ hai tiếng.

“Làm sao vậy?”

“Em có cách. Chúng nó nhất định biết thứ chúng ta muốn tìm ở đâu!”

“Ai?”

Nghiêm Dương tò mò hỏi.

Nhâm Lê thần bí mở to hai mắt.

“Sâu sách.”

Nói xong, Nhâm Lê chạy đến giá sách rút tùy tiện rút một quyển sách ra, nhỏ giọng niệm cái gì đó.

Nghiêm Dương nghiêng người qua, chỉ nghe thấy Nhâm Lê niệm.

“Trong sách đều có mặt như ngọc, trong sách đều có phòng bằng vàng, thần sách thần sách, hãy hiện ra đây!”

Nhâm Lê nói xong, chờ mong nhìn quyển sách mở ra kia, nhưng qua một lúc lâu sau cũng không thấy quyển sách có phản ứng.

Ngay lúc Nhâm Lê ủ rũ muốn gập sách lại thì, một giọng nói yếu ớt truyền đến.

“Ai…? Là ai cần giúp đỡ?”

Nghiêm Dương không tin nổi mở to hai mắt, xác định bản thân không hề hoa mắt, anh nhìn thấy một người lùn nhỏ bé chỉ cỡ một bàn tay đứng ở trên quyển sách mà Nhâm Lê mở ra kia.

Người lùn đó rất nhỏ, mặc một thân đồ lót màu vàng nhạt, sợ hãi nhìn Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương.

Nhâm Lê kích động muốn kêu lên, nhưng lại nghĩ tới vị ‘Thần sách’ này luôn nhát gan, chỉ có thể kiềm chế tâm tình kích động của mình.

“Chúng ta muốn tìm sách về Anh Thi Đạo cùng với trúc tía nở hoa, giúp nhé, được không?”

Nghiêm Dương cũng nghiêng người qua nhìn người lùn kỳ lạ kia, ai ngờ người lùn hét lên một tiếng trốn vào trong tay áo của Nhâm Lê, Nghiêm Dương trợn mắt há miệng nhìn người lùn.

Một lát sau, người lùn sợ hãi nhô đầu ra, nhìn Nghiêm Dương thật cẩn thận, run run nói:

“Ngươi ngươi ngươi đừng có đến đây…”

Nghiêm Dương cau mày móc người lùn kia từ trong tay áo Nhâm Lê ra, túm lấy cổ áo của nó nói:

“Tôi đáng sợ như vậy sao?”

Người lùn lại hét một tiếng chói tai, sau đó nhanh chóng nói:

“Tầng ba nhóm sáu và tầng hai số bảy, đừng tìm đến ta a a a!”

Nói xong, liền ‘vụt’ một tiếng không thấy đâu.

Nghiêm Dương nhìn hai bàn tay trống không không còn thứ gì, lại nhìn nhìn Nhâm Lê, Nhâm Lê vui sướng khi người gặp họa nói:

“Anh dọa nó chạy mất rồi.”

Cùng lúc đó, các tăng nhân vốn đang tụng kinh trong Phật đường không hẹn mà cùng dừng động tác của mình lại, một tăng nhân đứng đầu mở mắt ra cười nói:

“Bọn họ không ngờ lại triệu hồi vị kia ra.”

Một tăng nhân ngồi dưới ông cũng mở mắt.

“Không chỉ triệu hồi ra được, còn được giúp đỡ, hơn nữa còn dọa nó chạy mất.”

Các tăng nhân đều phát ra một trận cười đầy thiện ý, tăng nhân đứng đầu lại nói:

“Xem ra đã đến lúc rồi…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.